Hồng Bào Quái Nhân
Chương 41: Một cao nhân tái xuất giang hồ
Bang chúa Vân Long Ông hỏi:
– Trưởng lão nói vậy thì ra Vương thất nhà Thanh đã là người chủ sử vụ này hay sao?
Ngô trưởng lão đáp:
– Tiểu nhân quả có ý nghĩ như vậy.
Vân Long Ông nói:
– Lâu năm ta không ra ngoài giang hồ thành ra mọi việc võ lâm chẳng hiểu gì nữa. Nhân quả về vụ này thế nào, Ngô trưởng lão hãy nói rõ cho biết.
Ngô trưởng lão đáp:
– Lần trước anh em bản bang thấy Kiến Châu tứ kiếm bắt giữ một vị tiểu cô nương liền nổi dạ bất bằng, tiến lại, lý luận rồi đi đến kết quả bị bọn Lương Luân đánh bại. Bên ta bốn, năm đệ tử bốn túi bị thương vong.
Vân Long Ông thủng thẳng nói:
– Vụ đó ta biết rồi.
Ngô trưởng lão lại nói:
– Lần sau Lâm huynh, hiệp ẩn ở Quân Sơn tương hội cùng năm vị trưởng lão bản bang. Cả sáu người hợp lực, thêm vào Trường Châu kiếm khách, Lý đại ca mới đả bại được bốn người. Bọn họ bị thương phải rút lui. Lương Luân cướp Thiệu cô nương đem đi, tiểu nhân, Bạch trưởng lão, Hồ trưởng lão cũng bị thương nhẹ.
Vân Long Ông nói:
– Vụ này thật ngẫu nhiên, ta qua đây có việc không ngờ lại gặp các vị. Nếu chúng ta không cứu được Thiệu cô nương ở phái Hoa Sơn về thì thật mất mặt với Tang Câu ở phái đó.
Ngô trưởng lão đáp:
– Tiểu nhân đi thám thính mấy ngày biết rằng đêm nay Lương Luân chạy đến cư trú ở khu núi non trùng điệp về phía Đông chách đây chừng bốn chục dặm. Đó là đường lối duy nhất đi tới Kiến Châu. Bẩm bang chúa! Chúng ta đã bày Thiên la địa võng ở dọc đường thì chắc họ không trốn thoát.
Vân Long Ông nói:
– Ngày trước bang chúa đã chịu lời ủy thác của Tang Câu phái Hoa Sơn, vậy sự yên nguy của Thiệu cô nương là một việc rất quan trọng đối với bản bang. Ngô trưởng lão! Chúng ta đi về phía trước thám thính một phen. Các vị huynh đệ chia nhau công tác mà gánh vác. Đây là một cuộc hành động đầu tiên sau khi Cái Bang giải tán. Các vị ráng làm cho nên việc. Ha ha!
Giọng nói của Vân Long Ông rất hiên ngang. Mọi người Cái Bang lâu năm chưa từng thấy Bang chúa có hùng tâm như vậy, liền lớn tiếng hoan hô. Ai nấy phấn khởi tinh thần.
Du Hữu Lượng tự nhủ:
– Đã có Cái Bang để giải cứu Thiệu cô nương, ta khỏi phải động thủ động cước.
Chàng nghĩ tới đây thì một hán tử người cao lớn nước da trắng trẻo từ trong đám đông đứng dậy chậm rãi nói:
– Bẩm bang chúa! Theo chỗ tiểu nhân được biết thì bọn Ngự tiền thị vệ ở Thanh Đình, tức là Kiến Châu Tứ Kiếm, rất ít khi ra khỏi cung đình, trừ khi gặp biến cố lớn. Lần này họ xuất hiện để đối phó với một vị tiểu cô nương phái Hoa Sơn thì nội vụ tất có điều chi quan hệ mà ta không hiểu được.
Vân Long Ông cười khanh khách đáp:
– Lý tam đệ! Bọn ta hãy nghĩ đến việc trước mắt, chứ không đủ thì giờ để nhìn trước ngó sau. Nếu chúng ta lo nghĩ nhiều điều thì đã không làm khiếu hóa.
Lý tam đệ! Tam đệ hưởng phước thanh nhàn lâu năm, bây giờ tính nết cũng biến thành rụt rè như đàn bà.
Trường Châu Kiếm khách thấy Vân Long Ông cười cười nói nói cũng vui mừng, vì từ ngày xảy cuộc thảm biến, chưa bao giờ lão cao hứng như bữa nay. Bất giác y ngửa mặt lên trời cũng cười ha hả đáp:
– Bang chúa phiền trách như thế là phải. Mấy năm nay tiểu nhân ăn dầu mỡ nhiều lấp mất cả con mẹ nó khiếu minh mẫn thành ra mê muội tối tăm.
Lời nói thô tục của y khiến mọi người Cái Bang đều cảm lòng tri kỷ. Những câu quê mùa thô bỉ tuôn ra không ngớt:
– Con mẹ nó! Lý đại ca! Đại ca ẩn ở nhà ôm vợ ăn cá ăn thịt thật là sung sướng. Còn tiểu đệ đội gió dầm sương thì tổ bà nó còn làm bạn hữu với đại ca thế nào được?
– Lý đại ca sau gáy cũng đầy ụ, mập quá chừng, chẳng còn giống cái tên khất cái con mẹ nó chút nào.
Du Hữu Lượng càng nghe càng bật cười, bụng bảo dạ:
– Những người này là nam tử hán phóng đãng không bị kiềm tỏa. Tuy ngoài mặt họ thô hào mà trong lòng thành thực với người. Những người ăn nói văn hoa, xảo ngôn lệnh sắc mới chính là những kẻ đáng ngán.
Vân Long Ông giơ tay lên rồi cùng Ngô trưởng lão cất bước.
Du Hữu Lượng trong lòng nhẹ nhõm, toan quay về thôn trang ngủ đêm, nhưng lại nghĩ thầm:
– Nếu Vân Long Ông giao thủ với nàng tất nàng không địch nổi.
Chàng nghĩ tới đây, liền cất bước rượt theo.
Vân Long Ông cùng Ngô trưởng lão sóng vai nhau mà đi. Du Hữu Lượng theo sau hai người ở phía xa xa chẳng cần phải phí hơi sức.
Đi trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, đột nhiên hai bóng người phía trước dừng lại, rồi Vân Long Ông lớn tiếng quát:
– Du Nhất Kỳ! Té ra là lão.
Du Hữu Lượng chấn động tâm thần, chàng lại nghe Hồng Bào Quái Nhân Du Nhất Kỳ trầm giọng đáp:
– Vân Long Ông! Lão đừng điên khùng nữa, để ta giới thiệu hai người này với lão.
Vân Long Ông cười khanh khách nói:
– Vị này tại hạ đã biết rồi. Y là một nhân vật nổi tiếng dấu đầu hở đuôi ở Tây Tạng. Ôn gia chính là lão. Chà chà! Kỳ Bàn lão quái cũng đến đây. Mười mấy năm tại hạ không được gặp, sao lão thay đổi nhiều thế?
Du Hữu Lượng sửng sốt nghĩ thầm:
– Ba lão này sao lại chạy đến cả đây rồi? Ta theo đường địa đạo đi ngay không chần chờ chút nào, mà họ cũng tới đây kịp mình thì khinh công họ ghê thật!
Họ Ôn ở Tây Tạng chỉ hắng đặng một tiếng chứ không nói gì. Kỳ Bàn lão quái la lên:
– Vân Long Ông! Ôn lão tam bảo đã giết khá nhiều bọn đồ tử đồ tôn của bọn Cái Bang nên lão tìm tới đây để đòi nợ chăng?
Vân Long Ông lạnh lùng đáp:
– Cách mười mấy năm trời không ngờ lão quái râu tóc đã bạc phơ. Các vị chuyến này đi tìm Cái Bang thì không may rồi.
Họ Ôn lạnh lùng nói:
– Vân Long Ông! Liệu lão có xứng đáng để ba người bọn ta ra tay không?
Xem chừng lão không biết tự lượng sức mình.
Vân Long Ông lần trước trong lòng chán nản, tuy đã đối một chưởng với họ Ôn, nhưng lão không có ý liều chết với hắn. Bây giờ lão nghĩ tới bọn Thập Bát Kiệt ở Yên Vân bị thảm tử. Lão là người chí tình, bất giác lửa giận bốc lên ngùn ngụt, lạnh lùng nói:
– Bữa nay ta muốn lấy cái đầu trên cổ ngươi để tế điện anh em Cái Bang.
Du Nhất Kỳ cười hô hố đáp:
– Vân Long Ông! Du mỗ cùng lão quen biết nhau đã mấy chục năm, nay ta chỉ điểm đường lối cho mà đi. Tiến về phía trước là đường chết. Vậy lão mau mau trở gót, nếu chậm thì không kịp đâu.
Vân Long Ông lạnh lùng nói:
– Đa tạ ông bạn có lòng chỉ điểm. Chúng ta vạch đường ra rồi ba vị cùng tiến lên đi.
Du Nhất Kỳ bật tiếng cười trầm trầm đáp:
– Muốn thu thập lão hà tất phải cả ba động thủ. Có người rất quan tâm đến lão, chẳng sớm thì muộn y cũng tìm đến hỏi thăm đó.
Vân Long Ông sửng sốt. Du Nhất Kỳ nói tiếp:
– Người đó là Kim Vu Điền. Ha ha…
Hắn nói câu này khiến Vân Long Ông tái mặt. Nhưng lão là một tay cao thủ võ lâm từng trải muôn ngàn hiểm nguy. Lão hít một hơi chân khí rồi hỏi:
– Bữa nay lão phu có việc, hãy để cho họ Ôn sống thêm ít ngày. Lão có nhường lối cho ta hay không?
Du Nhất Kỳ hỏi lại:
– Đã biết là đường chết sao không quay đầu lại?
Vân Long Ông dương cặp mắt tức giận lên lớn tiếng:
– Lão phu đã muốn đi thì trong thiên hạ chưa chắc có ai ngăn cản nổi.
Du Nhất Kỳ cất giọng trầm trầm hỏi:
– Bọn ta ba người giữ đường này há không phải là tử lộ ư?
Vân Long Ông cười khanh khách đáp:
– Cái đó chưa chắc.
Tiếng cười chưa dứt lão đã vung hai tay đánh ra.
Du Nhất Kỳ vận chân khí đột nhiên phất tay áo phản kích hai luồng kình lực đụng nhau nổ lên một tiếng “sầm” rùng rợn. Vân Long Ông lùi lại ba bước. Du Nhất Kỳ lùi lại ba bước. Hai người đều biến sắc, dương mắt nhìn nhau.
Du Hữu Lượng đứng đằng xa ngó hai người giao thủ nghĩ thầm trong bụng:
– Vân Long Ông ngày trước công lực ngang với sư phụ ta. Ngày ấy bốn người vây đánh Tang Càn Sư Vương. Trong bốn người thì công lực của Vân Long Ông mạnh nhất. Hồng Bào Lão Quái cũng là tay đáo để, không trách năm môn phái ở Trung Châu phải liên hiệp để đối phó với hắn.
Chàng biết rõ Du Nhất Kỳ là con người thâm độc, Vân Long Ông tuy bản lãnh cao cường, nhưng làm sao chống nổi ba nhân vật tuyệt đỉnh giang hồ. Lão nắm chắc phần thất bại. Du Nhất Kỳ đã mang dã tâm thôn tính võ lâm thì dĩ nhiên phen này hắn chẳng để cho Vân Long Ông chạy thoát.
Chàng cũng muốn ra tay để giúp Vân Long Ông cho nhẹ bớt áp lực, nhưng đã lâm vào cuộc chiến mà muốn giữ cho an toàn trở về thật không phải chuyện dễ dàng.
Chàng còn đang ngần ngừ thì bên kia Kỳ Bàn lão quái cất tiếng oang oang:
– Vân Long Ông! Bọn ta cũng đương bận việc gấp, lão mau mau quay về đi, đừng dây với lão quái này, không thì lão quái nổi nóng có hối cũng chẳng kịp nữa.
Vân Long Ông cười đáp:
– Mười năm bị giam hãm, lão quái còn khoác lác làm chi. Lão bị bại về tay sư điệt ta là Vô Vi đạo trưởng thì còn mặt mũi nào len lỏi vào chốn giang hồ nữa?
Ngày trước Kỳ Bàn lão quái đã tỷ đấu với Vô Vi đạo trưởng ở núi Võ Đương.
Sau ngàn chiêu qua lại, Vô Vi đạo trưởng thắng được một thức. Kỳ Bàn lão quái theo đúng lời ước hẹn tự giam mình mười năm. Đó là một vụ sỉ nhục rất lớn trong đời hắn. Bây giờ Vân Long Ông khui ra khiến hắn tức giận như người phát điên, quát lên một tiếng phóng chưởng đánh liền.
Vân Long Ông nghiêng người đi dùng cách tá lực đả lực đánh tới trước ngực Ôn Sĩ Đạt và Du Nhất Kỳ.
Lão biết cục diện bữa nay không thể dàn xếp được nữa liền tính cách đánh ngã được tên nào hay tên đấy, chứ không nghĩ ngợi gì nữa.
Ngô trưởng lão thấy bang chúa tấn công ba người cũng vung chưởng đánh tới.
Du Nhất Kỳ đang e lệ câu ỷ nhiều thắng ít. Hắn thấy vậy rất hợp tâm ý, liền huy động thủ cước đánh ra những chiêu trí mạng.
Vân Long Ông nổi danh giang hồ mấy chục năm, công lực tuyệt đỉnh. Trong lúc nhất thời, thế công của lão rất mãnh liệt, không sút kém chút nào.
Du Nhất Kỳ đã định bụng trước, hắn từ từ tăng thêm lực đạo chia ra đánh hai người.
Đang chiến đấu giữa chừng, ba người bên kia lộ dần uy lực, chiêu thức cũng trở nên trầm trọng.
Ngô trưởng lão liều chết chống đỡ, nhưng công lực kém xa quá. Vân Long Ông phải chiếu cố cả hai bên hao tổn rất nhiều hơi sức.
Du Hữu Lượng thấy thời cơ cấp bách muốn nhảy vào tham chiến.
Du Nhất Kỳ nắm chắc phần thắng, hắn lên tiếng:
– Nếu Kỳ Bàn lão huynh không nóng ruột thì ta nguyện bồi tiếp lão ngàn chiêu. Cơ hội tốt này để qua mất thì suốt đời không bao giờ gặp lại nữa. Đáng tiếc ôi là đáng tiếc!
Hắn là người nham hiểm xảo trá. Hiển nhiên hắn ỷ nhiều người đã thủ thắng mà lại đổ tội lên đầu Kỳ Bàn lão quái.
Vân Long Ông vận tụ chân khí tới độ chót cố đánh đến cùng nhưng trong lòng lão rất đỗi thê lương nghĩ bụng:
– Cục diện bữa nay chỉ còn đường cùng chết với địch. Ta mà thi triển công phu độc môn cũng chỉ có thể đả thương được hai địch nhân. Còn tên gian tặc Du Nhất Kỳ nhất định không làm gì được hắn.
Du Nhất Kỳ lại nói:
– Lão có chết về tay ba đại cao thủ trong thiên hạ, một mình chọi ba thì cái chết này cũng nhắm mắt được rồi…
Hắn chưa dứt lời, bỗng nghe đánh vù một tiếng. Du Hữu Lượng đã đứng sững trước mặt hắn vung chưởng đánh tới.
Du Nhất Kỳ giật mình kinh hãi. Du Hữu Lượng lạnh lùng hỏi:
– Bây giờ lấy ba chọi ba thì bọn gian tặc tính sao?
Vân Long Ông thấy Du Hữu Lượng xuất hiện chẳng lấy gì làm mừng mà còn lo âu nữa. Lão biết chàng thanh niên đứng trước mặt là đồ đệ của Đại Thiền Tông.
Bản lĩnh chàng tuy cao cường, nhưng nhất định không thể so bì với ba vị đại sư của ba tà môn. Ngày trước lão đã liên thủ với Đại Thiền Tông, không ngờ hiện nay giữa lúc lão đang lâm nguy, truyền nhân của Thiền Tông lại đến cùng chết với lão.
Vân Long Ông vốn là người đầy huyết tính, trong lòng rất cảm kích chàng thanh niên gan dạ, nhưng không muốn để chàng hy sinh cho mình, lão lớn tiếng hô:
– Tiểu huynh đệ hãy lùi ra cho mau. Vụ này không liên can gì đến ngươi mà nhúng tay vào.
Du Hữu Lượng làm gì chẳng hiểu lão muốn cảnh giác chàng, nhưng chàng đã nhảy ra là quyết định rồi, dù gặp gian nan nguy hiểm cũng cam tâm hứng lấy.
Chàng tủm tỉm cười đáp:
– Vãn bối phô bày cái dở trước mắt lão tiền bối chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ, xin lão tiền bối bao hàm cho.
Vân Long Ông trong lòng nóng nảy không khỏi bị phân tâm. Lập tức lão gặp những chiêu nguy hiểm trùng điệp, phải cố gắng phản kích mấy đòn mới thoát khỏi nguy cơ.
Bỗng lão cảm thấy áp lực bên hữu giảm đi rất nhiều vì Du Nhất Kỳ đang phải chiến đấu với tên tiểu đồ của Đại Thiền Tông.
Vân Long Ông vẫn theo dõi Du Hữu Lượng để phòng khi thấy chàng gặp hiểm chiêu là lập tức giải cứu. Nhưng lão coi hồi lâu thấy Du Hữu Lượng tiến thoái ung dung, công thủ cực kỳ nghiêm mật. Chiêu thức ào ạt xô ra phi thường lợi hại. Hiển nhiên là phong độ của bậc tôn sư một thời. Bây giờ lão mới mừng thầm trong bụng, phấn khởi tinh thần, phóng chưởng đánh ra vèo vèo, lập tức vãn hồi liệt thế, đoạt lại thế quân bình.
Thật là cuộc chiến trời long đất lở. Vân Long Ông phấn khởi thần oai địch với hai người mà công nhiều thủ ít.
Du Hữu Lượng và Du Nhất Kỳ càng đánh càng hăng, nội lực mỗi lúc một trầm trọng, phát ra toàn những chiêu để tranh thủ hơn thua.
Lúc này đêm đã khuya, mấy tay đại cao thủ hai phe chính tà quyết đấu sinh tử ở ngoài hoang dã. Trên chốn giang hồ người ta đồn đại Vân Long Ông đã trở nên một nhân vật thần tiên. Kỳ Bàn lão quái nổi tiếng hung dữ. Những người học võ ở Tây Thùy, Nam Man, cả hai phe chính tà đều biết tiếng.
Hồng Bào quái nhân Du Nhất Kỳ là Bách Độc Giáo chủ khiến người võ lâm nghe thấy là sợ mất mặt, chẳng khác gì ngó thấy ma quỷ hiện hình. Giả tỷ không được mục kích hắn tỷ đấu với chàng thanh niên ngoài hai chục tuổi bất phân thắng bại thì không ai tin được.
Giữa lúc ấy phía sau có tiếng người hắng đặng, cất giọng bình thản:
– Các vị hãy dừng tay.
Thanh âm ty nhỏ nhẹ nhưng tựa hồ đập vào tâm khảm, mọi người đủ biết lực lượng nhân vật phát thanh rất ghê gớm.
Du Nhất Kỳ hai tay chấp để sau lưng lùi lại trước. Hắn quay đầu nhìn về phía sau thì chẳng thấy bóng người nào.
Quần hùng dừng tay tới tấp xoay mình nhìn lại. Đây toàn là những bậc tôn sư mà cũng không nhìn thấy bóng người mới đến, nên không khỏi hồi hộp trong lòng.
Du Nhất Kỳ ngạc nhiên hỏi:
– Sao các hạ phải nấp tránh, thập thò? Thử chường mặt ra được chăng?
Thanh âm kia lạnh lùng đáp:
– Lão là một tôn chủ Bách Độc Giáo mà ăn nói chẳng có kiến thức gì.
Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh không khỏi giật mình kinh hãi vì thấy người kia từ sau gốc cây vọt ra như tên bắn.
Người này mặc toàn đồ đen, thân hình vừa cao vừa gầy chẳng khác một cành cây khô.
Mọi người chú ý nhìn lại thì thấy y một tay vịn vào cành cây dường như để đứng cho khỏi ngã.
Người kia đứng xuống đất rồi, Du Hữu Lượng định thần nhìn lại thấy trên cành cây có in vết bàn tay rất sâu khiến chàng không khỏi kinh hãi.
Người kia đeo mặt nạ, chẳng ai nhìn thấy y lấy đà lúc nào mà người y đã vọt ra… Chân y đặt xuống đất chỉ sâu vài tấc mà tựa hồ mặt đất di chuyển.
Quần hùng đều là những đại hành gia, thấy người kia mới lộ một chút thủ cước đã phải than thầm là bản lãnh mình còn kém cỏi.
Người che mặt lạnh lùng lên tiếng:
– Chỗ này không phải là nơi các vị gây sự, muốn đánh nhau thì tìm nơi khác mà đánh.
Du Nhất Kỳ hỏi:
– Các hạ là ai?
Người kia xua tay không đáp. Bỗng y ồ lên một tiếng nhìn Vân Long Ông nói:
– Các hạ cầm đầu Cái Bang phải không?
Vân Long Ông đáp:
– Chính thị!
Người kia bỗng ngửa mặt lên trời cười rộ. Tiếng cười vừa dứt, trong hai tay áo phát ra một luồng lực đạo, khiến cho cái cây lớn bật lên những tiếng răng rắc.
Cành cây lớn bị đứt rơi xuống.
Y từ từ tiến về phía trước. Y cúi xuống nhấc bổng khúc cây lớn hai người ôm đưa lên khỏi đầu. Cây này nặng ít nhất là mấy ngàn cân mà y cầm đưa lên cao được đủ tỏ thần lực của y xưa nay không ai bì kịp.
Mọi người trống ngực đánh thình thịch. Vân Long Ông cũng sắc mặt thay đổi mấy lần, hồi lâu mới thủng thẳng lên tiếng:
– Té ra các hạ là Tang Càn sư vương.
Lão vừa thốt ra mấy câu này, quần hùng đều cực kỳ khẩn trương. Tang Càn sư vương được người võ lâm công nhận là nhân vật thứ nhất trên đời trong mấy chục năm. Lão được trời cho tư cách đặc biệt, thần lực theo tuổi già mà tăng gia, vĩnh viễn không hết. Võ công của lão thật không biết đâu mà lường.
Tang Vàn sư vương thản nhiên hỏi:
– Tiền Thanh Ba! Lão có làm được không?
Nguyên Vân Long Ông tên gọi Tiền Thanh Ba. Vì lão nổi danh sớm mà hành động như con thần long, thấy đầu mà chẳng thấy đuôi nên người giang hồ mới tặng cho ngoại hiệu là Vân Long đường. Sau lão tuổi già mới đổi lại là Vân Long Ông.
Vân Long Ông Tiền Thanh Ba đáp:
– Tại hạ không thể làm được.
Tang Càn sư vương cười khanh khách nói:
– Ngày trước ngươi liên thủ với kẻ khác công kích lão phu. Khi đó ngươi mới ngoài hai chục tuổi. Đến nay đã mấy chục năm chắc công lực tiến bộ rất nhiều.
Bây giờ bốn người các vị đánh nhau với lão phu một phen nữa.
Du Nhất Kỳ không ngờ Tang Càn sư vương buông tha Vân Long Ông một cách dễ dàng. Hắn đáp ngay:
– Trong thiên hạ khí mà kiếm được bốn tay cao thủ bằng Vân Long Ông. Các hạ muốn rửa mối hờn ngày trước, e rằng không phải chuyện dễ dàng.
Tang Càn sư vương hững hờ đáp:
– Cái đó chưa chắc. Du Nhất Kỳ! Hiện nay tên hậu sinh này võ công chẳng kém gì ngươi. Thiên hạ rộng lớn, kỳ nhân dị sĩ rất nhiều. Ngươi uổng làm một tay hán tử mà kiến thức hẹp hòi chẳng khác gì ếch nằm đáy giếng.
Du Nhất Kỳ đâm bị thóc chọc bị gạo đã chẳng ăn thua gì lại bị Tang Càn sư vương mắng cho mất thể diện. Nhưng hắn là người lòng dạ hiểm sâu, đã biết Tang Càn sư vương là nhân vật không thể dây vào được, liền cười khanh khách để lấp liếm câu chuyện.
Vân Long Ông nói:
– Các hạ tái xuất giang hồ dĩ nhiên để đòi món nợ cũ. Sau khi tại hạ xong việc nơi đây sẽ tự tìm đến lãnh giáo.
Tang Càn sư vương trầm trầm một chút rồi nói:
– Người ta bảo Tiền Thanh Ba là một hán tử đầy huyết tính trên chốn giang hồ, quả nhiên không lầm. Ngươi đi cứu Thiệu cô nương, đồ đệ của Tang cô nương ở phái Hoa Sơn để báo ân tình ngày trước. Việc này lão phu biết rõ lắm. Đáng lý lão phu tha cho ngươi đi, nhưng lão phu chịu lời ủy thác của người. Vị tiểu cô nương ở phái Hoa Sơn kia không ai được động vào.
Chưởng môn đời trước phái Hoa Sơn là Tang Câu đã ngoài sáu mươi và qua đời năm trước. Tang Càn sư vương gặp mụ khi mụ còn là một thiếu nữ hoạt bát. Sư vương thuận miệng xưng hô theo kiểu ngày xưa. Nếu quần hiệp phái Hoa Sơn lúc này hiện diện ở đây thì thật là dở khóc dở cười.
Vân Long Ông đáp:
– Đã có Sư vương ra tay bảo vệ cho Thiệu cô nương mà tại hạ còn lo âu thì chẳng khác gì người nước Kỷ lo trời sập. Vị tiểu cô nương phái Hoa Sơn kia tính ra vào hàng đồ tôn của các hạ.
Tang Càn sư vương nói:
– Tiền Thanh Ba! Ngươi bất tất phải nhắc nhở lão phu. Lão phu bảo đảm giữ cho y được an toàn, quyết không ai dám đụng vào y đâu. Mùa xuân sang năm, lão phu chờ ở bờ sông Áp Lục. Nếu ngươi chỉ có một mình thì bất tất phải đến nữa.
Vân Long Ông xá dài đáp:
– Đa tạ các hạ có ý lưu tình. Năm trước Đại Thiền Tông vẫn băn khoăn về vụ đó, chỉ mong điều giải cho xong.
Tang Càn sư vương hỏi:
– Mấy chục năm nay, võ lâm biến chuyển rất nhiều, lão phu nghe nói trong hàng hậu bối mới sản xuất ra một người tài học sâu xa, trí tuệ hơn đời. Người ấy là một tên tiểu đồ đệ của Thanh Đạo Nhân ở phái Võ Đương. Chuyện đó có thật không?
Vân Long Ông gật đầu đáp:
– Người đó đạo hiệu là Vô Vi. Công lực của y tự mình nghiên cứu lấy còn có phần hơn cả Thanh Đạo Nhân.
Tang Càng Sư Vương nói:
– Nếu vậy y là một tay trợ thủ cho ngươi, thêm vào tiểu huynh đệ này nữa là đủ số ngày trước. Ha ha! Nếu tìm được người đâm lén một kiếm ở phía sau nữa càng tốt.
Du Hữu Lượng rất lấy làm khó chịu. Đó là một vụ mà suốt đời sư phụ chàng không sao giải thích được. Bây giờ chàng rất lấy làm hổ thẹn.
Vân Long Ông nói:
– Đáng tiếc Vô Vi đạo trưởng đã chết về tay Bách Độc Giáo Chủ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!