Ta Và Hoàng Thượng… Cùng Phe - Chương 57: Ân ái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Ta Và Hoàng Thượng… Cùng Phe


Chương 57: Ân ái


Dịch: Vãn Phong

***

Thương Lâm cắn môi, đôi mắt cứ sáng lấp lánh, trong đó có chút ngượng ngùng nhưng phần nhiều là sự thản nhiên tiếp nhận.

Không còn sự phản kháng hay giãy giụa, ép buộc bản thân mình nữa.

Thật ra Dịch Dương cũng đã sớm xác định được, bây giờ hỏi câu này cũng chỉ là hình thức mà thôi. Thấy cô như thế thì anh không khỏi bật cười, sau đó môi liền phong kín môi cô.

Nụ hôn nhẹ nhàng và triền miên. Lưỡi anh lướt qua, vẽ lại vành môi cô, dường như không bao giờ biết chán.

“Ưm…” Thương Lâm bị hôn tới nỗi không kiềm chế được mình, tay liền trượt xuống bám chặt lấy bờ vai anh. Xương vai quá cứng làm cô khó chịu nên nhíu mày rồi nhích tay lên trên, ôm lấy cổ anh, và cuối cùng là luồn những ngón tay vào mái tóc anh.

Đương nhiên là anh đã theo đuổi được cô. Sau khi suýt chút nữa là mất đi tính mạng, cô cảm thấy sự so đo tính toán của mình trước đây không còn quan trọng nữa mà được ở bên cạnh anh mới là chuyện đáng quý nhất trên đời này.

Hơn nữa, cô vẫn luôn nhớ như in buổi sáng hôm ấy, khi cô nằm trong lòng anh tỉnh lại, đập vào mắt cô là giọt nước mắt đang dần dần chảy ra từ khóe mắt nhắm chặt, trượt dài trên gương mặt vốn luôn bình thản của anh.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ rơi lệ vì mình. Người như anh, mạnh mẽ quyết đoán, nắm mọi thứ trong tay, nhưng không ngờ cũng có những giây phút yếu mềm.

Sau lần đó, cô hoàn toàn không còn nghi ngờ gì về tấm lòng của anh dành cho mình. Sự lo được lo mất trước kia cũng biến mất tăm.

Anh muốn yêu cô, vậy thì cô sẽ cho anh. Dù sao thì cô trao cho anh cả trái tim mình rồi.

Nhưng trước đó, cô vẫn còn một chuyện muốn nói cho anh biết.

“Em chuyên tâm chút coi…” Bất mãn vì sự thất thần của Thương Lâm, Dịch Dương cắn nhẹ lên môi cô một cái, sau đó mới lưu luyến buông môi cô ra.

Mái tóc dài đen nhánh trên đầu anh đã bị xõa ra, phủ lên trên chiếc áo ngủ bằng lụa trắng tinh. Hai màu sắc đối lập nhau nhưng không tạo thành mâu thuẫn mà tạo nên vẻ mê hoặc lòng người. Trước kia, Thương Lâm từng thấy trong sách có viết: “Vẻ đẹp của chàng là duy nhất, thế gian không có người thứ hai”. Lúc ấy cô vẫn không thể tưởng tượng được một chàng trai như thế nào thì mới có thể xứng đáng với câu này. Bây giờ, nhìn thấy anh thì cuối cùng cô đã hiểu được.

Độc nhất vô nhị. Dịch Dương rất xứng với bốn chữ này!

Mái tóc của anh bị cô nắm trong tay giống như là đang nắm một dải lụa đen óng ả. Dịch Dương nhìn nó một lúc rồi thở dài một hơi. “Thật sự là không cách nào quen được.”

Anh đang nói chuyện tóc tai của mình. Có trời mới biết, sống hơn hai mươi năm trên đời, tóc của anh chưa bao giờ dài quá tai, thế mà bây giờ đột nhiên có sự thay đổi lớn như thế, quả là làm người ta khó mà chấp nhận được.

Thương Lâm cong môi lên cười, mặt đỏ ửng. “Nhưng em cảm thấy… rất đẹp mà.” Giọng cô thì thầm. “Tóc dài ngang lưng…”

Dịch Dương khẽ nheo mắt lại, ánh mắt ấy mang theo vẻ khó lường, như là sắp chồm về phía cô lần nữa. Thương Lâm vội vàng đưa tay chặn môi của anh lại, nghiêm túc nói. “Dịch Dương, em… có một bí mật muốn nói với anh.”

Tim cô bắt đầu đập nhanh. Cho dù lúc nãy bị anh hôn như thế thì cũng không hồi hộp đến vậy. Môi cô khẽ mím lại, nhọc nhằn nuốt một ngụm nước bọt.

Chàng trai đang bị dục vọng khống chế kia vốn không cho đó là chuyện quan trọng, tay anh vẫn cứ tiếp tục lướt trên những đường cong của cô chứ không chịu an phận. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, anh lại bị cái thần trong ấy làm cho bừng tỉnh.

Hình như… cô có chuyện gì rất quan trọng cần nói với anh.

Cố gằng kiềm nén cơn sóng tình đang dâng trào trong lòng, anh hỏi với giọng lịch lãm của một gã la lăng: “Bí mật gì?”

Giọng anh hết sức nhẹ nhàng. Nếu anh không đè trên người cô để nói những lời này thì có lẽ còn ga lăng hơn nữa…

Thương Lâm hít sâu một hơi, từ từ kể ra những lời mà mình vẫn giấu trong lòng bao ngày nay. “Khoảng 5 năm trước, có phải anh từng cứu một cô gái ở Nghê Châu không?”

Đây chính là nguyên nhân cô cứ chần chừ, không chịu thổ lộ lòng mình với anh bấy lâu nay. Duyên nợ từ trước này không ngừng đeo bám lấy cô, khiến cô không thể thấy lòng bình an.

Cô hi vọng anh biết được từ trước, từ rất lâu về trước, bọn họ đã gặp nhau rồi.

Chân mày của Dịch Dương bắt đầu cau lại. “Sao tự nhiên em lại hỏi tới chuyện này?” Anh tập trung suy nghĩ. “5 năm trước? Vậy anh phải nghĩ kĩ lại mới được.”

Thương Lâm nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt, sợ sẽ bỏ lỡ bất cứ phản ứng nào của anh. Dịch Dương bị sự nghiêm túc của cô làm ảnh hưởng nên cũng bắt đầu ngẫm nghĩ thật cẩn thận.

“5 năm trước…” Kí ức giống như một mặt biển mênh mông, anh bắt đầu tìm kiếm trong đó, cố gắng tìm được một chút vết tích. “Hình như anh từng cứu một cô gái.”

Vào một buổi tối, anh được nghỉ phép nên ở nhà. Khi ra ngoài đi dạo thì gặp được một cô gái bị cướp giật. Ra tay cứu giúp chẳng qua là chuyện hết sức bình thường, sau đó anh đưa cô ấy đến bệnh viện, trả viện phí, coi như là làm được một việc tốt.

Nhưng sao cô lại hỏi tới chuyện này?

Anh nhìn cô. “Cô gái đó…”

Thương Lâm mở to đôi mắt, bên trong rưng rưng những giọt lệ trong veo. “Cô gái đó chính là em.”

Cô biết với anh mà nói thì đây chỉ là một chuyện hết sức cỏn con nhưng đối với cô mà nói thì nó lại không tầm thường chút nào. Việc anh ra tay cứu cô đã để lại trong lòng cô một dấu ấn rất rõ và được cô nâng niu gìn giữ trong suốt những năm tháng sau đó, khắc sâu trong lòng.

Dịch Dương nhìn đối mắt sáng rực của Thương Lâm, bỗng nhiên không biết nói gì. Hiện giờ tâm trạng của cô đang rất kích động, lệ rưng rưng trong mắt, theo động tác nháy mắt của cô, một giọt lệ từ từ chảy xuống, khiến anh vừa đau lòng vừa xót xa.

Dịch Dương đưa tay lên gương mặt cô, đón lấy giọt nước mắt ấy. “Là em?”

“Đúng vậy…” Thương Lâm hi vọng mình có thể bình tĩnh một chút nhưng cô không cách nào làm được, cô hoàn toàn không thể kiềm chế được giọng nói run rẩy của mình. “Người được anh cứu chính là em. Người được anh đưa tới bệnh viện là em. Người luôn nhớ mãi không quên, dù qua bao nhiêu năm tháng cũng là em…”

Anh hít sâu một hơi, bỗng nhiên cảm thấy thế sự rất vô thường. Duyên trời quá kì diệu, thì ra nó mọi thứ đã được ông trời sắp đặt từ trước.

Thương Lâm vẫn đang đợi phản ứng của anh sau đó nhưng ai ngờ, anh chỉ im lặng một lát là lại cúi đầu, hôn lên môi cô.

Khác với nụ hôn dịu dàng và triền miên khi nãy, lần này động tác của anh vội vã và kích động, khiến cho cô cảm thấy hơi đau. Đồng thời lúc đó, tay anh cũng bắt đầu dạo chơi trên cơ thể cô, nhen lên những ngọn lửa cháy bỏng.

Thương Lâm bi sự tiến công mãnh liệt của anh làm cho choáng váng. Đầu óc cô trống rổng, chỉ có thể gắng sức bấu chặt lấy anh, hi vọng có thể tìm chút điểm tựa, giống như là người đang chết đuối ôm chặt lấy phao cứu sinh vậy.

Chiếc áo ngủ mỏng manh, nhiệt đô cơ thể anh tăng lên một cách nhanh chóng khiến cho cô có cảm giác như đang ôm một bình nước nóng. Nhưng rõ ràng là anh thấy vẫn chưa đủ. Môi của hai người chỉ tách ra một chút, anh cau mày nhìn cô trong chốc lát, dường như là đang suy nghĩ gì đó.

Thương Lâm đang ngơ ngác thì anh đã nắm tay cô, dắt về phía bộ phận khó nói kia.

Mặt Thương Lâm đỏ bừng lên. Cô định né tránh nhưng không thể nà thoát khỏi sức lực của anh nên cuối cùng tay bị đè lên trên nơi nóng cháy và cương cứng ấy.

Nó rất nóng.

Cô cảm thấy lòng bàn tay mình như bị một ngọn lửa thiêu đốt và lan ra khắp cánh tay, cuối cùng truyền lên não một cách nhanh chóng. Thương Lâm đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa bối rối nhìn Dịch Dương. “Anh buông tay ra…”

“Anh đã tưởng tượng chuyện này nhiều lần rồi, hôm nay coi như thực hiện được.” Dịch Dương thở nhẹ một hơi. “Em đừng có nhìn anh như thế. Em mà còn nhìn thế là anh sẽ không thể nhịn được nữa đấy.” (Bạn Sênh tác giả: …Thế nào là không thể nhịn được nữa? Bộ bây giờ anh có nhịn sao hả anh Dịch?)

Thương Lâm cảm thấy ánh mắt của mình hết sức trong sáng, thế mà Dịch Dương cứ khăng khăng nói là nó đang dụ dỗ anh phạm tội, cho nên không đầy nửa phút sau, anh không thể nhịn được nữa, tiếp tục đè lên người cô. “Là em ép anh đó!”

Thương Lâm: “…Anh muốn giở trò lưu manh thì cứ làm, đừng có ở đó lấy cớ này cớ nọ.”

“Được, nếu em đã thoải mái như thế thì anh không khách sáo nữa!” Dịch Dương bắt được sơ hở trong lời của cô nên lập tức hành động ngay.

Quần áo của hai người được cởi hết lớp này đến lớp khác nhưng Thương Lâm không hề cảm thấy lạnh. Cánh tay của người đàn ông đang ôm cô rất mạnh mẽ và vững chải, cô được anh ôm trong vòng tay giống như là một con diều được sợi dây điều khiển, không cần nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ cần đi theo sự dẫn dắt của anh là được.

Ánh nến bên ngoài vẫn chưa được dập tắt, cô vẫn có thể nhìn thấy rõ gương mặt tuấn tú của anh, cùng với… dáng người lần trước chưa nhìn rõ…

Vóc người của Từ Triệt thiên về hướng gầy gò mảnh khảnh, không khỏe mạnh cho lắm cho nên Dịch Dương không thể chịu nổi. Sau khi nhập vào người Từ Triệt, anh đã tốn không ít công sức để luyện tập. Bây giờ, cơ thể này vẫn còn gầy nhưng lại rất mạnh mẽ, sờ vào đâu là gặp cơ bắp ở đó, nhìn kiểu nào cũng thấy rất hấp dẫn.

Cảm nhận được thỉnh thoảng Thương Lâm lại đưa mắt nhìn lén mình, Dịch Dương khẽ mỉm cười, dùng đùi cọ vào người cô rất ám muội. “Gọi tên anh đi!”

“Cái gì?” Thương Lâm đang mơ mơ màng màng nên tai cũng không được thính lắm.

Dịch Dương cắn lên chóp mũi cô một cái, giọng trầm khàn. “Gọi tên của anh đi…”

“Dịch… Dương?” Lần này Thương Lâm đã nghe rõ, nhưng vừa gọi lên một tiếng thì đã phải thốt lên. “Anh…”

Đáng ghét, đáng ghét thật! Sao anh làm chuyện đó mà… lại không báo trước một tiếng!

Dịch Dương chìm trong sự bao bọc ấm áp của cô, không nhịn được nên phải thốt lên một tiếng thở dốc như vừa đau đớn vừa sung sướng. Anh nhớ nhung cảm giác này từ rất lâu rồi, thậm chí có nhiều đêm còn trằn trọc mất ngủ vì nó, khiến anh vừa xấu hổ vừa nóng bức. Vài tháng sau, cuối cùng thì anh cũng được như ý nguyện nên cho dù là người có sức kiềm chế rất giỏi thì cũng không khỏi mất kiểm soát. Huống chi Dịch Dương vừa được nếm thử trái cấm là đã phải ăn chay suốt nửa năm trời.

Động tác của anh không hề dừng lại, dáng vẻ cũng hết sức mê đắm, nhưng chỉ có đôi mắt là nhìn cô một cách chăm chú, dường như là đang muốn quan sát phản ứng của cô.

“Anh… nhìn em… làm cái gì?” Dưới sự tác động của anh, giọng của Thương Lâm trở nên ngắt quãng, chỉ có thể nói ra những tiếng vụn vặt.

“Nhìn em… đương nhiên là vì em rất đẹp.” Dịch Dương lại chuyển động một chút, thấy cô quả nhiên bị mình làm cho phải rên lên yêu kiều thì mới cong môi lên cười.

Trên khóe mắt là vẻ đắc ý rất hiếm thấy.

Anh kéo cô về phía mình một chút khiến cho hai cơ thể nóng bỏng dán sát vào nhau, không có một khoảng cách nào. Sau đó lại là một trận quấn quýt đam mê.

Thương Lâm nằm trên lớp chăn đệm mềm mại, bên trên là sức nặng của anh. Cô cảm thấy mình như bị bao vây, cả thế giới đều cách rất xa cô, chỉ có bóng anh là tràn ngập trong tầm mắt của cô.

Tràn ngập cả trái tim cô nữa.

Cô cảm thấy hơi hoảng sợ, nhưng rồi lại cảm thấy bình yên. Như thế cũng tốt. Nếu có một ngày bọn họ lạc vào hoang mạc vô biên, trước mắt là nơi hoang vu bạt ngàn thì chỉ cần có anh bên cạnh, cô cũng sẽ không tuyệt vọng.

Có anh nắm lấy tay cô, cho dù đang ở sa mạc thì cô cũng có thể tìm thấy phồn hoa đô thị.

Cô chìm đắm trong mật ngọt của tình yêu không thể thoát ra được, mãi đến cuối cùng mới kịp phản ứng lại, ra sức mà đẩy vai anh. “Anh ra ngoài đi… em không muốn uống thuốc nữa đâu!”

Dịch Dương không nhúc nhích, ngược lại còn ôm cô chặt hơn nữa. “Uống thuốc gì chứ… Có con là chuyện tốt, chúng ta sinh nó ra.” Anh thở dốc một tiếng. “Quên nói với em, anh khác với Hoắc Hoằng. Có thể trở thành con của anh, coi như nó biết cách đầu thai.”

Thương Lâm: “…Anh thắng.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN