Quỷ Vương Lữ Bố Tại Dị Giới - Chương 7: Trầm Tuyết Ngưng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Quỷ Vương Lữ Bố Tại Dị Giới


Chương 7: Trầm Tuyết Ngưng


Cầm hộp quẹt châm lửa, Vương Ngụy Thần rít mạnh một hơi sau đó phả ra, làn khói thuốc đậm đặc bay tán loạn trong không khí, hắn thích cuộc sống luôn luôn mạo hiểm như thế này, từ nhỏ sống trong hoàn cảnh đặc thù khiến tâm lý hắn sinh ra chút biến thái.

Đương nhiên biến thái này không phải theo kiểu nhân loại tàn bạo đáng sợ này nọ, mà là tinh thần của hắn luôn luôn ép buộc bản thân phải chiến đấu chém giết, không ngừng vượt qua giới hạn để vươn tới tầm cao mới.

Giữa làn khói mông lung Vương Ngụy Thần chợt nghe thấy tiếng đuổi giết ngoài cửa, chân mày thoáng cau lại tập trung nhìn về khu vực trước đường cái.

Không lau sau, tầm mắt hắn xuất hiện bốn người ba nam một nữ, trên quần áo đều là vết máu khô, đồng thời cả bốn người cùng mặc một kiểu đồng phục, nhìn qua có thể đoán được là của một trường đại học nào đó.

Nhìn khuôn mặt bốn người vốn nên khiến người ta nghĩ tới nét thanh xuân, trẻ trung, nam anh tuấn sáng sủa, nữ diễm lệ nũng nịu, nhưng lúc này trừ bỏ cô gái có dáng vẻ anh khí cứng cỏi ra thì ba nam sinh kia hoàn toàn thuần một bộ dạng hoảng sợ và gấp gáp.

Nữ sinh xinh đẹp nghiêm mặt quát.

– Nhanh vào thu thập vật tư, chúng ta không có thời gian.

Nghe tiếng quát của nàng, ba người nam sinh không dám chậm trễ vội chen nhau mở cửa kính chạy vào, vừa vặn trông thấy Vương Ngụy Thần đang đứng hút thuốc bên kệ đồ ăn nhanh, dọa ba người kêu to.

– A! Là người sống, ở đây có người sống!

Thiếu nữ bên ngoài nghe vậy cũng mặc kệ canh giữ, chạy theo vào trong cửa hàng, nhìn thấy Vương Ngụy Thần đầu tiên là sững sốt, cúi đầu nhìn năm cái xác thây ma cách đó không xa thì càng giật mình hơn, không loại trừ trường hợp chúng đã có ở đây trước khi Vương Ngụy Thần tới, nhưng không hiểu sao nàng lại khẳng định trong lòng năm con này đều do hắn giết, đây là trực giác.

Bất giác thái độ của nàng đối với Vương Ngụy Thần trở nên cẩn thận hơn nhiều, giữ khoảng cách an toàn với hắn, thế giới biến đổi lòng người càng thêm khó đoán.

Hai bên trầm mặc nhìn nhau hồi lâu, mà Trầm Tuyết Ngưng không mở miệng, ba nam sinh bên cạnh cũng không dám nhiều lời, mấy cái xác thây ma nằm dưới sàn bọn họ cũng thấy đấy, cho nên trong nội tâm đã sớm sinh ra đề phòng với thanh niên đối diện rồi.

Bầu không khí ngột ngạt kéo dài, cuối cùng bị một giọng nam trầm khàn có chút tùy ý đánh vỡ.

– Mấy người không có việc gì làm à? Nếu không có thì mời đi cho, tôi không muốn có thêm rắc rối.

Bị Vương Ngụy Thần nói như vậy, ba nam sinh không nhịn được nảy sinh ý thối lui, dù sao họ cũng chưa đói bụng tới mức quá cần thiết tới đồ ăn, tại thời điểm này không ai muốn rước phiền phức vào thân cả, cũng không muốn tiếp xúc với một người xa lạ nguy hiểm trước khi rõ người đó là tốt hay xấu, đây là tâm lý chung của mỗi người lúc này.

Bất quá nghĩ đến gì đó, ba nam sinh quay sang nhìn Trầm Tuyết Ngưng dò hỏi ý kiến, hành động này làm Vương Ngụy Thần thoáng chau mày, ánh mắt nhìn về thiếu nữ thanh xuân động lòng người ở đối diện tăng thêm phần hứng thú.

Dưới ánh nhìn chờ mong của mọi người, Trầm Tuyết Ngưng hơi híp mắt nhìn Vương Ngụy Thần chậm rãi nói.

– Ai nói chúng tôi tới đây không có việc gì? Lâm Ngọc, Vân Nam, Trác Thiên Phong, ba người các cậu vào lấy vật tư đi, cửa hàng tiện lợi này cũng không phải của mình anh ta, không có gì phải sợ cả.

Ba nam sinh gật đầu, e dè nhìn qua Vương Ngụy Thần, thấy hắn không ngăn cản thì mạnh dạn hơn, tiến vào bắt đầu vơ vét các loại thức ăn nhanh và nước uống, cho tất cả vào ba lô.

Vương Ngụy Thần vẫn tiếp tục hút thuốc, ẩn khuôn mặt sau làn khỏi dày để không ai biết vẻ mặt hắn là gì.

Thật ra hắn đang dò xét thông tin của bốn người, kết quả nhận được dù đã đoán trước nhưng vẫn như cũ khiến hắn kinh ngạc không nhỏ.

Ba nam sinh Lâm Ngọc thì thôi không có gì để nói, bình thường đến không thể bình thường hơn, nếu như không muốn nói là yếu ớt. Nhưng còn thiếu nữ Trầm Tuyết Ngưng thì…

*Thông tin cá nhân:

  • Cấp độ: 1
  • Bậc: Thiếc
  • HP: 120/120
  • MP: 20/20
  • Lực lượng: 14
  • Tốc độ: 8
  • Thể lực: 18/25

Nhìn ở điểm nào cũng có vẻ thua xa Vương Ngụy Thần, nhưng hắn vốn đã vượt khỏi phạm trù nhân loại bình thường, lấy ra so sánh với hắn thì cho dù là ai cũng vậy mà thôi, tuy nhiên nếu đem các trị số trên so với một con thây ma thì hầu hết mọi phương diện đều cao vượt trội, đây là điều mà một nữ sinh yếu ớt tuyệt đội không làm được.

Ở nữ nhân, thông thường lực lượng chỉ vào khoảng 5-7 điểm, và tốc độ thì 3-4 điểm, mà ở đây Trầm Tuyết Ngưng lại có thông số thể chất vượt quá gấp đôi ở mỗi vị trí, nói cách khác nàng là một người tiến hóa song hệ, lực lượng và cả tốc độ.

Vương Ngụy Thần không ngờ mình lại gặp được người tiến hóa sớm như vậy, hắn là Đoạt Hành Giả đấy, nếu như lập tức giết Trầm Tuyết Ngưng hắn có lẽ sẽ cướp được không ít điểm sức mạnh đâu… bất quá Vương Ngụy Thần còn chưa phải là sát nhân cuồng ma, gặp ai cũng giết, người không đắc tội hoặc không có thù oán gì tới mình, hắn tuyệt đối sẽ không làm hại, đây là quy tắc sống của hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN