Đã Là Chuyện Của Hôm Qua - Chương 14: Cảm giác xa lạ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Đã Là Chuyện Của Hôm Qua


Chương 14: Cảm giác xa lạ


Trong ngọt ngào thường tồn tại đắng cay và trong đắng cay đôi lúc cũng có vị ngọt ngào.. Đã từng đám cưới linh đình nên bây giờ Hà Phương Đông và An Ninh chỉ tổ chức một buổi tiệc nhỏ mời bạn bè của hai người. Những người thực sự thân thiết nên chắc là tiệc sẽ rất vui.

Rà soát lại danh sách, Phương Đông thầm so sánh. Vợ mình có 8 người còn anh suy đi ngẫm lại chỉ có 2.

Ăn ở thế nào mà sống suốt 30 năm lại chỉ tìm được 2 người bạn thân thôi nhỉ?

Phương Đông không hẳn là một đứa khép kín. Hồi đi học thì ai cũng làm quen được. Lên trung học do tham gia đội bóng rổ và bận làm thêm nên cũng ít gặp gỡ bạn bè. Thời đại học…những người bên anh còn lại có mình Diệp Vũ. Đơn giản…vì bồi đắp tình bạn không phải một sớm một chiều…Cả hai đều không có thời gian cho những mối quan hệ khác, chỉ đi chung và nương tựa vào nhau.

Tiệc diễn ra vui vẻ. Bạn bè của An Ninh đa số là hàng xóm. Uyển Như cũng được xếp vào dạng bạn của cô dâu.

Diệp Vũ đem con đến dự, Tiêu Khiết mới sinh em bé nên chỉ gửi lời mừng. Niệm Bằng cười toe toét khoe hàm răng không còn sún nữa.

Cuối tiệc, Hà Phương Đông tiễn Diệp Vũ ra xe.

-Về khách sạn à?

-Ừ…Ngày mai mới về Thượng Hải.

-Cho gửi lời hỏi thăm bà mẹ và em bé sơ sinh nhé.

-Gửi quà đi! Khỏi gửi lời…

-Không gửi quà cho mày…Hôm nào rảnh, tao ghé nhà thăm mẹ con Tiêu Khiết.

-Ừ.

Diệp Vũ nhìn về phía đông.Thành phố hôm nay đèn sáng nhiều, không nhìn thấy được rõ về phương đông.

-Tối nay không có sao nhỉ. Tao muốn xem phương đông có thêm ngôi sao nào sáng hơn không?

-Không đâu…Trời đất khó thay đổi lắm. Chỉ có một ngôi sao sáng nhất ở đó thôi.

Cả hai lại nhìn nhau, cười khẽ. Diệp Vũ đấm nhẹ vào ngực bạn, cúi xuống bồng Niệm Bằng bỏ lên xe.

-Về nhé!

-Bye….

Phương Đông quay vào nhà. An Ninh có lẽ mệt quá nên đang ngồi phịch xuống giường, đôi giày cởi ra đặt ngay bên cạnh:

-Đau chân à?

-Dạ…

-Sao em không đi cái đôi thấp thấp ấy…Đôi này cao mà.

An Ninh không thể nói thật, dù gì cô vẫn là con gái, mà con gái có ai không thích đẹp. Chiều cao An Ninh vốn cũng khá khiêm tốn, chỉ có 1,58m nên khi đứng với Phương Đông, không mang giày cao gót trông chênh lệch vô cùng.

-Ngón út sưng hết cả rồi. Để anh đi lấy dầu bóp cho…

-Thôi đi anh…-Má An Ninh đỏ bừng lên- Để ngày mai là hết thôi mà…Em…

-Lần sau mang giày thấp một chút…Thoải mái là được. Giày cao gót của phụ nữ các em chỉ toàn hại người thôi.

Mặc An Ninh bối rối, Phương Đông vẫn kiên nhẫn ngồi xoa chân cho vợ. Công việc này cũng đã quen, vì Phương Đông cũng nhiều lần bóp chân cho mẹ kể cả khi đã trưởng thành.

Hồi nhỏ anh hay vùng vằng:

-Đàn ông đại trượng phu…sao lại làm cái việc tào lao này?

-Đàn ông đại trượng phu mà mẹ mình không bóp nổi được giùm cái chân, thì làm sao trở thành đàn ông tốt được?

Đàn ông tốt? Theo định nghĩa của mẹ, đàn ông tốt là gì nhỉ? Bà thường nói, đã là đàn ông thì phải vững vàng như cái tùng cây bách che chở cho vợ con. Khi cần cũng phải có chút bản lĩnh và thủ đoạn. Nhất là đôi với cô gái mình yêu.

-Mẹ xúi con mẹ bất chấp thủ đoạn à? Rủi cô gái đó có người yêu hay là có chồng, con của mẹ là người thứ ba xấu xa thì sao?

-Nếu con tin tưởng mình có thể làm cho cô gái kia hạnh phúc hơn thì làm người thứ ba chả có gì là xấu cả. Còn đoạt được rồi mà không biết trân trọng, không biết giữ gìn, làm người ta khổ sở mà cứ ích kỷ níu kéo thì vứt đi là đúng lắm rồi.

Lúc đó chưa biết yêu là gì nên với lời của mẹ Phương Đông chỉ cười trừ, sau đó không mấy lưu tâm nữa.

Đoạt được rồi phải làm cho người ta hạnh phúc, không được thì chỉ là thằng đàn ông đáng vứt đi…Anh đã nhớ rồi.

-Được rồi anh..Em đỡ rồi…

Ôm lấy eo An Ninh, Phương Đông chợt hỏi:

-Ninh Ninh này…Em học đến đâu rồi?

-Em…em chỉ mới tốt nghiệp trung học thôi…Có gì không anh?

-Em có định đi học lại không?

-Em không biết nữa…Em bị lạc hết bằng cấp rồi…

-Bằng của em cấp ở đâu? Nếu mất thì quay về xin cấp lại…

-Em…em tốt nghiệp ở Trùng Khánh.

-Trùng Khánh à? Thế thì khá xa nơi đây…Sao em và ngoại lại đến Quảng Châu?

-Em…

An Ninh có vẻ bối rối…Hà Phương Đông cũng nhận ra điều đó nên không hỏi thêm nữa, nhẹ nhàng.

-Vài ngày nữa anh sẽ sang đó nhờ người xin lại bằng cấp cho em. Sau đó thì ôn thi để năm sau em thi lại vào đại học nhé?

-Anh…anh cho em học đại học sao?

-Đương nhiên rồi…Anh cũng đâu có muốn vợ anh là một con búp bê. Em đi học với Uyển Như, anh cũng yên tâm…

-Dạ…Em cám ơn anh!

-Cảm ơn thi cảm ơn cả đời cũng chưa đủ đâu em…Ngoan… tắm rồi đi ngủ sớm. Cả ngày nay em cũng mệt rồi.

An Ninh vẫn chỉ mới 22 tuổi, còn rất trẻ. Cô còn một quãng đời tươi đẹp trước mắt. Uyển Như vô tình than phiền về sở thích “như bà già của chị dâu. Cô bé từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, đương nhiên không biết có những trường hợp chẳng phải là người ta không biết về xu hướng thời trang hiện đại mà là do cuộc sống của họ không cho phép. Dần dần sẽ hình thành một thói quen, chỉ cần cơm no áo ấm, đẹp hay không chẳng quan trọng gì.

Cả đêm Hà Phương Đông chỉ ôm An Ninh ngủ. Cô có hơi e dè nhưng cuối cùng vẫn rúc sâu vào lòng anh, như một con chim nhỏ đang tìm hơi ấm.

Hà Phương Đông cười khẽ, âu yếm hôn lên trán An Ninh. Nụ hôn không hề có dục vọng, chỉ có yêu thương.

Sáng sớm, anh đã ra khỏi nhà đến thẳng ngân hàng.

-Xin chào quý khách. Tôi có thể giúp gì cho anh?

-Làm phiền cô…Tôi muốn kiểm tra tất cả tài khoản có tên Jimmy Ho, tên tiếng Hoa là Hà Phương Đông. Đây là hộ chiếu và chứng minh thư của tôi.

-Vâng…Phiền ông đợi cho một chút.

Bao nhiêu năm làm việc, cũng có thể kiếm được một khoản tiền đủ để lo cho tương lai của bản thân. Tạm thời sẽ mua một ngôi nhà để xây tổ uyên ương trước đã.

Điện thoại reo…

-Alo?Gì đó nhóc?

-Ba nói anh hai xin nghỉ hôm nay hả?

-Ừ.

-Trưa nay về ăn cơm nha anh hai…Anh ba đưa bạn gái về nhàđấy.

-Ừ…Chị dâu đâu?

-Chị dâu đang ở dưới bếp. Anh muốn gặp không?

-Không. 10 phút nữa, anh về liền.

Khung cảnh cả nhà quây quần bên nhau dùng cơm thật ấm áp. Lâu lắm rồi, ông Văn không cao hứng đến vậy:

-Thiên Tường đám cưới xong xem như ổn rồi. Ba sẽ giao công ty lại cho 2 con cùng quản lý…Ba mẹ già rồi…

-Mấy hôm trước con cũng đã nhận được lời mời của một công ty….Sau khi bàn giao toàn bộ sổ sách và công việc cho Thiên Tường, con sẽ sang đó làm.

Lời của Phương Đông như tiếng sét giữa bầu trời đang yên tĩnh.

Không khí yên lặng hẳn. Mọi người sững sờ nhìn anh. Thiên Tường vội lên tiếng:

-Anh hai…sao lại vậy? Công việc đang tốt mà…Anh…

-Bản hợp đồng của anh có thời hạn 1 năm…Bây giờ Cty cũng đã đi vào ổn định, em cũng đã quen với công việc. Anh hai cũng nên rút lui rồi.

Phương Đông rất bình tĩnh. Lời nói của anh không hề giống nói đùa.

-Anh hai à…Cả nhà mình đang rất vui vẻ mà anh hai…Anh đừng…

-Con không xem đây là nhà của mình sao?

-Con không sống ở đây…Chúng ta cũng chưa hiểu gì về nhau mấy. Thật sự con nhận ba cũng bởi con không muốn Thiên Tường như ba ngày đó…Đã thương yêu một người mà phải lấy một người mình không yêu.

Lời nói không có ý trách móc nhưng lòng ông Văn đau lắm. Như Tử Liên của năm nào đó đang nói với ông:

– Sao lúc đó anh không nói cho rõ với em…Đã yêu nhau sâu đậm như vậy. Bây giờ ở bên em mà anh lại nhớ đến chị ấy. Đâu có hạnh phúc đâu anh!

Tử Liên tình nguyện buông tay, không để ông phải vướng bận trở về Mỹ sau phiên tòa xử li hôn.

Những lá thư tạ lỗi của bà Văn vẫn được hồi âm bằng những lời hết sức nhẹ nhàng: ” Yêu đâu có lỗi gì đâu chị”.

Khi đó Phương Đông còn rất nhỏ, nhưng khi ông bảo ” Anh không muốn con phải sống trong cảnh chia lìa ba mẹ”. Nó đã bình thản nói với ông ” Không sao đâu ba…Dù sao con cũng quen ở với mẹ một mình rồi.”

Người ta gượng ép sống với nhau là vìđứa con, mong cho con được sống trong tình thương của đầy đủ cha mẹ. Nhưng lại có những đứa con cảm thấy ngột ngạt trong cái đầy đủ đó.Nó không thích ngụy tạo cho mình một cái lớp vỏ hạnh phúc trong khi những nhân vật chính không còn gì để nói với nhau.

-Chia tay đi mẹ…

Phương Đông theo mẹ, thừa hưởng ở mẹ sự kiên cường cộng với lý trí tỉnh táo một cách đáng sợ. Dù nhiều lần anh biết, bà cũng buồn và thèm một vòng tay…

– Chiều nay con sẽ đưa vợ con đi xem nhà mới. Chúng con chỉ làm phiền cả nhà khoảng vài ba ngày nữa thôi. Thời gian qua, cảm ơn mọi người rất nhiều.

Căn nhà này ấm áp, thân thiết nhưng nó không dành cho Phương Đông…Anh đã giúp Văn thị vượt qua thời kỳ khó khăn, tuy không thể nói là có thể trả hết nợ sinh thành cho ông Văn nhưng xem như cũng nhẹ đi một mối nợ. Mười mấy năm nay chỉ có Hà Phương Đông một mình trong lạnh lẽo, anh cũng đã quen rồi.

Không phủ nhận quan hệ của cha – con nhưng tình thân thiêng liêng chẳng có gì gắn kết sẽ trở nên nhợt nhạt. Không bỏ công vun đắp thì làm sao có được quả ngọt lành?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN