Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết
Chương 1: Cường Giả Thần Bí
Trong vô tận hư không mênh mông, mờ mịt, ở một không gian nào đó, đây là một nơi nhìn qua rất mờ ảo, từng đạo thiên địa linh khí lượn lờ, phiêu phù trên không trung càng khiến cho nơi này giống như một tiên cảnh huyền bí, không gian bên trong lúc thì đen kịt u ám, lúc thì trắng xám mịt mùng.
Chỉ thấy một đạo thân ảnh đứng sừng sững tại hư không không gian bên trong, hai mắt nhắm lại trôi nổi tại phiến thiên địa này, đạo thân ảnh này nhìn qua chỉ khoảng 19 20 tuổi, tướng mạo anh tuấn tiêu sái, cả người toát ra một cỗ khí tức của một kẻ thượng vị giả đứng trên tất cả phiến thiên địa này. Nếu như có ai khác ở đây, đứng trước mặt thanh niên nam tử này thì sẽ kinh ngạc mà há hốc mồm bởi, hắn đứng đó mà như có như không, cho dù là kẻ có thần thông có thể nhìn thấu mọi vật cũng không thể nào thấy được rõ ràng thân ảnh người trẻ tuổi này.
Không bao lâu sau thanh niên nhân mở mắt, khi hắn mở mắt cả thiên địa kịch biến, thiên địa linh khí đình chỉ chuyển động, cả không gian cũng chỉ còn lại một màu u ám, thanh niên nam tử bỗng mở lời, nói:
– Như thế nào?
Không để hắn đợi lâu, một đạo âm thanh băng lãnh, không có cảm xúc truyền vào trong tai hắn. Nhưng nếu để ý thì có thể nghe ra đạo âm thanh này có một phần nhỏ rất giống với giọng của thanh niên nhân này:
– Ta đề nghị ngươi lên chém rơi một đạo thần niệm, mang theo hết thảy những gì không cần thiết đối với ngươi hết thảy mang đi, như vậy thì ta giúp ngươi “Chuyển Hóa” sẽ không đem lại những phiền phức nhỏ cho ngươi, ở những cảnh giới cao sẽ không làm ngươi bị trì trệ hay làm ngươi lâm vào bình cảnh một thời gian, điều này cả ta và ngươi đều không muốn, vì vậy ngươi lên suy nghĩ cho kĩ.
Thanh âm lạnh như băng đáp, nhưng cả phiến không gian này cũng không có ai khác ngoài nam tử trẻ tuổi kia cả. Nghe được thanh âm kia nói, nam tử không khỏi nhíu nhíu mày, không cho là đúng nói ra:
– Ta cảm thấy những chuyện kia đối với đạo tâm ta cũng như đối với việc tu luyện của ta sẽ không bị ảnh hưởng. Hơn nữa ta lại có ngươi, không lẽ ngươi cũng không “Chuyển Hóa” tất cả được sao?
Thanh âm kia lạnh lùng đáp:
– Ta sẽ không làm điều ảnh hưởng đến con đường phát triển của ngươi, về việc này ngươi phải hiểu rõ hơn ai hết mới phải, ngươi từng xem qua vô số cái gọi là tiểu thuyết ở nơi ngươi sống thì ngươi cũng nhận ra rằng, tạp niệm hay chấp nhất ẩn sâu họ không hay biết, những điều khiến họ bị khốn vào bình cảnh cũng phải mất một thời gian dài để đi đối mặt và giải quyết nó, khoảng thời gian đó mà rơi trên người ngươi cũng đủ để ngươi đột phá vô số đại cảnh giới, ngươi nên hiểu điều đó có ý vị ra sao.
Thanh niên trầm mặc một hồi cũng không nói gì. Hắn há lại không hiểu những lời thanh âm kia nói là tốt cho hắn, nhưng hắn không mấy nguyện ý làm chuyện này. Thanh niên nhân này suy nghĩ một hồi thở dài:
– Ta có thể giữ lại đạo Thần Niệm đó hay không?
Thanh âm kia hỏi ngược lại:
– Ngươi cứ nói đi.
Thanh niên nhân cười cười, hắn biết điều đó là không có khả năng. Có lẽ sau này hắn có thể giữ lại, nhưng hiện tại là không thể nào. Trừ khi hắn bước vào cái cảnh giới kia, cảnh giới mà trong nháy mắt hủy diệt rào cản của không gian thời gian, để các vị diện không gian song song còn có thời gian quá khứ, hiện tại, tương lai hội tụ chung một chỗ.
Hơn nữa, cái cảnh giới đó cũng chỉ là bước khởi đầu để hắn và thanh âm kia đối kháng lại “Kẻ Đó”. Thanh niên nhân này hiểu, nếu hiện tại mình giữ lại tia thần niệm mình sắp chém rơi, ở cảnh giới thấp thì không sao, nhưng nếu tu vi càng lên cao, “Kẻ Đó” sẽ phát hiện ra mình và cái mạng nhỏ của hắn cũng đi luôn từ đây. Không chém rơi về sau sẽ ảnh hưởng đến thành tựu của hắn, khả năng cùng “Kẻ Đó” đối kháng là con số không, hắn đúng là rơi vào tình cảnh tiến thối lưỡng nan. Nghĩ đến đây, hắn lộ ra một chút ảo não, không lẽ phải hủy diệt…
Đúng vào lúc này thanh âm kia nói ra khiến hắn không khỏi bừng tỉnh đại ngộ:
– Nếu ngươi không muốn hủy đạo thần niệm ngươi chém ra thì có thể phong ấn một số chuyện ngươi không muốn ai biết khi chém rơi thần niệm rồi cho nó vào hư không…
Không đợi thanh âm kia nói hết lời, nam tử bật thốt lên một tiếng:
– Đúng vậy a, ta làm sao không nghĩ đến việc này.
Vỗ vỗ trán một cái, tâm niệm vừa động nhất thời một thanh kiếm màu đen toàn thân phát tán ra hắc ám khí tức hiện ra. Khi nó xuất hiện, thiên địa linh khí ở nơi này cuồn cuộn như thủy triều bị thanh kiếm này hút đi một lượng lớn, nhưng nam tử mảy may không để ý. Hắn vung lên một cái đâu còn là hình dáng một thanh kiếm nữa, giờ phút này thanh kiếm đã biến thành một lưỡi hái tử thần xung quanh tử khí dày đặc, liền xem như toàn bộ tử khí trên đời cộng lại cũng không bằng một phần khí tức nó phát tán ra.
Chỉ thấy thanh niên vung lên lưỡi hái, khoảnh khắc này thiên địa dị biến, khi thanh niên vừa bổ xuống một phát không gian xung quanh lay động, sắp có tình trạng rạn nứt. Đúng vào lúc không gian sắp bị sụp đổ thời điểm nam tử thu tay về, khi hắn thu tay lại lưỡi hái kia đã vô tung vô ảnh không thấy mà trên tay hắn bỗng thình lình có thêm một chùm tia sáng màu đen nó tản mát ra một cỗ khí tức có chút hắc ám như lưỡi hái kia, chỉ thấy thanh niên vừa động, hàng loạt những thủ ấn khiến người không hiểu đánh lên chùm sáng này. Xong xuôi hắn hướng hư không thản nhiên nói:
– Ta đã phong ấn những thứ cần phong ấn đồng thời đã hạ xuống một tia phi thăng hào. Nếu kẻ nào đạt được thứ này, có được công pháp ta vừa tiện tay sáng tạo ra, hắn tu luyện đến Vũ Hoàng Cảnh ắt sẽ bị triệu hoán đến Ngọc Tinh, khi đó ta sẽ cảm nhận được sự hiện diện của kẻ có được thần niệm của ta.
Thấy vậy, thanh âm không cảm xúc kia mở lời:
– Ngươi lên để cho kẻ đó tu luyện đến Vũ Tiên Cảnh rồi mới để hắn được triệu hoán đến Ngọc Tinh.
Nghe thấy vậy nam tử không khỏi sửng sốt, kỳ quái nói ra:
– Ngươi định để kẻ đạt được thần niệm của ta ở lại vị diện của hắn vô địch đến tịch mịch a? Chẳng phải thông thường như mấy vị diện kia, ngươi nói để họ đạt tới mấy cảnh giới như: Đấu Thần, Linh Thần, Cuồng Thần, hay Chiến Thần Cảnh… ở vị diện của họ tương đương với Vũ Linh của Ngọc Tinh, khi đó họ sẽ bị triệu hoán, kể cả nơi ở của tên có được thần niệm ta mạnh đến mấy, cùng lắm thì lên đến Vũ Hoàng Cảnh thôi, Vũ Tiên Cảnh thật không hợp thói thường.
Nghe vậy thanh âm kia lành lạnh nói, trong giọng nói mang thêm một chút xem thường mà không ai phát hiện:
– Ngươi nghĩ vị diện nào cũng yếu như mấy vị diện ngươi thu vào túi kia? Hơn nữa, nếu tổng hợp thực lực vị diện đó có yếu hơn mấy vị diện ngươi nói đi chăng nữa, ngươi nghĩ hắn chịu được sự triệu hoán của ngươi ở khoảng cách xa như vậy khi nơi đó không thuộc về Ngọc Tinh? Ngươi biết nơi ngươi đang đứng cách Ngọc Tinh bao xa? Vả lại ngươi còn chưa biết khi thần niệm của mình ra khỏi nơi này sẽ đi về đâu. Có thể là đến một nơi không thuộc thời đại này, không thuộc về thời không này. Thậm chí không nói đâu xa mà ở thời này, nhưng cách chỗ của ngươi bao xa ngươi còn không rõ. Vì vậy, Vũ Tiên Cảnh là một lựa chọn ta cân nhắc kĩ rồi.
Nghe được lời này thanh niên nhân gượng cười gãi gãi đầu, nhưng hắn cũng không phản bác lời thanh âm kia. Hắn suy nghĩ thông suốt, cho dù người may mắn có được thần niệm của hắn, tư chất kém cỏi trong phế vật đi nữa cũng có thể trong vòng vài trăm năm bước vào Vũ Tiên Cảnh, nếu là kẻ thiên phú ngút trời, có thể trong vài chục năm đổ lại đi vào Vũ Tiên Cảnh cũng không là vấn đề. Dù sao, hắn để trong thần niệm cũng là công pháp hắn vừa tiện tay tạo ra, còn có một chút nhỏ bé công pháp, đẳng cấp không bằng cái hắn vừa tạo ra nhưng cũng không thể xem nhẹ, cùng một phần nhỏ bản mệnh công pháp thần niệm, chỉ xem tên có được thần niệm hắn sẽ lựa chọn sao mà thôi.
Dù chọn cái nào đi nữa, khoảng thời gian kia là quá lâu. Phải biết, hắn bây giờ cũng chỉ tầm 20 tuổi, tu luyện gần ba năm lên cảnh giới hiện tại, việc chờ đợi vài trăm năm hắn vẫn là miễn cưỡng, khi đó hẳn là hắn cũng đến cấp độ kia.
Dù sao công pháp là do hắn tiện tay tạo ra, không phải loại công pháp hắn lấy từ thanh âm kia, để lại cho “thập đại nhân vật chính” trong sự kiện “10 năm Vũ Thần” của Ngọc Tinh. Nếu là loại này, hắn cũng không phải đợi lâu đến vậy. Nhưng hắn biết, thanh âm kia là không đồng ý với hắn nếu hắn đề cập chuyện này.
Lúc này, thanh niên nhân chợt hắn búng một cái một đạo ánh hào quang bay vào chùm sáng biến mất không thấy động tĩnh. Làm xong xuôi hết thảy hắn ném chùm sáng vào hư không rồi nói ra:
– Chuyển Hóa đi.
Một khắc sau thanh âm lạnh lùng kia đáp:
– Chuyển Hóa thành công.
Nghe được lời này thanh niên nhân nhếch miệng, biến mất trong không gian. Nam tử vừa biến mất không bao lâu, không gian kia cũng sụp đổ biến mất hoàn toàn trong hư không.
Lúc này thần niệm của hắn cũng biến mất trong hư không không còn nhìn thấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!