Quỷ Vương Lữ Bố Tại Dị Giới - Chương 32: Chém giết thằn lằn biến dị
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Quỷ Vương Lữ Bố Tại Dị Giới


Chương 32: Chém giết thằn lằn biến dị


Lúc mọi người tập hợp lại lần nữa, trang bị cần những gì đã được tính toán xong, hầu như mỗi người đều giống nhau trang bị khải giáp đều cần tới 300 “cốt thây ma cấp 1”, 2 “da thú biến dị cấp 1”, ngoài ra vũ khí của Lâm Phong thì lại phải có 20 “cốt thú biến dị cấp 1”, 2 cân “kim loại có độ cứng trên 50”.

Trừ bỏ trên người bọn họ có một ít ra thì ở Vương Ngụy Thần tất cả đều có đủ, tuy nhiên đủ ở đây chỉ là cốt thây ma mà thôi, da thú biến dị và cốt thú đều cần phải săn giết, kim loại thì không khó tìm, chỉ cần phá mấy cánh cửa sắt chống trộm là thu về được vài cân.

Kế hoạch tiếp theo là tìm thú biến dị cấp thấp, với tổ đội hiện tại của Vương Ngụy Thần, việc này căn bản chỉ là một hồi khởi động làm nóng người.

– Hạ Linh, em để con mèo của em lên trước thám thính một chút.

– Vâng!

Hạ Linh gật đầu thả con mèo nhỏ đang ôm trong lòng xuống đất, lập tức nó biến lớn lên, kích thước còn lớn hơn báo đốm, gần bằng lão hổ, phần đuôi dài ra lông mao cũng rậm rạp hơn.

Hiện tại đầu mèo biến dị này đã lv6, lớn hơn chủ nhân nó 2 cấp bậc, vì vậy không cần lo lắng nó sẽ bị những sinh vật khác giết chết khi đi tuần tra, cho dù đánh không lại thì dựa vào tốc độ biến thái của nó cũng có thể chạy trốn được.

Mèo biến dị ngao lên vài tiếng sau đó biến mất tại chỗ, thân ảnh chớp động rất nhanh liền khuất vào trong rừng cây.

Thành phố hoang tàn, gần như đã biến thành một khu rừng nguyên sinh cổ đại, các sinh vật sống ở bên trong phát triển cực kỳ nhanh, chủng loài nhỏ bé như thằn lằn vậy mà sau hai tiếng đã trở thành một con quái vật còn đáng sợ hơn cả loài cá sấu lúc trước, không những tốc độ nhanh mà lực hàm còn khỏe, màu da lại tương đồng với rừng cây, quả thật là một sát thủ rừng rậm.

Trên đường đi về phía trước, tổ đội Vương Ngụy Thần đụng phải hai lần tập kích của thằn lằn biến dị, chúng không đến từng con mà kéo theo bầy đàn của mình, mỗi một bầy đều có số lượng vượt quá 10.

Vương Ngụy Thần liếc mắt nhìn một chút rồi nhàn nhạt mở miệng.

– Tuyết Ngưng, Hà Nhuận Đông, giết chúng đi, hai người có năm phút.

– Rõ!!

Hét to một tiếng, Trầm Tuyết Ngưng lấy tốc độ làm chuẩn, trong chớp mắt tăng lên tối đa lướt thẳng vào bầy thằn lằn biến dị, tốc độ của nàng đã đạt tới 41 điểm, lúc di chuyển tạo nên tàn ảnh mờ mờ khiến người nhìn vào rất khó nắm bắt.

Quỷ kiếm có hình dáng tương tự thanh katana trước kia nàng dùng, nhưng ở đầu mũi kiếm lại bẻ cong lên, tạo thành nửa hình bán nguyệt kỳ ảo, lưỡi kiếm sắc bén đôi khí lóe lên quang mang lành lạnh.

Trầm Tuyết Ngưng mặt không cảm xúc thong thả di động xuyên qua từng đầu thằn lằn như đi dạo phố, quỷ kiếm lấy tốc độ mắt thường không thể thấy yên lặng cắt đứt đầu một con thằn lằn biến dị, mãi đến khi nàng đã đi được một đoạn thì đầu lâu của nó mới nặng nề rơi xuống đất, trong đôi mắt vẫn còn đọng lại vẻ khát máu xen lẫn chút gì đó tinh ranh.

Cùng một phương thức Trầm Tuyết Ngưng tiếp tục giết thêm hai con thì bầy thằn lằn mới phát giác nguy hiểm đáng sợ đang len lỏi giữa bọn chúng, lập tức những con đang đứng riêng lẻ uốn mình chạy tới gần đồng bạn ở gần, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm cái bóng mờ đang không ngừng hoán đổi vị trí kia.

Chỉ trong chốc lát khoảng trống của Trầm Tuyết Ngưng đã bị thu gọn, thậm chí là không dám tiếp cận bầy thằn lằn quá gần, bởi vì lúc công kích nàng sẽ có một đoạn thời gian ngắn chừng một giây phải đứng lại lấy hơi, vừa di động cao tốc vừa ra đòn yêu cầu độ khó cực cao, nó không đơn giản là chỉ chạy nhanh hết tốc lực rồi vung kiếm là xong, lấy kinh nghiệm hiện tại của Trầm Tuyết Ngưng, dừng lại một giây đã là tiến bộ vượt bậc rồi.

Thời điểm nàng đứng lại lấy hơi đó sẽ trở thành mục tiêu công kích của những con thằn lằn bên cạnh, vì lẽ đó chiến thuật đánh nhanh rút gọn của Trầm Tuyết Ngưng đã bị phá vỡ.

Tuy nhiên nàng cũng không buồn phiền gì mà ngược lại nở nụ cười mỉm thâm sâu, mắt nhìn bầy thằn lằn không khác gì vật chết.

Đúng lúc bầy thằn lằn biến dị chuẩn bị phản kích thì một tiếng rống vang lên ở đằng sau.

– Móng Vuốt Tử Thần!!

Hà Nhuận Đông không biết từ lúc nào đã vòng ra phía sau bầy thằn lằn biến dị, bọn chúng đều bị Trầm Tuyết Ngưng thu hút sự chú ý nên không hề biết có một quái vật ghê gớm khác đã sớm len lén tiếp cận.

Chớp đúng thời cơ phóng ra một chiêu trí mạng, Hà Nhuận Đông không chút khách khí tụ lực vào thân đao, từ trên cao chém mạnh xuống mặt đất, thanh đao vốn đang run rẩy vì tích tụ lực lượng quá nhiều, lúc này bộc phát toàn bộ, kẻ chịu trận đáng thương chính là bầy thằn lằn kia.

Chỉ thấy từ thân đao bắn ra năm luồng đao khí khổng lồ xé tan mặt đất, nhìn từ xa giống như có một bộ móng vuốt mang theo khí tức phải diệt sát hết thảy từ dưới lòng đất chui lên vậy.

Năm luồng đao khí không quan tâm tới thứ gì ngăn trước mặt nó, chỉ cần tồn tại trên đường đi, tất cả đều sẽ bị xé nát không chút thương tiếc.

Từ lúc đao khí xuất hiện cho đến khi biến mất không tới một giây thời gian, thế nhưng trong một giây đó đã có tới sáu đầu thằn lằn bị nghiền nát, mặt đất bên dưới cũng trở thành bãi phế tích in hình năm cái móng vuốt to đùng dài chừng bảy mét.

Kỹ năng Móng Vuốt Tử Thần này là kỹ năng chức nghiệp của Hà Nhuận Đông, hắn học được khi đạt cấp độ năm, uy lực rất lớn, phạm vi sát thương lại rộng, một kỹ năng này hắn học được rất không tồi.

Thằn lằn biến dị bị giết đến thất linh bát lạc, vài con còn sống gào thét nhao nhao chạy loạn, một lúc sau đều chết dưới kiếm của Trầm Tuyết Ngưng, so về tốc độ nàng bỏ xa chúng mười con phố, muốn chạy thoát là chuyện không thể nào.

Trận chiến kết thúc khi chưa đầy hai phút, Vương Ngụy Thần hài lòng mở miệng khen ngợi.

– Làm rất tốt, phối hợp khá hoàn hảo, lấy da thú biến dị nhặt được ra đi, tôi giúp hai người ghép trang bị trước.

Trầm Tuyết Ngưng và Hà Nhuận Đông kinh hỉ, vội vàng lôi đống nguyên liệu trong kho đồ ra, Vương Ngụy Thần lại đưa cho họ thêm một đống cốt thây ma.

Lúc này nguyên liệu đã đủ, hai người đem tất cả đặt vào hệ thống ghép đồ, chớp mắt đống nguyên liệu đựng đầy một bao bố biến mất không thấy đâu, mà trên tay hai người hiện ra một tấm áo phủ đầy lân giáp màu đỏ nhạt.

Ánh mắt mọi người sáng như sao nhìn chằm chằm vào hai cái áo giáp vừa hiện ra đó, trong lòng cảm thán sự thần kỳ của thế giới mới này.

– Được rồi, đi tiếp thôi, trong khu rừng thằn lằn biến dị có lẽ là sinh vật tiêu biểu, số lượng cũng thuộc vào top nhiều nhất, các người không cần phải lo lắng thiếu nguyên liệu chế tạo trang bị nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN