Mọi Điều Ta Chưa Nói
Chương 20
Knapp chờ ở quầy lễ tân, Tomas đã gọi cho anh từ lúc rời khỏi sân bay để báo là sẽ đến. Sau khi chào hỏi Marian và ôm ghì bạn thân của mình, anh dẫn cả hai người họ lên phòng làm việc.
– Thật may là em có mặt ở đây, anh nói với Marian, em giúp anh giải quyết một việc nan giải. Thủ tướng Ý tối nay đang ở thăm Berlin, cô phóng viên phụ trách sự kiện này và đêm gala tiếp đón Thủ tướng lại ngã bệnh. Tòa soạn đã dành sẵn ba cột trong số báo ra ngày mai, em phải thay đồ rồi đến đó ngay lập tức. Anh cần bản thảo của em trước hai giờ sáng, kịp để gửi đi biên tập. Toàn bộ số ra ngày mai phải được sắp chữ xong trước ba giờ. Xin lỗi vì đã làm lỡ kế hoạch tối nay của hai người, nhưng đây là việc khẩn và tờ báo phải được đặt lên hàng đầu!
Marian đứng dậy, cô chào Knapp, hôn lên trán Tomas và ghé tai anh nói khẽ: Arrivederci[14], chàng ngốc của em ạ, trước khi ra khỏi phòng.
[14] Tiếng Ý: Tạm biệt.
Tomas xin lỗi Knapp rồi chạy theo đuổi kịp cô trong hành lang.
– Nói gì thì nói em cũng không nhất định phải răm rắp nghe theo cậu ấy! Thế còn bữa tối chỉ có chúng ta với nhau?
– Còn anh, anh không nghe lời anh ấy răm rắp chắc? Nói e biết chuyến bay tới Mogadiscio của anh mấy giờ khởi hành nào? Tomas, anh đã nói với em cả trăm lần còn gì, sự nghiệp phải được ưu tiên hàng đầu phải không? Ngày mai anh sẽ không còn ở đây nữa và ai biết được là trong bao lâu. Anh hãy bảo trọng. Nếu thuận buồm xuôi gió, cuộc đời hai ta cuối cùng sẽ lại giao nhau tại thành phố này hay thành phố khác thôi.
– Ít nhất cũng cầm chìa khóa nhà anh đi, đến đó mà viết bài báo của em.
– Ở khách sạn sẽ tiện cho em hơn. Em cho là em khó mà tập trung được, khó mà cưỡng lại mong muốn được tham quan dinh thự của anh.
– Chỉ là căn hộ một phòng thôi mà, em biết đấy, em sẽ không mất nhiều thời gian nếu muốn dạo một vòng.
– Anh đúng là chàng ngốc yêu quý của em, em đang nói tới chuyện yêu đương với anh kia, chàng ngốc. Để lần sau vậy, Tomas ạ, và nếu đổi ý em sẽ cho mình cái thú được dựng anh dậy khi đến bấm chuông cửa nhà anh. Hẹn sớm gặp lại!
Marian vẫy tay chào anh và đi xa dần.
* * *
– Cậu ổn chứ! Knapp hỏi trong khi Tomas quay vào văn phòng và đóng sầm cửa lại.
– Cậu đúng là chơi xỏ! Tớ đến là để có một đêm với Marian ở Berlin, đêm cuối cùng trước khi đi và cậu phải khéo xoay xở lắm mới tước cô ấy khỏi tay tớ. Cậu muốn tớ tin là trong tay cậu không còn ai khác ư? Khỉ thật, có chuyện gì vậy? Cô ấy vừa ý cậu và cậu thấy ghen à? Cậu đã trở nên tham vọng đến mức không còn gì đáng kể hơn tờ báo của cậu sao? Cậu muốn bọn mình ở cả đêm với nhau sao?
– Cậu nói xong chưa? Knapp hỏi khi quay lại ngồi sau bàn làm việc.
– Thú nhận cậu là một kẻ phá rối đáng ghét đi! Tomas bực bội nói tiếp.
– Tớ không chắc bọn mình sẽ ở qua tối nay cùng nhau. Ngồi lên ghế bành kia đi, tớ phải nói chuyện với cậu, mà căn cứ vào chuyện tớ sắp nói đây, tớ muốn cậu ngồi xuống thì hơn.
* * *
Công viên Tiergarten chìm trong ánh sáng buổi chiều tà. Những cột đèn đường cũ kỹ hắt ra quầng sáng vàng nhạt dọc theo con đường lát gạch. Julia tiến về phía con kênh. Trên mặt hồ, những người chèo thuyền neo thuyền của họ lại với nhau. Cô đi tiếp cho đến ven vườn thú. Xa hơn chút nữa, một cây cầu bắc ngang sông. Cô đi bộ cắt ngang rừng, không hề sợ lạc, như thể mỗi con đường mòn, mỗi cái cây cô gặp dọc đường đều thân thuộc. Cột trụ Chiến thắng sừng sững hiện ra trước mắt cô. Cô vượt qua bùng binh, bước chân dẫn cô về phía quảng trường Brandebourg. Bất chợt cô nhận ra nơi mình đang đứng và dừng bước. Ngót hai mươi năm về trước, ở khúc quanh của lối đi này hiện ra một vạt tường. Chính tại nơi đây cô đã gặp Tomas lần đầu tiên. Hôm nay, thay vào đó là một băng ghế kê dưới gốc cây đoạn dành cho khách tham quan ngồi nghỉ.
– Anh tin chắc sẽ gặp lại em ở đây mà, một giọng cất lên phía sau cô. Dáng đi của em vẫn vậy.
Tim se thắt, Julia giật bắn mình.
– Tomas đấy ư?
– Anh không biết người ta nên làm gì trong hoàn cảnh này, bắt tay chăng, hay là ôm hôn? anh nói giọng ngần ngại.
– Em cũng không rõ, cô thì thào.
– Khi Knapp kể với anh là em đang ở Berlin mà không thể nói là em đang ở đâu, thoạt tiên anh đã nghĩ đến việc gọi cho tất cả các nhà trọ thanh niên trong thành phố, nhưng thực sự giờ có quá nhiều nhà trọ kiểu ấy. Vậy nên anh đã hình dung rằng nếu gặp may em sẽ đi dạo đến chỗ này chăng.
– Giọng anh vẫn vậy, hơi trầm hơn trước, cô nói với một nụ cười gượng gạo.
Anh tiến một bước về phía cô.
– Nếu em thích, anh có thể trèo lên cái cây này, anh sẽ nhảy từ cành kia xuống, gần bằng độ cao lần đầu tiên anh gặp em.
Anh tiến thêm một bước nữa và ôm cô vào lòng.
– Thời gian trôi qua nhanh, mà cũng thật chậm, anh nói và ghì siết cô hơn nữa.
– Anh khóc đấy à? Julia hỏi trong khi vuốt ve má anh.
– Không, chỉ là một hạt bụi lọt vào thôi, còn em?
– Chị em sinh đôi với nó, ngốc thật, thế nhưng làm gì có gió.
– Vậy thì nhắm mắt lại đi, Tomas bảo cô.
Tìm lại những cử động của quá khứ, anh lướt nhẹ đầu ngón tay trên môi Julia trước khi đặt lên mỗi bên mi mắt cô một nụ hôn.
– Đó là cách hay nhất để chào em rồi.
Julia gục mặt mình vào hõm gáy Tomas.
– Anh vẫn tỏa ra cái mùi này, em chẳng bao giờ quên được.
– Đi nào, anh nói, trời lạnh lắm, em đang run lên đây này.
Tomas cầm tay Julia và kéo cô về phía quảng trường Brandebourg.
– Vừa nãy em đến sân bay à?
– Vâng, sao anh biết?
– Sao em không gọi anh?
– Em cho là vì em không muốn chào vợ anh.
– Cô ấy tên là Marian.
– Cái tên thật đẹp.
– Đó là cô bạn anh thường liên lạc qua thư.
– Anh muốn nói là không thường xuyên ấy ạ?[15]
[15] Nguyên bản dùng “épistolaire” và “épisodique” là hai từ có cách phát âm gần giống. Julia không chắc Tomas có sử dụng đúng từ hay không.
– Gần giống như vậy, anh nói ngôn ngữ của em vẫn không được chuẩn cho lắm.
– Anh xoay xở khá đấy chứ.
Họ rời công viên và băng qua quảng trường. Tomas dẫn cô tới sân hiên của một quán cà phê. Họ ngồi vào bàn và cứ thế im lặng nhìn nhau hồi lâu, không thốt nên lời.
– Đúng là điên thật, em chẳng hề thay đổi chút nào, Tomas lên tiếng.
– Có chứ, em đảm bảo là qua hai mươi năm em đã thay đổi. Nếu anh nhìn thấy em lúc vừa thức giấc, anh sẽ thấy rõ là thời gian đã trôi qua.
– Anh không cần làm thế, anh đã đếm từng năm một mà.
Người bồi bàn mở chai vang trắng Tomas vừa gọi.
– Tomas, về chuyện lá thư anh viết, anh phải biết rằng…
– Knapp đã kể anh nghe cuộc trò chuyện giữa hai người. Bố em kiên trì ý kiến thật đấy!
Anh nâng ly và khẽ chạm vào ly của cô. Đằng trước họ là một cặp tình nhân đang dừng trên quảng trường, ngây ngất thán phục trước vẻ đẹp của hàng cột.
– Em sống hạnh phúc chứ?
Julia không nói gì.
– Cuộc đời em đang ở giai đoạn nào rồi? Tomas hỏi.
– Tại Berlin, cùng anh, cũng bối rối như hai mươi năm trước.
– Tại sao lại có chuyến đi này?
– Em không có địa chỉ để viết thư cho anh. Mất hai chục năm mới nhận được thư anh, em không còn tin vào ngành bưu chính nữa.
– Em đã kết hôn, đã sinh con?
– Chưa đâu, Julia đáp.
– Chưa sinh con hay chưa kết hôn vậy?
– Cả hai.
– Mới chỉ là dự định chăng?
– Vết sẹo trên cằm anh, trước kia anh chưa có.
– Trước kia anh mới chỉ nhảy từ trên tường xuống thôi, chưa nhảy trúng quả mìn nào.
– Trông anh to ra đấy nhỉ, Julia mỉm cười nói.
– Cảm ơn em!
– Đó là một lời khen, em thề, như thế rất hợp với anh.
– Em nói dối dở lắm, nhưng mà anh già đi nhiều, rõ là thế rồi. Em đói không?
– Không ạ, Julia đáp, mắt nhìn xuống.
– Anh cũng không đói. Em có muốn đi dạo một lát không?
– Em có cảm giác mỗi từ em nói ra sẽ là một từ ngu ngốc.
– Làm gì có chuyện đó, bởi vì em chưa tiết lộ gì với anh về cuộc sống của em cả, Tomas nói, vẻ rầu rĩ.
– Em đã tìm lại được quán cà phê mình hay ngồi, anh biết đấy.
– Anh thì chưa từng quay lại đó.
– Ông chủ quán vẫn nhận ra em.
– Em thấy chưa, em đâu có thay đổi mấy.
– Họ đã phá bỏ tòa nhà mình ở trước kia để xây lên một tòa nhà mới tinh. Trong khu phố của mình, chỉ mảnh vườn nhỏ phía đối diện là còn nguyên.
– Có lẽ như vậy tốt hơn. Anh không có kỷ niệm nào tốt đẹp ở đó, ngoại trừ vài tháng chúng ta chung sống. Bây giờ anh ở Tây Đức. Đối với nhiều người, điều đó không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng anh thì từ cửa sổ nhà mình, anh vẫn nhìn thấy đường biên giới.
– Knapp đã kể với em về anh, Julia tiếp tục.
– Cậu ấy nói với em những gì?
– Nói là anh điều hành một nhà hàng bên Ý và anh đã có một lũ nhóc vẫn giúp bố chúng nướng pizza, Julia đáp.
– Đồ đần… cậu ta kiếm đâu ra những thông tin điên rồ như vậy chứ?
– Trong những ký ức về nỗi đau mà em đã bắt anh gánh chịu.
– Anh cho là anh cũng gây đau khổ cho em bởi em ngỡ là anh đã chết…
Tomas nheo mắt nhìn Julia.
– Chuyện anh vừa nói nghe tự phụ quá phải không?
– Đúng đấy, hơi tự phụ một chút, nhưng đúng là thế đấy.
Tomas cầm tay Julia.
– Chúng ta mỗi người đã đi theo đường của mình, cuộc đời dã quyết định như vậy. Bố em đã phụ giúp rất nhiều trong quyết định ấy, nhưng phải tin rằng số phận không muốn chúng ta bên nhau.
– Hoặc số phận muốn bảo vệ chúng ta cũng nên… Có lẽ cuối cùng chúng ta đã không chịu nổi nhau; chúng ta đã ly dị; anh sẽ trở thành gã đàn ông em ghét nhất trên đời và chúng ta sẽ không ở bên nhau tối nay.
– Có chứ, để bàn bạc về chuyện nuôi dạy con cái! Vả lại có những cặp vợ chồng mặc dù đã chia tay nhưng vẫn là bạn của nhau. Em đã gặp ai chưa? Nếu lần này em chịu trả lời thẳng câu hỏi của anh chứ không moi thêm nữa!
– Né tránh chứ!
– Gì cơ?
– Ý anh muốn nói là né tránh câu hỏi, moi thường dùng để chỉ hành động moi ruột cá.
– Em cho anh một ý tưởng rồi đấy. Đi theo anh nào!
Sân hiên bên cạnh là của một nhà hàng chuyên đồ biển. Tomas ngồi luôn vào bàn, trước ánh nhìn bực bội của những du khách đang chờ đến lượt mình được phục vụ.
– Bây giờ anh lại còn làm những chuyện như thế này sao? Julia hỏi khi ngồi xuống. Làm thế không được lễ độ cho lắm. Ta sẽ bị đuổi mất!
– Trong nghề của anh, phải khéo xoay xở mới được! Vả lại chủ nhà hàng là chỗ bạn bè, phải tranh thủ cơ hội này chứ.
Ông chủ nhà hàng vừa đến chào Tomas.
– Lần sau cố gắng đừng lộ liễu quá nhé, cậu làm tôi gặp rắc rối với khách hàng mất, ông chủ nhà hàng thì thào.
Tomas giới thiệu Julia với bạn.
– Anh khuyên tôi nên gọi món gì cho hai người không hề đói bụng? anh hỏi ý kiến bạn.
– Tôi chuẩn bị mang ra cho hai người một đĩa tôm, ăn vào sẽ thấy ngon miệng ngay!
Chủ nhà hàng vào bên trong. Trước khi vào bếp, ông quay lại, giơ ngón cái và nháy mắt lộ liễu, để Tomas hiểu rằng Julia rất xinh đẹp.
– Em đã trở thành chuyên viên đồ họa.
– Anh biết, anh rất thích chú rái cá màu xanh da trời của em…
– Anh đã thấy nó rồi ư?
– Sẽ là dối trá nếu nói rằng anh không bỏ lỡ bất kỳ bộ phim hoạt hình nào của em, nhưng vì trong nghề của anh rồi cái gì cũng phải biết, tên của nữ họa sĩ đã sáng tạo ra nhân vật này lọt đến tai anh. Lúc đó anh đang ở Madrid, vào một buổi chiều với chút thời gian rảnh rỗi. Anh đã nhận ra tấm áp phích nên anh bước vào phòng chiếu; phải thú thật là anh không hiểu được hết hội thoại, tiếng Tây Ban Nha không phải sở trường của anh, nhưng anh nghĩ mình cũng nắm được nội dung chính của câu chuyện. Anh hỏi em một câu được không?
– Anh hỏi gì cũng được.
– Không phải em lấy cảm hứng từ anh để tạo ra nhân vật bác gấu đấy chứ?
– Stanley bảo em rằng nhân vật chú nhím mới giống anh nhất.
– Stanley là ai vậy?
– Bạn thân nhất của em.
– Và làm tếh nào anh ta biết được anh giống với một con nhím?
– Cứ cho là anh ấy rất nhạy bén và sáng suốt, hoặc em kể với anh ấy quá nhiều chuyện về anh.
– Hình như anh ta có nhiều phẩm chất tốt quá nhỉ. Bạn dạng nào vậy?
– Một người bạn góa, em đã chia sẻ với anh ấy nhiều chuyện.
– Anh lấy làm tiếc cho anh ta.
– Nhưng toàn là chuyện vui thôi, anh biết đấy!
– Anh đang nói về chuyện anh ấy bị mất vợ, cô ấy mất lâu chưa?
– Bạn trai của anh ấy…
– Vậy thì anh càng lấy làm buồn cho anh ta.
– Anh ngốc thế không biết!
– Anh biết, nói thế thật ngốc, nhưng lúc này anh đã thấy có thiện cảm với anh ta hơn khi em nói anh ta yêu một người đàn ông. Mà ai đã gợi cảm hứng cho em vẽ nhân vật chú chồn bơ lét thế?
– Người hàng xóm tầng dưới, ông ấy điều hành một tiệm bán giày. Kể cho em nghe buổi chiều anh xem bộ phim hoạt hình của em đi, ngày hôm ấy như thế nào?
– Buồn, khi buổi chiều kết thúc.
– Em nhớ anh, Tomas ạ.
– Anh cũng nhớ em, nhớ hơn hình dung của em nhiều. Nhưng chúng ta phải đổi chủ đề thôi. Trong nhà hàng này không có hạt bụi nào để đổ tồi đâu.
– Đổ tội chứ! Đúng ý anh thì phải nói thế.
– Không hề gì. Những ngày như đã từng trải qua tại Tây Ban Nha ấy, anh đã biết đến hàng trăm, ở đây hoặc ở nơi nào khác và anh vẫn sẽ đôi lần gặp phải. Em thấy đấy, đúng là ta cần phải nói sang chuyện khác, nếu không, chính anh sẽ đổ tồi cho em vì đã làm anh phải luyến tiếc.
– Thế còn ở Rome?
– Em vẫn chưa kể gì với anh về cuộc sống của em cả, Julia.
– Hai mươi năm, quá dài để kể lại, anh biết đấy.
– Có ai đang chờ em sao?
– Không, tối nay thì không.
– Thế còn ngày mai?
– Vâng. Em có một người ở New York.
– Chuyện nghiêm túc chứ?
– Lẽ ra em đã kết hôn… thứ Bảy tuần trước.
– Lẽ ra?
– Bọn em đã phải hủy lễ cưới.
– Theo ý anh ta hay ý em?
– Bố em…
– Chắc chắn là thói gàn dở của ông ấy. Bố em cũng đấm vỡ hàm chồng tương lai của em à?
– Không, lần này thì chuyện còn kỳ dị hơn cơ.
– Anh rất tiếc.
– Không, hẳn nhiên là anh không cần phải thế đâu, mà em cũng không thể giận anh chuyện đó được.
– Em nhầm rồi, anh đang muốn ông ấy đập vỡ mặt vị hôn phu của em kia… Lần này thì anh thành thực lấy làm tiếc vì điều mình vừa nói.
Julia buột miệng cười thành tiếng, thêm một tiếng cười nữa và cơn cười như nắc nẻ cuốn lấy cô.
– Có gì đáng cười thế?
– Nếu anh nhìn thấy mặt mình lúc này, Julia vừa cười sặc sụa vừa nói tiếp, trông chắc khác nào một đứa trẻ vừa bị bắt gặp đang lục tủ với cái miệng nhem nhuốc mứt dâu. Giờ thì em hiểu tại sao anh lại gợi cảm hứng cho em tạo nên tất cả những nhân vật này rồi. Không ai khác ngoài anh có được những điệu bộ tương tự. Em nhớ anh biết chừng nào!
– Đừng nhắc đi nhắc lại câu đó nữa, Julia.
– Tại sao thế?
– Bởi vì lẽ ra thứ Bảy tuần rồi em đã lấy chồng.
Chủ nhà hàng đi tới bàn họ đang ngồi, tay bưng một khay đồ ăn to.
– Tôi thấy rõ là hai bạn đang rất hạnh phúc, ông vui vẻ kêu lên. Hai suất cá bơn nhẹ bụng, vài cọng rau xào ăn kèm, một chút nước xốt với rau thơm tươi, vừa đủ những thứ cần thiết để cởi nút hai cái dạ dày. Tôi sắp ra cho hai người dùng nhé?
– Xin lỗi, Tomas nói với bạn, bọn tôi không ở lại đâu, mang cho tôi hóa đơn luôn nhé.
– Tôi vừa nghe thấy gì thế này? Tôi không biết nãy giờ hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng hai người tuyệt đối không thể rời khỏi nhà tôi mà không nếm thử vài món tôi đích thân chuẩn bị được. Vậy nên cứ cãi nhau một lần cho xong đi, nói thực với nhau tất cả những gì đang nghĩ trong đầu, trong tôi sắp sửa thứ cao lương mỹ vị này rồi cho tôi cái vinh dự được chứng kiến hai bạn làm lành quanh món cá của tôi, đây là mệnh lệnh đó Tomas!
Chủ nhà hàng rời khỏi bàn để xếp cá bơn lên một dụng cụ chuyên dụng, mắt vẫn dõi theo Tomas và Julia.
– Em có cảm giác là anh không còn lựa chọn nào khác, anh sẽ phải chịu đựng em thêm chút nữa, nếu không, bạn anh sẽ rất tức giận đấy, Julia bảo.
– Anh cũng có cảm giác y hệt thế, Tomas nói và mỉm cười. Tha lỗi cho anh, Julia, lẽ ra anh không nên…
– Đừng lúc nào cũng xin lỗi nữa, như thế chẳng hợp với anh chút nào. Chúng ta cố ăn đi thôi, rồi anh đưa em về khách sạn nhé, em muốn dạo bộ cùng anh. Câu này thì em được quyền nói chứ?
– Được, Tomas đáp. Lần này thì bố em ngăn cản đám cưới bằng cách nào vậy?
– Ta hãy quên chuyện đó đi và tốt hơn là hãy kể em nghe về anh.
Tomas thuật lại ngán gọn cuộc sống của anh trong hai mươi năm qua, rồi Julia cũng kể về cuộc sống của cô như thế. Dùng xong bữa tối, chủ nhà hàng ép họ phải nếm món bánh phồng tẩm sô cô la. Ông đã đặc biệt chuẩn bị dành riêng cho họ, ông đem đĩa bánh ra với hai cái thìa, nhưng Julia và Tomas dùng chung một cái.
Họ rời khỏi nhà hàng sau một đêm gần như thức trắng và quay trở về theo lối công viên. Trăng tròn vành vạnh phản chiếu trên mặt hồ nơi một vài chiếc thuyền đang buộc vào ụ nổi dập dờn trên sóng nước.
Julia kể Tomas nghe một truyền thuyết Trung Hoa. Anh kể cô nghe những chuyến đi của anh, nhưng không một lời nhắc đến những cuộc chiến anh đã chứng kiến, cô nói với anh về New York, về công việc, đặc biệt là về người bạn thân thiết nhất, nhưng không nhắc một lời về những kế hoạch cho tương lai.
Họ bỏ công viên lại đằng sau lưng và tiếp tục dạo bộ quanh thành phố. Julia dừng lại nơi khúc ngoặt của một quảng trường.
– Anh còn nhớ không? Cô cất lời.
– Có, đây là nơi anh đã gặp lại Knapp giữa đám đông. Một đêm mới lạ thường làm sao! Hai cậu bạn Pháp của em sao rồi?
– Đã lâu bọn em không liên lạc với nhau. Mathias là thủ thư, Antoine trở thành kiến trúc sư. Một người sống ở Paris, người kia ở Luân Đôn, em nghĩ thế.
– Họ đều đã có gia đình?
-… và đã ly hôn, theo tin mới nhất em nhận được.
– Này, Tomas vừa nói vừa chỉ vào khung cửa kính không có ánh sáng đèn của một tiệm cà phê, đó là quán lần nào đến thăm Knapp ta cũng ngồi.
– Anh biết không, cuối cùng em cũng tìm ra được con số mà các anh vẫn thường tranh cãi nhau.
– Con số nào?
– Số những người dân Đông Đức hợp tác với Stasi để cung cấp cho chúng thông tin tình báo; em đã phát hiện ra cách đây hai năm, trong thư viện, nhờ một cuốn tạp chí công bố một công trình nghiên cứ về sự sụp đổ của bức tường.
– Mà mới cách đây có hai năm, em quan tâm đến dạng tin tức này sao?
– Chỉ có hai phần trăm thôi, anh thấy đấy, anh có thể tự hào về những đồng hương của anh rồi.
– Bà anh cũng thuộc hai phần trăm đó, Julia ạ, anh đã tra cứu hồ sơ về mình tại kho lưu trữ. Anh ngờ rằng có một hồ sơ lưu trữ về anh, vì Knapp đã đào thoát mà. Bà anh đã cung cấp thông tin cho chúng, anh đã đọc hàng trang miêu tả chi tiết cuộc sống của mình, những việc anh làm, những mối quan hệ bạn bè của anh. Một cách kỳ cục để ôn lại những kỷ niệm thơ ấu của mình.
– Giá mà anh biết em đã trải qua những ngày gần đây như thế nào! Bà làm thế có lẽ là để bảo vệ anh, để anh không bị quấy rầy.
– Chuyện ấy thì anh không bao giờ biết được thực hư.
– Vì thế mà anh đổi họ sao?
– Ừ, để khép lại hoàn toàn quá khứ của anh, bắt đầu một cuộc sống mới.
– Và em cũng thuộc về cái quá khứ anh đã xóa bỏ ư?
– Ta về đến khách sạn của em rồi, Julia.
Cô ngẩng đầu lên, biển hiện của Brandenburger Hof trưng đèn sáng rực mặt tiền. Tomas ôm ghì lấy cô và mỉm cười buồn bã.
– Ở đây không có cây cối, người ta làm thế nào để chào từ biệt trong tình huống tương tự nhỉ?
– Anh tin chúng ta sẽ làm được chuyện đó ư?
– Ai mà biết được?
– Em không biết làm sao để nói lời từ biệt, Tomas ạ, thậm chí em không biết mình có muốn nói lời từ biệt không nữa.
– Gặp lại em thật ngọt ngào, một món quà bất ngờ cuộc sống đã dành tặng, Tomas thì thầm.
Julia tựa đầu vào vai anh.
– Vâng, quả là ngọt ngào.
– Em vẫn chưa trả lời câu hỏi duy nhất khiến anh bận tâm, em có hạnh phúc không?
– Hiện tại đang hạnh phúc hơn.
– Còn em, em có tin rằng chúng ta làm được không? Tomas hỏi cô.
– Hẳn là tin rồi.
– Vậy thì em đã thay đổi rồi.
– Tại sao vậy?
– Bởi vì ngày trước, với cái kiểu châm chọc hóm hỉnh của em, em sẽ trả lời anh rằng chúng ta lẽ ra đã đi đến chỗ thất bại, rằng em sẽ không chịu nổi việc anh già đi, anh béo ra, anh suốt ngày rong chơi…
– Nhưng từ đó đến giờ em đã học được cách nói dối.
– Đến đây thì rốt cuộc anh lại tìm ra em rồi, theo cách khiến anh không ngừng yêu em…
– Em biết có một cách cầm chắc hiệu nghiệm để biết liệu chúng ta có cơ hội nào… hay không?
– Cách gì?
Julia áp môi mình vào miệng Tomas. Nụ hôn kéo dài, giống như nụ hôn của hai thiếu niên yêu nhau đến độ quên khuấy cả phần còn lại của thế giới. Cô nắm tay anh và kéo anh về phía sảnh khách sạn. Người thường trực ngủ gà gật trên ghế của mình. Julia dẫn Tomas đến tận thang máy. Cô ấn nút và nụ hôn của họ tiếp tục cho đến tận tầng bảy.
Hai làn da vấn vít, giống như trong những ký ức sâu kín nhất, hơi ẩm mồ hôi của hai cơ thể hòa vào làm một dưới lớp chăn. Julia nhắm mắt. Bàn tay dịu dàng mơn trớn lướt trên bụng cô, hai tay cô níu lấy gáy anh. Cái miệng sượt nhẹ qua vai, ngấn cổ, đường cong khuôn ngực, đôi môi dạo quanh, bướng bỉnh; những ngón tay cô níu lấy tóc Tomas. Cái lưỡi lần xuống và niềm vui thú dâng lên thành những đợt sóng, hồi ức về những khoái lạc không gì sánh kịp. Hai đôi chân quấn riết, hai cơ thể không rời, không gì có thể gỡ ra nổi. Những cử chỉ vẫn vẹn nguyên, đôi khi vụng về nhưng vẫn dịu dàng như xưa.
Những phút tiếp nối thành hàng giờ, và bình minh thức giấc trên hai cơ thể rã rời, trễ nải trong hơi ấm của chiếc giường.
* * *
Chuông nhà thờ điểm tám tiếng phía đằng xa. Tomas vươn vai rồi đến bên cửa sổ. Julia ngồi dậy và nhìn bóng dáng anh điểm nét sáng tối.
– Em đẹp quá, Tomas quay lại và bảo.
Julia không đáp.
– Thế còn bây giờ? Anh hỏi bằng giọng dịu dàng.
– Em đói quá.
– Túi xách của em để trên ghế bành, nó đã được sắp sẵn rồi.
– Em đi… sáng nay, Julia ngập ngừng đáp.
– Anh phải mất mười năm mới quên được em, anh cứ ngỡ đã thành công; anh nghĩ đã biết đến nỗi sợ hãi trên những bãi chiến trường, nhưng anh nhầm hoàn toàn, không gì có thể so sánh với điều mà anh cảm thấy bên cạnh em trong căn phòng này, với ý nghĩ sẽ mất em lần nữa.
– Tomas…
– Em định nói gì với anh thế hả Julia, rằng đây là một sự nhầm lẫn chăng? Có thể lắm. Khi Knapp thừa nhận với anh là em đang ở trong thành phố này, anh những tưởng thời gian đã xóa nhòa những khác biệt đã chia rẽ chúng ta, em là cô gái miền Tây, và anh cậu trai miền Đông! Anh còn hy vọng tuổi già đến ít ra cũng mang tới cho chúng ta những điều tốt đẹp. Nhưng cuộc sống của chúng ta vẫn luôn khác biệt như vậy, không phải thế sao
– Em là họa công, anh là phóng viên, cả hai ta đã thực hiện được ước mơ của mình…
– Không phải những ước mơ to lớn nhất, dù sao đi nữa anh cũng không thực hiện được ước mơ to lớn nhất của mình. Em vẫn chưa cho anh biết bố em đã làm gì khiến đám cưới của em bị hủy bỏ. Phải chăng ông sắp xuất hiện trong căn phòng này và giần cho anh một trận nhớ đời lần nữa?
– Hồi ấy em mới có mười tám tuổi và không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo ông thậm chí em còn chưa đến tuổi trưởng thành. Còn bố em, ông mất rồi. Đám tang ông diễn ra đúng vào ngày đám cưới của em lẽ ra phải được tổ chức, giờ thì anh biết lý do rồi đấy…
– Anh lấy làm tiếc cho ông ấy, cho cả em nữa nếu điều đó khiến em đau khổ.
– Lấy làm tiếc cũng chẳng để làm gì cả, Tomas ạ.
– Tại sao em đến Berlin?
– Anh biết rõ rồi còn gì, bởi vì Knapp đã giải thích với anh mọi chuyện cơ mà. Lá thư anh viết mới đến tay em hôm kia, em không thể phản ứng nhanh hơn được…
– Và em không thể kết hôn mà không tìm hiểu thực hư, thế chứ gì?
– Anh không cần phải ác khẩu thế đâu.
Tomas ngồi xuống cuối giường.
– Anh đã thuần phục được nỗi cô đơn, phải kiên trì ghê gớm mới làm được chuyện đó. Anh đã cuốc bộ cùng trời cuối đất để tìm kiếm bầu không khí mà em hít thở. Người ta bảo những ý nghĩ của hai kẻ yêu nhau cuối cùng luôn tìm đến với nhau, trong khi anh thường tự hỏi mỗi tối trước khi đi ngủ rằng liệu em có nghĩ đến anh khi anh nghĩ đến em không; anh đã đến New York, anh đã dạo khắp phố phường, mơ được nhìn thấy em và cùng lúc rất sợ chuyện ấy sẽ xảy ra. Hàng trăm lần anh ngỡ như nhận ra em, và tim anh như thể ngừng đập khi nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ nhang nhác giống em. Anh đx thể với bản thân sẽ không bao giờ yêu như thế nữa, đó là một cơn điên, một sự buông thả khó lòng chấp nhận. Thời gian đã trôi qua, thời gian dành cho chúng ta cũng vậy, em không nghĩ thế sao? Em có tự đặt cho mình câu hỏi này trước khi lên máy bay không?
– Thôi đi, Tomas, đừng phá hỏng tất cả. Anh muốn em nói sao đây? Em đã nhìn đăm đắm bầu trời suốt nhiều ngày và nhiều đêm, trong lòng chắc mẩm anh đang ở trên đó mà nhìn xuống em… Vậy nên không, anh không tự đặt ra cho mình câu hỏi đó trước khi bước lên máy bay.
– Em định thế nào, chúng ta sẽ là bạn của nhau? Anh sẽ gọi cho em mỗi khi ghé qua New York? Chúng ta sẽ đi uống với nhau vài ly và ôn lại những kỷ niệm đẹp, sẽ gắn bó với nhau bởi sự đồng lõa có được do bị cấm đoán? Em sẽ khoe với anh những bức ảnh của con em, những đứa trẻ không phải con anh. Anh sẽ nói là chúng giống em lắm, trong lúc cố gắng không đoán thử chúng thừa hưởng những nét nào ở bố chúng. Trong khi anh vào phòng tắm, em sẽ nhấc điện thoại lên để gọi cho chồng chưa cưới của em và anh sẽ vặn cho nước chảy để không phải nghe em nói “Xin chào, anh yêu” với anh ta? Mà anh ta có biết em đang ở Berlin không?
– Thôi đi! Julia hét lên.
– Em sẽ nói gì với anh ta khi trở lại New York? Tomas hỏi trong lúc quay lại đứng cạnh cửa sổ.
– Em không biết nữa.
– Em thấy đấy, anh mới là người có lý, em không hề thay đổi.
– Có chứ Tomas, dĩ nhiên là em đã thay đổi, nhưng chỉ cần một dấu hiệu từ số phận là đủ để dẫn em tới đây, đủ để em nhận ra rằng những tình cảm của em thì không thay đổi…
Phía dưới, Anthony Walsh đang sải bước qua lại và tra giờ trên đồng hồ đeo tay. Đã ba lần ông ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng con gái, và ngay cả với khoảng cách bảy tầng nhà thì người ta vẫn có thể nhận ra nỗi sốt ruột hiển hiện trên gương mặt ông.
– Nhắc cho anh biết bố em mất từ khi nào nhỉ? Tomas hỏi và để tấm rèm voan buông xuống che kín ô cửa kính.
– Em nói với anh rồi mà, lễ an táng ông vừa diễn ra thứ Bảy tuần trước.
– Vậy thì đừng nói gì thêm nữa. Em có lý, đừng phá hỏng ký ức về đêm vừa rồi; người ta không thể vừa yêu một người lại vừa dối trá người đó, em không thể, chúng ta không thể.
– Em đâu có nói dối anh…
– Cái túi xách trên ghế bành kia, em hãy cầm lấy nó, hãy quay về nhà em đi, Tomas thì thầm.
Anh xỏ quần dài, mặc lại áo sơ mi, áo vest rồi không kịp thắt lại dây giày. Anh lại gần Julia, chìa tay ra cho cô rồi ôm cô vào lòng.
– Tối nay anh sẽ bay sang Mogadiscio, anh biết đến đó rồi anh sẽ không thôi nghĩ về em. Em đừng lo, cũng đừng hối tiếc bất cứ chuyện gì, anh đã hy vọng được sống giây phút này biết bao lần anh không thể đến nổi, và nó quả thật tuyệt vời, tình yêu của anh ạ. Được gọi em như thế này thêm một lần nữa, chỉ một lần duy nhất này, giấc mơ mà anh không dám mơ thêm nữa. Em đã và sẽ luôn là người phụ nữ đẹp nhất đời anh, người đã cho anh nhiều ký ức đẹp nhất, như thế đã là quá nhiều rồi. Anh chỉ xin em một điều thôi, hãy hứa với anh là em sẽ sống hạnh phúc.
Tomas ôm hôn Julia âu yếm rồi bước đi không quay lại.
Khi ra khỏi khách sạn, anh tiến lại gần Anthony vẫn đứng đằng trước xe chờ đợi.
– Con gái ông không chậm trễ nữa đâu, anh nói trước khi chào từ biệt ông.
Anh đi xa dần trong con phố.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!