Oh, Boy!
Chương 11
Tìm kiếm giải pháp
– Đó chỉ là do cách điều trị chưa phù hợp thôi – Mauvoisin nói, giọng gãy gọn.
Ông đang cùng Joffrey điểm lại tình hình của Siméon trong văn phòng mình. Lúc đầu họ đã thống nhất chọn cách tấn công bệnh không quá mạnh tay. Một phần do tình hình sức khỏe chung của Siméon, mặt khác do những chẩn đoán về bạch cầu cũng chưa đến mức quá tồi tệ. Vì vậy nên Mauvoisin và Joffrey tin tưởng là sẽ có thể có dấu hiệu hồi phục sau vài tuần mà không cần phải lấy đi quá nhiều sức lực của Siméon; rồi sau đó họ sẽ củng cố thêm bằng điều trị duy dưỡng. Nhưng mọi việc diễn ra không như dự kiến. Tế bào bạch cầu kháng lại liệu pháp hóa trị. Thêm nữa, tiểu cầu cũng bị phá hủy nhiều. Vậy là thất bại.
– Cậu ấy có vẻ khá lên từ hai hôm nay – Joffrey nhận xét.
Việc truyền tiểu cầu đã có tác dụng tích cực và việc Bart chính là người cho máu đã tiếp thêm nghị lực cho cậu em. Mauvoisin đã nhận thấy tình cảm gắn bó sâu sắc mà cậu em dành cho người anh lớn nhà Morlevent. Ông hy vọng một cử chỉ dù gượng ép của Bart cũng sẽ là nguồn động viên tinh thần cho cậu em. Hai bác sĩ đang điểm lại những thiếu sót trong quá trình điều trị, Joffrey nhận xét:
– Kể ra cũng mạo hiểm khi gọi đến một người đồng tính.
Tất nhiên là họ đã kiểm tra mẫu máu của Barthélemy. Nhưng người mới bị nhiễm HIV hoặc viêm gan thì có thể phải một thời gian sau mới xét nghiệm ra bệnh được nên họ không thể chắc chắn hoàn toàn vào kết quả xét nghiệm.
– Nhưng chúng ta đang gấp lắm rồi – Mauvoisin phản ứng.
Thực tế là ông đang bất bình. Bất bình hay đúng hơn là bất hạnh.
– Và “đồng tính” không có nghĩa là “vô ý thức”! – ông lại nói thêm vẻ bực bội.
Joffrey nhíu mày, ngạc nhiên trước phản ứng bất thường này của giáo sư.
– Đúng thế, đương nhiên rồi – anh ấp úng.
Sau đó anh trình bày phác đồ điều trị mới của mình cho trường hợp của Siméon. Theo cách nói của anh thì lần này sẽ thực sự dùng đến súng phun lửa. Toàn bộ vấn đề là biết ai phải quy hàng đầu tiên, Siméon hay bọn bạch cầu. Trình bày xong, Joffrey chờ đợi phán quyết từ ông chủ của mình.
Chưa bao giờ Mauvoisin lại bị xáo trộn nhiều như lần này. Ông biết rằng việc ông có tình cảm gắn bó hơn với bệnh nhân có thể làm mất đi phần nào sự sáng suốt trong công việc. Ông sợ phải nhìn thấy họ đau đớn quá. Cho đến thời điểm này, Siméon vẫn còn trụ được. Cậu vẫn còn có thể lo chuyện bài vở và giữ vững mục tiêu chữa bệnh. Chuyển sang mức điều trị cao hơn có thể khiến cậu Siméon quá đỗi thông minh xán lạn này nằm liệt giường vì đau đớn. Mauvoisin rùng mình:
– Tiến hành thôi – ông chấp nhận.
Khi Joffrey đã đi khỏi, Nicolas thả người trong ghế bành. Ông muốn nghĩ về gia đình Morlevent, về tình đoàn kết anh em thật đặc biệt trong một hoàn cảnh cũng đặc biệt không kém. Siméon. Cậu ta phải qua được kỳ thi tú tài. Đối với Mauvoisin điều đó đã trở nên quan trọng. Phải dẫn được cậu ta đến chiến thắng ấy. Còn sau đó thì sao? Sau đó… Nicolas đã từng biết tới những chiến thắng rất ngắn ngủi. Rồi ông lại hình dung đến hình ảnh hai cô em gái núp sau lưng Barthélemy và thấy trào dâng cảm giác muốn bảo vệ hai bé. Morgane, tám tuổi, học lớp bốn. Siméon đã nói về cô em gái này, người luôn muốn noi gương anh trai mình. Bé Venise, năm tuổi, mắt xanh phớt hồng. Người đi đường hẳn phải thường xuyên ngoái lại để ngắm nhìn bé. Với Barthélemy hẳn cũng vậy… Nghĩ đến Bart, Mauvoisin đưa tay gạt lọ hoa sang bên và chuyển sang việc khác.
Bart vẫn khỏe. Anh không cần đến bốn mươi tám tiếng để hồi phục sau khi cho máu. Nhưng anh vẫn còn ác mộng về nó. Tuy thế, anh không căm tức Mauvoisin. Nếu điều đó giúp được Siméon, anh thậm chí còn vui vì đã bị ép buộc như vậy. Hôm nay anh còn vui hơn nữa vì buổi tối anh sẽ gặp một người bạn mới.
– Anh thôi anh chàng Mormon rồi à? – Aimée hỏi vì ngày càng tò mò về cuộc sống tình cảm của Bart.
– Tôi không cải đạo anh ta được – Bart trả lời – Nhưng thế lại hay. Tôi đang hẹn hò với một chàng người Nhật, người đã phát minh ra trò chơi gà ảo Tamagoshi đấy!
– Anh chắc không? – Aimée cảnh giác hỏi – Anh biết nói tiếng Nhật à?
– Không, nhưng tôi rành tiếng Tamagoshi. Thế nào chả có ích. Aimée này – Bart nói vẻ suy ngẫm, vì kể ra không nên nói chuyện này với phụ nữ đã có chồng.
Anh nhìn cô hàng xóm một cách dịu dàng.
– Cô làm gì với đứa bé rồi? – anh hỏi, giọng trầm xuống.
– Thì… tôi vẫn giữ nó mà! À, tôi hiểu rồi, trông không rõ bụng lắm phải không? Tôi phải cố gắng ăn ít đi đấy.
– Cô định nhịn ăn trong bảy tháng liền à?
Người phụ nữ trẻ nhìn xuống. Nếu cô thú nhận, anh ta sẽ đánh cô. Nếu cô giấu, anh ta sẽ giết cô. Nếu cô bỏ trốn, anh ta sẽ tìm ra.
– Tôi biết làm thế nào bây giờ.
– Hay là cho bốn viên? – Bart đề nghị.
– Suỵt.
Hai ngày sau đó, Bart lại cảm thấy thật tồi tệ. Không phải lỗi tại anh chàng phát minh ra Tamagoshi. Là vì Siméon. Họ đã bắt đầu cách điều trị mới. Trên đường rời khỏi bệnh viện, Bart vẫn còn nghe văng vẳng bên tai tiếng van vỉ của Siméon. Bart, em không chịu được nữa đâu. Em không thể. Đau lắm. Anh làm ơn, nói với họ dừng lại đi. Em muốn chết. Họ đang đốt em hay sao thế. Lửa đốt khắp nơi thế này. Bart, họ đang hủy diệt em. Nhìn tóc em này, cứ rụng lả tả. Giờ em chả khác gì một con quỷ. Làm ơn đi mà, Bart, hãy nói với họ đi. Bart trở về nhà, đổ vật xuống giường, hai tay bịt chặt tai. Anh như vẫn còn nghe thấy lời van xin đó. Làm ơn đi mà, Bart…
– Làm ơn đi mà! Không, đừng!
Bart ngồi bật dậy. Đó là tiếng Aimée. Từ tầng trên. Lại cơn điên ngày thứ Tư hàng tuần. Hắn ta hẳn đã biết về đứa trẻ. Thế nào hắn cũng đánh vào bụng cô ấy. Bart chắc chắn thế. Anh vùng dậy khỏi giường, ra khỏi phòng ngủ. Phía trên đầu anh, tiếng chạy đuổi nhau huỳnh huỵch. Cô ấy chạy trốn hắn quanh bàn, trong phòng ăn. Tiếng đồ kim loại va vào nhau rồi đồ thủy tinh rơi vỡ. Hẳn là hắn đang quẳng vào đầu cô bất cứ thứ gì vớ được trên bàn ăn đã dọn sẵn.
– Không thể chịu đựng được nữa – Bart lẩm bẩm.
Anh không thể núp sau sự hài hước vô liêm sỉ và ích kỷ nữa rồi. Cứ như thể hắn đang ném vào chính anh vậy. Nỗi bất hạnh của những người xung quanh đã ùa vào tim anh qua lối mà bọn nhỏ Morlevent tạo ra. Hắn sẽ tóm được cô ấy, xô ngã xuống đất và giết đứa bé mất.
– Làm ơn! Cứu với!
Chưa bao giờ cô ấy hét to như vậy. Cô thường cố nhịn vì xấu hổ.
– Bart! Bart!
Có phải là mơ không? Không, Aimée đang gọi anh. Anh mở hộp đồ nghề, cái hộp mới tinh anh chưa dùng bao giờ. Anh vớ lấy một cái tuốc nơ vít to tướng và lao lên tầng trên. Đầu tiên, anh bấm chuông. Cố kiên nhẫn bấm tiếp. Không ăn thua gì. Vì vậy, anh vừa đá vừa lấy hết sức xô người vào cánh cửa. Bart chỉ nữ tính trong cử chỉ chứ thực ra anh khá lực lưỡng và khỏe mạnh. Anh tỳ vào tay vịn cầu thang và co hai chân đạp mạnh vào cửa. Anh đang định dùng tuốc nơ vít để nạy khóa ra thì có tiếng vặn khóa từ bên trong. Hắn ra mở cửa. Bart chưa bao giờ nhìn thấy hắn gần như vậy. Đó là một gã tầm bốn mươi tuổi, bụng hơi chảy phệ. Chỉ riêng hai con mắt lồi ra điên dại đã khiến hắn trông thật khác thường. Da mặt vốn đỏ mọng từng mảng nay đã tím tía lên vì nộ khí.
– Cẩn thận đấy, Bart! – có tiếng kêu lên từ cuối phòng – Anh ta có vũ khí đấy.
Người đàn ông quay sang Aimée.
– Là người tình của cô đây hả? Ra thế, phải không? – hắn ta gào lên.
Hắn ta tiến một bước về phía Aimée và lúc ấy Bart nhìn thấy vật gì đó trong tay hắn. Một con dao làm bếp to tướng, là đồ nghề của hàng thịt cũng nên? Bart vào hẳn nhà, tranh thủ lúc hắn đang lưỡng lự chọn lựa giữa hai con mồi. Nhưng hắn quay ngoắt lại và gí dao đe dọa Bart.
– Xử mày trước đã – hắn nói – Còn nó, tao sẽ rạch bụng nó ra sau.
Hắn ta chắc mẩm mình đã bị cắm sừng. Hắn càng trở nên cuồng dại. Bart túm lấy cái ghế và giơ ra phía trước như một cái khiên. Hắn vung dao về phía Barthélemy. Một lần. Hai lần. Bart tránh được nhưng anh đang ở trong tư thế phòng vệ mà chưa thấy được lối thoát. Aimée đã bị thương đang tựa sát vào tường, một tay ôm bụng, tê liệt. Người đàn ông vơ một cái ghế khác và ném vào chiếc khiên tạm bợ trước mặt Bart. Bị bất ngờ, Bart buông rơi chiếc ghế đang dùng để phòng vệ. Người đàn ông cười nấc lên một cách hoang dại. Bart chỉ còn mỗi một vật mà anh chưa biết dùng vào việc đánh nhau như thế nào: cái tuốc nơ vít. Anh thu hết sức bình sinh quẳng nó vào mặt đối phương. Hắn lảo đảo. Bart tận dụng giây đó. Với sự nhanh trí hiếm có anh chộp lấy âu xúp trên bàn và quăng thẳng vào đầu tên độc ác như cách hắn vẫn thường hành xử với Aimée. Đột nhiên hắn buông lơi chú ý một cách khó hiểu và đưa hai tay ôm ngực. Mắt hắn lồi ra hơn bao giờ hết. Hắn như bị tắc thở. u xúp bay thẳng vào mặt hắn và hắn ngã gục xuống.
– Oh, boy! – Bart thất thần kêu lên, vịn vào chiếc ghế cuối cùng còn nguyên vẹn trong nhà.
Hắn nằm bất động giữa đống ngổn ngang của trận chiến. Máu từ trán chảy loang ra hòa vào xúp vẫn còn nóng. Loạng choạng, Bart lại gần hắn, lấy chân gạt con dao hắn vừa buông rơi ra phía xa. Ghê tởm, anh quỳ xuống xem xét. Hắn nằm bất động, mắt và miệng mở thao láo.
– Chắc hắn bị ngất rồi – Bart ấp úng như cố tự thuyết phục mình.
Nhón đầu ngón tay, anh nâng cổ tay hắn lên rồi thả xuống. Nó rơi xuống mềm nhũn.
– Gọi cấp cứu ngay – anh nói với Aimée.
Người phụ nữ trẻ vẫn còn đứng tựa sát vào tường kinh hãi, hai tay ôm bụng. Cô tránh nhìn người chồng đang nằm sóng soài trên sàn, vịn theo đồ đạc trong nhà lần đến chỗ đặt điện thoại. Bart cố ý lùi xa hắn. Bản thân hắn cũng hồn lìa khỏi xác rồi. Anh cầm hai đĩa xúp để trên bàn, không rõ Aimée đã cho Temesta vào hay chưa, anh tống tất cả vào bồn rửa và xả nước.
Khi cấp cứu đến, bác sĩ chỉ có thể xác nhận hắn đã chết.
– Tôi đã ném cả một âu xúp đầy vào mặt hắn – Bart vội vàng thú tội.
Tuy nhiên anh biết rằng tim hắn đã ngừng đập trước khi nhận cú đó. Ông bác sĩ cấp cứu đành lẩm nhẩm:
– Điều đó đúng là không hay gì.
Sau đó ông ta khám cho Aimée. Bart đã đặt cô nằm co chân lại từ lúc trước.
– Cô ấy có mang – Bart nói mà không rõ phải chia động từ ở thời hiện tại hay quá khứ.
Ông bác sĩ gật đầu, không có vẻ gì là khích lệ.
– Cần cho cô ấy nhập viện.
Hai y tá tới giúp Aimée đứng dậy và dìu xuống tận xe cấp cứu. Trước khi rời khỏi đó, ông bác sĩ nhìn lại bãi chiến trường và cậu thanh niên hẳn đã đóng vai người hùng Rambo.
– Phải báo cho cảnh sát – ông ta nói và chỉ xác người chồng.
– Không vấn đề gì – Bart nói vẻ thản nhiên không hợp lắm với tình huống này.
Barthélemy bị thẩm vấn. Lời anh kể hoàn toàn khớp với những gì Aimée thuật lại từ giường bệnh. Ông bác sĩ ký nhận cho phép an táng và người đại diện hãng đồ lót rời khỏi thế gian này trong khi để lại nhiều đồ lót hơn là những niềm tiếc thương.
Bart trở lại căn hộ của cô hàng xóm để dọn dẹp qua. Anh vứt bỏ mấy cái ghế gãy, thu dọn những mảnh thủy tinh và âu xúp vỡ văng dưới gầm đồ đạc. Anh thậm chí còn đen đủi bị đứt tay vì một trong những mảnh vỡ đó.
– Ôi chao, thật kinh quá – anh nổi cáu khi thấy máu nhỏ ra.
Anh vào phòng tắm, mở tủ thuốc để lấy băng gạc. Anh chợt nhìn thấy một hộp thuốc rơi trong bồn rửa. Đó là hộp thuốc Temesta anh đã đưa cho Aimée. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng anh. Anh cầm hộp thuốc lên mở ra, phác một cử chỉ ngạc nhiên khi nhìn thấy ba vỉ thuốc vẫn còn nguyên vẹn, không thiếu một viên.
– Aimée, Aimée – anh thầm thì nhẹ nhõm.
Cuộc sống đã nới mở hai gọng kìm vốn luôn siết chặt. Nhưng mở không nhiều lắm. Chỉ một chút thôi. Ở bệnh viện, Siméon đã khỏe hơn. Chiều hôm đó cậu đã có thể ngồi dậy, dựa lưng vào đống gối và uống hết nửa chai dinh dưỡng cô đặc có bổ sung vitamin. Ánh mặt trời tháng Ba chiếu qua cửa sổ phòng bệnh. Bart mang hoa đến, cả một tập tranh mà Venise đã vẽ cho Siméon và sổ điểm của Morgane. Chỉ toàn điểm mười và một điểm chín. Cô giáo của em, sau khi được Bart thông báo về cái chết của người mẹ, đã xí xóa cho em điểm không bài lịch sử các pháo đài hôm trước.
– Đấy, thế là em gái em luôn đứng nhất lớp đó nhé, trước cả Lexane nữa – Bart nói – Thế nào nhỉ? Thật là niềm tự hào của gia đình!
Bart lại bắt đầu kể chuyện. Kể về Aimée đã giữ lại được đứa con của mình như thế nào; về anh bạn trai người Nhật thực tế lại là một người Việt Nam và đang làm việc trong một xưởng may như mười bảy người anh em họ khác của anh ta ra sao. Siméon ngồi nghe, vẻ hau háu và có phần ngây ngất. Thỉnh thoảng cậu lại thả lỏng toàn thân, khẽ buông một tiếng rên dài, gần như dễ chịu.
– Họ đã tìm được phương pháp điều trị phù hợp rồi phải không? – Bart dò dẫm hỏi.
Gần đây anh hầu như không nói về bệnh tình của Siméon nữa. Anh sợ không giấu được thái độ tuyệt vọng. Anh thậm chí còn không dám nhìn Siméon thường xuyên. Anh nhớ lại điều Léo đã cảnh báo: trại tập trung. Đúng thế thật. Cái sọ trọc hếu này, cái cổ ngẳng như cổ gà kia, nước da vàng ủng bọc sát xương, hai vai hóp lại như một ông cụ. Và giữa hoang mạc khô cằn đó là hai con mắt ngày càng to ra nơi đang cháy lên trí thông minh không chịu lụi tắt.
– Em phải học đuổi bài mới được – Siméon nói – Bắt đầu từ ngày mai.
Ngày mai, chứ không phải hôm nay. Ngày hôm nay bấp bênh khi người ta đang hầu như khỏe khoắn. Dọc hành lang khu bệnh nhân, đôi chỗ lại có cửa sổ trổ ra sân. Hai anh em đang ngồi chống khuỷu tay vào một bậu cửa sổ, tận hưởng khoảnh khắc đó và ngắm nhìn trời đất.
– Cốc, cốc, xin lỗi, xin lỗi, tôi làm phiền hai anh em rồi! – cô y tá tiến tới nói.
Thái độ vui vẻ chuyên nghiệp của cô làm hai anh em nhăn nhó.
– Tôi tới tìm cậu để lấy sinh thiết, Siméon.
– Ôi không – cậu chán nản nói.
– Nhưng chúng ta đã định trước rồi mà, lúc ba giờ chiều. Chỉ là lấy sinh thiết định kỳ thôi mà.
– Các cô thật rõ là thích cái lũ kim tiêm chích hút đó! – Barthélemy kêu lên.
– Đừng cáu kỉnh thế anh Bart – Siméon thì thào, đột nhiên mất hết cả sinh lực.
Một ý nghĩ ập đến với người anh cả:
– Anh sẽ ở lại cùng em.
– Tôi rất tiếc – Évelyne nói – không được đâu.
– Được chứ. Tôi đi hỏi Joffrey. Em đồng ý không, Siméon?
Trước mặt Bart, với ánh mắt đang đeo dính anh không còn là một cậu thiếu niên mười bốn tuổi nữa mà chỉ là một đứa trẻ không thể chịu đựng nổi những cơn đau. Siméon không cần phải trả lời. Bart đi ra tìm Joffrey. Anh chặn anh bác sĩ lại trong hành lang.
– Joffrey, xin hãy tỏ ra dễ thương…
Anh lại nắm lấy cổ áo blouse trắng của anh bác sĩ.
– Lại gì nữa đây? – anh bác sĩ trẻ khó chịu hỏi.
– Tôi muốn ở cùng với Siméon trong lúc lấy sinh thiết. Nó chán quá rồi, đằng ấy hiểu không? Nếu tôi ở đó nó sẽ thấy đỡ hơn.
Joffrey lắc đầu phản đối và gạt mạnh tay Bart ra. Anh có cảm giác gã này chả đếm xỉa gì đến anh.
– Thôi nào, đừng lạnh lùng thế – Bart van vỉ, giọng có phần thất vọng.
– Có chuyện gì thế? – một giọng nói vang lên từ phía khúc quanh của hành lang.
Giáo sư Mauvoisin tiến lại phía hai thanh niên.
– Không, không, có gì đâu – Barthélemy hoảng hốt.
Nicolas nhìn cấp dưới vẻ dò hỏi.
– Anh ta muốn ở cùng em trai lúc lấy sinh thiết – Joffrey nói và hất đầu ra hiệu về phía Bart.
– Thì sao chứ? Có vấn đề gì à? – Mauvoisin hỏi. Joffrey hiểu rằng anh ta nên đi chỗ khác thì hơn. Bart đã chiếm được cả cái khoa này rồi.
– Được thôi, OK – anh ta nói vẻ bất bình – Đến nước này rồi thì cả Bart cũng có thể lấy sinh thiết!
Thế là Barthélemy ở lại với cậu em trai. Anh pha trò trong khi y tá chuẩn bị dụng cụ rồi đặt tay lên cái đầu trọc lốc của cậu em trai trong lúc người ta chích kim vào tận xương cậu. Siméon không thét lên. Bart cũng không ngất đi. Như thể đó là một chiến thắng của cả hai anh em vậy.
Ngày hôm sau, Bart đến bệnh viện Saint-Antonie với tâm trạng lâng lâng hơn. Trước đó anh đã ghé qua trường lấy bài vở, các bài giảng cuối cùng của năm học. Anh đã nói với ông hiệu trưởng: “Vâng, nó khá hơn rồi”. Bây giờ anh đang vội vã đi về phía phòng 117. Siméon đang nôn, có Maria đỡ. Bình thường thì anh đã đi ra ngoài hành lang chờ. Nhưng bây giờ anh muốn cho cậu em thấy là mình có thể làm tốt thế nào.
– Đồ ăn của bệnh viện rõ là chả ra gì nhưng chắc cũng không đến thế này chứ hả? – anh cố đùa với Siméon.
Không ăn thua. Thân hình gầy gò của Siméon cứ giật lên từng hồi. Cậu nôn ra cả mật xanh. Bart quay mặt đi dù không muốn.
– Sẽ ổn thôi, sẽ qua thôi mà – Maria lặp đi lặp lại.
– Đau quá, đau quá – đứa trẻ rên lên.
Bart không thể chịu đựng hơn được nữa. Một sự sụp đổ. Chạy khỏi phòng, anh đóng cửa lại, gục đầu vào tường. Anh bật khóc.
– Thật nặng nề, tôi biết – một giọng nói cất lên ngay gần anh.
– Tôi không thể chịu hơn được nữa – Bart khóc nức lên như Morgane đã từng khóc trước đây.
– Phải giữ vững niềm tin – Mauvoisin lại tiếp tục – Những xét nghiệm gần đây rất khả quan. Chính vì thế mà Joffrey và tôi quyết định sẽ làm mạnh hơn. Giờ là lúc phải chiến thắng.
Bart vẫn lắc đầu. Anh không tin vào điều đó. Nhưng anh cũng vừa mới nhận thấy Nicolas để tay lên vai trái anh còn tay kia lên vai phải. Và vừa nói với anh, ông vừa bóp bóp khoảng giữa hai bả vai anh.
– Sẽ vẫn còn rất khủng khiếp trong vài ngày nữa. Siméon sẽ thực sự nằm bẹp. Nhưng chúng ta lại truyền tiểu cầu cho cậu ấy. Không, lần này chúng tôi sẽ để bọn tiểu cầu của anh được yên.
Ông bật cười trầm đục. Bart cảm thấy yên tâm hơn.
– Siméon đang suy sụp. Bây giờ anh phải lấy lại niềm tin cho cậu ấy. Phải tin tưởng vào thành công. Phải tin. Đó là giải pháp DUY NHẤT.
Ông còn vỗ vỗ vào lưng Bart để trấn an anh.
– Thế nhé – ông nói như nói với một bệnh nhân mà ông vừa chăm sóc – Anh hãy đi dạo một vòng trong vườn và trở lại đây khi đã khá hơn.
Ông lưỡng lự muốn gọi Bart như cách mà tất cả mọi người ở khoa này đã thân mật gọi anh.
– Dũng cảm lên… Bart.
Chàng thanh niên tỏ ý tán đồng bằng một tiếng rên nhẹ rồi đi khỏi. Tới đầu hành lang, anh dừng lại, suy nghĩ mơ màng trong hai giây và quay lại nhìn. Mauvoisin không còn ở đó nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!