Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết - Chương 41: Nhiệm vụ công hội
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết


Chương 41: Nhiệm vụ công hội


Sáng hôm sau, Minh Duệ rời giường, hắn vươn vai một cái sau đó mở cửa phòng bước ra ngoài, hít thở không khí trong lành buổi sớm.

Khi hắn mở cửa ra, chợt ngẩn người thoáng cái, hắn nhìn người đang đứng trước cửa phòng mình, nghi hoặc hỏi:

– Linh Hà, ngươi đứng trước cửa phòng ta làm gì?

Nghe được Minh Duệ câu hỏi, Linh Hà đáp:

– Thiếu gia, ta đã là thị nữ của ngươi. Vì vậy, bắt đầu từ hôm nay ta sẽ luôn theo sát ngươi, đợi chỉ thị từ thiếu gia.

Minh Duệ nghe vậy gật gật đầu, hắn lại tiếp tục hỏi:

– Ngươi thu dọn đồ đạc các thứ, còn có tạm biệt người Hoa Linh Bang xong xuôi cả rồi chứ? Nếu xong rồi vậy chúng ta đi luôn bây giờ.

Linh Hà gật gật đầu, những gì cần mang nàng đã bỏ hết vào trong giới chỉ cả rồi. Thế là, hai người đi gặp bọn người Linh Bang Chủ. Khi bọn họ biết được Minh Duệ mới sáng sớm đã muốn rời đi, tuy bất ngờ nhưng họ vẫn mang vẻ mặt tươi cười tiễn Minh Duệ cùng Linh Hà.

Khi đến cửa ra vào Hoa Linh Bang, Linh Bang Chủ chắp tay nói:

– Công tử, nếu sau này rảnh rỗi thì hãy ghé qua nơi này, Hoa Linh Bang luôn chào đón Minh Duệ công tử ngươi tới làm khách.

Nói xong, hắn nhìn Linh Hà, giọng điệu đầy cảm tình:

– Tiểu muội, ngươi nhớ bảo trọng, chăm lo cho bản thân thật chu đáo.

Minh Duệ và Linh Hà cũng khách khí vài câu, sau đó bọn họ cáo từ rời đi.

Sau khi hai người Minh Duệ rời đi, Hoa Thương Tử nghi hoặc hỏi:

– Bang chủ, vì cái gì ngươi lại không nói cho Minh Duệ công tử và Phó Bang Chủ biết, đám người Cuồng Phong Dong Binh Đoàn đang tìm bọn hắn gây sự?

Linh Bang Chủ không có trả lời Hoa Thương Tử, hắn nói với Hoa Thương Tử một câu không quan hệ gì:

– Hoa Thương Tử, tư chất ngươi cũng không tệ, một tháng trước đã bước vào Chân Linh Nhất Trọng rồi đúng không?

Hoa Thương Tử gật gật đầu, khó hiểu hỏi lại:

– Đúng vậy Bang Chủ. Nhưng điều này có quan hệ gì?

– Ta sẽ quấn lấy hai tên Chân Linh của Cuồng Phong Dong Binh Đoàn, đám Chân Sư còn lại giao cho ngươi cùng các huynh đệ Hoa Linh Bang giải quyết không thành vấn đề chứ? Minh Duệ công tử đã giúp chúng ta quá nhiều rồi, ngươi hiểu ý tứ ta muốn nói chứ?

Hoa Thương Tử trịnh trọng gật đầu, hắn cáo lui với Linh Bang Chủ, chuẩn bị triệu tập đám người Hoa Linh Bang chuẩn bị thâu tóm Cuồng Phong Dong Binh Đoàn.

Bên kia, Minh Duệ và Linh Hà đang đi đến một nơi nào đó trong Đại Mạc Trấn.

Đột nhiên, Minh Duệ dừng lại cước bộ, hắn nghiêm nghị nhìn vào một tòa tứ hợp viện. Linh Hà thấy biểu hiện của hắn, giải thích:

– Đây là tổng đà của Sơn Nhạc Bang khi trước, bây giờ nó thuộc về Hoa Linh Bang ta.

Minh Duệ gật gật đầu, trầm giọng nói:

– Ngươi mau bảo đám người bên trong mang tất cả đồ đạc rời khỏi nơi này ngay lập tức.

Linh Hà nghe thấy thế, không khỏi sửng sốt nói ra:

– Vì sao?

Chỉ nghe Minh Duệ giải thích:

– Nơi này thực chất chỉ là một mảnh đất hoang như Hoa Linh Bang ngươi trong trận chiến một năm trước mà thôi. Sở dĩ các ngươi còn có thể nhìn thấy cả một tòa tứ hợp viện nguyên vẹn là do Lục Cấp Huyễn Cảnh Trận Pháp, Lục Cấp Ẩn Nấp Trận Pháp được bố trí ra trước khi nơi này bị hủy.

Tuy nhiên, theo như ta đoán nơi này khi trước hẳn là phải có đến ba cái Lục Cấp Trận Pháp, chỉ có điều một trận pháp khác đã bị người thu hồi lại trước đó mà thôi.

Trong lòng Minh Duệ cũng khó hiểu, vì sao phải bố trí lục cấp trận pháp ở nơi này, lại còn vì một tòa tứ hợp viện nho nhỏ phải dùng đến ba cái lục cấp trận pháp. Điều này chẳng phải dùng dao mổ trâu chặt thịt gà.

Linh Hà nghe xong, nuốt xuống vài ngụm nước bọt, nàng gian nan hỏi Minh Duệ:

– Vì sao thiếu gia biết nơi này có trận pháp?

Minh Duệ không trả lời nàng, hắn chỉ chỉ vào tòa tứ hợp viện kia, ý bảo nàng mau chóng đi sơ tán người trong này.

Linh Hà thấy thế, vội vội vàng vàng đi vào sơ tán đám người. Bọn họ thấy người tới là Linh Hà, không dám chậm trễ khuôn hết đồ đạc, nửa canh giờ sau đã đi hết không còn một bóng người.

Sau đó, nàng hỏi Minh Duệ:

– Nơi này có cái gì không muốn người khác biết đến sao? Vì sao lại có trận pháp ở đây?

Minh Duệ thản nhiên nói:

– Không có gì.

Linh Hà nghe vậy, trợn mắt há mồm. Nàng đúng là sợ kẻ bày trận rồi. Không ngờ có kẻ lại rảnh rỗi đến mức đó, bày ra lục cấp trận pháp ở nơi không có bảo vật. Còn về có hay không nghi ngờ Minh Duệ, nàng căn bản là không nghĩ đến việc này. Thiếu gia nhà nàng biết nơi đây có trận pháp, không lẽ còn có thể không nhìn được thực hư trong đó.

Linh Hà lúc này lại hỏi Minh Duệ:

– Thiếu gia ngươi có thể phá giải trận pháp kia hay không?

Minh Duệ suy nghĩ một hồi, nói ra:

– Ta có bảy thành nắm chắc. Nhưng ta sẽ không làm vậy, điều đó sẽ dẫn động người bày trận xuất hiện. Ngươi bảo Hoa Linh Bang bán nơi này đi là được.

Linh Hà nghe vậy, không nói hai lời, trực tiếp viết một phong thư, kéo một tên qua đường cho hắn vài trăm Linh Tệ, sau đó kêu hắn chuyển cho cao tầng Hoa Linh Bang.

Hai người bọn họ lại tiếp tục đi tiếp, mục tiêu không phải nơi nào khác, đó là Mạo Hiểm Giả Công Hội.

Nơi này khác với Dong Binh Công Hội. Dong Binh Công Hội là do người của Công Hội, phía bên cao tầng của Công Hội đề ra nhiệm vụ cho các Dong Binh tiếp nhận.

Nhưng Mạo Hiểm Giả Công Hội thì khác, nơi này ai cũng có thể ra nhiệm vụ, người tiếp nhận nhiệm vụ cũng có thể là bất kì ai.

Minh Duệ đi vào nhiệm vụ công hội, nhìn qua một lượt nhiệm vụ, sau đó hắn giật xuống một tấm nhiệm vụ cấp D rồi nói với nhân viên ở đó:

– Ta nhận nhiệm vụ này.

Nữ nhân viên kia nhìn qua Minh Duệ cười nói:

– Nhiệm vụ cấp D, mời công tử lấy ra huy hiệu Mạo Hiểm Giả, hoặc cần có tu vi Chân Sĩ.

Minh Duệ nghe vậy, hiển lộ ra khí tức của Chân Sĩ Hậu Kỳ.

Hắn tu luyện là Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết, bây giờ đã Vũ Hồn Đỉnh. Hắn có thể tùy ý ẩn nấp tu vi theo ý muốn mà Chân Đế trở xuống không phát giác.

Còn vì sao lại là Chân Sĩ Hậu Kỳ, rất đơn giản, đó là hộ tống con cháu của một tiểu gia tộc nào đó trở về Tinh Vân Thành. Khi trước, Tinh Vân Kiếm Tông đã khảo hạch ra hắn không có Linh Căn, vì vậy hắn cũng chỉ áp chế tu vi xuống Chân Sĩ Hậu Kỳ là hợp lí. Hơn một năm một kẻ không có Linh Căn có thể tu luyện từ Chân Sĩ Trung Kỳ đến Chân Sĩ Hậu Kỳ, riêng điều này thôi cũng đủ làm cho người ta níu lưỡi nhìn trân trối rồi.

Tiếp đấy, Minh Duệ hắn được nữ nhân viên kia thông báo, hai canh giờ sau quay lại, khi đó kí chủ của nhiệm vụ sẽ xuất hiện ở nơi này.

Hắn gật gật đầu, mang theo Linh Hà rời khỏi nơi này.

Từ lúc Minh Duệ và Linh Hà từ Hoa Linh Bang đi ra cũng đã được hơn một canh giờ khoảng chừng. Hai người họ tính tìm kiếm một nơi dừng chân, chờ đợi canh canh giờ trôi qua.

Nhưng vào lúc này, một tiếng nói đã cắt đứt ý nghĩ kia của hắn. Chỉ thấy đằng xa vọng lại một tiếng:

– Minh Duệ tiểu hữu, là ngươi sao?

Minh Duệ quay đầu lại nhìn, xa xa một lão giả dẫn đầu, theo sau là nữ tử chấp sự kia, còn cả nữ tử khi hôm qua Minh Duệ gặp được ở Đan Sư Công Hội. Nhưng lúc này sắc mặt của nàng rất khó coi, hiển nhiên nàng giống như từng bị ăn thiệt thòi qua hay đại loại như vậy.

– Nạp Lan Hội Trưởng, cơn gió nào đưa ngươi tới đây a?

Linh Hà thấy người tới là ai vội vàng tiến lên hành lễ, mà bên kia nữ tử chấp sự cũng thi lễ với Minh Duệ.

– Còn phải nói nữa sao, ngươi hiểu mà.

Minh Duệ gật gật đầu, hắn nhìn Nạp Lan Hoàng nói ra:

– Vừa vặn Hội Trưởng ở đây. Ta có thể mượn trỗ ngươi một tên Chân Vương Cảnh không?

Nạp Lan Hoàng nghe vậy, sảng khoái nói ra:

– Không thành vấn đề. Minh Duệ tiểu hữu muốn mượn bao nhiêu cũng được. Không biết ngươi cần một tên Chân Vương để làm gì?

Minh Duệ nhàn nhạt đáp:

– Tiêu diệt Cuồng Phong Dong Binh Đoàn. Ta bệnh lười tái phát, vì vậy không muốn xuất thủ.

Đám người xung quanh: “…”

Nữ tử lúc trước cáo trạng với chấp sự lúc này nghe được lời này của Minh Duệ, thân hình khẽ run một cái, nàng sắc mặt trắng bệch lảo đảo suýt ngã.

Nạp Lan Hoàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại cười ha hả một tiếng.

– Thì ra là chuyện này. Nếu là chuyện này thì tiểu hữu không cần lo lắng, nửa canh giờ trước, Cuồng Phong Dong Binh Đoàn đã biến mất khỏi Đại Mạc Trấn rồi.

Nói xong, hắn như ý vị thâm trường nhìn qua Linh Hà đang đứng đó.

Minh Duệ nhìn một màn này, nơi nào còn không hiểu là Hoa Linh Bang đã làm chuyện này. Hắn không ngờ Hoa Linh Bang lại giúp hắn một việc nhỏ rồi.

Hắn muốn tiêu diệt Cuồng Phong Dong Binh Đoàn là bởi, hắn không muốn có kẻ suốt ngày bám đuôi, theo dõi mình sau đó lại chơi trò bất thình lình nhảy ra kêu đánh kêu giết mà thôi.

Tuy chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cái cảm giác cứ có một cái đuôi đằng sau lâu ngày cũng rất khó chịu.

Linh Hà đứng đó, nàng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vả lại, nếu Cuồng Phong Dong Binh Đoàn nửa canh giờ trước bị tiêu diệt, vì sao không nghe thấy động tĩnh, hoặc có phong thanh gì truyền ra ngoài? Không lẽ nơi này cách chỗ Cuồng Phong Dong Binh Đoàn xa đến vậy?

Lúc này, Nạp Lan Hoàng dùng ánh mắt ra hiệu cho nữ tử chấp sự. Nàng hiểu ý tiến lên khom người nói với Minh Duệ:

– Công tử, nữ nhân kia lúc trước có chỗ thất lễ với ngươi, bây giờ chúng ta giao cho ngươi xử trí. Cho dù kết quả ra sao, Đan Sư Công Hội là không có một chút ý kiến.

Minh Duệ nghe vậy, khoát khoát tay bảo:

– Không cần, cô ta cũng không làm gì hại đến ta, tha cho cô ta đi.

Sau đấy, nữ tử kia rối rít cảm tạ Minh Duệ nhưng lại bị Đan Sư Công Hội xa thải.

Đám người nói chuyện một hồi, sau đó Minh Duệ cáo từ rời khỏi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN