Mọi Điều Ta Chưa Nói - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Mọi Điều Ta Chưa Nói


Chương 16


Tại Rome, người đứng đầu chính phủ vừa từ nhiệm. Cuộc họp báo kết thúc, ông ta chấp nhận lần cuối cùng đứng tạo dáng trước những phóng viên ảnh. Những ánh đèn flash liên tục lóe lên, chiếu sáng bục phát biểu. Nơi cuối phòng, một người đàn ông đang chống khuỷu tay lên lò sưởi xếp dọn đồ nghề của mình.

– Anh không chụp cảnh này à? Người phụ nữ trẻ đứng kế bên anh chất vấn.

– Không đâu, Marian, chụp cùng một kiểu ảnh với năm mươi phóng viên khác chẳng đem lại chút hứng thú nào. Nói thẳng ra thì đó không phải là cái anh gọi là nghề phóng viên.

– Xấu tính chưa kìa, cũng may là anh có cái mồm dẻo quẹo để gạt người!

– Đây là một cách như mọi cách khác để công nhận rằng anh có lý. Hay để anh mời em đi ăn trưa thay vì nghe em lên lớp?

– Anh nghĩ ra chỗ nào chưa? Nữ nhà báo hỏi.

– Chưa, nhưng anh biết chắc là em thì nghĩ ra rồi!

Một nhà báo của RAI[9] đi ngang qua chỗ họ và hôn tay Marian trước khi chuồn mất dạng.

[9] Viết tắt của Radiotelevisione Italiana: Đài phát thanh truyền hình Ý.

Em còn nhớ buổi tối chúng ta đến thăm Knapp. Cả ba người – Ai thế?

– Một gã ngốc, Marian đáp.

– Dù thế nào chăng nữa cũng là một gã ngốc mà em dường như không muốn làm mất lòng.

– Chính xác là điều em đang nói, ta đi chứ?

– Ta lấy lại giấy tờ chỗ cửa vào rồi rút khỏi đây thôi.

Khoác tay nhau, họ rời căn phòng lớn nơi diễn ra cuộc họp báo và đi theo hành lang dẫn tới lối ra của tòa nhà.

– Anh định làm gì tiếp theo? Marian hỏi trong lúc chìa thẻ nhà báo của mình ra cho nhân viên an ninh.

– Anh đang chờ tin từ tòa soạn. Từ ba tuần nay anh toàn làm những việc chẳng có gì hay ho, hôm nay là một ví dụ, trong khi ngày nào cũng hy vọng nhận được lệnh cử đến Somalie.

– Em thấy thú vị đấy!

Tới lượt mình, người phóng viên chìa thẻ hành nghề ra để nhân viên an ninh trả lại cho anh chứng minh thư mà mỗi khách mời buộc phải gửi lại mới có thể vào bên trong Palazzo Montecitorio[10].

[10] Trụ sở của Hạ viện Ý.

– Ông Ullmann? Anh nhân viên chất vấn

– Vâng, tôi biết, họ đề trên thẻ phóng viên của tôi khác với họ ghi trên hộ chiếu, nhưng hãy nhìn ảnh chụp trên thẻ phóng viên của tôi, cả tên nữa, đều giống nhau.

Anh nhân viên kiểm tra sự giống nhau giữa hai khuôn mặt và không đặt thêm câu hỏi nào nữa, trả lại họ chiếu cho chủ sở hữu.

– Cái ý định không ký tên thật dưới các bài báo của mình là từ đâu ra vậy. Tính làm đỏm của ngôi sao ư?

– Tế nhị hơn thế nhiều, người phóng viên đáp và vòng tay ngang eo Marian.

Họ đi ngang tiệm pizza Colonna dưới ánh nắng gay gắt. Nhiều khách du lịch chọn kem làm món giải khát.

– Thật may anh đã giữ lại cái tên.

– Chuyện đó thì thay đổi được gì?

– Em thích tên Tomas lắm, vả lại cái tên đó rất hợp với anh, anh có vẻ mặt của Tomas.

– Thế cơ đấy? Bởi vì bây giờ mỗi cái tên lại có một vẻ mặt riêng cơ đấy? Ý tưởng mới kỳ quặc làm sao!

– Đúng thế, Marian nói tiếp, anh không thể mang tên nào khác được; em không thấy anh hợp với tên Massimo hay Alfredo hay thậm chí là Karl. Tomas, đó chính xác là cái tên anh phải mang.

– Em nói linh tinh rồi, thế ta đi đâu đây?

– Cái tiết trời nóng như đổ lửa này và tất cả mọi người đều đang ăn kem làm em thèm một suất kem tráng miệng kiểu Sicile, ta đến quán Tazza d’ổ đi, trên quảng trường Panthéon ấy, không xa đâu.

Tomas dừng lại ở chân cột Antonina. Anh mở túi đeo chéo, chọn một chiếc hộp, chỉnh lại ống kính, quỳ gối và chụp ảnh Marian đang ngắm những họa tiết chạm nổi vinh danh chiến thắng của hoàng đế La Mã Marc Aurèle.

– Còn đây thì không phải một bức ảnh được chụp bởi năm mươi gã khác chứ gì? cô vừa hỏi vừa cười.

– Anh không biết em lại có chừng ấy người hâm mộ cơ đấy, Tomas mỉm cười và ấn lần nữa vào nút chụp, lần này là để chụp cận cảnh.

– Em đang nói với anh về cây cột cơ mà! Anh đang chụp em đấy à?

– Cây cột này giống hệt cây cột Chiến thắng ở Berlin, nhưng em thì độc nhất vô nhị.

– Đúng như em vẫn nói đấy, toàn bộ công trạng là từ cái miệng của anh; anh là một tên nịnh đầm đáng sợ, Tomas ạ, sang Ý thì anh sẽ chẳng có cơ hội nào đâu, đi nào, ở đây nóng quá.

Marian cầm tay Tomas và họ bỏ lại cây cột Antonina lại phía sau.

* * *

Ánh mắt của Julia nhìn một lượt từ trên xuống dưới cây cột Chiến thắng đang vươn thẳng trên nền trời Berlin. Ngồi trên bệ đỡ, Anthony nhún vai.

– Dẫu sao cũng không thể bắn trúng hồng tâm ngay từ lần ngắm đầu tiên, ông thở dài. Con sẽ công nhận rằng nếu cái gã ngồi trong quán bar là Tomas của con, thì sự trùng hợp sẽ không chỉ khiến ta lúng túng.

– Con biết, con đã nhầm, thế thôi.

– Có lẽ bởi vì con thầm mong đó là cậu ta.

– Nhìn từ đằng sau, anh ta có cùng một vóc dáng, cùng một kiểu tóc, cách lật trang báo cũng giống, lật từ trang cuối trở lại.

– Tại sao chủ quán lại chường cái vẻ mặt ấy ra, khi ta hỏi ông ấy có còn nhớ cậu ta không? Đáng lẽ phải tỏ ra vui mừng khi con gợi lại với ông ta những kỷ niệm đẹp chứ?

– Dẫu sao chăng nữa, ông ấy cũng tử tế khi bảo rằng con không hề thay đổi, con không ngờ ông ấy vẫn còn nhận ra con.

– Nhưng ai có thể quên được con cơ chứ, con gái của bố?

Julia hích khuỷu tay bố vẻ đồng lõa.

– Bố tin chắc ông ta đã nói dối và ông ta vẫn còn nhớ rõ Tomas của con, đúng lúc con nói ra tên cậu ấy thì nét mặt ông ta lập tức rắn đanh lại.

– Đừng nói Tomas của con nữa. Thậm chí con không biết chúng ta đang làm gì ở đây, cũng không hiểu tất cả chuyện này nhằm mục đích gì.

– Để lần nữa nhắc bố nhớ rằng tuần trước bố đã chọn đúng ngày để chết!

– Bố đừng có nói như thế nữa đi! Nếu bố cho là con sẽ chia tay Adam để chạy theo một bóng ma thì bố lầm hoàn toàn rồi đấy!

– Con gái bé bỏng ơi, với nguy cơ chọc tức con thêm chút xíu, cho phép bố được nhắc nhở con rằng bóng ma duy nhất trong đời con chính là bố. Con đã nhắc bố khá nhiều về chuyện ấy, thế nên giờ không phải là lúc con tước mất của bố đặc quyền đó đâu.

– Bố chẳng hóm hỉnh chút nào cả…

– Bố không hóm hỉnh, ngay khi bố mở miệng thì con đã chặn họng bố rồi… Đồng ý, bố không hóm hỉnh và con không muốn nghe những gì bố nói với con, nhưng đánh giá phản ứng của con trong quán cà phê khi con ngỡ đã nhận ra Tomas thì bố không thích ở vào vị trí của Adam chút nào. Và bây giờ, hãy nói với bố là bố nhầm đi!

– Bố nhầm!

– Thế nào, đây là một thói quen bố sẽ mãi trung thành đấy! Anthony vặc lại và khoanh hai tay vẻ bất cần.

Julia mỉm cười.

– Bố lại làm cái gì nữa thế?

– Không có gì, không có gì, Julia ạ.

– Nào, bố xin con đấy!

– Dẫu sao bố cũng phần nào theo chủ nghĩa truyền thống, thế mà con chưa biết đấy nhé.

– Chớ xúc phạm người khác thế, làm ơn! Anthony bẻ lại và đứng dậy. Nào, bố đưa con đi ăn trưa, đã ba giờ chiều rồi mà từ sáng đến giờ con đã ăn gì đâu.

* * *

Trên đường đi làm, Adam dừng chân trong một tiệm bán rượu mùi. Nhân viên bán hàng giới thiệu một loại vang Californie với tinh chất nho hảo hạng, một thứ màu tuyệt đẹp, có lẽ hàm lượng cồn hơi mạnh. Ý tưởng này quyến rũ Adam, nhưng anh đang tìm một thứ gì đó tinh tế hơn, căn cứ vào hình ảnh của người sẽ nhận chai rượu. Hiểu được mong muốn của khách hàng, nhân viên bán hàng lại đi về phía phòng sau đêm và mang ra một chai vang Bordeaux to. Một niên hiệu hiếm như thế dĩ nhiên không ở cùng thang giá, nhưng sự tuyệt vời phải chăng chỉ có một? Julia đã chẳng bảo với anh rằng anh bạn thân nhất của cô không thể cưỡng lại sức lôi cuốn của một loại vang ngon đó sao, và rằng khi nó là loại hảo hạng thì Stanley sẽ không biết đến giới hạn của mình nữa đó sao? Hai chai là đủ để chuốc anh ta say, và dù muốn hay không, anh ta rốt cuộc sẽ thú nhận cho anh biết Julia đang ở đâu.

* * *

– Hãy làm lại từ đầu đi, Anthony nói khi đang ngồi trong sân hiên của một tiệm sandwich. Bố con ta đã thử chỗ công đoàn, cậu ta không xuất hiện trên bất cứ danh sách nào. Con thì tin chắc cậu ta vẫn theo đuổi nghề phóng viên, nghĩa là chúng ta hãy phó thác cho bản năng của con, ngay cả khi mọi thứ đều gợi ý cho chúng ta điều ngược lại. Chúng ta đã quay lại nơi cậu ta từng sống, tòa nhà đã bị phá hủy. Chí ít đó cũng chính là cái được gọi là cạo sạch quá khứ. Bố đến phải băn khoăn tự hỏi phải chăng tất cả chuyện này không được trông đợi.

– Con hiểu rồi. Và chính xác thì bố muốn đi tới đâu đây? Tomas đã cắt đứt mọi liên hệ với thời đại đang nối liền hai đứa con với nhau; vậy thì chúng ta còn làm gì ở đây nưa? Chúng ta hãy quay trở về nhà nếu đó đúng là điều bố đang nghĩ tới! Julia nổi khùng, trả lại tách cà phê cappuccino anh bồi đang rót ra cho cô.

Anthony ra hiệu cho người bồi bàn đặt nó lên bàn.

– Bố biết, con không thích cà phê, nhưng khi được chế biến theo cách này, cà phê sẽ ngon lắm đấy.

– Con thích trà hơn thì có liên quan gì đến bố nào?

– Không liên quan gì, chỉ là nếu con nỗ lực thì bố sẽ rất hài lòng, bố có đòi hỏi ở con điều gì to tát đâu!

Julia nuốt một ngụm, mặt nhăn lại.

– Không cần phải tỏ ra chán ngấy thế đâu, bố hiểu mà, nhưng bố nói với con rồi đấy, một ngày kia con sẽ vượt qua cảm giác về vị đắng đang ngăn cản con thưởng thức hương vị của mọi thứ. Vả lại nếu con tin rằng cậu bạn của con đã tìm cách xóa sạch mọi liên hệ hằng gắn bó cậu ta với câu chuyện của hai đứa con, thì con đã tự quá coi trọng mình rồi đấy. Có lẽ cậu ta chỉ đơn giản cắt đứt với quá khứ của bản thân, chứ không phải với quá khứ của hai đứa. Bố không nghĩ con hiểu hết được mọi khó khăn mà cậu ta phải đương đầu để hòa nhập với thế giới trong đó những tục lệ đều trái ngược so với những gì cậu ta từng biết. Một hệ thống nơi tự do chỉ đạt được với cái giá là sự mâu thuẫn với những giá trị thời thơ ấu của cậu ta.

– Bây giờ bố lại bênh vực anh ấy sao?

– Chỉ có những kẻ ngu xuẩn mới không bao giờ đổi ý. Sân bay cách đây ba mươi phút chạy xe, bố con ta có thể ghé qua khách sạn, thu dọn hành lý và đáp chuyến cuối. Đêm nay con sẽ ngủ trong căn hộ xinh xắn của mình tại New York. Dù có phải nhắc lại lời bố một chút, chỉ có những kẻ ngu mới không bao giờ đổi ý, con sẽ làm đúng nếu nghĩ đến điều đó trước khi quá muộn! Con muốn quay về hay muốn tiếp tục tìm kiếm?

Julia đứng dậy; cô uống một hơi cạn sạch cốc cappuccino, điềm nhiêm, đưa mu bàn tay quệt miệng và đặt lại cái tách lên bàn gây tiếng động ầm ĩ.

– Thế nào, Sherlock, ông có hướng điều tra mới nào cho chúng ta không?

Anthony bỏ lại vài đồng xu trong chiếc cốc nhỏ và đến lượt mình cũng đứng dậy.

– Chẳng phải có lần con đã nhắc với bố về một người bạn rất thân với Tomas, thường đến chỗ hai đứa chơi sao?

– Knapp ấy ạ? Đó là bạn thân nhất của anh ấy, nhưng con không nhớ đã kể với bố về Knapp.

– Thế nên, cứ thỏa thuận rằng trí nhớ của bố sắc bén hơn trí nhớ của con đi. Hồi đó cái anh chàng Knapp này làm nghề gì ấy nhỉ? Chẳng phải cậu ta cũng là phóng viên sao?

– Phải chứ, dĩ nhiên rồi!

– Và con không thấy sẽ là sáng suốt khi kể tên cậu ta ra khi sáng nay bố con ta đã truy cập được vào danh bạ báo chí chuyên nghiệp hả?

– Không một giây nào con nghĩ đến chuyện đó…

– Con thấy đấy, chính xác như bố đã nói mà, con đang trở nên ngớ ngẩn! Ta đi thôi!

– Quay lại trụ sở công đoàn ấy ạ?

– Hoàn toàn ngớ ngẩn! Anthony nói và ngước mắt nhìn trời. Bố có cảm tưởng là chúng ta sẽ không được chào đón ở đó đâu.

– Vậy thì đi đâu ạ?

– Chính một người đàn ông ở tuổi bố lại phải hướng dẫn một phụ nữ trẻ cả đời ngồi chôn chân trước màn hình máy tính khám phá những điều kỳ diệu của Internet ư? Cảm động quá đi mất! Bố con ta hãy kiếm một quán cà phê nối mạng nào đó xung quanh đây và, con làm ơn buộc tóc lại đi, gió thổi thế này thì chẳng nhìn thấy mặt con đâu nữa.

* * *

Marian nhất định mời Tomas bằng được. Dù sao họ cũng đang đứng trên lãnh địa của cô và khi cô đến Berlin thăm anh, anh luôn thanh toán hóa đơn kia mà, Tomas đành để cô trả tiền hai tách cà phê đá.

– Hôm nay em có bận không? Anh hỏi.

– Anh đã nhìn giờ rồi đấy, sắp cuối buổi chiều rồi, vả lại anh chính là việc của em. Không chụp ảnh, không viết bài!

– Thế em muốn làm gì?

– Từ giờ đến tối, em thích nhất là đi dạo, trời đang dịu mát thế này, chúng ta thì lại đang có mặt tại một thành phố cổ kính, hãy tranh thủ cơ hôi này đi.

– Anh phải gọi cho Knapp trước khi cậu ấy rời tòa soạn.

Marian đưa tay vuốt má Tomas.

– Em biết anh sẵn sàng làm tất cả để rời xa em nhanh nhất có thể, nhưng đừng lo lắng như thế chứ, anh sẽ lên đường đi Somalie. Knapp cần có anh ở đó, anh đã giải thích chuyện đó với em cả trăm lần rồi. Em đã thuộc lòng bài thuyết trình đây. Anh ấy đang nhắm đến ghé tổng biên tập, anh là phóng viên giỏi nhất anh ấy có và công việc của anh mang tính quyết định đối với sự thăng tiến của anh ấy. Hãy để anh ấy có thời gian chuẩn bị chu đáo.

– Cậu ấy chuẩn bị chu đáo đã ba tuần nay rồi, khỉ thật!

– Anh ấy cẩn trọng hơn bởi vì đó chính là anh chứ gì? Thế thì sao nào? Anh không thể trách cứ Knapp được, anh ấy là cấp trên đồng thời cũng là bạn anh! Thôi nào, dẫn em đi dạo trong thành phố của em đi.

– Không phải em đang ngẫu nhiên hoán đổi vai trò đấy chứ?

– Phải, nhưng với anh em thích như vậy hơn!

– Em đang giễu anh đấy à?

– Nhất định là thế rồi! Marian đốp lại và cười phá lên.

Rồi cô kéo anh về phía cầu thang của quảng trường Piazza di Spagna, tay chỉ vào hai đỉnh vòm của nhà thờ Trinité-des-Monts.

– Còn nơi nào đẹp hơn nơi này không? Marian hỏi.

– Còn Berlin! Tomas đáp lại không chút do dự.

– Không thể tin được! Và nếu anh ngừng tuôn ra những câu ngớ ngẩn, lát nữa em sẽ đưa anh đến quán cà phê Greco, anh sẽ uống một tách cappuccino rồi nói em biết liệu ở Berlin có thứ cà phê ngon như vậy không!

* * *

Mắt dán chặt vào màn hình máy tính, Anthony thử mày mò dịch những chỉ dẫn xuất hiện trên màn hình.

– Con cứ tưởng bố sử dụng thành thạo tiếng Đức? Julia lên tiếng.

– Nói thì được, nhưng món đọc và viết thì không hoàn toàn như thế, vả lại đây không phải là vấn đề ngôn ngữ, bố không hiểu gì về mấy cái thứ máy móc này.

– Bố lui ra xem nào! Julia ra lệnh và giành lấy bàn phím.

Cô gõ rất nhanh và công cụ tìm kiếm ngay lập tức xuất hiện. Cô gõ Knapp trong ô chỉ định rồi bỗng nhiên ngừng lại.

– Có chuyện gì vậy?

– Con không nhớ họ anh ấy, thú thật, con thậm chí còn không nhớ rõ Knapp là tên hay họ của anh ấy kia. Bọn con lúc nào cũng gọi anh ấy bằng cái tên này.

– Con tránh sang một bên đi! Đến lượt Anthony cũng nói vậy, rồi ông gõ cữ “Journalist” bên cạnh chữ Knapp.

Tức khắc, một danh sách gồm mười một cái họ hiện lên. Bảy đàn ông và bốn phụ nữ có họ là Knapp và cùng làm nghề phóng viên.

– Cậu ta đấy! Anthony thốt lên, tay chỉ vào dòng thứ ba. Jürgen Knapp!

– Tại sao lại nhất định là anh ấy?

– Bởi vì chữ Chefredakteur chắc chắn có nghĩa là tổng biên tập.

– Không đùa đấy chứ!

– Nếu bố nhớ không nhầm cái cách con nói về cậu thanh niên này, bố hình dung rằng ở tuổi bốn mươi cậu ta sẽ đủ thông minh để làm nên sự nghiệp, nếu không cậu ta chắc chắn đã đổi nghề, giống như Tomas của con vậy. Hãy ngợi khen sự sáng suốt của bố thay vì nổi khùng lên.

– Con không nhớ con đã nhắc đến Knapp với bố khi nào và lại càng không hiểu điều gì cho phép bố xác định diễn biến tâm lý của anh ấy, Julia sửng sốt đáp.

– Con thực sự muốn chúng ta bàn về độ thính nhạy trong những ký ức của con? Con muốn nhắc bố nhớ quán cà phê nơi con đã trải qua những khoảnh khắc tuyệt vời ở đầu phố nào ư? Knapp của con làm việc tại tòa soạn báo Tagesspiegel, ban thời sự quốc tế. Ta sẽ đến thăm cậu ấy hay con muốn bố con ta ngồi đây buôn nước bọt?

* * *

Vào giờ các văn phòng bắt đầu đóng cửa, họ phải mất một khoảng thời gian dài mới đi xuyên qua được Berlin do tình trạng giao thông tắc nghẽn. Chiếc taxi thả họ xuống trowowcsquarng trường Brandebourg. Sau khi đương đầu với dòng xe cộ ngược xuôi chen chúc, giờ họ phải tự vạch một lối đi giữa đám đông dày đặc những người dân đang trở về nhà từ công sở và hàng đàn du khách đến thăm những danh thắng nổi tiếng này. Chính tại đây Tổng thống Mỹ từng có lần kêu gọi người đồng nhiệm phía Xô Viết, qua bức tường này, xây dựng hòa bình thế giới, phá bỏ đường biên giới bê tông xưa kia từng mọc lên đằng sau những cây cột của vòm cầu lớn. Một lần chẳng chết ai, hai vị nguyên thủ đã lắng nghe nhau và đồng tình để thống nhất Đông Đức và Tây Đức.

Julia rảo bước, Anthony vất vả lắm mới theo kịp cô. Nhiều lần ông gọi tên cô, trong bụng chắc mẩm đã lạc mất cô, nhưng rốt cuộc ông lúc nào cũng nhìn ra dáng đi của cô trong đám đông ồn ã trong tràn ngập Pariserplatz.

Cô chờ ông trước cửa tòa nhà. Họ cùng đi đến quầy tiếp tân. Anthony xin gặp Jürgen Knapp. Cô nhân viên lễ tân đang nói chuyện điện thoại. Cô tạm ngưng cuộc gọi rồi hỏi họ có hẹn trước không.

– Không, nhưng tôi chắc chắn cậu ta sẽ vui khi tiếp đón chúng tôi, Anthony khẳng định.

– Tôi phải báo là có ai cần gặp đây ạ? Cô tiếp tân hỏi và ngắm chiếc khăn trùm kín mái tóc người phụ nữ đang tỳ khuỷu tay lên bàn của cô.

– Julia Walsh, người phụ nữ đáp.

Ngồi đằng sau bàn làm việc ở tầng ba, Jürgen Knapp yêu cầu người gọi điện thoại vui lòng nhắc lại cái tên cô vừa nói. Anh xin cô đừng bỏ máy, dùng tay bịt ống nghe và tiến đến ô cửa sổ nhô ra trông xuống vách kính tầng dưới.

Từ đây, anh có thể nhìn thấy đại sảnh và đặc biệt hơn là xuống quầy tiếp tân. Người phụ nữ đang cởi khăn để luồn tay qua tóc, ngay cả khi mái tóc này ngắn hơn so với trong ký ức của anh thì người phụ nữ mang dáng vẻ thanh lịch tự nhiên đang đi bách bộ dưới khung cửa sổ này vẫn chắc chắn là cô gái anh đã biết mười tám năm về trước.

Anh áp ống nghe lên tai.

– Bảo với họ tôi không có ở đây, rằng tuần này tôi đang bận công tác xa, nói luôn là tôi sẽ không về trước cuối tháng. Và cô làm ơn thật khéo léo vào!

– Tốt thôi, cô nhân viên lễ tân đáp, chú ý để không gọi tên người ở bên kia đầu dây. Có một người gọi điện xin gặp ông, tôi nối máy cho ông chứ?

– Ai vậy?

– Tôi không kịp hỏi tên ông ta.

– Nối máy cho tôi.

Cô nhân viên lễ tân gác máy rồi đóng vai của mình không chê vào đâu được.

* * *

– Jürgen à?

– Ai ở đầu dây thế?

– Tomas đây, cậu không nhận ra giọng tớ à?

– Có chứ, dĩ nhiên là có, bỏ qua cho tớ, tớ đang lơ đễnh.

– Tớ phải đợi máy ít nhất là năm phút rồi, mà tớ lại đang gọi cho cậu từ nước ngoài đây! Cậu tiếp chuyện với bộ trưởng hay sao mà bắt đợi lâu thế?

– Không, không, tớ xin lỗi, không có gì quan trọng đâu. Tớ có tin tốt lành cho cậu đây, tớ định tối nay mới báo cho cậu biết, tớ được bật đèn xanh rồi, cậu sẽ đi Somalie.

– Tuyệt, Tomas thốt lên, tớ sẽ ghé về Berlin rồi lên đường tới đó ngay.

– Không cần phải về Berlin đâu, cứ ở lại Rome, tớ sẽ đặt vé qua mạng rồi bọn tớ sẽ gửi cho cậu mọi tài liệu cần thiết qua chuyển phát nhanh, sáng mai cậu sẽ nhận được.

– Cậu chắc là tớ không nên ghé về tòa soạn gặp cậu à?

– Ừ, cứ tin tớ đi, chúng ta đã chờ những giấy phép này đủ lâu rồi, không nên lãng phí thêm ngày nào nữa. Chuyến bay của cậu tới châu Phi khởi hành từ Fiumicino vào cuối giờ chiều, sáng mai tớ sẽ gọi cho cậu để thông báo chi tiết.

– Cậu ổn chứ? Tomas hỏi, giọng cậu nghe lạ quá…

– Mọi chuyện đều rất ổn. Cậu hiểu tớ quá mà, chỉ là tớ muốn ở bên cậu ngay bây giờ để ăn mừng chuyến đi lần này.

– Tớ không biết phải cảm ơn cậu thế nào, Jürgen ạ; tớ sẽ mang từ đó về một giải Pulitzer cho tớ và chức tổng biên tập ban quốc tế cho cậu!

Tomas gác máy. Knapp nhìn Julia và người đàn ông đi cùng cô băng qua đại sảnh và rời khỏi tòa soạn báo.

Anh quay lại bàn làm việc của mình và đặt lại máy điện thoại lên kệ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN