Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết
Chương 37: Hoa linh phong vs vân chấp sự (2)
Lúc này, Minh Duệ quả thực không còn tâm trí đâu mà đi để ý Linh Hà có theo mình, làm thị nữ cho mình nữa rồi.
Minh Duệ vừa chạy hết toàn lực, vừa lẩm bà lẩm bẩm:
– Hắc Nguyệt Kiếm, ngươi lần này tuyệt đối lại đừng chạy đâu mất nữa a.
Sau đó, đằng sau lưng Minh Duệ hóa ra một đôi Hắc Dực quỷ dị, nuốt xuống một viên Dịch Dung Đan hắn luyện chế, hóa thành một bộ dáng y hệt Hắc Bào Nhân nọ, bạo phát tốc độ mà lao đến nơi hắn cảm nhận được khí tức Hồn Khí Bản Mệnh.
Đúng vậy, khi trước Minh Duệ đang đối chiến với Hoa Đại Trưởng Lão, tâm thần hắn chợt cảm nhận được mối liên kết giữa mình và Hắc Nguyệt Kiếm. Hắn có thể cảm nhận được Hắc Nguyệt Kiếm đúng là ở rất gần hắn, đúng là ở trong hoang mạc khi trước hắn độ kiếp.
Tuy không hiểu vì sao hắn tìm không ra Hắc Nguyệt Kiếm, còn có vì sao lúc trước hắn không thể cảm nhận được Hắc Nguyệt Kiếm, bây giờ thì lại có thể cảm nhận ra được. Nhưng mấy thứ đó hiện tại hắn là không thèm quan tâm, bây giờ hắn chỉ muốn mau chóng lấy về Hắc Nguyệt Kiếm, sau đó rời khỏi nơi quái dị này.
Còn về chuyện vì sao hắn lại phục dụng Dịch Dung Đan lúc này, đơn giản thôi, thứ nhất là không muốn người ta nhận ra hắn là ai. Thứ hai là hắn đang sử dụng Hắc Dực Phi Hành. Thứ ba hắn cảm nhận được nơi Hắc Nguyệt Kiếm xuất hiện, hai cỗ khí thế rất hùng hậu đang tại đó.
Ở một nơi khác, tại một hoang mạc hoang vu mà quỷ dị, hai lão giả đang không ngừng phóng ra đủ loại Chân Kỹ, hào quang đầy trời, thiên hôn địa ám.
Một trong hai lão giả này đúng là Hoa Linh Phong, lão nhân người hầu mà Minh Duệ gặp được ở Hoa Linh Bang trước đó. Người còn lại không phải ai khác, đó là lão giả Vân Chấp Sự của Tiến Dương Thần Tông. Cả hai đều là Chân Quân Cảnh, nhưng Hoa Linh Phong lại cao hơn lão giả Vân Chấp Sự kia một chút, tu vi Hoa Linh Phong bây giờ đã là Chân Quân Tam Trọng.
Tuy là vậy, nhưng Hoa Linh Phong vẫn không thể nào khống chế được Vân Chấp Sự.
Vân Chấp Sự tay cầm Viêm Hỏa Mâu, Chân Binh của vị nào đó Trưởng Lão, Phong chủ Tiến Dương Thần Tông. Còn lão nhân Hoa Linh Phong thì chỉ có tay không tấc sắt, ngay cả một thanh Địa Giai Chân Binh cũng không có nổi.
Vân Chấp Sự lúc này đánh ra một mâu mang theo Hỏa Diễm cuồn cuộn mà xông hướng Hoa Linh Phong, sau đó cười lạnh nói ra:
– Ha ha. Không nghĩ tới đúng lúc bản tọa đi tới nơi này, Động Thiên của Hoa Linh Thần Tông lại mở ra, ngay cả Bảo Linh Cổ Đăng cũng xuất thế. Còn không mau mau giao ra Bảo Linh Cổ Đăng còn có thanh tiểu kiếm màu đen ở cùng một chỗ với Cổ Đăng cho bản tọa, sau đó tự sát để lưu lại mạng chó của ngươi toàn thây.
Hoa Linh Phong sắc mặt âm trầm như nước, hắn cũng rất muốn tiến lên giết chết tên Vân Chấp Sự đáng ghét này. Nhưng hắn bất lực rồi, bản thân hắn chỉ là một tên ngoại môn đệ tử của Hoa Linh Thần Tông may mắn sống sót sau vụ việc diệt tông nhiều năm trước, lúc đó hắn là không có bao nhiêu đồ tốt. May mắn tìm được tàn quyển Long Xà Cửu Biến của Hoa Linh Thần Tông, Địa Giai Đỉnh Phong Công Pháp mới tu luyện lên cảnh giới Chân Quân Tam Trọng như bây giờ.
Long Xà Cửu Biến tên như ý nghĩa, có tổng cộng cửu biến, nhưng chỉ có tam biến cuối cùng mới tính là Long, Long hàng thật giá thật.
Còn Long Xà Cửu Biến mà mấy người Hoa Đại Trưởng Lão hay Bang Chủ các đời Hoa Linh Bang được tu luyện, thực chất chỉ có ba biến đầu trong Long Xà Cửu Biến mà thôi.
Mặc dù vậy cũng không thể xem thường, bởi uy lực, tốc độ của nó rất mau, lại còn rất độc và hiểm nữa.
Hoa Linh Phong buồn bực không thôi, Bảo Linh Cổ Đăng không phải Chân Binh công kích lên hắn không thể nào dùng được. Khi hắn thấy thanh tiểu kiếm màu đen không mấy bắt mắt nằm cùng một chỗ với Bảo Linh Cổ Đăng thì nghi hoặc không sao tả được. Không lẽ thanh tiểu kiếm kia là một món Thần Binh nào đó của Hoa Linh Thần Tông, bảo vật có thể sánh ngang với Bảo Linh Cổ Đăng mà không ai biết? Nhưng trong bí tịch không có ghi chép về thứ này, hắn khi trước cũng không có nghe ai đề cập đến thanh tiểu kiếm này.
Thế là, Hoa Linh Phong chuẩn bị thu đi đồ vật của Động Thiên để lại, vừa lúc này Vân Chấp Sự kia đi đến, hai người không hẹn mà đại chiến một hồi.
Hoa Linh Phong vì không có Chân Binh vừa tay, đối phương lại có Viêm Hỏa Mâu, vừa lúc hắn muốn thử uy lực của đồ vật có thể đặt song song với Bảo Linh Cổ Đăng.
Nhưng làm hắn tức mà không nói được câu nào đó là, hắn cố gắng thi triển Chân Kỹ các loại, nhưng ở trên thanh tiểu kiếm này lại không thể bộc phát uy lực ra được, nhưng nó lại có thể chống đỡ được những đòn công kích bình thường của Viêm Hỏa Mâu.
Tuy là vậy, Hoa Linh Phong vẫn không dám dùng nhiều. Hắn sợ thần vật có linh tính, phản phệ lại hắn thì mất cả chì lẫn chài. Hơn nữa, hắn cũng không xác định được đây có phải Thần Binh hay không, nếu tên Vân Chấp Sự kia dùng Chân Kỹ gì đó, hắn dùng thanh tiểu kiếm này nhắm mắt đỡ liều, liệu nó có bị hủy hoại gì hay không.
Thế là, Hoa Linh Phong ánh mắt sắc bén nhìn Vân Chấp Sự, trầm giọng quát:
– Long Xà Cửu Biến đệ thất biến.
Một con Kim Long được tạo ra từ Chân Nguyên xuất hiện, gào thét rung trời nhắm thẳng Vân Chấp Sự.
Vân Chấp Sự cũng hơi hơi kinh ngạc, không nghĩ tới kẻ này nãy giờ giấu nghề, một mực đến hiện tại mới chân tránh xuất thủ.
Hắn tay cầm Viêm Hỏa Mâu cũng không chút yếu thế, hét to:
– Viêm Hỏa Trùng Thiên.
Hỏa mang đầy trời, không gian mấy chục dặm nhiệt độ tăng lên mãnh liệt, Hỏa Diễm đỏ thẫm bốn phương tám hướng đổ về, tấn công Kim Sắc Kim Long và Hoa Linh Phong.
Hoa Linh Phong cắn răng, tinh thần tập trung cao độ, tùy thời mang ra Bảo Linh Cổ Đăng, trợ giúp hắn chạy chốn. Hắn cũng không muốn chạy trốn đâu, tên kia đã thấy được Thần Vật của Hoa Linh Thần Tông. Nếu không diệt trừ ắt sẽ dẫn động mấy môn phái kia truy sát hắn.
Hắn không nghĩ tới, đường đường Chân Quân Tam Trọng lại bị một tên Chân Quân Nhị Trọng đánh cho phải dùng bảo vật chạy trốn.
Đúng vậy, Vân chấp sự bây giờ đã là Chân Quân Nhị Trọng, không biết có phải do thanh niên thần bí kia trợ giúp hay không mà chỉ trong vòng ba ngày, gã này tăng lên hẳn một trọng.
Hoa Linh Phong lấy ra Bảo Linh Cổ Đăng, còn cả Thanh Tiểu Kiếm kia nữa, hắn tính dùng thanh tiểu kiếm này chống đỡ một chút này đó hỏa diễm lao đến mình, sau đó kích phát Bảo Linh Cổ Đăng chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng vào Lúc này, một đạo âm thanh phá không mà đến, theo sau là một chiêu Vũ Kỹ mang theo hàn khí, lạnh như băng ập đến nơi này.
– Uẩn Thủy.
Ầm ầm ầm ầm ầm.
Hỏa diễm đầy trời đang lao về Hoa Linh Phong bỗng nhiên bị cỗ hàn khí này áp chế, sau đó ầm ầm nổ vang, hỏa diễm tấn công Hoa Linh Phong tiêu tán bởi đạo đạo thủy triều đổ ập tới từ một nơi khác.
Trên bầu trời, một đạo lưu quang lao tới, một hắc bào nhân không rõ mặt mũi lăng không mà đứng, tay cầm một Thanh Sắc Trường Kiếm tỏa ra hàn khí nhàn nhạt, đằng sau hắn là một đôi Hắc Dực trông rất quỷ dị.
Người tới đúng là Minh Duệ. Trên đường tới nơi này, thần thức của hắn mở rộng, cơ hồ quét ngang tứ phía theo dõi động tĩnh trước mắt mình.
Khi gần tới nơi này, xuất hiện trong thần thức của hắn là Hoa Linh Phong trong tay thanh tiểu kiếm kia. Không phải Hắc Nguyệt Kiếm của hắn thì còn là thứ gì nữa. Hắn chưa kịp vui mừng vì cuối cùng đã gặp lại được Hắc Nguyệt Kiếm thì Hoa Linh Phong định dùng Hắc Nguyệt Kiếm của hắn đi đón đỡ hỏa diễm đầy trời kia.
Minh Duệ sợ hãi rồi, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, tế ra thanh trường kiếm nằm trong giới chỉ, người còn chưa tới mà đã dùng đến một chiêu Vũ Kỹ Uẩn Thủy.
Uẩn Thủy là một chiêu Huyền Giai Sơ Cấp Chân Kỹ, có thể triệu hồi ra vô số đạo sóng thần, tấn công kẻ địch như vũ bão.
Lại thêm Thủy khắc Hỏa, trên tay Minh Duệ là một món Thần Vật không rõ đẳng cấp nhưng rất có thể cao hơn đẳng cấp Viêm Hỏa Mâu. Vì vậy, Uẩn Thủy và Viêm Hỏa Trùng Thiên đụng độ nhau thì bất phân thắng bại, cả hai cùng tiêu tán.
Minh Duệ sau khi phá tan hỏa diễm đầy trời kia, thu trường kiếm vào giới chỉ, tay chỉ chỉ hắc nguyệt kiếm, nói:
– Chúng ta lại gặp mặt rồi lão tiên sinh. Ngươi có thể đưa trả lại cho ta Hắc Nguyệt Kiếm ngươi đang cầm trên tay không?
Nghe vậy, Hoa Linh Phong sững sờ. Vân chấp sự sững sờ.
Tên này là ai vậy, đến phá hỏng chuyện tốt của Vân Chấp Sự hắn, sau đó còn dõng dạc tuyên bố đồ vật trong Động Thiên của Hoa Linh Thần Tông là của hắn. Không lẽ tên này đằng sau cũng có một Thần Tông chống lưng?
Hoa Linh Phong trực tiếp ngây ra, từ khi nào bảo vật của Hoa Linh Thần Tông bọn hắn lại biến thành của Hắc Bào Nhân trước mặt này? Không lẽ hắn vì Thần Binh Lợi Khí này của Hoa Linh Thần Tông mà tới? Còn nữa, hắn gặp tên này hồi nào?
Không đúng không đúng. Mình thân là đệ tử của Hoa Linh Thần Tông, nhưng đến hôm nay Động Thiên mở ra, hắn mới biết tông môn có thanh kiếm này. Tuy không biết vì sao mình không dùng được nó, chắc hẳn nhất mạch của Tông Chủ mới có khả năng kích hoạt, nhỏ máu nhận chủ hay đại loại thứ gì đó mới sử dụng được.
Hoa Linh Phong sắc mặt biến đổi, nhìn Minh Duệ đang từ từ đáp xuống mặt đất, trầm giọng nói:
– Ngươi là ai? Không lẽ ngươi cùng với tên kia giống nhau, đều muốn mưu đồ lấy đi bảo vật Hoa Linh Thần Tông ta?
Minh Duệ nghe vậy, đầu đầy hắc tuyến:
– Lão tiên sinh là đang hiểu lầm chỗ nào đó phải không? Ta nói ta muốn lấy lại Hắc Nguyệt Kiếm của ta chứ đâu có muốn mưu đoạt cái gì của Hoa Linh Thần Tông gì đó đâu.
Hoa Linh Phong hừ lạnh một tiếng, sau đó hắn định thu cả Hắc Nguyệt Kiếm và Bảo Linh Cổ Đăng vào không gian giới chỉ.
Nhưng lúc này, Hắc Nguyệt Kiếm rung động mãnh liệt, cả Hắc Nguyệt Kiếm và Bảo Linh Cổ Đăng từ trong tay Hoa Linh Phong, bay đến tay Minh Duệ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!