Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ - Chương 11: Liệt Hạo tức giận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ


Chương 11: Liệt Hạo tức giận


“Hừ!!! Đừng ầm ĩ nữa!” 

“Tiểu thư, thế này sao được ạ, sao có thể chui lỗ chó như vậy?”

“Chẳng lẽ muội có chủ ý nào khác tốt hơn sao?”

“Nô tỳ…nô tỳ không có!”

“Vậy thì không phải được rồi sao, dù sao cũng không ai biết, chuyện này có trời biết, đất biết, tỷ biết, muội biết!”

Bóng đêm yên tĩnh, trong Vương phủ bây giờ là “mưa rền gió dữ”: “Nói! Nàng ấy đi đâu rồi?” 

“Vương gia, thần thiếp thật sự không biết. Xin Vương gia tha mạng!” Hu hu hu hu….

“Trương Thanh, đem Mộ Dung Vương phi đưa vào lãnh cung.” 

“Vương gia???” 

“Thế nào, ngươi cũng không muốn sống sao?” 

“Vâng! Vương gia” 

Liệt Hạo tức giận xanh mặt, trong lòng dâng lên xúc động khát máu. Bên này Trương Thanh sắc mặt tái nhợt. Bao lâu rồi không thấy bộ dáng chủ nhân như vậy, vẫn là rất nhiều năm trước, lúc hiệp trợ Hoàng Thượng đăng cơ mới có tình cảnh như thế, hiện tại vì một Mị Vương Phi mà Vương gia lại biến thành bộ dáng như vậy!

“Ô hô! Tình nhi cuối cùng cũng là hữu kinh vô hiểm nha (có kinh sợ nhưng không có hiểm nguy).” Nói xong nàng còn vỗ vỗ ngực, tuy rằng tính tình Tiếu Tuyết là tính tình của thế kỷ 21, nhưng nàng xem TV cũng nhiều, trên tivi không phải đều nói ở cổ đại thế giới nam quyền là chính nha, viêc làm hôm nay của mình coi như là đại nghịch bất đạo nha, không bị phát hiện thì tốt rồi, nếu như bị phát hiện hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

“Tiểu thư, lần sau không nên đi ra ngoài nữa, thật sợ đến chết mất thôi, cuối cùng cũng về được viện phủ của chúng ta.” 

“Như vậy sao được, tỷ vừa mới quen được một bằng hữu nha.” 

“Tiểu thư, người đừng dọa Tình nhi, nếu như người xảy ra chuyện gì thì sao?” 

“Tình nhi, không phải tỷ đã đáp ứng với muội sẽ sống thật tốt à? Đừng nói nữa, Tình nhi, tỷ sẽ không có việc gì đâu.”

“Nàng đúng là sẽ không có chuyện gì, bất quà là chính nàng ta có chuyện. Người đâu! Đem nha đầu này kéo ra ngoài đánh 50 roi cho ta.” Tiếng gầm giận dữ vang lên, kinh hãi toàn Hạo Vương phủ. Liệt hạo đỏ hai mắt, hai quả đấm nắm chặt, mới có thể khống chế chính mình sẽ không thương tổn Tiếu Tuyết. 

“Ngài… tại sao lại ở chỗ này?” Tiếu Tuyết nháy mắt, tình huống hiện tại là sao, bị phát hiện rồi à? 

“Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng, lần sau Tình nhi cũng không dám nữa.” 

“Đem đi ra ngoài cho ta!” 

“Khoam đã, ngài phải đem ra ngoài chính là thiếp mới đúng, Tình nhi chỉ là nha đầu mà thôi, nàng ấy lại không dám cãi lời thiếp nên mới làm theo điều thiếp sai bảo, muốn phạt thì hãy phạt thiếp.” Tiếu Tuyết không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, ngẩng mắt nhìn đôi mắt thịnh nộ của Liệt Hạo. 

“Nàng! Đợi bổn vương vào viện, bổn vương sẽ trừng phạt nàng sau.” 

“Vậy ngài thả Tình nhi đi.” 

“Thả nàng ta?” Liệt Hạo từng bước một tiến đến bên người Tiếu Tuyết, hai tay nắm hai vai Tiếu Tuyết, trên tay dồn lực làm Tiếu Tuyết đau đớn, 

“Ngài…Ngài mau buông ra. Đau quá!” Mắt Tiếu Tuyết mờ vì lệ! Liệt Hạo nhìn thấy Tiếu Tuyết như vậy, tâm trạng rối rắm đau đớn một chút, nhìn chỗ khác. 

“Chưa có sự đồng ý của ta, sao nàng dám lén trốn ra khỏi phủ hả?” 

Tiếu Tuyết biết giờ phút này không phải lúc chọc giận hắn. “Ngài không thấy thiếp buồn bực sao?” Lời nói vô ý mang chút vẻ làm nũng! 

Đột nhiên Liệt Hạo quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiếu Tuyết. “Vì sao nàng không nói với ta?” 

“Ngài là Vương gia, khẳng định có rất nhiều việc, thiếp không thể quấy nhiễu ngài nha!” 

“Về sau có việc gì thì nói với ta, nếu nàng muốn ra ngoài ta se cùng nàng đi, mặc kệ đại sự gì ta cũng sẽ cùng nàng ra ngoài.” Đây là tình huống gì, Tiếu Tuyết buồn bực cau mày. 

“Trước đem nha đầu kia dẫn đi, chờ bổn vương triệu kiến.”

“Vâng!” Một tiếng đáp chỉnh tề sang sảng vang lên, vừa nghe qua là biết tố chất chuyên nghiệp được huấn luyện. Tiếu Tuyết nhìn thấy liền choáng váng, đợi thị vệ mang Tình nhi đi xa khuất mới nói: “Oa!!! Liệt Hạo, ngài mà đánh chết nàng ấy, thiếp sẽ không để yên cho ngài.” 

Liệt Hạo không tin nhìn Tiếu Tuyết, khiếp sợ, hai mắt tràn đầy biểu tình kinh ngạc, lần đầu tiên nàng kêu tên của hắn. 

“Này!! Vương gia!!” 

“Về sau nàng phải gọi ta là Hạo.” 

“Sao chứ?” Lần này đến lượt Tiếu Tuyết chấn kinh. Liệt Hạo kéo Tiếu Tuyết tiến vào trong nhà. Khắp người tản ra sự thô bạo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN