Hồng Bào Quái Nhân
Chương 65: Huyền hồ Quận chúa giải cứu du nhan
Du Hữu Lượng hờ hững ngắt lời:
– Cứ tung xuống hết đi! Miễn là Du mỗ không chui vào một cách hàm hồ là xong.
Tiếng ấm ớ nói:
– Tấm Ma võng này chụp xuống không để cho ngươi né tránh. Nói một cách khác là ngươi phải nghe lệnh bó tay chịu trói. Nếu không thì…
Du Hữu Lượng hỏi:
– Không thì làm sao?
Tiếng ấm ớ đáp:
– Nếu ngươi di động thân hình một chút là bọn ta lập tức hạ sát Nhan Bách Ba.
Du Hữu Lượng run lên, huyết dịch trong người trồi ngược.
Chàng lớn tiếng quát:
– Ông bạn khinh người thái quá!
Người trên sườn núi cười khằng khặc đáp:
– Chúng ta tuân lệnh trên mà làm, chỉ đáng trách ngươi đối nghịch với chủ nhân chúng ta. Chẳng sớm thì muộn ngươi sẽ được nếm một chút thủ đoạn…
Nhan Bách Ba nghe bọn họ đối thoại, la thầm trong bụng:
– Đại ca đừng nghe họ. Cùng lắm tiểu đệ phải chết với chúng là xong.
Nhưng hắn nói miệng gã không thốt nên lời được, đành chăm chú nhìn Du Hữu Lượng đứng cách xa mấy chục trượng.
Du Hữu Lượng trong lòng bối rối, lẩm bẩm một mình:
– Ta biết làm thế nào? Ta biết làm thế nào?
Tiếng ấm ớ lại hỏi:
– Du Hữu Lượng ngươi quyết định ra sao?
Du Hữu Lượng bình tĩnh trở lại đáp:
– Quăng lưới xuống!… Du mỗ đành chịu trói đây.
Chàng nói câu này lòng đau như cắt, vì biết mình không nên khẳng khái một cách bất cẩn như vậy.
Nhan Bách Ba nghe chàng nói trong lòng thê thảm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy trong lòng hơi ấm áp.
Trên sườn núi dường như có tiếng khẽ thở dài rồi tiếng ấm ớ cất lên:
– Họ Du kia! Bữa nay tuy chúng ta đối nghịch với ngươi, nhưng vẫn kính trọng ngươi là trang hảo hán.
Dứt lời một tấm lưới đen từ từ buông xuống.
Du Hữu Lượng nhắm mắt lại chờ đợi. Tấm lưới xuống mỗi lúc một thấp. Xem chừng sắp chụp vào người chàng.
Giữa lúc ấy bên sườn núi mé hữu một tiếng la thê thảm vang lên:
– Trời ơi!
Du Hữu Lượng cho là Nhan Bách Ba ngộ hại rồi. Chàng chưa kịp mở mắt đã quát lên:
– Quân tặc tử kia! Ngươi dám…
Chàng toan nói ngươi dám nuốt lời, nhưng chưa dứt câu thì tiếng rú thê thảm lại nổi lên. Chàng mở mắt ra ngó thì tấm lưới sắp chụp xuống đầu chàng lại từ từ kéo lên một chút.
Du Hữu Lượng nhìn kỹ lại thì thấy trên lưng chừng núi về mé hữu có một người tầm vóc bé nhỏ, cử chỉ yểu điệu đang vọt lên không lướt qua sườn núi mé tả.
Tiếng gió vù vù, tiếng quát tháo, tiếng hú thê thảm nhộn lên một lúc rồi yên tĩnh lại.
Du Hữu Lượng thấy bóng người nhỏ bé rất quen thuộc, trong bụng hô thầm:
– Người này là ai? Người này là ai?
Chàng còn đang ngẫm nghĩ, bỗng thấy cả tấm lưới cột Nhan Bách Ba cũng bị kéo lên.
Chàng nhảy vọt vào bên vách núi, thi triển thân pháp “Thất Khúc Di Hình”.
bám vào vách như con thằn lằn bò lên.
Vách núi này rất hiểm hóc. Du Hữu Lượng trèo đến nửa chừng rồi hết hơi cơ hồ té xuống. Nhưng chàng phấn khởi nghị lực hãm mình và trèo lên được.
Chàng đảo mắt nhìn qua bốn mặt thì chỉ thấy mấy chục hán tử nằm lăn lộn trên sườn núi. Chàng phát giác chúng vẫn còn hô hấp thì ra chúng bị điểm thụy huyệt.
Chàng đi qua tảng đá lớn bỗng ngó thấy bóng sau lưng một thiếu nữ.
Thiếu nữ này đang chú ý giải khai tấm lưới. Chàng xúc động không nhịn được cất tiếng hô:
– Quận chúa!… Quận chúa!…
Thiếu nữ giật mình bỏ tấm lưới xuống từ từ đứng dậy, lẳng lặng không nói gì.
Du Hữu Lượng tiến lên mấy bước nói:
– Quận chúa! Xin Quận chúa nghe tại hạ một lời…
Huyền Hồ Quận Chúa vẫn xoay lưng lại lạnh lùng đáp:
– Không đáng nhìn nhau nữa, chỉ còn chút tình cũ kỹ mà thôi. Đừng chạm mặt nhau nữa hay hơn…
Thanh âm nàng rất bình thản nhưng nàng nói câu sau cùng, người hơi run lên.
Rồi nàng nghiến răng lướt về phía trước.
Du Hữu Lượng không thể cản trở, đứng ngây ra nhìn bóng sau lưng Quận Chúa. Bất giác trong đầu óc chàng hiện lên một câu “Làm sao mà phiền não?
Chẳng qua chỉ vì tình?”.
Nhìn ra xa, bóng người lờ mờ rồi biệt dạng. Ngọn gió đêm thổi tới khiến Du Hữu Lượng càng thêm giá lạnh.
Lúc này Nhan Bách Ba đứng dậy. Gã nhìn Du Hữu Lượng vẻ mặt bâng khuâng như mất vật gì.
Gã cất bước tiến lại còn cách Du Hữu Lượng chừng ba thước thì dừng chân khẽ gọi:
– Du huynh!…
Du Hữu Lượng như người ngủ mơ choàng tỉnh giấc, nhìn Nhan Bách Ba cười nói:
– Lâu nay không gặp, huynh đệ tưởng nhớ Nhan huynh vô cùng.
Nhan Bách Ba đáp:
– Vừa rồi nhờ Du huynh thí mạng cứu thoát, chưa kịp cảm tạ.
Du Hữu Lượng ngắt lời:
– Nhan huynh nói chi điều đó? Huynh đệ bất tài. Người cứu Nhan huynh là vị Quận chúa kia đấy chứ!
Nhan Bách Ba hơi biến sắc, nhưng khôi phục lại vẻ thản nhiên ngay. Gã hỏi:
– Du huynh quen biết vị Quận chúa người Nữ Chân đó ư?
Du Hữu Lượng ngạc nhiên hỏi lại:
– Sao Nhan huynh lại biết Huyền Hồ Quận Chúa là người Nữ Chân?
Nhan Bách Ba đáp:
– Ngoài trừ bộ tộc Nữ Chân đời Hậu Kim, ở Trung Nguyên làm gì có Quận chúa? Nghe khẩu khí Du huynh dường như quen nàng lắm thì phải?
Du Hữu Lượng ấp úng chưa thốt nên lời, Nhan Bách Ba lại nói:
– Trước khi tiểu đệ vào hang núi này đã gặp một người lấy lá cây thích chữ cảnh giới. Tiểu đệ đoán người đó là vị cô nương này. Chắc cô biết trước nơi đây rất nguy hiểm.
Du Hữu Lượng hơi động tâm hỏi sang chuyện khác:
– Nhan huynh đi về phía Tây, phải chăng vì vụ kiếp nạn ở Côn Luân?
Nhan Bách Ba làm gì chẳng hiểu Du Hữu Lượng cố ý đánh trống lảng, nhưng vẫn không tiện nhắc tới chuyện kia nữa. Gã đáp:
– Thực ra thì không đúng, nhưng nói như vậy cũng được.
Du Hữu Lượng nghi hoặc hỏi:
– Huynh đệ chưa rõ ý tứ của Nhan huynh?
Nhan Bách Ba đáp:
– Công việc ở Côn Luân đã có tệ sư huynh là Thái Bình đạo trưởng trợ lực.
Mục đích chuyến đi này của tiểu đệ là cốt để gặp một người…
Du Hữu Lượng “ồ” một tiếng rồi nói:
– Chắc người đó là bạn tâm giao của Nhan huynh nên mới chẳng ngại ngần xông pha ngàn dặm…
Nhan Bách Ba lại hơi biến sắc đáp:
– Du huynh đã không đoán ra được thì tiểu đệ cũng không nhắc tới nữa.
Giọng nói của gã đột nhiên biến thành lạnh nhạt khiến cho Du Hữu Lượng không khỏi ngấm ngầm bối rối.
Hồi lâu Nhan Bách Ba lại ngập ngừng hỏi:
– Du huynh! Huyền Hồ Quận Chúa đó…
Gã nói tới đây bỗng dừng lại.
Du Hữu Lượng hỏi:
– Huyền Hồ Quận Chúa làm sao?
Nhan Bách Ba ngần ngừ một chút rồi đáp:
– Lúc Quận chúa bỏ đi tiểu đệ bỗng cảm thấy bàn tay mát rượi, thì ra nàng đã nhỏ lệ xuống. Tiểu đệ đoán mò trong lòng Quận chúa tất có mối thương tâm gì đó.
Du Hữu Lượng bàng hoàng ngắt lời:
– Đó phải chỉ một mình Quận chúa thương tâm! Huynh đệ, huynh đệ…
Rồi chàng không nói nữa.
Nhan Bách Ba nghe cũng đau lòng tự nghĩ:
– Huyền Hồ Quận Chúa tuy thất tình bỏ đi, nhưng y còn được cùng đại ca có những ngày yêu nhau.
Gã nghĩ tới đây lại ngâm câu:
– Chỉ còn chút tình cố cựu, chẳng nên quay đầu lại. Đừng thấy mặt nhau nữa là hơn…
Du Hữu Lượng bâng khuâng hỏi:
– Nhan huynh… nghĩ gì vậy?
Nhan Bách Ba đáp:
– Đó là câu nói của Quận Chúa lúc ra đi. Tiểu đệ thấy lời lẽ rất cảm động, nên buột miệng ngâm lại.
Gã thấy Du Hữu Lượng vẫn còn ngẩn ngơ, trong bụng lại la thầm:
– Đừng gặp nhau nữa là hơn… Đại ca hỡi đại ca! Đại ca há biết lòng ta…?
Lát sau Du Hữu Lượng mới nói:
– Chúng ta nên đi thôi. Nhan huynh đi Côn Luân thì cùng đi với huynh đệ cho có bạn.
Nhan Bách Ba liếc mắt nhìn mấy chục hán tử nằm lăn trên sườn núi. Gã tìm thấy thanh kiếm của mình rồi hỏi:
– Chúng ta xử trí với bọn người này bằng cách nào?
Du Hữu Lượng đáp:
– Bọn họ chỉ bị điểm huyệt. Sau khi trời sáng sẽ tỉnh lại.
Hai người cất bước tiến về phía trước. Dọc đường Nhan Bách Ba gượng nói gượng cười. Thỉnh thoảng gã lại dùng lời lung lạc Du lang, nhưng chàng vẫn ngẩn ngơ như kẻ mất hồn.
Vượt qua sườn núi cheo leo, trước mặt hiện ra một khu hoang dã. Hai người đi trên cánh đồng cỏ, đột nhiên phía trước có tiếng vó ngựa dồn dập. Bốn người kỵ mã dong đuổi như bay tới nơi.
Nhan Bách Ba động tâm nghĩ thầm:
– Lúc này rõ ràng ta đã nghe lão Đại nói là phía trước còn một trạm canh, mà sao lại quên mất?
Gã thấy bốn kỵ mã chạy gần tới nơi, bất giác buột miệng hô:
– Du huynh hãy coi chừng!… Đây là phi kỵ thám sát của địch nhân!
Tiếng ngựa chạy lộp cộp vang lên. Bốn ngựa kỵ mã chia ra làm hai bên nhắm hai chàng xông tới.
Bây giờ đã nhìn rõ bọn kỵ sĩ đều tay cầm một cây trường kích sắc đen. Du Hữu Lượng vỗ vai Nhan Bách Ba nói lớn:
– Nhan huynh ở mé tả, tiểu đệ ở mé hữu. Chúng ta coi chừng tiếp ứng cho nhau.
Hai người vừa tản ra thì bốn tên kỵ sĩ cũng chia nhau vung trường kích đâm tới trước ngực hai người nhanh như điện chớp.
Du Hữu Lượng ở mé hữu đột nhiên nắm lấy giây cương kéo mạnh một cái.
Con ngựa sợ quá thét lên be be vọt lên mé tả.
Du Hữu Lượng ngửa người về phía sau khiến cho hai cây trường kích đồng thời phóng vào chỗ không.
Con ngựa tiếp tục chạy về phía trước. Người kỵ sĩ lảo đảo một cái, xuýt té xuống đất.
Bên kia Nhan Bách Ba tay cầm trường kiếm chờ hai ngọn kích của địch nhân phóng tới, gã vọt người lên không, tay kiếm nhắm đúng hai ngọn kích quét mạnh một cái.
Tiếng choang choảng vang lên. Thanh trường kiếm bị luồng lực đạo mãnh liệt đẩy hất ngược lại. Nhan Bách Ba hộ khẩu tê chồn. Thanh kiếm trong tay gã rung rinh không ngớt.
Gã chưa hạ mình xuống thì trường kích của đối phương để phóng tới.
Nhan Bách Ba thấy khó bề né tránh liền thi triển thân pháp “Cửu Cung Thần Bộ”. Gã điểm chân phải một cái vọt người đi như sao xa nửa vòng rồi quanh lại tới phía sau hai tên kỵ sĩ. Gã vung kiếm veo véo đâm luôn hai nhát.
Trường kiếm vừa phóng ra, huyết quang vọt lên tứ tung. Hai tên kỵ sĩ chưa kịp rú lên thì hai cánh tay bị đứt lìa, cùng với hai ngọn kích rớt xuống.
Con ngựa chạy nhanh như bay, đem theo cả hai kỵ sĩ bị chặt đứt cánh tay.
Du Hữu Lượng buột miệng khen:
– Phép Cửu Cung Thần Bộ của Nhan huynh thật tinh thâm!
Đột nhiên phía trước tiếng vó ngựa lại nổi lên. Hai người phóng tầm mắt nhìn ra thì xa xa tận đầu khu hoang có đám chấm đen chuyển động. Tất cả tới mấy chục kỵ mã phóng nước đại đi tới.
Đồng thời bốn tên kỵ mã vừa rồi chạy đi xa hơn chục trượng cũng dừng lại.
Chỉ trong giây lát, những tiếng lộp cộp nổi lên. Hai người lâm vào cục diện thụ địch ở phía sau.
Nhan Bách Ba biến sắc nói:
– Xem chừng bữa nay chúng ta khó lòng thoát được.
Du Hữu Lượng lập tức quyết đoán nói:
– Chúng ta đoạt lấy ngựa mà chạy…
Hai người liền xông về phía bốn tên kỵ mã. Muốn cho trường kích của địch thủ không tới gần mình được, Du Hữu Lượng vận chân lực vào hai cánh tay, một trên một dưới đánh xéo tới.
Tên kỵ mã ngồi trên lưng ngựa chưa kịp xoay kích lại, đột nhiên thấy kình phong xô tới hất vó ngựa đằng trước lên. Con ngựa thét to một tiếng, vọt qua mé hữu. Người kỵ mã gầm lên một tiếng mình mất thăng bằng từ trên lưng ngựa té xuống đất.
Nhan Bách Ba cũng làm theo cách đó. Chỉ trong nháy mắt hai người đoạt được hai con chiến mã. Du Hữu Lượng nhìn Nhan Bách Ba hô một tiếng rồi hai người cùng nhảy lên ngựa.
Mấy chục kỵ sĩ phía trước chạy thành đường vòng tròn vọt tới mấy chục thanh trường kích phóng ra.
Gặp lúc nguy cấp, Du Hữu Lượng vung tay đánh tới. Hai tiếng chát chát vang lên. Chàng đã đánh trúng khuỷu tay đối phương, đoạt được một thanh trường kích.
Du Hữu Lượng cầm kích trong tay múa lên vù vù thành một vòng tròn lớn, không ai đương nổi. Miệng chàng hô lớn:
– Xông về phía trước!
Nhan Bách Ba vỗ mạnh vào lưng ngựa xông về phía trước, Du Hữu Lượng tung ngựa theo sau.
Chỉ trong chớp mắt, mấy chục con chiến mã đã vây quanh hai người. Nhan Bách Ba không nói gì vung trường kiếm đâm ngang chém dọc liền ba chiêu. Tiếp theo gã gò dây cương cho bốn vó ngựa chạy tung lên không vượt qua đầu địch thủ mà ra.
Gã quay đầu nhìn lại thấy Du Hữu Lượng cũng đã mở một đường huyết lộ vọt tới bên mình. Hai người phục xuống lưng ngựa gò cương cho chạy như bay.
Mấy chục kỵ mã đuổi theo rất gấp.
Du, Nhan hai chàng chạy gấp, bỗng nghe sau lưng có tiếng gió rít lên. Du Hữu Lượng quay đầu nhìn lại thấy bọn địch nhân ném trường kích ra. Hai người thúc mạnh vào bụng ngựa, hai con bật tiếng hý vang tung bốn vó vọt ra xa hơn trượng.
Hai người quay đầu nhìn lại thấy lố nhố những mũi trường kích cắm xuống đất cách mình chừng năm thước.
Hai chàng tiếp tục ruổi ngựa chạy thật mau mấy chục trượng và đã bỏ xa mấy chục kỵ mã bên địch.
Chạy hết khu đồng cỏ, trước mặt là một trái núi cản đường, hai người liền xuống ngựa.
Nhan Bách Ba sờ vào bờm ngựa nói:
– May chúng ta nhờ hai con ngựa này mà thoát thân.
Du Hữu Lượng đáp:
– Bây giờ chúng ta đành bỏ ngựa đi bộ. Chỉ vượt qua trái núi này nữa là đến Côn Luân.
Nhan Bách Ba gật đầu. Hai người cất bước theo đường nhỏ mà đi. Dọc đường chim kêu eo éo, vượn hót thê lương. Càng đi về phía Tây cảnh vật càng hoang vu, địa thế càng lên dốc, hiểm trở vô cùng.
Dưới chân núi rừng cây rậm rạp, thấp thoáng nhìn những nóc tòa miếu vũ màu hồng…
Hai người xuống núi tiếp tục đi về phía trước. Miếu vũ dần dần lộ ra lớp cao lớp thấp coi như từng bực thang. Năm bộ một tòa lầu, mười bộ một tòa các. Vào sâu mé tả là một tòa bảo tháp cao đến mấy chục trượng.
Hai người vượt qua những bức tường đất đỏ thấy miếu điện quanh co. Hai bên cổng là hai cây thạch trụ. Cánh cổng đá mở rộng, hai người lại tiến về phía trước, bỗng nghe tiếp hát Phạn văn từ phía trong cổng vọng ra.
Nhan Bách Ba khẽ nói:
– Dường như quần tăng đang ở trong đại điện chùa Côn Luân.
Du Hữu Lượng trống ngực đánh thình thịch. Người chàng vọt lên không như tên bắn lướt qua cửa đại điện.
Một cảnh tượng thảm tuyệt nhân hoàn bày ra trước mắt. Trong đại điện mấy chục nhà sư mặc áo cà sa màu xám nằm la liệt, kẻ nằm ngửa, người nằm sấp.
Người nào cũng ngoẹo đầu sang một bên. Ngũ không đầy vết máu đã ngưng kết lại, dường như chết đã lâu rồi.
Du Hữu Lượng ngơ ngác, miệng lẩm bẩm:
– Chẳng lẽ ta đến chậm mất rồi.
Lúc này Nhan Bách Ba cũng vào tới nơi. Gã nhìn thấy cảng tượng không khỏi sửng sốt. hai người thộn mặt ra hồi lâu. Bỗng bài hát tiếng phạn lại nổi lên.
Lần này nghe tiếng hát từ trong nội điện vọng ra.
Du Hữu Lượng khẽ nói:
– Chúng ta thử vào trong coi.
Hai người sóng vai xuyên qua dãy hành lang vào trong nội điện thì thấy trong điện các nhà sư đứng thành năm hàng ở hai bên. Chính giữa, trên quãng đất trống bốn cô gái mặc áo hồng đứng đó.
Mé hữu bốn cô đặt một cỗ kiệu. bên góc kiệu đặt một cái đèn hình tam giác.
Đó là ba trái minh châu khảm bảo, lấp loáng có ánh sáng, Ánh minh châu với ánh đèn thành nhiều màu sắc.
Du Hữu Lượng lẩm bẩm:
– Cỗ kiệu này từ Ngân Xuyên quả nhiên đã đến Côn Luân.
Nhan Bách Ba đứng đằng sau chàng bỗng buột miệng hô:
– Thái Bình sư huynh!
Du Hữu Lượng đảo mắt nhìn ra thấy hàng trăm tăng nhân di động vị trí để hở một lối đi nhỏ. Một tăng, một đạo ở phía trong từ từ đi ra.
Đạo sĩ chính là Thái Bình đạo trưởng. Lão nghe tiếng hô hoán nhìn ra cửa điện thấy Nhan Bách Ba và Du Hữu Lượng đứng đó.
Lão chỉ khẽ gật đầu chứ không nói gì. vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Nhà sư đi bên hữu Thái Bình đạo trưởng đầu vuông tai rộng mày bạc thưa thớt. Chàng nhận ngay ra là Thiên Cơ đại sư, người kế vị của Phù Vân đại sư để chấp chưởng phái Côn Luân.
Tiếng hát dừng lại. Thiên Cơ hòa thượng dừng bước trước mặt bốn thiếu nữ áo hồng. Hòa thượng tuyên Phật hiệu rồi cất tiếng ôn hòa nói:
– Vô Lượng Thọ Phật! Bần tăng đã đoán ra rồi.
Thiếu nữ áo hồng đứng đằng trước cất tiếng trong trẻo hỏi:
– Đại sư đoán ra điều chi?
Thiên Cơ hòa thượng đáp:
– Lão tăng đoán ra sự vật trong cỗ kiệu kia.
Thiếu nữ áo hồng hắng dặng một tiếng hỏi:
– Đại sư thử nói nghe.
Thiên Cơ hòa thượng trầm lặng đáp:
– Đó là… thi thể của tiên sư Phù Vân đại sư.
Du Hữu Lượng nghe nói chấn động tâm thần. Bốn thiếu nữ bật lên tiếng cười khúc khích. Cô đứng đầu nói:
– Dại sư đã học làm Thiên nhân, không ngờ đoán trật lấc.
Thiên Cơ hòa thượng và Thái Bình đạo trưởng đưa mắt nhìn nhau. Đột nhiên Thiên Cơ gầm lên:
– Mười lăm tên đệ tử phái Côn Luân chết lăn trong đại điện phải chăng do nữ đàn việt đã hạ thủ?
Thiếu nữ đứng đầu lạnh lùng hỏi lại:
– Câu này từ đâu mà ra?
Thiên Cơ hòa thượng đáp:
– Nửa giờ trước đây có người sấn vào bảo điện. Mười lăm tên đệ tử bản phái liền bị ám toán mà uổng mạng. Bốn vị nữ đàn việt lại khiêng kiệu tới nơi không sớm mà cũng không chậm…
Thiếu nữ áo hồng thứ hai cười lạt hỏi:
– Chỉ có thế mà đại sư đưa ra kết luận này ư?
Thiên Cơ hòa thượng hỏi lại:
– Vậy nữ đàn việt giải thích bằng cách nào?
Thiếu nữ áo hồng kia đáp:
– Bọn tiểu nữ chịu lời ủy thác của hàng ngàn thiện nam tín nữ đất Ngân Xuyên hộ tống một vật đưa về thánh địa của Phật tổ. Nếu biết trước bị lời vu cáo khinh miệt thế này thì chẳng đến nữa hay hơn…
Du Hữu Lượng trong lòng nổi lên từng đợt sóng tư tưởng. Chàng không nhịn được nhảy vọt tới trước mặt thiếu nữ áo hồng.
Hai bên vừa giáp mặt nhau, Du Hữu Lượng nói ngay:
– Bọn tại hạ đã gặp cô nương ở Ngân Xuyên.
Thiếu nữ áo hồng biến sắc nói:
– Các hạ nhận lầm rồi.
Du Hữu Lượng giải thích:
– Giữa lúc thi kiệu tại hạ đã được cô nương bảo phát pháo. Đáng tiếc tại hạ có việc gấp không thể làm theo được.
Thiếu nữ áo hồng lạnh lùng nói:
– Tiểu nữ chưa từng gặp mặt tướng công. Những lời tướng công nói tới đây tiểu nữ chẳng hiểu chi hết.
Du Hữu Lượng trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, vòng tay xá dài nói:
– Xin lỗi cô nương. Thế ra tại hạ nhận lầm…
Lúc chắp tay xá, chàng đã ngấm ngầm vận kình lực đẩy ra mà thiếu nữ áo hồng vẫn điềm nhiên như không thấy gì. Luồng ám kình sắp chụp tới thiếu nữ. Du Hữu Lượng xoay chuyển ý nghĩ rồi hạ thấp tay xuống thu kình lực lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!