Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 2: Con Trai Thần Neptune - Chương 13: Percy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 2: Con Trai Thần Neptune


Chương 13: Percy


PERCY NGỦ LI BÌ NHƯ MỘT NẠN NHÂN CỦA MEDUSA – hay có thể nói, như một hòn đá.

Cậu đã không được đổ ầm xuống một cái giường thoải mái, an toà

n kể từ khi… ừm, cậu thậm chí còn chẳng nhớ. Bất chấp nguyên một ngày điên cuồng và hàng triệu ý nghĩ đang chạy khắp đầu cậu lúc này, cơ thể cậu giành quyền kiểm soát và bảo: Cậu sẽ phải đi ngủ ngay bây giờ.

Cậu mơ, dĩ nhiên rồi. Cậu luôn nằm mơ, nhưng cảnh vật trong mơ lại lướt qua cậu như các hình ảnh lờ mờ từ cửa sổ một con tàu. Cậu nhìn thấy một thần nông tóc quăn tít, áo quần tả tơi đang chạy đuổi theo mình.

“Tôi không có tiền lẻ đâu,” Percy cất tiếng gọi.

“Gì chứ?” thần nông nói. “Không, Percy. Là tớ, Grover này! Ở yên đó nhé! Bọn tớ đang trên đường đến tìm cậu đấy. Tyson đang ở rất gần – ít ra bọn tớ nghĩ cậu ấy là người gần nhất. Bọn tớ đang cố xác định vị trí của cậu.”

“Sao cơ?” Percy hỏi lại, nhưng thần nông đã biến mất trong màn sương mù.

Rồi Annabeth đang chạy bên cậu, đoạn cô chìa tay ra. “Tạ ơn thánh thần!” cô gọi lớn. “Bọn tớ đã bặt tin cậu hàng tháng trời! Cậu có ổn không?”

Percy nhớ lại lời nữ thần Juno từng nói – cậu ta đã chìm sâu vào giấc ngủ trong nhiều tháng qua, nhưng giờ cậu ta đã thức tỉnh. Nữ thần đã cố tình che giấu cậu, nhưng tại sao lại phải thế?

“Cậu là người thật ư?” cậu hỏi Annabeth.

Cậu vô cùng muốn tin vào điều đó, cậu có cảm giác như thể con voi Hannibal đang đứng trên ngực mình. Nhưng khuôn mặt cô bắt đầu tan biến. Cô hét lớn, “Ở yên đó! Như vậy Tyson sẽ dễ dàng tìm thấy cậu hơn! Ở lại nơi cậu đang ở!”

Rồi cô biến mất. Các hình ảnh lướt qua nhanh hơn. Cậu nhìn thấy một con thuyền khổng lồ trong một vũng cạn, những người thợ đang leo lên để hoàn thiện thân tàu, một anh chàng với cây đèn hàn đang hàn một cái đầu rồng bằng đồng vào mũi tàu. Cậu nhìn thấy thần chiến tranh đang hiên ngang đi về phía cậu trên con thuyền lướt sóng, hai tay cầm một thanh kiếm.

Cảnh được chuyển đổi. Percy đứng ở Cánh đồng Thần Mars, ngước nhìn lên Đồi Berkeley. Những ngọn cỏ vàng khẽ rung, và một khuôn mặt hiện lên trong phong cảnh đó – một người đàn bà đang ngủ, nét mặt bà ta được hình thành từ những cái bóng và các nếp oằn của địa hình. Đôi mắt bà ta vẫn nhắm nghiền, nhưng giọng nói lại vang lên trong đầu Percy:

Vậy ra đây là tên á thần đã tiêu diệt con trai Kronos của ta. Nhìn thì không giống lắm, Percy Jackson, nhưng ngươi có ích cho ta. Hãy đi về phía bắc. Gặp Alcyoneus. Juno có thể chơi cái trò cỏn con đó với Hy Lạp và La Mã, nhưng cuối cùng, ngươi sẽ là con tốt của ta. Ngươi sẽ là chìa khóa cho sự thất bại của các vị thần.

Cảnh mộng của Percy trở nên tăm tối. Cậu đứng trong tổng hành dinh của trại, có kích thước cỡ một nhà hát – một bộ chỉ huy với các bức tường đá và màn sương lạnh giá lơ lửng trong không khí. Sàn nhà vương vãi các bộ xương mặc áo giáp La Mã và vũ khí bằng vàng Imperial bị sương giá kết lên trên. Ở cuối căn phòng là một cái bóng mờ mờ khổng lồ đang ngồi. Da hắn lấp lánh ánh vàng và bạc, như thể hắn ta là một người máy giống lũ chó của Reyna. Sau lưng hắn ta là một bộ sưu tập các biểu tượng bị hỏng, các lá cờ rách bươm và một con đại bàng lớn bằng vàng gắn trên một cây gậy sắt.

Giọng nói của gã khổng lồ vang vọng khắp căn phòng rộng mênh mông đó. “Chuyện này sẽ vui lắm đây, con trai của Neptune. Đã hàng niên kỷ trôi qua kể từ khi ta đánh bại một tên á thần cỡ như ngươi. Ta đợi ngươi trên đỉnh băng đấy.”

Percy giật mình thức dậy, cả người run lẩy bẩy. Trong giây lát, cậu không biết mình đang ở nơi nào. Rồi cậu nhớ lại: Trại Jupiter, doanh trại của Đội quân Số Năm. Cậu nằm xuống giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà và cố kiểm soát trái tim đang đập liên hồi của mình.

Một tên khổng lồ bằng vàng đang đợi để kết liễu cậu. Tuyệt. Nhưng điều làm cậu mất bình tĩnh hơn cả chính là khuôn mặt của người đàn bà đang ngủ trên đồi. Ngươi sẽ là con tốt của ta. Percy không chơi cờ, nhưng cậu biết khá rõ rằng việc trở thành con tốt chẳng tốt đẹp gì. Chúng bị thí hoài.

Ngay cả những phần thân thiện hơn trong giấc mơ cũng khiến cậu lo lắng. Một thần nông tên Grover đang tìm kiếm cậu. Có thể đó là lý do tại sao Don đã phát hiện ra một – anh ta đã gọi nó là gì nhỉ? – một sợi dây linh cảm. Người nào đó tên Tyson cũng đang tìm kiếm cậu, và Annabeth đã cảnh báo Percy đừng có đi đâu hết.

Cậu ngồi dậy trên giường. Các bạn cùng phòng với cậu đang vội vàng đi tới đi lui, mặc áo quần và đánh răng. Dakota đang quấn quanh người một mảnh vải dài lốm đốm đỏ – một chiếc toga. Một trong số các Lar đang chỉ cho anh ta những chỗ nào cần quấn lại và nhét vào.

“Đến giờ ăn sáng ư?” Percy thầm hy vọng.

Từ chiếc giường bên dưới, Frank ló đầu ra. Cậu ấy có những cái bọng dưới mắt như thể đã không ngủ được vậy. “Một bữa sáng nhanh gọn. Sau đó chúng ta có cuộc họp với các nguyên lão.”

Đầu Dakota bị mắc trong chiếc toga. Anh ta bước đi loạng choạng khắp nơi như một con ma bị vấy nước Kool-Aid.

“Ừm,” Percy nói, “liệu tớ có nên mặc ga trải giường của mình không?”

Frank khịt mũi. “Chỉ có các nguyên lão mới mặc vậy thôi. Họ gồm mười người, được bầu mỗi năm. Cậu phải ở trại năm năm mới đủ tiêu chuẩn.”

“Vậy sao chúng ta lại được mời đến buổi họp thế?”

“Vì… cậu biết đấy, nhiệm vụ.” Giọng Frank nghe khá lo lắng, hệt như cậu ấy sợ Percy sẽ rút lui. “Chúng ta phải có mặt trong lúc thảo luận. Cậu, tớ, Hazel. Ý tớ là, nếu cậu sẵn lòng…”

Chắc là Frank không có ý đổ lỗi cho cậu đâu, nhưng cậu có cảm giác tim mình đông lại như một cây kẹo bơ cứng. Cậu thông cảm với Frank. Được thần chiến tranh thừa nhận ngay trước toàn bộ trại viên – thật là một cơn ác mộng. Ngoài ra, làm thế nào Percy có thể nói không với khuôn mặt trẻ con hờn dỗi mũm mĩm đó sao? Frank được giao một nhiệm vụ đầy trọng trách mà rất có khả năng sẽ đẩy cậu ấy vào chỗ chết. Cậu ấy sợ hãi. Cậu ấy cần sự giúp đỡ của Percy.

Và tối hôm qua ba người họ đã là một đội tuyệt vời. Hazel và Frank rất cừ, có thể tin cậy được. Họ đã chấp nhận Percy như một gia đình. Thế nhưng, cậu vẫn không thích ý tưởng về nhiệm vụ này, nhất là khi nó đến từ thần Mars, và đặc biệt là sau các giấc mơ của mình.

“Tớ, ừm… tốt hơn hết là tớ nên chuẩn bị…” Cậu leo khỏi giường và thay quần áo. Suốt thời gian ấy, cậu nghĩ về Annabeth. Đội trợ giúp đang trên trường đến đây. Cậu có thể có lại trí nhớ trước kia. Tất cả những gì cậu cần làm là ở yên một chỗ.

Vào bữa sáng, Percy nhận ra mọi người đang nhìn mình. Họ đang thì thầm về chuyện đêm trước:

“Hai vị thần trong cùng một ngày…”

“Cách chiến đấu không phải của người La Mã…”

“Nước từ khẩu súng nước xộc vào mũi tôi…”

Cậu quá đói để quan tâm đến những chuyện đó. Cậu ngấu nghiến ăn bánh kếp, trứng, thịt xông khói, bánh quế, táo và uống vài ly nước cam. Cậu chắc còn ăn được thêm nữa, nhưng Reyna thông báo rằng các nguyên lão sẽ họp trong thành phố, và những người mặc áo toga đều đứng lên rời đi.

“Chúng ta phải đi thôi.” Hazel nghịch nghịch hòn đá trông giống một viên hồng ngọc ca-ra.

Con ma Vitellius xuất hiện kế bên họ trong quầng sáng màu tía. “Chúc may mắn nhé, ba cô cậu! À, các cuộc họp với viện nguyên lão. Ta nhớ tới lần Caesar bị ám sát. Sao nhỉ, lượng máu trên chiếc toga của ông ta…”

“Cám ơn, Vitellius,” Frank cắt ngang. “Chúng cháu phải đi thôi.”

Reyna và Octavian dẫn đầu đoàn nguyên lão ra khỏi trại, những con chó săn thỏ bằng kim loại của Reyna chạy tới chạy lui dọc đường đi. Hazel, Frank và Percy lẽo đẽo theo sau. Percy nhận ra Nico di Angelo trong đoàn người, cậu bé mặc một chiếc toga đen và đang nói chuyện với Gwen, người hơi xanh sao nhưng lại khỏe một cách đáng kinh ngạc nếu xét đến việc cô ấy đã từng chết vào tối hôm qua. Nico vẫy tay chào Percy rồi tiếp tục cuộc trò chuyện, khiến Percy càng thấy chắc chắn hơn bao giờ hết rằng em trai của Hazel đang cố tránh mặt mình.

Dakota bị sẩy chân trong chiếc áo dài đốm đỏ của mình. Nhiều nguyên lão khác dường như cũng gặp rắc rối với chiếc toga như là phải kéo mép áo lên hoặc cố giữ miếng vải không tuột xuống vai. Percy mừng vì mình đang mặc áo phông tía thông dụng và quần jeans.

“Sao người La Mã có thể di chuyển khi mặc cái thứ đó nhỉ?” cậu thắc mắc.

“Chúng chỉ dành cho các dịp quan trọng,” Hazel nói. “Như bộ tuxedo vậy. Em cá là những người La Mã cổ cũng ghét toga y hệt chúng ta bây giờ. Nhân tiện, anh không mang theo vũ khí phải không?”

Percy cho tay vào trong túi quần, cây bút của cậu luôn nằm trong ấy. “Mà sao? Chúng ta không được phép ư?”

“Không được phép mang vũ khí vào bên trong Vành Đai Thánh.”

“Vành gì cơ?”

“Vành Đai Thánh,” Frank nói. “Ranh giới của thành phố. Bên trong là ‘khu vực an toàn’ thần thánh. Quân đoàn không thể hành quân qua. Không mang vũ khí vào bên trong. Điều đó giúp cho các cuộc họp ở viện nguyên lão không bị nhuốm máu….”

“Như việc Julia Casears bị ám sát ư?” Percy hỏi.

Frank gật đầu. “Đừng lo. Chuyện như thế sẽ chẳng xảy ra trong nhiều tháng nữa.”

Percy hy vọng cậu ấy đang đùa.

Khi họ đến gần thành phố hơn, Percy có thể thấy rõ nó đẹp như thế nào. Các mái ngói và mái vòm mạ vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Hoa kim ngân và hoa hồng đua nhau khoe sắc trong các khu vườn. Quảng trường trung tâm lát đá trắng và xám, được trang trí bởi các bức tượng, đài phun nước và các cột mạ vàng. Ở những khu vực xung quanh, hai bên các con đường được rải sỏi là các ngôi nhà được sơn mới, cửa hàng, quán café và công viên. Đấu trường và trường đua ngựa hiện lên ở phía xa xa.

Percy không chú ý rằng họ đã đến ranh giới của thành phố cho đến khi các nguyên lão ở phía trước cậu bắt đầu đi chậm lại.

Một tượng đá hoa cương trắng đứng sừng sững bên lề đường – tạc hình một người đàn ông vạm vỡ có kích thước bằng người thật với mái tóc quăn tít, không tay và nét mặt cau có. Có thể ông ta giận dữ vì mình chỉ được khắc từ hông trở lên. Nửa người dưới của ông ta là một khối đá hoa cương lớn.

“Vui lòng xếp một hàng duy nhất!” bức tượng nói. “Hãy cầm sẵn phù hiệu cá nhân nhé.”

Percy nhìn qua trái rồi qua phải. Trước đây cậu chưa để ý thấy, một vòng các bức tượng y hệt nhau, mỗi bức cách nhau khoảng một trăm mét, bao quanh thành phố.

Các nguyên lão dễ dàng được cho qua. Bức tượng kiểm tra các hình xăm trên cẳng tay và gọi tên từng nguyên lão. “Nguyên lão, Gwendolyn, Đội quân Số Năm, có mặt. Nico di Angelo, đại sứ của thần Pluto – rất tốt. Reyna, pháp quan, dĩ nhiên rồi. Nguyên lão, Hank, Đội quân Số Ba – ồ, giày đẹp đấy Hank! A, xem chúng ta có ai nào?”

Hazel, Frank và Percy là những người cuối cùng.

“Terminus,” Hazel nói, “đây là Percy Jackson. Anh Percy, đây là Terminus, thần của các đường ranh giới.”

“Người mới hử?” vị thần nói. “Đúng rồi, bảng tên của tân binh trong giai đoạn thử thách. Tốt. À, cậu có vũ khí trong túi ư? Lấy nó ra! Lấy nó ra nào!”

Percy không biết vì đâu mà Terminus có thể khẳng định, nhưng cậu vẫn lấy cây bút của mình ra.

“Khá nguy hiểm,” Terminus nói. “Hãy để nó vào trong khay. Chờ đã, trợ lý của ta đâu rồi nhỉ? Julia!”

Một cô bé khoảng sáu tuổi từ phía sau đế bức tượng ló mặt ra. Tóc cô bé được thắt bím, mặc áo đầm hồng và có nụ cười tinh quái với hai cái răng cửa bị mất.

“Julia?” Terminus ngoái nhìn đằng sau mình và Julia chạy trốn theo hướng khác. “Con bé biến đâu mất rồi?”

Terminus ngoái nhìn sang hướng khác và bắt gặp Julia trước khi cô bé kịp trốn đi. Cô bé con ré lên thích thú.

“Ồ, nhóc đây rồi,” bức tượng nói. “Trước và ở giữa. Mang khay ra đây.”

Julia lóp ngóp bò ra và phủi thẳng lại áo đầm. Cô bé cầm một cái khay lên và đưa cho Percy. Trên đó có vài con dao nhíp, một nút bần, một lọ đựng mỹ phẩm chống nắng quá cỡ và một chai nước.

“Cậu có thể lấy lại vũ khí trên đường ra,” Terminus nói. “Julia sẽ để mắt đến nó. Con bé đã được đào tạo cực kỳ chuyên nghiệp.”

Cô bé con gật đầu. “Cực-kỳ-chuyên-nghiệp.” Cô bé cẩn thận đánh vần từng chữ một, giống như đang tập nói vậy.

Percy liếc nhìn Hazel và Frank, những người trông chẳng ngạc nhiên chút nào. Thế nhưng, cậu vẫn không hứng thú lắm với việc đưa một vũ khí nguy hiểm chết người cho một đứa bé.

“Vấn đề là,” cậu nói, “cây bút sẽ tự động quay trở vào túi tôi, vì thế, ngay cả khi tôi bỏ nó ra…”

“Đừng lo,” Terminus cam đoan với cậu. “Chúng tôi đảm bảo nó sẽ đi mất. Đúng không, Julia?”

“Đúng thế thưa ông Terminus.”

Percy miễn cưỡng đặt cây bút lên khay.

“Giờ thì, vài luật lệ, vì cậu là người mới,” Terminus nói. “Cậu đang tiến vào các đường ranh giới của một thành phố đích thực. Hãy giữ yên lặng khi ở bên trong. Nhường đường cho xe ngựa khi đi trên các lối đi chung. Khi cậu vào trong Viện Nguyên Lão, hãy ngồi phía bên tay trái. Và, ở bên dưới đó – cậu có nhìn thấy nơi tôi đang chỉ không?”

“Ừm,” Percy đáp, “ông không có cánh tay nào.”

Hình như đây là đề tài nhạy cảm đối với Terminus. Khuôn mặt đá hoa cương của ông ta xám ngắt. “Một tên tự phụ và xấc láo, nhỉ? Tốt thôi, Ngài Miệt Thị Luật Lệ, ngay phía dưới đó, trong chợ – Julia, chỉ giùm ta nào, làm ơn…”

Julia nghiêm túc đặt khay an ninh xuống và chỉ tay về phía quảng trường chính.

“Cửa hàng với mái hiên màu xanh dương,” Terminus nói tiếp, “đó là một cửa hàng tạp hóa. Họ bán thước dây. Mua một cái! Ta muốn chiếc quần đó nằm cách mắt cá chân đúng 2.5 centimét và mái tóc phải được cắt theo quy định. Và nhét áo sơ mi của cậu vào.”

Hazel nói, “Cám ơn, Terminus. Chúng tôi cần phải đi rồi.”

“Được, được, các ngươi có thể đi qua,” vị thần gắt gỏng. “Nhưng nhớ đi bên phải đấy! Và hòn đá ở ngay đằng kia – Không, Hazel, nhìn vào nơi ta đang chỉ kìa. Hòn đá nằm sát cái cây đó ấy. Dời nó năm centimét về phía tay trái nhé.”

Hazel làm theo những gì cô được bảo và họ tiếp tục đi về phía cuối con đường, Terminus vẫn đang hét lớn các mệnh lệnh với họ trong khi Julia nhào lộn khắp bãi cỏ.

“Ông ấy vẫn luôn như thế sao?” Percy hỏi.

“Không,” Hazel thừa nhận. “Hôm nay ông ấy thoải mái đấy chứ. Thường thì ông ấy bị ám ảnh/ép buộc hơn nữa cơ.”

“Ông ấy cư ngụ ở mọi cột mốc bao quanh thành phố,” Frank nói. “Kiểu như hàng phòng ngự cuối cùng của chúng ta nếu như thành phố bị tấn công.”

“Terminus không xấu tính lắm đâu,” Hazel nói thêm vào. “Chỉ cần đừng làm ông ấy tức giận, nếu không ông ấy sẽ bắt anh đo từng cọng cỏ một trong thung lũng.”

Percy ghi nhớ thông tin đó. “Và đứa trẻ? Julia ấy?

Hazel cười toe toét. “Ừm, cô bé rất dễ thương. Cha mẹ cô bé sống trong thành phố. Đi thôi. Tốt hơn hết chúng ta nên bắt kịp các nguyên lão.”

Khi họ đến gần quảng trường, Percy thấy ấn tượng với những người ở đó. Những người trẻ tuổi ở độ tuổi đại học đang tụ tập ở đài phun nước. Vài người trong số chúng vẫy tay chào các nguyên lão khi họ đi ngang qua. Một anh chàng độ gần ba mươi đứng ở quầy tính tiền của tiệm bánh tán tỉnh một cô gái trẻ đang mua café ở đó. Một cặp vợ chồng ngắm một chú bé con còn quấn tã và mặc áo sơ mi Trại Jupiter cỡ nhỏ đang chập chững đuổi theo những con mòng biển. Các chủ tiệm đang dọn hàng, trưng ra các biển bằng chữ Latinh, trên đó quảng cáo đồ gốm, nữ trang và các loại vé cho Trường đua ngựa giảm 50%.

“Tất cả những người này đều là á thần sao?” Percy hỏi.

“Hoặc là con cháu của các á thần,” Hazel nói. “Như em từng kể với anh rồi đấy, đây là nơi an toàn để học lên đại học hoặc xây dựng gia đình mà không lo lắng về việc bị quái vật tấn công mỗi ngày. Ước chừng có đến hai ba trăm người sống ở đây ấy nhỉ? Các cựu binh làm việc như, giống cố vấn và quân dự bị khi cần thiết vậy, nhưng phần lớn họ chỉ là những công dân bình thường.”

Percy tưởng tượng những gì sẽ xảy đến trong tương lai như: có một căn hộ ở cái chốn bản sao của Rome bé tí tẹo này, được quân đoàn và Terminus – vị thần ranh giới mắc chứng OCD – bảo vệ. Cậu hình dung ra cảnh mình tay trong tay với Annabeth ở một quán café. Có thể khi đó họ đã là trưởng thành và đang ngắm con mình đuổi theo những con mòng biển khắp khu chợ…

Cậu xua ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Cậu không thể chìm đắm vào ý nghĩ đó. Hầu hết ký ức của cậu đã biến mất, nhưng cậu ý thức được rằng nơi này không phải là nhà của mình. Cậu thuộc về một nơi nào đó khác, với những người bạn khác.

Vả lại, Trại Jupiter đang gặp nguy hiểm. Nếu nữ thần Juno nói đúng, gần năm ngày nữa sẽ có một cuộc tấn công vào trại. Percy mường tượng lại mặt mũi của người đàn bà đang ngủ nọ – khuôn mặt của Gaea – đang hình thành ở các ngọn đồi phía trên trại. Cậu tưởng tượng ra cảnh đám quái vật lao xuống thung lũng này.

Nếu các ngươi làm hỏng chuyện, thần Mars đã cảnh báo, sẽ chẳng còn trại nào để quay về nữaRome sẽ bị tàn phá, những gì nó kế thừa sẽ biến mất vĩnh viễn.

Cậu nghĩ về cô bé con Julia, các gia đình cùng lũ trẻ, những người bạn mới ở Đội quân Số Năm, thậm chí là cả những anh chàng thần nông ngốc nghếch đó nữa. Cậu không muốn nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra với họ nếu nơi này bị phá hủy.

Các nguyên lão đi về phía một tòa nhà có mái vòm lớn màu trắng ở phía tây quảng trường. Percy ngừng lại ở cửa ra vào một lát, cố không nhớ đến câu chuyện Julius Caesar bị đâm chết trong một cuộc họp ở viện nguyên lão. Rồi cậu hít một hơi thật sâu, đi theo Hazel và Frank vào bên trong.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN