Hành Giả Ký
Chương 8: Hữu Duyên
Nắng sớm mang khí ấm của mùa xuân vào Quỷ Diện lâm, càng tôn thêm nét đẹp mang sức sống của khu rừng. Màn đêm đã mang đi với nó sự tàn bạo, sự hủy diệt, lòng tham lam; cũng mang đi cả máu và xác chết. Cõi ngạ quỷ đến như một cơn bão, cuốn đi tất cả. À không! phải nên nói rằng những thứ đó vốn nên thuộc về nơi ấy.
Bên trong khu rừng lúc này chỉ còn lại nhóm nhỏ hơn chừng một trăm người. Đêm hôm qua khi họ sắp đánh mất lý trí trong dục vọng thì một trái cây nhỏ rơi từ trên trời xuống, nhập vào đầu họ. Một sức mạnh hòa ái vỗ về, an ủi linh hồn họ rồi mang họ rời đi; những hình ảnh chém giết trước mắt trở nên vô cùng xa xôi.
Trong nháy mắt, những tu sĩ đó được đưa đến bên cạnh một cây bồ đề to lớn, niên tráng. Một vị hòa thượng mặc tăng y trắng đang ngồi thiền dưới gốc cây bồ đề, bên cạnh là một vị sa-di đang chạy đi chạy lại, giúp trị liệu cho những người bị thương. Rất rõ ràng là hai người này đã cứu mạng sống của họ. Hào quang từ cây bồ đề ngăn cản bóng đêm, không cho nó đến gần. Có một số quỷ vật liều mình lao vào lập tức bị thiêu đốt thành tro bụi. Sau mỗi lần công kích, sắc mặt của hòa thượng càng thêm trắng bệch, mồ hôi ứa ra làm ướt cả y phục. Các tu sĩ thì tế ra vô số pháp bảo, tấn công những quỷ vật lao đến. Những người theo ma đạo tuy không thể chiến đấu vẫn dốc hết ra đan dược giúp các tu sĩ khác khôi phục lực lượng, thiên tài địa bảo để lập trận tăng phúc cho các tu sĩ đang chiến đấu cũng như ngăn trở yêu ma.
Cùng nhau chung sức, họ đã sống sót cho đến khi trời sáng, kết giới của cõi ngạ quỷ hoàn toàn rút lui về Vạn Quỷ động. Những người này rối rít cảm ơn hòa thượng cùng sa di, rồi nhanh chóng rời đi. Họ không muốn ở lại cái nơi quỷ quái nhai người không nhả xương này nữa.
Lúc này phía ngoài khu rừng, một vị tướng quân mang giáp vàng uy phong lẫm liệt đang quỳ trước trước mặt một cô gái tuổi chừng mười sáu, giọng nói hùng hồn:
“Khởi bẩm công chúa! Chúng ta đã hoàn toàn mất liên lạc với những binh sĩ được đưa vào Quỷ Diện lâm để thu thập tin tức. Theo lời kể của những người trở ra, toàn bộ mọi người đã trở thành quỷ hoặc bị quỷ vật ăn thịt. Những người còn sống sót là nhờ một vị La Hán của Bồ Đề tự cứu giúp.”
“Ta đã biết! Trận pháp kia an bài thế nào rồi?”
Cô gái với gương mặt lạnh lẽo nói.
“Thưa công chúa! 10 vạn tinh binh của chúng ta đã vào vị trí. Cho dù một con ruồi cũng không thể vượt qua vùng thung lũng giáp ranh Nam Thiên Ma vực”
“Rất tốt! Chúng ta nhất định phải đạt được Vô Cấu thể. Thời gian của phụ hoàng không còn nhiều. Người phải sống cho đến lúc ta làm lễ thành niên. Ngươi mau đi đốc thúc binh sĩ, tuyệt đối không được để xảy ra sai sót gì.”
Sau khi vị tướng quân kia rời đi không lâu, cô công chúa nhẹ nhàng lên tiếng:
“Các ngươi đừng trách ta, 10 vạn tinh binh cảnh giới Thần Thông và Tiên Tâm, đổi lấy mạng của một vị đỉnh phong Chân Tiên là một cái giá quá rẻ.”
Đôi mắt vốn tràn đầy tử khí của cô lại càng thêm lạnh lẽo. Tiếng đàn tiếp tục vang lên, hòa với tiếng gió vi vút, tạo nên một khúc hòa âm ai oán triền miên.
Huyền Mục lão tổ hôm nay tâm tình rất tốt. Tuy có ít biến cố, nhưng mọi việc đã diễn ra hết sức thuận lợi. Lần này trở về, uy vọng của lão tăng vọt. Hơn nữa cháu của lão cũng đã hết bệnh, càng lớn lại càng giống lão lúc nhỏ, đẹp trai tuấn tú, người nhìn người thích. Lại còn tìm về được hai cặp Âm Dương nhãn. Coi như là bị Địa Ngục hỏa thiêu đốt thêm vài năm nữa cũng rất đáng giá.
Bây giờ lão chỉ muốn về nhà, đem cháu nội đi khoe khoang. A mà trước đó, lão phải triệt để tẩy não Huyền Tĩnh. Cưỡi trên gió mang theo ba đứa trẻ bên cạnh, lão liếc nhìn Huyền Tĩnh, đầu đinh lởm chởm, mặc đồ của mấy đứa trẻ chăn trâu, chân mang dép rơm mà than thở:
“Thế này thì còn ra thể thống gì! Nhưng nó sống chết không đổi y phục, giờ phải làm sao?”
Đang nhức đầu về việc này thì lão cảm nhận được khí tức thanh tịnh của Phật môn đang tiến lại gần. Xa xa có hai bóng người, một lớn một nhỏ, đứng trên một chiếc lá bồ đề lớn, chậm rãi tiến về phía lão. Hai người đó không ai khác chính là tiểu sa di Giới Minh và sư phụ của mình. Ma âm vang lên:
” Thì ra là lừa trọc của Bồ Đề tự. Thảo nào mấy con giòi kia lại thoát ra được.”
Hào quang tỏa ra từ sư phụ của Giới Minh, bảo vệ hắn khỏi trùng kích của ma âm. Sư phụ hắn lên tiếng:
“Bần tăng là người xuất gia, không thể thấy chết không cứu. Mong Huyền Mục tiền bối bớt giận.”
“Hừ! Nói vậy là ngươi tu tập chưa tới thôi. Đám Như Lai vẫn thường ngoảnh mặt làm ngơ, thấy chết không cứu mà.”
Lão cười lạnh. Hòa thượng khẽ than:
“A di đà phật!”
“Ngươi chạy từ Bồ Đề tự ở tận Bắc địa đến đây, chắc là do lão đầu trọc kia sai bảo à? Chắc không phải chỉ là đến để cứu đám kia đi. Chắc chắn là cái gì mà…”. Lão làm ra vẻ đạo mạo rồi chấp tay lại nói:
“Thí chủ có duyên với ta. Hôm nay ta đến để độ hóa ngươi.”
Nhìn gương mặt thanh tú ma mị của lão, nghe lão nói ra câu này, Huyền Tĩnh và Huyền Đông sửng sốt. Huyền Hạ thì cười ngặt nghẽo. Tiểu hòa thượng Giới Minh thì nhăn nhăn mặt cố nhịn cười. Hòa thượng nói:
“Gặp được nhau đúng là do duyên số nhưng bần tăng không thể nào độ hóa tiền bối. Ngay cả Như Lai cũng không thể độ hóa tiền bối, huống hồ phẩm hạnh của ta còn kém Như Lai rất nhiều.”
“Hừ! ngươi biết vậy là tốt. Các La Hán của Bồ Đề tự lúc trước cũng từng cho ta tá túc trị thương một thời gian, quan hệ của ta và mấy tên già kia không tệ. Nói đi, ngươi chặn đường ta là có chuyện gì?”
“Bần tăng chỉ muốn hỏi vị tiểu thí chủ kia một câu.” Không đợi Huyền Mục lão tổ trả lời, hòa thượng nhìn chằm chằm Huyền Tĩnh rồi hỏi:
“Tại sao?”
“Không thể nói”
Nghe Huyền Tĩnh trả lời, vị hòa thượng trong lòng dịu lại. Hòa thượng già nghĩ thầm: “Vị tiểu La Hán này chưa nhập ma, tâm vẫn có Phật. Ta không biết vì lý do gì hắn phạm sát nghiệp, hơn nữa dù đã phạm sát nghiệp nhưng sao phật tính vẫn còn… Thế nhưng chỉ cần chưa nhập ma là tốt.” Hòa thượng già thở dài nói:
“Là bần tăng phẩm hạnh thấp kém rồi.”
“Hừ! Tương lai cháu ta sẽ kế nghiệp ta, trở thành Cung chủ Huyền Ma Cung, giết vài tên đáng chết thì có là gì.”
Nghe hai tên này trò chuyện Huyền Mục lão tổ cực kì bực mình.
Huyền Tĩnh lúc này nhìn tiểu hòa thượng Giới Minh nói:
“Chúng ta khá giống nhau. Ta khuyên ngươi, khi thức không phải thức, khi ngủ không phải ngủ. Cứ giữ lấy chánh niệm của mình, đừng bao giờ bỏ cuộc.”
Nghe được câu nói này, hòa thượng đã hiểu ra, cuộc gặp gỡ này, người hữu duyên được độ hóa không phải là Huyền Tĩnh mà là Giới Minh. Huyết mạch của Hắc Dực Bức vương trong người Giới Minh làm các vị La Hán trong Bồ Đề tự rất đau đầu, đi hỏi Như Lai của Thiên Nhai tự thì ngài không trả lời, chỉ đành bỏ ra rất nhiều linh dược để khắc chế. Lúc này ngộ ra hòa thượng già vội chấp tay cảm tạ.
“Đa tạ thí chủ chỉ điểm. Nếu có rảnh, mong thí chủ hãy viếng thăm Bồ Đề tự…”
Giới Minh cái hiểu cái không, thấy sư phụ cảm tạ cũng rối rít làm theo. Có ai ngờ rằng cuộc gặp gỡ này đã tạo cho Bồ Đề tự một vị Phật trong tương lai không quá xa.
“Hừ! Hiểu rồi thì đi đi! Sẽ không ai đi viếng thăm cái tự viện rách nát kia đâu.”
Nói xong, Huyền Mục lão tổ bực bội dẫn theo đám nhỏ bay đi. Mấy tên đầu trọc nói chuyện khiến tâm lão rất đau.
Hòa thượng nở nụ cười ôn hòa, xoa đầu Giới Minh:
“Con không cần suy nghĩ nhiều, cứ nhớ kĩ những lời kia rồi cố gắng tu tập là được.”
Hòa thượng và sa di đứng trên lá bồ đề, những cơn gió nhẹ cuốn chiếc là thoắt ẩn thoắt hiện chậm rãi trôi về phương bắc.
Ở phía đối diện, Huyền Mục lão tổ trong chớp mắt đã sắp ra khỏi Quỷ Diện lâm, chỉ cần vượt qua cửa khẩu là sẽ trở lại Nam Thiên Ma vực. Thế nhưng, chưa kịp ra khỏi thung lung lũng thì bỗng nhiên hơn 10 vạn người xuất hiện, trên trời dưới đất, hoàn toàn bao vây lão và đám nhỏ. Lão trợn mắt nhìn hình ảnh này, rồi lập tức tế ra Huyết Ma kiếm, bầu trời biến thành một màu đỏ, Huyết ma kiếm lơ lững trên đầu lão. Một mặt nạ dạ xoa biến lớn rồi xoay quay ba đứa trẻ. Lão vậy mà không hề tấn công, chỉ một mực phòng hộ. Lão cười gằn rồi lên tiếng:
“Ha ha! Hay cho một Huyết Vực Luyện Ma trận. Các ngươi thật là coi trọng lão phu.”
Phía xa, một cô gái có gương mặt lạnh như băng, trên người mặc kim bào, trước người là một một chiếc cổ cầm bằng gỗ đỏ như máu, phía trên đàn có khắc họa hình ảnh vô số u linh. Các tướng lĩnh vây quanh bảo vệ cô ta. Đây chính là vị công chúa có khát vọng đoạt được Vô Cấu Thể kia.
“Huyền Mục tiền bối! Vãn bối không thể không có Vô Cấu Thể. Chỉ cần người giao ra nó, ta sẽ lập tức lui binh.” Cô công chúa ôn hòa nói.
“Ha ha! Thế gian thèm khát Vô Cấu Thể, chỉ biết nó có thể giúp người đạt trường sinh bất tử, điều mà ngay cả các Thượng Thần cũng khát khao, nhưng lại có mấy ai thực sự biết nó là cái gì. Lại nói, lúc đó 4 vị Thượng Thần vây đánh ta, một người vừa bước vào cảnh giới Chân Tiên, kết quả lại hai chết một phế. Các ngươi nghĩ mình có thể chiếm được nó từ tay ta sao. Tốt nhất các ngươi nên thu trận, biến đi, nếu không đừng trách ta ra tay độc ác.” Lão thật không muốn toàn lực ra tay. Lão có 8 phần có thể sống sót rời khỏi Huyết Vực, nhưng ba đứa nhỏ chắc chắn phải chết. Thiền lực của Huyền Tĩnh còn chưa được phục hồi. Âm Dương nhãn nếu kích hoạt, có thể bình thản rời đi khỏi nhân thế này nhưng hai cô bé vẫn chưa tự thuần thục điều khiển được nó.
Vị công chúa nhíu mày thầm nghĩ:
“Chẳng lẽ nó không phải là một môn công pháp?”
“Ta tuy không biết Vô Cấu Thể là gì, nhưng việc nó tồn tại là thật, mong tiền bối giao ra.”
Huyền Tĩnh thở dài lên tiếng:
“Cô nương không biết rồi, Vô Cấu Thể muốn chiếm đoạt thì phải móc tim người có Vô Cấu Thể mà ăn trong lúc nó còn nóng. Qua lời nói của cô nương, lại thấy sinh cơ tuổi xuân của cô nương, thì chắc là muốn đoạt Vô Cấu Thể giúp một người khác duy trì mạng sống. Bây giờ hoặc là cô nương có thể thuyết phục gia gia ta tự mình giao ra, hoặc người kia đang có mặt ở đây và có một cao thủ có thể một chiêu móc tim gia gia ta, để người kia ăn nóng, cô nương hoàn toàn không có khả năng đạt được mục đích.
Nghe Huyền Tĩnh nói, Huyền Mục lão tổ muốn thổ huyết. Đây dù sao cũng là bí mật của lão vậy mà hắn lại nói toẹt ra. Nhưng lão lập tức lại nghi ngờ:
“Làm sao Tĩnh nhi biết điều này? Trừ khi… chính bản thân nó cũng có Vô Cấu Thể”.
Lão cười lớn rồi nói:
“Tiểu tử ngươi rất tốt. Nếu vậy thì ta cũng không cần lo lắng nữa! Chúng ta đánh một trận đi”.
Lão chỉ quan tâm đến tính mạng của Huyền Tĩnh. Nếu hai cô bé Huyền Đông, Huyền Hạ may mắn thoát được thì tốt, nếu không được thì lão chỉ có chút luyến tiếc.
Cô công chua xót cắn môi nói: “Mau phân phối người chạy về Thiên Thu thành mang phụ hoàng đến đây bằng tốc độ nhanh nhất, khởi động Huyết Vực giam bọn họ.”
Lời vừa nói xong, tiếng đàn vang lên, 100 binh sĩ cầm kiếm lên cắt cổ tự sát không một chút do dự. 10 vạn binh sĩ biến mất, âm thanh biến mất, Quỷ Diện lâm biến mất, trời đất chỉ còn lại một màu đỏ của máu.
Huyết mạch cực kỳ nồng đậm của Huyền Tĩnh giúp hắn cảm nhận được có rất nhiều người có cùng huyết thống với hắn từ rất xa đang hướng đến đây. Tuy huyết mạch của những người kia đều rất hỗn tạp, hắn vẫn có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng. Điều này ngay cả Huyền Mục lão tổ cũng không thể thực hiện, dù cố hết sức thì lão cũng chỉ có thể cảm nhận được huyết mạch của gia quyến trực hệ ở khoảng cách gần. Huyền Ma thủy tổ nếu có sống lại cũng phải tự nhận không bằng.
Đúng vậy! Huyền Tĩnh nói ra bí mật của Vô Cấu Thể để tạm thời hoàn hoãn tình hình, kéo dài thời gian. Thời gian đủ cho một đội ngũ mạnh mẽ nhất của Nam Thiên Ma vực, Thiên Tàn kỵ binh, chạy đến nơi này.
Kỵ binh truy,
Thiên tất tàn.
——————————————
Chương này hơi bị dài rồi! Mà ta cũng muốn viết một chương truyện không có nhiễm máu. Đâm chém gì thì để chương sau thôi. A Di Đà Phật!
Đa tạ các đạo hữu đã đọc truyện. Huyền Mục lão tổ rất cảm động, lão hứa sẽ ăn chay niệm phật 1 ngày. Khụ Khụ! Ta giỡn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!