Gặp Lại - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
160


Gặp Lại


Chương 16


Ngày bừng dậy trên vịnh San Francisco. Fernstein đi vào bếp với Norma, ông ngồi bên tủ bar, cầm ấm pha cà phê và rót ra hai tách.

– Hôm qua anh về muộn à? – Norma hỏi.

– Anh có việc bận.

– Nhưng anh rời bệnh viện trước em cơ mà ?

– Anh phải giải quyết vài việc trong thành phố.

Norma quay về phía ông, mắt đỏ mọng.

– Em cũng sợ chứ, nhưng anh không bao giờ thấy nỗi sợ của em, anh chỉ nghĩ đến nỗi sợ của anh thôi, anh tưởng là em không sợ phát khiếp lên được khi nghĩ đến việc phải sống không có anh sao ?

Vị giáo sư già rời ghế đứng dậy và ôm Norma.

– Anh xin lỗi, anh đã không nghĩ là chết lại khó khăn đến thế.

– Anh đã giáp mặt với cái chết cả đời rồi còn gì.

– Với cái chết của người khác thôi, không phải cái chết của mình.

Norma lấy tay ôm mặt người tình của mình, đặt môi lên má ông.

– Em chỉ xin anh hãy cố giành giật, cố kéo dài thêm mười tám tháng, một năm, em chưa sẵn sàng.

– Chẳng giấu gì em, anh cũng vậy.

– Thế thì anh hãy chấp nhận điều trị đi.

Vị giáo sư già lại gần cửa sổ. Mặt trời hiện lên sau những quả đồi của Tiburon. Ông hít thở thật sâu.

– Ngay khi Lauren được vào biên chế, anh sẽ xin thôi việc. Chúng ta sẽ đi New York, anh có một người bạn cũ ở đó sẵn sàng nhận anh vào điều trị ở chỗ ông ấy. Chúng ta sẽ thử xem.

– Thật chứ? – Norma hỏi, mắt nhoà lệ.

– Anh đã gây phiền toái cho em nhiều, nhưng anh chưa bao giờ nói dối em!

– Tại sao không đi ngay? Ngày mai chúng ta đi nhé.

– Anh đã nói với em là ngay sau khi Lauren được vào biên chế. Anh muốn thôi việc lắm, nhưng dù sao anh cũng không thể bỏ mặc tất cả ra sao thì ra được! Bây giờ, em làm cho anh lát bánh này chứ?

° ° °

Paul lái xe đưa Onega đến trước toà nhà của cô. Anh cho xe dừng chiếm mất hai chỗ đỗ, rồi xuống xe và vội vã đi vòng quanh ôtô. Anh áp sát người vào cửa xe để ngăn cô bạn đi cùng của mình mở cửa xe ra. Onega nhìn anh, không hiểu anh làm trò gì. Anh đập vào ô cửa và ra hiệu cho cô hạ cửa kính xuống.

– Anh để ôtô lại cho em, anh sẽ gọi một cái taxi để đi đến bệnh viện. Trong chùm chìa khoá có chìa khoá nhà của anh. Em cứ giữ lấy, đó là chìa khoá dành cho em đấy, anh còn một chìa khác trong túi quần.

Onega nhìn Paul, lạ lẫm.

– Thôi được, anh thừa nhận rằng đó là một cách ngu ngốc để nói với em rằng anh rất muốn chúng mình sống với nhau thường xuyên hơn nữa. – Paul nói thêm – Tức là, về phần anh, nếu được tất cả các buổi tối thì tốt lắm, nhưng bây giờ em đã có chìa khoá của em rồi, em sẽ tự quyết định, em làm như em muốn.

– Ừ, anh nói đúng, đó là một cách ngu ngốc – cô trả lời bằng một giọng dịu dàng.

– Anh biết, anh đã bị mất không ít nơ ron thần kinh trong tuần này.

– Tuy vậy em vẫn thích anh lắm, ngay cả khi anh ngu ngốc thế.

– Đó là một tin tốt lành.

– Thôi đi đi, anh sẽ bị lỡ mất lúc anh ấy tỉnh dậy đấy.

Paul nghiêng người vào khoang xe.

– Cẩn thận nhé, cái xe này hơi ọp ẹp, chủ yếu là ở bộ nối ấy.

Anh hôn Onega một cách nồng nhiệt rồi chạy về phía ngã tư. Một chiếc taxi chở anh đến bệnh viện Memorial San Francisco; khi anh kể cho Arthur về việc anh vừa làm, chắc chắn Arthur sẽ cho anh mượn chiếc Ford cũ.

° ° °

Lauren tỉnh dậy với nhịp búa nện thình thịch trong đầu. Chân cô nhói lên và cô không thể kìm được việc mở băng ra để kiểm tra vết thương.

– Chuối thật! – cô nói khi nhận thấy vết thương chảy mủ – Chỉ còn thiếu nước này nữa thôi!

Cô lò cò đứng dậy đi vào buồng tắm; cô mở tủ thuốc ra, vặn nút một chai thuốc sát trùng và giội vào gót chân. Cảm giác đau dữ dội đến nỗi cô buông rơi lọ cồn xuống bồn tắm. Lauren biết rõ rằng không thể cứ để vậy mà khỏi được. Phải lau rửa lại thật kỹ vết thương này và điều trị bằng kháng sinh. Một sự nhiễm trùng như vậy có thể gây ra những hậu quả đáng ngại. Cô mặc quần áo và gọi điện cho hãng taxi. Không thể tính đến chuyện tự lái xe trong tình trạng này.

Mười phút sau cô đến bệnh viện, khập khiễng đi giữa đại sảnh. Một bệnh nhân đã đợi khám suốt hai tiếng đồng hồ gay gắt gợi ý cô phải xếp hàng như tất cả mọi người. Cô giơ cái biển hiệu nhân viên bệnh viện của mình ra cho bệnh nhân này xem và đi qua tấm cửa kính dẫn vào khu vực các phòng khám.

– Em làm gì ở đây vậy? – Betty hỏi – Nếu Fernstein mà nhìn thấy em…

– Chị xem cho em đi, em đau ghê gớm.

– Em mà đã phải than phiền thì chắc là nghiêm trọng đấy, ngồi vào cái xe lăn này đi.

– Không nên làm quá lên thế, phòng nào còn trống vậy?

– Phòng số 3! Và nhanh nhanh lên, chị đã trực ở đây hai mươi sáu tiếng rồi, thậm chí chị cũng không biết làm sao mà chị còn đứng được nữa.

– Đêm vừa rồi chị có nghỉ ngơi được tí nào không?

– Nghỉ được vài phút lúc gần sáng thôi.

Betty bảo Lauren ngồi xuống giường và mở băng ra để xem vết thương.

– Em làm gì mà nó lại nhiễm trùng nhanh đến thế?

Nữ y tá chuẩn bị một ống tiêm thuốc Lidocaine. Khi loại thuốc gây mê bộ phận này đã khiến Lauren không còn cảm giác đau, Betty tách mép vết thương ra và bắt đầu nạo sạch phần bị nhiễm trùng. Sau đó, chị chuẩn bị một bộ dụng cụ khâu.

– Em tự khâu lấy hay tin tưởng chị nào?

– Chị làm đi, nhưng trước hết hãy đặt cho em một ống dẫn lưu cái đã, em không muốn có rắc rối gì hết.

– Em sẽ có một vết sẹo rõ đẹp đấy, chị rất tiếc.

– Thêm một vết sẹo, bớt một vết thương!

Trong lúc nữ y tá tiến hành công việc, Lauren vần vò mảnh vải trải giường trong tay. Khi Betty quay lưng về phía cô, cô bèn tranh thủ đặt cho chị một câu hỏi cứ chực bật ra trên môi cô:

– Anh ta thế nào rồi?

– Anh ta tỉnh dậy rất khoẻ mạnh. Cái anh chàng ấy hồi đêm suýt nữa thì chết, thế mà điều duy nhất mà anh ta quan tâm là bao giờ anh ta được ra khỏi đây. Chị thề với em, chúng mình có những nhân vật cực kỳ độc đáo trong cái khoa này!

– Chị đừng quấn băng chặt quá.

– Chị làm cái gì mà chị có thể làm, còn em, chị cấm em không được đi lên trên gác đấy!

– Ngay cả khi em bị lạc?

– Lauren, đừng làm ra vẻ ngốc nghếch! Em đang đùa với lửa. Chỉ còn mấy tháng nữa thôi là em kết thúc thời kỳ nội trú, đừng có làm hỏng tất cả vào lúc này!

– Đêm vừa rồi em nghĩ nhiều đến anh ta, mà lại nghĩ một cách khá lạ lùng nữa chứ.

– Thế thì cứ nghĩ nốt tuần này nữa đi, rồi đến Chủ nhật tới em sẽ được gặp anh ta. Về nguyên tắc thì đến thứ Bảy anh ta sẽ được ra viện đấy. Trái với cái nhân vật “Hồn ma ở nhà hát” 1 của em, anh chàng này có tên tuổi, địa chỉ và số điện thoại, nếu em muốn gặp lại anh ta thì cứ gọi điện khi anh ta đã ra viện.

– Làm như vậy thì thực là hoàn toàn đúng kiểu của em! – Lauren nói bằng một giọng rụt rè.

Betty nâng cằm Lauren lên và nhìn cô, vẻ mủi lòng:

– Này, nói xem nào, có phải em đang thổ lộ tâm tình với chị không đấy? Chị chưa bao giờ nghe thấy em nói năng dịu dàng như vậy cả!

Lauren đẩy tay Betty ra.

– Em cũng chẳng rõ có chuyện gì xảy ra với mình nữa, em chỉ muốn gặp anh ta và đích thân kiểm tra xem anh ta có khoẻ mạnh không thôi. Chẳng gì thì đó cũng là bệnh nhân của em chứ!

– Chị thì chị cũng hơi đoán được chuyện gì xảy ra với em đấy, em có muốn chị giải thích cho em không?

– Đừng có chọc ghẹo em nữa đi, chuyện đó có phải đơn giản vậy đâu!

Betty cười phá lên.

– Chị không chọc ghẹo em đâu, chị thấy chuyện này đáng ngại lắm; thôi được, chị để mặc em đấy, chị đi ngủ đây. Đừng làm chuyện gì ngu ngốc nhé.

Chị lấy một cái nẹp và lắp vào chân Lauren.

– Đấy, cái này sẽ giúp em đi dễ hơn. Đi qua hiệu thuốc trung tâm mà lấy kháng sinh nhé. Có một đôi nạng ở trong tủ đấy.

Betty biến mất sau tấm rèm che rồi trở lại ngay lập tức.

– Đề phòng trường hợp em không còn định hướng được trong bệnh viện này, thì hiệu thuốc trung tâm ở tầng hầm thứ nhất nhé, đừng có nhầm với khoa thần kinh, đi cùng một thang máy cả đấy.

Lauren nghe chị đi xa dần trong hành lang.

° ° °

Paul đứng trước giường Arthur. Anh mở ra một gói đầy bánh sừng bò và bánh sôcôla.

– Cậu tệ thật đấy, quay lại phòng mổ trong lúc tớ vắng mặt. Tớ hy vọng là vắng tớ bọn họ vẫn xoay xở được! Sáng nay cậu thấy trong người thế nào?

– Rất tốt, ngoại trừ việc tớ đã chán ngấy ở đây. Cậu thì trông mặt lại có vẻ mệt mỏi nhỉ.

– Cậu đã làm tớ phải qua một đêm tệ hại.

° ° °

Lauren lấy tập giấy kê đơn thuốc trên quầy và tự kê cho mình một loại kháng sinh cực mạnh. Cô ký đơn thuốc và đưa tờ đơn cho nhân viên hiệu thuốc.

– Chị mạnh tay quá, chị chữa cho một ca nhiễm khuẩn huyết à?

– Con ngựa của tôi bị sốt cao!

– Với loại thuốc này, nó sẽ lại sức ngay trong ngày thôi!

Nhân viên hiệu thuốc lui vào phía sau những giá để thuốc, một lát sau anh ta quay lại, trong tay cầm một chiếc lọ.

– Dù sao chị cũng thận trọng nhé, tôi yêu súc vật; với loại thuốc này chị có thể giết con vật đó đấy.

Lauren không trả lời, cô lấy thuốc và quay lại thang máy. Cô lưỡng lự trước khi ấn nút tầng ba. Ở tầng trệt, một nhân viên kỹ thuật đi vào thang máy, đẩy theo một chiếc máy điện não đồ. Màn hình của máy được bọc bằng một dải băng nilon màu vàng.

– Tầng nào vậy? – Lauren hỏi.

– Khoa thần kinh.

– Máy bị hỏng à?

– Những chiếc máy này ngày càng tinh vi hơn nhưng cũng thất thường hơn. Cái máy này ngày hôm qua đã cho ra hết cả một cuộn giấy với một đường vẽ khó hiểu. Cái mà nó ghi lại không phải là sự gia tăng hoạt động của não nữa, mà là luồng điện phát ra từ một nhà máy điện. Mấy ông ở bộ phận bảo dưỡng đã mất ba tiếng đồng hồ với cái máy này, và các ông ấy bảo nó chẳng làm sao cả! Có lẽ đó là hiện tượng giao thoa.

° ° °

– Tối qua cậu làm gì? – Arthur hỏi.

– Tớ thấy cậu tò mò quá, tớ ăn tối cùng với một cô gái.

Arthur nhìn bạn với vẻ xoi mói.

– Onega – Paul thú nhận.

– Bọn cậu gặp lại nhau à?

– Đại loại thế.

– Giọng cậu nghe cứ là lạ thế nào ấy.

– Tớ sợ là đã phạm một sai lầm.

– Sai lầm kiểu gì?

– Tớ đã đưa cho cô ấy chìa khoá nhà tớ.

Gương mặt Arthur sáng lên, anh gần như muốn trêu chọc Paul, nhưng Paul đã đứng lên và ra bên cửa sổ, vẻ lo âu.

– Cậu đã hối tiếc rồi cơ à?

– Tớ e là tớ đã làm cho cô ấy sợ, có thể tớ đã hơi vội vàng quá.

– Cậu yêu rồi phải không?

– Chuyện đó không phải là không thể xảy ra.

– Thế thì cứ nghe theo bản năng của mình đi, nếu cậu đã tiến lên một bước như vậy thì có nghĩa là đó là điều mà cậu mong muốn, và cô ấy sẽ cảm nhận được điều đó. Chẳng có gì phải xấu hổ khi chia sẻ những tình cảm của mình, cứ tin tớ đi.

– Như vậy, cậu nghĩ rằng tớ không sai lầm phải không? – Paul hỏi, mặt đầy hy vọng.

– Tớ chưa bao giờ nhìn thấy cậu trong tình trạng này cả, cậu không có lý do gì để lo ngại hết!

– Cô ấy không gọi điện cho tớ.

– Từ bao lâu rồi?

Paul nhìn đồng hồ đeo tay.

– Hai tiếng.

– Lâu đến thế cơ à? Cậu bị nặng thật rồi! Để cho cô ấy có thời gian thưởng thức hành động của cậu với chứ, và còn để cô ấy giải toả đường dây điện thoại nữa, chắc cô ấy phải gọi điện cho tất cả hội bạn gái để thông báo rằng mình đã làm gục ngã được gã độc thân ngoan cố nhất của San Francisco.

– Ừ, được, cứ làm ra vẻ ranh ma đi, tớ rất muốn được thấy cậu trong tình cảnh này; tớ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra với tớ, tớ nóng, tớ lạnh, tay tớ đẫm mồ hôi, bụng tớ đau và miệng tớ khô nước bọt.

– Cậu yêu đấy!

– Tớ đã biết rõ là mình không hợp với cái trò này mà, nó làm tớ phát ốm.

– Rồi cậu sẽ thấy, những hiệu ứng phụ tuyệt vời lắm.

Một nữ bác sĩ nội trú đi ngang qua tấm cửa kính của phòng. Paul trố mắt ra.

– Tôi có làm phiền các anh không? – Lauren bước vào phòng và hỏi.

– Không đâu – Paul nói.

Anh đang vừa định đi mua cà phê ở máy tự động. Anh hỏi Arthur có muốn uống không, Lauren trả lời thay Arthur là anh không nên uống. Paul biến luôn đi.

– Cô bị thương à? – Arthur lo lắng hỏi.

– Một tai nạn ngớ ngẩn – Lauren vừa nói vừa lấy tờ phiếu điều trị gắn ở cuối giường.

Arthur nhìn cái nẹp.

– Cô đã gặp chuyện gì vậy?

– Tôi mắc chứng khó tiêu trong lễ hội cua bể!

– Và người ta có thể bị gãy chân như vậy à?

– Đó chỉ là một vết đứt tệ hại thôi.

– Lũ cua kẹp vào cô?

– Anh hoàn toàn không có ý niệm gì về cái tôi đang kể với anh, phải không?

– Không rõ lắm thật, nhưng nếu cô vui lòng nói kỹ thêm một chút…

– Thế còn anh, đêm vừa qua của anh thế nào?

– Khá là nhộn nhạo.

– Anh đã rời khỏi giường của anh à? – Lauren hỏi, đầy hy vọng.

– Tôi bị gắn vào giường thì đúng hơn; bộ não của tôi có vẻ đã bị kích động quá mức, người ta phải cấp tốc đưa tôi lên phòng mổ.

Lauren nhìn anh chăm chú.

– Có chuyện gì vậy? – Arthur hỏi – Cô có vẻ là lạ.

– Không, không có gì cả, chuyện ngớ ngẩn thôi.

– Kết quả xét nghiệm của tôi có vấn đề gì chăng?

– Không, anh cứ yên tâm, không có gì liên quan đến cái đó đâu – cô nói bằng một giọng dịu dàng.

– Thế thì đó là chuyện gì?

Cô chống tay vào thành giường.

– Anh không nhớ gì hết về…

– Về cái gì? – Arthur ngắt lời, run rẩy.

– Không, chuyện đó quả thực là lố bịch, chẳng có nghĩa gì hết.

– Cứ nói cho tôi đi! – Arthur nài nỉ.

Lauren đi ra phía cửa sổ.

– Tôi không bao giờ uống rượu cả, nhưng lần này, tôi nghĩ là tôi đã bị một trận say lử lả chưa từng có trong đời.

Arthur im lặng, cô quay người lại, và những lời nói tuôn trào ra từ cổ họng mà cô không thể kìm giữ được.

– Điều mà tôi muốn nói với anh không phải dễ nghe…

Một phụ nữ bước vào phòng, mang theo bó hoa to tướng che khuất mặt cô ta. Cô ta đặt bó hoa lên chiếc bàn có bánh xe và bước đến bên giường.

– Trời ơi, em đã sợ quá đi mất thôi! – Carol-Ann nói và ôm lấy Arthur.

Lauren nhìn chiếc nhẫn nạm kim cương mà thiếu phụ đeo ở ngón áp út bàn tay trái.

– Chuyện đó thật phi lý, – Lauren nói khẽ – tôi chỉ muốn biết tin tức của anh thôi, tôi để anh ở đây với vợ chưa cưới của anh nhé.

Carol-Ann ôm Arthur chặt hơn, cô vuốt má anh.

– Anh biết không, ở một số vùng, người ta mãi mãi thuộc về người đã cứu sống mình đấy!

– Carol-Ann, em làm anh ngạt thở.

Hơi ngượng ngùng, thiếu phụ trẻ nới lỏng vòng tay ra, cô đứng dậy và sửa lại chiếc váy ngắn của mình. Arthur tìm cái nhìn của Lauren, nhưng cô đã không còn ở đây.

° ° °

Paul đi dọc hành lang trở lại, từ xa, anh đã nhìn thấy Lauren đang tiến về phía anh. Khi cô đi ngang qua, anh dành cho cô một nụ cười đồng cảm nhưng cô không đáp lại. Anh nhún vai, tiếp tục đi về phòng Arthur và không tin vào mắt mình nữa khi phát hiện ra Carol-Ann ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ.

– Chào Paul – Carol-Ann nói.

– Ối giời ơi! – Paul kêu lên và buông rơi cốc cà phê.

Anh cúi xuống để nhặt lại cái cốc.

– Hoạ vô đơn chí – anh nói khi đứng dậy.

– Em cần phải hiểu câu nói này như một lời khen phải không? – Carol-Ann hỏi bằng một giọng lạnh lùng.

– Nếu anh là người lịch sự thì anh sẽ bảo em là đúng vậy, nhưng em biết đấy, bản chất anh thô lỗ lắm!

Carol-Ann đứng lên khỏi ghế, tức tối, và nhìn Arthur chòng chọc.

– Thế còn anh, anh không nói gì cả à?

– Carol-Ann, quả thực anh cứ tự hỏi có phải là em mang tai hoạ đến cho anh không?

Carol-Ann lấy lại bó hoa và ra khỏi phòng, sập cửa đánh sầm.

– Thế bây giờ cậu định làm gì? – Paul nói.

– Ra khỏi đây càng sớm càng tốt!

Paul đi đi lại lại trong phòng.

– Cậu làm sao vậy?

– Tớ tự giận mình – Paul nói.

– Vì sao?

– Vì mãi mới hiểu được…

Và Paul lại bắt đầu đi đi lại lại trong phòng Arthur.

– Để gỡ tội cho tớ, cậu phải thừa nhận là trước đây tớ chưa bao giờ có dịp nhìn bọn cậu thực sự bên nhau cả, có nghĩa là, tớ muốn nói là cả hai cùng tỉnh táo trong cùng một thời điểm ấy. Dù sao, đó cũng là một cái gì đấy có vẻ khá phức tạp giữa bọn cậu.

Nhưng khi nhìn hai người qua tấm cửa kính, Paul đã hiểu ra: tuy có thể chính họ không biết, nhưng Lauren và Arthur phối hợp với nhau thành một bè nhạc duy nhất, một sự hiển nhiên.

– Vậy đấy, tớ không biết cậu phải làm gì, nhưng đừng bỏ lỡ mất cô ấy.

– Thế cậu muốn tớ nói gì với cô ấy nào? Nói là tớ và cô ấy đã yêu nhau đến mức cùng nhau thảo ra mọi dự án trên đời, nhưng cô ấy không còn nhớ về chuyện đó nữa!

– Tốt hơn là nói với cô ấy rằng để bảo vệ cô ấy, cậu đã đi xây một viện bảo tàng phía bên kia đại dương mà chỉ nghĩ về cô ấy thôi, nói với cô ấy rằng sau chuyến đi đó cậu trở về mà vẫn cứ điên cuồng vì cô ấy như trước.

Họng Arthur nghẹn lại, anh không thể đáp lại những lời của bạn mình. Thế là giọng nói của Paul lại càng vang to hơn một chút nữa trong căn phòng bệnh viện.

– Cậu đã mơ về cô gái ấy đến mức thuyết phục được cả tớ bước vào giấc mơ của cậu. Một hôm, cậu đã nói với tớ: “Trong khi người ta tính toán, người ta phân tích thiệt hơn, cuộc sống cứ trôi qua, và chẳng có gì xảy ra cả”, vậy thì hãy suy nghĩ nhanh lên. Nhờ cậu mà tớ đã đưa chìa khoá của tớ cho Onega. Cô ấy vẫn chưa gọi điện thoại cho tớ, thế nhưng trong đời tớ chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như vậy cả. Có đi có lại, ông bạn thân mến ạ. Đừng tự từ bỏ Lauren khi thậm chí chưa có thời gian để yêu cô ấy trong đời thực.

– Tớ rơi vào ngõ cụt, Paul ạ. Không bao giờ tớ có thể sống bên cô ấy trong sự dối trá, và tớ cũng không thể kể cho cô ấy nghe tất cả những điều đã thực sự xảy ra… danh sách dài lắm! Kỳ lạ thật, người ta thường giận người đã nói cho mình biết một sự thật khó nghe, khó tin.

Paul lại gần giường.

– Nói sự thật về mẹ cô ấy là điều làm cho cậu sợ chứ gì, ông bạn. Cậu hãy nhớ lại điều mà mẹ cậu đã nói với bọn mình: vật lộn để thực hiện một giấc mơ thì tốt hơn là chỉ có một dự định.

Paul đứng dậy và đi ra cửa, anh quỳ một đầu gối xuống đất, và ngâm nga với một nụ cười ranh mãnh trên môi:

– Nếu tình yêu sống bằng hy vọng, hy vọng không còn tình cũng sẽ tiêu tan! 2 Chúc một đêm yên lành, Don Rodrigue!

Và anh ra khỏi phòng Arthur.

° ° °

Paul tìm chìa khoá ôtô của mình trong đáy túi áo, nhưng anh chỉ tìm thấy cái điện thoại di động. Một chiếc phong bì nhỏ nhấp nháy trên màn hình. Tin nhắn của Onega: “Hẹn tí nữa gặp lại, nhanh lên nhé!”. Paul ngước nhìn bầu trời và hét lên một tiếng mừng rỡ.

– Cái gì làm cho anh vui sướng thế? – Đang đứng đợi taxi, Lauren hỏi.

– Tôi cho mượn ôtô của tôi rồi! – Paul trả lời.

– Anh dùng loại ngũ cốc nào vào bữa sáng? – Cô nói và mỉm cười theo anh.

Một chiếc break của Yellow Cab Company dừng lại trước mặt họ, Lauren mở cửa xe và ra hiệu cho Paul lên xe.

– Tôi đưa anh về!

Paul ngồi cạnh cô.

– Phố Green! – anh nói với người lái xe.

– Anh ở phố này à? – Lauren hỏi.

– Tôi thì không, nhưng cô thì đúng thế!

Lauren nhìn anh, sững sờ. Paul có vẻ nghĩ ngợi, anh lẩm bẩm bằng một giọng chỉ thoáng nghe thấy được: “Cậu ta sẽ giết mình, nếu mình làm thế, cậu ta sẽ giết mình!”.

– Nếu anh làm cái gì? – Lauren lại hỏi.

– Trước hết, cô phải cài thắt lưng an toàn vào đã – Paul khuyên.

Cô nhìn anh chằm chằm, mỗi lúc một tò mò hơn. Paul do dự vài giây, anh hít một hơi thật dài và nhích lại gần cô.

– Trước hết, cần nói rõ một điều: cái mụ điên hung hăng trong phòng Arthur với bó hoa gớm ghiếc ấy, đó là một trong những bồ cũ của cậu ta, một bồ cũ từ thời tiền sử, tóm lại, một sai lầm!

– Rồi sao nữa?

– Tôi không thể nói được, cậu ta sẽ giết tôi thật đấy nếu tôi tiếp tục.

– Ông bạn của anh nguy hiểm đến thế cơ à? – Người lái taxi lo ngại.

– Tôi thì dính dáng gì đến chuyện đó? Arthur còn cứu cả những con côn trùng nữa ấy chứ! – Paul đáp bằng một giọng bực bội.

– Anh ấy làm như vậy thật à?

– Cậu ấy tin rằng mẹ cậu ấy đã đầu thai thành ruồi!

– A! – Lauren nói và nhìn ra xa.

– Thật là ngu ngốc khi nói với cô như vậy, rồi cô lại cho là cậu ấy kỳ quặc, phải không? – Paul tiếp tục với giọng nói lo lắng.

– Nói vậy chứ, – người lái xe ngắt lời – tuần trước tôi dẫn mấy đứa con đi vườn bách thú, thằng con trai tôi đã nhận xét với tôi là có một con hà mã trông giống bà nội nó như hệt, có lẽ tôi sẽ quay lại đó để xem!

Paul lườm người lái xe một cái qua gương chiếu hậu.

– Thôi được, mặc kệ, tôi cứ liều đấy – anh nói và cầm tay Lauren – … Trong lúc ngồi trên xe cấp cứu đi từ bệnh viện San Pedro, cô đã hỏi tôi có người thân nào từng bị hôn mê không, cô còn nhớ chứ?

– Vâng, nhớ rất rõ.

– Thì đây, vào ngay lúc này, người ấy đang ngồi bên cạnh tôi! Đã đến lúc tôi phải kể cho cô nghe một vài chuyện.

Ôtô rời bệnh viện San Francisco Memorial và đi lên phía Pacific Heights. Số phận đôi khi cần được giúp đỡ đôi chút, hôm nay, tình bạn đòi hỏi anh phải ra tay cứu bạn mình.

Paul giải thích cho Lauren nghe mọi chuyện đã diễn ra như thế nào, vào một đêm mùa hè, anh cải trang thành y tá và Arthur thành bác sĩ để bắt cóc, mang lên một chiếc xe cứu thương cũ, cơ thể của một phụ nữ trẻ đang hôn mê mà người ta muốn tháo ra khỏi những máy móc duy trì sự sống cho cô.

Những đường phố lướt qua ngoài cửa kính. Chốc chốc, người lái xe lại hướng vào gương chiếu hậu một cái nhìn bối rối. Lauren nghe chuyện, không hề ngắt lời. Paul không tiết lộ hẳn bí mật của bạn mình. Nếu như giờ đây Lauren đã biết lai lịch của người đàn ông túc trực bên cô khi cô tỉnh lại, cô vẫn không biết gì về những chuyện mà cô đã từng trải qua cùng anh khi cô bị hôn mê.

– Dừng lại đi! – Lauren van vỉ bằng một giọng run rẩy.

– Ngay bây giờ à? – người lái xe hỏi.

– Tôi thấy khó chịu trong người.

Ôtô đi chệch khỏi làn đường rồi đỗ vào lề đường với tiếng bánh xe nghiến ken két chói tai. Lauren mở cửa xe rồi khập khiễng đi về phía một vạt cỏ ven vỉa hè.

Cô cúi gập người lại để dễ chống cự hơn với cơn buồn nôn đang dâng lên. Mặt cô như bị kim châm, một cảm giác nóng bừng xâm chiếm người cô, nhưng cô lại rùng mình. Cô nôn nao, không thở được nữa. Mí mắt trĩu nặng, những âm thanh vọng đến tai cô loáng thoáng. Chân cô nhũn ra, cô lảo đảo, người lái xe và Paul vội vã chạy đến và vừa kịp đỡ lấy cô. Cô quỳ sụp xuống vạt cỏ, lấy tay ôm đầu và bất tỉnh.

– Phải gọi cấp cứu ngay! – Paul hốt hoảng nói.

– Cứ để tôi lo, tôi có một chứng chỉ cấp cứu, tôi sẽ hà hơi thổi ngạt cho cô ấy! – người lái xe nói bằng một giọng tự tin.

– Nói cho rõ nhé! Nếu ông gí cái miệng nhờn mỡ của ông lại gần cô này, tôi sẽ nện cho ông một cú!

– Tôi nói thế để giúp thôi – người lái xe trả lời với vẻ cau có.

Paul quỳ xuống cạnh Lauren và vỗ nhẹ vào má cô.

– Cô ơi? – Paul thì thầm bằng một giọng nhẹ nhàng.

– A, xem nào! Cứ như thế thì đời nào cô ấy tỉnh lại được! – người lái xe càu nhàu.

– Ông kia, ông đi mà hà hơi thổi ngạt cho bà nội hà mã của ông và quên tôi đi! Paul đặt tay lên cằm Lauren và dùng hết sức ấn mạnh vào khớp nối xương hàm của cô.

– Nhưng anh làm cái gì thế? Anh sẽ làm trật khớp hàm của cô ấy mất thôi!

– Tôi biết rất rõ việc tôi làm! – Paul kêu rống lên – Tôi là bác sĩ phẫu thuật làm việc tạm thời!

Lauren mở mắt ra và Paul khinh khỉnh nhìn người lái xe từ đầu đến chân bằng một cái nhìn còn hơn là đắc chí.

Hai người đàn ông giúp Lauren vào lại ôtô. Mặt cô đã hồng trở lại. Cô mở cửa kính ra và hít một hơi đầy.

– Tôi xin lỗi, bây giờ tôi đã đỡ hơn rồi.

– Lẽ ra tôi không nên kể cho cô nghe tất cả những chuyện ấy, đúng không? – Paul nói bằng một giọng bị kích động.

– Nếu anh còn những chuyện khác để kể cho tôi nghe, đã đến nước này rồi thì… anh cứ kể đi, đây là lúc để kể đấy!

– Tôi nghĩ là tôi đã kể hết rồi.

Khi taxi đi vào Phố Green, Lauren hỏi Paul về lý do hành động của Arthur. Tại sao anh lại liều mình như vậy?

– Cái bí mật ấy thì tôi không thể tiết lộ được! Tôi tự hỏi cậu ta sẽ dìm tôi xuống nước hay sẽ dùng lửa thiêu tôi khi cậu ta biết là tôi đã nói với cô… cô không muốn tôi phải mua bình để đựng tro của tôi chứ!

– Tôi thì tôi nghĩ đó là vì anh ta phải lòng cô – người lái xe, mỗi lúc một hào hứng hơn với câu chuyện, khẳng định.

Ôtô đỗ trước toà nhà của Lauren, người lái xe quay về phía các hành khách của mình.

– Nếu các vị muốn, chúng ta có thể đi lại một vòng nữa quanh dãy nhà này, tôi sẽ tắt máy tính tiền. Ta đi tiếp thêm một chút, phòng trường hợp các vị còn có chuyện gì khác để kể cho nhau nghe!

Lauren nhỏm người qua Paul để mở cửa xe bên phía anh, anh nhìn cô, ngạc nhiên.

– Cô mới là người sống ở đây chứ, có phải tôi đâu.

– Tôi biết, – cô nói – nhưng người xuống là anh, tôi đổi hướng khác.

– Cô đi đâu? – Paul lo lắng hỏi khi ra khỏi ôtô.

Cửa xe khép lại và chiếc xe biến mất trong phố Green.

– Thế còn tôi, tôi có thể biết là chúng ta đi đâu được không? – người lái xe hỏi.

– Đi về chỗ mà chúng ta đã xuất phát – Lauren trả lời.

° ° °

Bà Morrison đã giấu Pablo vào trong cái túi của mình lúc đi qua đại sảnh của bệnh viện. Con chó nhỏ giờ yên vị trên đùi Arthur. Trên màn hình của chiếc tivi gắn ở tường, Scarlett O”Hara đang bước xuống những bậc thang của một chiếc cầu thang lớn, và trên giường thì Pablo ve vẩy đuôi. Rhett Butler vừa bước vào phòng và lại gần Scarlett, con chó nhỏ lập tức chồm dậy trên hai chân sau và bắt đầu gầm gừ.

– Cháu chưa từng thấy nó như thế này bao giờ cả – Arthur nhìn Pablo, nói.

– Ừ, tôi cũng ngạc nhiên, nó có thích quyển sách này đâu cơ chứ! – bà Rose đáp.

Scarlett đang nhìn thẳng vào Rhett, thách thức, thì chuông điện thoại vang lên. Arthur nhấc máy mà không rời mắt khỏi phim.

– Tớ có làm phiền cậu không? – Paul hỏi bằng một giọng run run.

– Rất tiếc, tớ không thể nói chuyện với cậu được, đang có bác sĩ ở đây, tớ sẽ gọi lại cho cậu sau!

Và Arthur dập máy, để Paul đứng lại một mình giữa phố Green.

– Củ chuối! – Paul nói và đi bộ quay lại dọc theo phố Green, tay đút túi quần.

° ° °

Bộ phim được mười giải Oscar vừa kết thúc. Bà Morrison cho Pablo vào lại trong túi và hứa với Arthur là sẽ sớm quay lại thăm anh.

– Bác không phải mất công đâu ạ, vài ngày nữa là cháu ra viện rồi.

Lúc đi ra, bà Morrison chạm trán một nữ bác sĩ nội trú trong hành lang, cô đi ngược lại, chân bước vội. Bà đã từng nhìn thấy cô ở đâu nhỉ?

— —— —— —— ——-

1 “Hồn ma ở nhà hát”: Tên một cuốn tiểu thuyết (xuất bản năm 1910) của nhà văn Pháp Gaston Leroux, dựa trên những sự kiện kỳ lạ có thật xảy ra ở Pháp vào nửa cuối thế kỷ 19, với nhân vật chính là một “hồn ma” gây náo loạn tại một nhà hát. Cuốn tiểu thuyết này đã được dựng thành phim và nhạc kịch nhiều lần tại một số nước Âu-Mỹ (ND)

2 Nếu tình yêu sống bằng hy vọng, hy vọng không còn tình cũng sẽ tiêu tan! : Câu thơ trích trong vở kịch Le Cid của Pierre Corneille, nhà văn Pháp thế kỷ 17 (Don Rodrigue là một nhân vật chính của vở kịch này) (ND)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN