Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết
Chương 5: Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết
Trong phòng mình, Minh Duệ tùy ý ngồi xuống đối trong đầu chùm sáng nói ra:
– Được rồi, giờ ngươi bắt đầu giúp ta mạnh hơn đi. Nhưng trước đó, ta lên gọi ngươi là gì để sau tiện xưng hô?
Chùm sáng kia nghĩ nghĩ một hồi trả lời:
– Ngươi có thể gọi ta là Niệm. Về phần giúp ngươi mạnh hơn, chỗ ta có hai loại công pháp, không biết ngươi muốn tu luyện loại nào?
– Ngươi có thể nói rõ hơn cho ta về hai công pháp đó được chứ?
Minh Duệ nghiêm túc hỏi. Niệm nghe vậy, truyền vào đầu Minh Duệ khái quát thông tin hai bộ công pháp:
– Loại thứ nhất: Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết
Công pháp: Chữ Ngọc
Phẩm cấp: Thiên cấp
– Loại thứ hai: Tên chỉ có một chữ “Hắc”
Cả công pháp và phẩm cấp đều là “Hắc”
Nghe được Niệm giải thích, Minh Duệ không khỏi nhíu mày:
– Công pháp chữ Ngọc là gì? Hắc lại là sao?
Niệm kiên nhẫn giải đáp:
– Công pháp chữ Ngọc là loại công pháp cao cấp nhất của một nơi mà ngươi không hề biết đến, nó được chủ nhân, ngươi cũng có thể hiểu là Thiên Đạo nơi đó sáng tạo ra…
Về phần “Hắc” nó là một chi nhánh cực nhỏ trong công pháp hắn tu luyện… Dù vậy, nhưng ta dám chắc ngươi không thể tu luyện được nó.
Minh Duệ không khỏi trầm mặc, hắn rất khó chọn lựa giữa hai công pháp này. Suy tư một lúc, hắn đối Niệm thỉnh giáo:
– Theo ngươi ta lên tu công pháp nào?
– Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết.
Niệm dứt khoát trả lời. Đùa gì vậy, nếu hắn tu “Hắc” vậy đến bao giờ nó mới được trở lại nơi kia? Nơi này đâu phải nơi thích hợp tu luyện môn pháp quyết bá đạo, tà dị của “Người Kia”.
Minh Duệ nghe vậy, nghĩ nghĩ: Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết hai chữ đầu coi như đã hiểu… còn ba chữ Vũ Tiên Quyết hẳn là pháp quyết tu đến cảnh giới Vũ Tiên như lời Niệm nói. Nghĩ đến đây, Minh Duệ không chút do dự nói ra:
– Xin hãy truyền cho ta Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết.
Niệm nghe vậy, cũng không chần chờ, đem pháp quyết của công pháp truyền vào đầu của Minh Duệ. Xong xuôi hết thảy nó hướng Minh Duệ dặn dò:
– Ta đã đem pháp quyết truyền cho ngươi. Nhưng hiện tại ngươi chỉ có thể nhìn được pháp quyết hai cảnh giới đầu, khi ngươi tu luyện đến cảnh giới thứ hai cảnh giới thứ ba sẽ hiện ra cứ như vậy mà tính. Còn có rất nhiều chỗ ảo diệu ngoài tu luyện, ngươi tự tìm hiểu.
Ta cũng đã thêm vào một số chú thích cảnh giới về pháp quyết này và đại lục của ngươi, rảnh thì xem qua. Còn hiện tại ngươi tu luyện được rồi.
Minh Duệ không khỏi gật đầu một cái… Hắn không kìm nén được mà bắt đầu vận hành chu thiên theo pháp quyết… Khi hắn vận hành đến chu thiên thứ chín, hắn dừng lại, không khỏi ngơ ngác một chút:
– Chuyện gì xảy ra? Sao tu vi của ta lại tụt xuống? Ta cảm giác như tu vi của mình hiện tại là Chân Đồ Cảnh Đỉnh Phong nhưng lại không giống. Đây là có chuyện gì, Niệm?
Nhưng hắn đợi một hồi lâu, cũng không thấy Niệm đáp lại, hắn buồn bực không thôi. Hắn nhìn lại hai tầng đầu công pháp:
– Vũ Hồn Cảnh? Vũ Khiếu Cảnh?
Minh Duệ thì thào lẩm bẩm. Chợt hắn nhìn thấy một đoạn chú thích, hắn nhớ vừa rồi Niệm có nói để lại cho hắn một đoạn chú thích. Hắn nhìn nhìn đoạn chú thích này lúc kinh ngạc há hốc mồm, lúc thì mừng như điên, lúc thì trầm mặc…
Đoạn chú thích kia viết: Khi ngươi tu luyện công pháp này thì ta cũng như rơi vào trạng thái ngủ đông, cho đến khi ngươi tu luyện đến cảnh giới tương đương Chân Đế Cảnh, khi đó ta mới có thể giao tiếp được cùng ngươi. Chỗ Chân Nguyên giúp ngươi lên Chân Đế Cảnh kia là ta tiện tay dùng để che mắt Thiên Đạo nơi này, nhưng nếu ngươi tu công pháp kia, ta đoán chỗ Chân Nguyên đó chỉ giúp ngươi lên cảnh giới Vũ Hồn Cảnh Ngưng Hồn Kỳ là tối đa. Ngưng Hồn là giai đoạn ngươi Ngưng Tụ ra bản mệnh Hồn Khí mà trong tâm trí ngươi mong muốn nhất.
Điều cuối cùng, mỗi một tầng pháp quyết theo ta căn cứ thì sẽ ngang với ba đại cảnh giới của Đại Lục này, và còn một điều, ngươi có thể hóa Dực phi hành ngay từ cảnh giới đầu, cố gắng tu luyện đi, ta tin người ta chọn sẽ không phế đến mức có được Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết mà trong vòng năm năm, không tu đến cảnh giới tương đương Chân Đế Cảnh.
Minh Duệ nhìn đến đây, trong lòng đột nhiên buồn vô cớ, hắn thì thào một câu:
– Niệm chết tiệt, vậy mà không nói lời nào với ta…
Minh Duệ trong thâm tâm mình đã coi Niệm như sư tôn, người thân của mình. Mà quan trọng là, Niệm bảo mỗi tầng công pháp là ba đại cảnh giới nơi này… Vậy mình vừa rồi cảm giác Chân Đồ Đỉnh thì ra lại là Vũ Hồn Cảnh Tố Thể Kỳ Đỉnh…
Tố Thể Kỳ??? Hắn chợt nhớ ra, lúc trước không phải hắn lấy được một đóa Tam Đồng Hoa sao? Đây là thảo dược dùng để tăng cường thân thể nha. Đúng là ông trời không phụ lòng người…
Hắn đang nghĩ xem, có lên phục dụng Tam Đồng Hoa luôn hay không thì Dương lão vội mang theo vẻ mặt lo lắng, vàng chạy vào phòng hắn, gấp giọng nói:
– Tiểu Duệ, ta nghe người ta nói, Anh Nhi xảy ra chuyện ở trước cửa Hàn Gia Thương Hội, ngươi mau đi xem nàng thế nào a…
Minh Duệ trấn an Dương Lão một cái, hắn liền chạy đến Hàn Gia Thương Hội. Trên đường đi hắn không khỏi suy nghĩ, những lần trước bán Dã Thú đâu có chuyện gì xảy ra? Lần này đúng thật là…
Khi Minh Duệ đến trước thương hội, ở đây đã có một số người đứng túm năm tụm ba xem náo nhiệt. Đập vào mắt hắn là Dương Anh Nhi vẻ mặt tức giận, ôm chặt bao đựng ma thú, hướng hai cái nhìn có vẻ bỉ ổi nam tử nói ra:
– Đây là Ma Thú do lạnh lùng ca săn giết, hai cái vô liêm sỉ các ngươi lại dám nói là của mình để quên rồi bị người khác lấy trộm, đừng nghĩ các ngươi có hai người mà ta sợ.
Dương Anh Nhi ngoài mạnh trong yếu nói, nàng tuy nói đây là do Minh Duệ săn giết nhưng lại không dám chắc có phải hắn giết không. Dù sao, Minh Duệ hắn nhưng là không có thực lực này a, hơn nữa còn có vài đầu tam giai ma thú, chỉ có thực lực ngoài Chân Sư cảnh mới làm được điều đó. Minh Duệ nhưng là một cái Chân Đồ Cảnh mà thôi.
Hai tên nam tử kia nghe vậy, sắc mặt trầm xuống định lao tới đoạt bao chứa Ma Thú. Minh Duệ nhìn đến đây cũng không thể đứng ngoài bàng quan được nữa. Khi hắn muốn đi lên động thủ thì bỗng nhiên:
– Nếu ngươi đụng vào nàng, ngươi sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Chỉ thấy một bạch y thanh niên từ xa đi đến, bạch y không gió mà bay, hai bên đi theo mấy cái hộ vệ, hắn tay cầm quạt giấy, phong khinh vân đạm bước đến trước Dương Anh Nhi chắp tay cười nói:
– Tại hạ Lan Lăng Thế Phong, vừa đúng lúc đi ngang qua đây gặp cô nương bị kẻ gian hãm hại, cô nương không sao chứ?
Nói xong, hắn làm ra một tư thế mà hắn thấy là tiêu sái, nhìn Dương Anh Nhi cười cười.
Dương Anh Nhi nghe vậy, vẻ mặt hơi lúng túng, cười cười hướng Lan Lăng Thế Phong nói:
– Thì ra là Lan Lăng công tử, đa tạ công tử, ta không sao.
Lan Lăng Thế Phong nghe vậy, cũng không nói gì, quay sang nói với một tên hộ vệ của hắn:
– Ngươi đem hai tên này về Lan Lăng Gia xử phạt, ta không muốn để cho vị cô nương này thấy cảnh đổ máu.
Hắn chính khí lẫm liệt nói ra. Nghe được lời hắn nói, đám người vây xem không khỏi dùng hết lời hay ý đẹp khen ngợi Lan Lăng Thế Phong, còn hắn thì phong khinh vân đạm đứng đó, không để ý đến mấy lời kia.
Hai tên bỉ ổi nam tử kia rối rít xin tha mạng, nhưng Lan Lăng Thế Phong làm như không thấy.
Xử lí xong xuôi, hắn hướng Dương Anh Nhi hỏi:
– Tại hạ còn không biết quý tính đại danh của cô nương?
Nghe vậy, Dương Anh Nhi đáp:
– Tiểu muội Dương Anh Nhi.
– Thì ra là Anh Nhi cô nương, nàng chắc định bán số ma thú kia đổi lấy Linh Tệ phải không? Trùng hợp ta cũng định vào đó mua một số thứ, chúng ta cùng vào chứ?
Dương Anh Nhi gật đầu một cái, hai người bọn họ cùng nhau bước vào Hàn Gia Thương Hội.
Minh Duệ nhìn đến đây, nơi nào còn không biết, tất cả mọi chuyện vừa rồi là do một tay tên Lan Lăng Thế Phong kia sắp đặt. Hắn lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, vì để lại ấn tượng tốt trong lòng Tiểu Anh Anh, tên này dùng thủ đoạn hạ cấp này, khi về phải kêu nàng tránh xa hắn một chút. Nếu không phải hắn là kẻ không muốn nhiều chuyện quấn thân thì vừa rồi đã ra mặt, chen ngang cái kế hoạch hoàn mỹ tiếp cận Tiểu Anh Anh của tên này rồi.
Minh Duệ cũng không đứng ở ngoài này lâu, hắn đi thẳng vào Hàn Gia Thương Hội. Hắn cũng cần mua một số thứ, chỉ không biết số tiền Tiểu Anh Anh bán Ma Thú có đủ không.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!