Ngôi Sao Đơn Độc
Chương 6
Tối thứ 7 thường có cái gì đó lôi cuốn người chăn bò đến với ánh sáng của thị thành, và Quint cũng không ngoài thông lệ đó. Vấn đề ăn nhậu lu bù không phải là bản chất của chàng, nhưng một ly bia, một bữa ăn ngon, và một cuộc trò chuyện trao đổi với những người chung quanh, dĩ nhiên là điều chàng thấy thích.
Thành phố Fort Worth với những tụ điểm vui chơi nằm ở phía Đông Bắc của trại Cee Bar và giữa đó, từ Cee Bar đến Fort Worth , có nhiều thành phố khác lớn nhỏ khác nhau nằm trên đường. Quint rời trang trại chưa có ý định sẽ đi đâu, nhưng chàng rẽ theo hướng đến Loury. Chàng không nghĩ đến quán Góc đường cho đến khi thấy ánh đèn nê ông sáng qua các cửa sổ. Cảnh tượng này nhắc chàng nhớ đến Dallas với mái tóc màu vàng nhạt và cặp mắt nâu vàng kỳ lạ.
Quint phân vân không biết đêm nay nàng có làm việc không. Ngay lúc đó, bỗng chàng nhớ lại thời gian đã qua khi chàng là người khách lạ trong thành phố xa lạ này và đã trải qua cảnh cô đơn giữa đám đông ở đây. Bỗng chàng nhận thấy được gặp một khuôn mặt quen thuộc có lẽ sẽ vui hơn là ngồi một mình uống bia và ăn một bữa ngon. Chàng liền quyết định ngay trong nháy mắt, rẽ xe vào chỗ đậu xe còn trống trước quán.
Dallas thấy chàng đi qua cửa. Chỉ nhìn vào đôi gò má cao, làn da có màu đồng nhạt và mái tóc đen óng ánh khi chàng cất mũ xuống, nàng liền nhận ra chàng ngay. Kỳ lạ thay, thấy chàng là nàng cảm thấy hứng khởi trong lòng. Buổi tối bỗng nhiên hết buồn, hết nhàm chán đối với nàng.
Khi chàng nhìn nàng đi đến một bàn có khách ngồi, trên tay chiếc khay chất đầy đồ ăn, nàng thấy ánh mắt ấy như vật gì hữu hình đang chạm vào người mình.
Nàng hất đầu chỉ cái bàn mà chàng đã ngồi lần trước.
– Nếu anh muốn thì cứ ngồi vào cái bàn cũ, – nàng nói
– Cám ơn! – Mắt chàng cười với nàng
Quan hệ giữa họ đã trở nên ấm áp, chân thành, Dallas nhớ trước đây nàng không thấy thế. Dựa vào một vài chuyện mà ông nội nàng đã nói về chàng, nàng có cảm giác đã hết xem chàng là người chăn bò tầm thường.
Mang các thứ cho khách gọi xong, nàng lấy ly nước đá và tách cà phê nóng trên quày đem đến bàn chàng ngồi.
– Tôi bất ngờ anh đến đây đêm nay. – Nàng để ly nước và tách cà phê trước mặt chàng.
Mắt chàng ánh lên vẻ thích thú.
– Cô nghĩ tôi đã rời khỏi thành phố theo lời khuyên rồi à?
– Đấy là lời khuyên hay. – Dallas vẫn tin như thế. – Hay anh cho đấy là lời khuyên bậy? Tôi nghe nói anh đi đến trại Slash R.
– Tin bay thật nhanh, – chàng đáp, không xác nhận mà cũng không chối bỏ.
Dallas nhận ra ít khi chàng trả lời một cách trực tiếp
– Đây là thành phố nhỏ. Và bất cứ chuyện gì có liên quan đến gia đình Rutledge đều được lan truyền rất nhanh. Cái tin anh mua cỏ khô của họ đã bay khắp như cơn bão cấp 4.
– Họ chỉ làm công việc của người xóm giềng thôi. Chàng đưa tay lấy tấm thực đơn mở ra xem.
Dallas thích lối chàng dùng mưu để mua được cỏ. Nàng nói:
– Có lẽ thế, nhưng mọi người đều biết trại Slash R không bao giờ có tình lân gia với ai hết.
– Có lẽ không ai cho họ cơ hội để họ tỏ tình lân gia – chàng đáp với giọng đùa cợt.
Dallas đáp lại bằng nụ cười hóm hỉnh
– Phải, đúng vậy.
Chàng cười, nụ cười vui vẻ, thân ái, khiến nàng cảm thấy hồi hộp.
– Nói ra, tôi cứ nghĩ thế nào cô cũng lại cho tôi là điên.
Câu nói của chàng bỗng nhắc nàng nghĩ đến sự thất thế khi chàng chỉ một mình chống lại gia đình Rutledge. Câu nói làm cho nàng tỉnh táo. – Tôi nghĩ là anh không thấy được sự bất lợi đang nghiêng về phía anh rất nhiều.
Mặt chàng bỗng lộ vẻ hài hước thú vị.
– Tôi nghĩ việc tôi không có chút cỏ khô nào mới thật là điều bất lợi lớn cho tôi. – Không để cho nàng có cơ hội trả lời, chàng hỏi – Bây giờ gọi thịt bò bít tết có được không?
– Được. Anh chỉ tránh gọi thịt bò bắp là được. – Nàng đáp.
– Nếu vậy, tôi gọi một miếng thịt bò bít tết lớn lòng đào, và dĩa khoai rán với đủ thứ gia vị.
– Anh cần loại gì ăn với món xà lách?. – Dallas lôi tờ thực đơn nhỏ trong túi áo tạp dề, mở ra và chỉ vào trang mới.
– Nếu cô có pho mát sợi xanh mốc thì tốt.
– Có ngay, nàng đáp rồi bỏ đi.
Khi nàng đi rồi, Quint lại cảm thấy cô đơn trơ trọi. Nhìn những chiếc ghế trống không nơi bàn mình, chàng nhận thấy rằng chàng cần có nàng làm bạn để nói chuyện cho vui.
Chàng đưa mắt nhìn số khách ngồi rải rác trong quán, vẻ khó chịu, một hiện tượng hiếm khi thấy nơi chàng. Số khách trong quán khiến cho Quint phải gác sang một bên mọi hy vọng có thể mời nàng ngồi cùng bàn với chàng.
Cảm giác bực bội ấy cứ dày vò chàng mãi cho đến khi nàng quay lại bàn chàng mấy phút sau đó.
– Tôi nghĩ tối thứ 7 như thế này chắc cô bận rộn hơn mọi khi rất nhiều? – Quint nói để ngăn nàng khỏi bỏ đi.
Nàng cười thoải mái, khiến cho chàng có cảm giác rằng nàng không ngại khi chàng gợi chuyện với nàng, thậm chí còn muốn nói chuyện với chàng nữa.
– Người ta thường đi ăn khi trời còn sớm. Bây giò thì những người có gia đình đã về nhà, ngồi xem truyền hình, còn số khác thì đến quán rượu Tillie.
– Quán Tillie? chắc đấy là quán rượu địa phương, – Quint đoán. – Có phải quán ấy ở trong thành phố này không? Tôi không thấy có quán rượu ấy.
– Quán này nằm trong 1 khu phố, cho nên anh không có dịp để đi qua chỗ ấy, – nàng đáp. – Chị của Tubby làm chủ quán ấy. Tôi thường nói với ông ta rằng 2 chị em nên liên doanh 2 cơ sở với nhau. Nếu bán thêm bia, và bán thức ăn, thì ông bà ta cũng có khách nhiều hơn. Nhưng họ không chịu nghe ý kiến này.
– Tôi thấy ý kiến của cô thật hay. Chúng tôi có một chỗ như thế ở quê nhà, tại Montana, – chàng nói, nghĩ đến quán ăn bên đường, trước đây, quán có tên Harry tại Blue Moon, quán này thường bán cả thức ăn lẫn rượu. Đến tối thứ 7, khách đông chật ních không có chỗ ngồi.
Nàng nghiêng đầu sang 1 bên, mặt lộ vẻ ngạc nhiên
– Có phải anh từ Montana tới không?
– Sinh ra và lớn lên ở đấy, – Quint đáp và gật đầu xác nhận. – Còn cô thì sao? Cô người quê Texas phải không?
– Dĩ nhiên. – Trong mắt nàng hiện ra ánh tinh quái. – Anh có đoán được tôi sinh ra ở đâu không?
Quin cười nho nhỏ và đáp:
– Tên cô khiến tôi đoán cô sinh ở Dallas.
– Dễ đoán quá phải không? – nàng đáp
– Tôi dám nói cô may mắn nếu bệnh viện nơi cô sinh ra không phải ở Fort Worth.
– Đúng. Nhưng mẹ tôi đã nói nếu bà đi Fort Worth để sinh, thì bà sẽ đặt tên tôi là Gentry. Nhưng khi sanh ra ở Dallas, bà nghĩ rằng đặt tên tôi theo thành phố nơi sinh sẽ độc đáo hơn. Anh biết không, bà rất ghét những cái tên tầm thường. Tên bà là Mary Alice, và bà ghét cái tên ấy.
Quint vừa mới mất bố, nên chàng rất nhạy cảm, chàng nhận thấy nàng gợi quá khứ khi đề cập đến mẹ nàng.
– Bà mất lâu chưa?
– Đến mùa xuân vừa rồi là 7 năm.
– Mất người sinh ra mình thật là điếu rất đau đớn, – chàng nói, vừa cho mình cũng vừa cho nàng.
– Phải. – Nhưng hình như nàng hơi ngạc nhiên khi biết chàng thông cảm với nỗi khổ của mình.
Sau 1 lát ngần ngừ, Dallas nhìn đĩa xà lách còn nguyên, nàng nói:
– Anh nên ăn đi. Tôi sẽ đem món thịt bít tết đến cho anh ngay bây giờ.
Ngồi một mình, Quint lấy nĩa, xóc xà lách ăn, chàng thấy ngon miệng lạ lùng. Chàng nghĩ chính là nhờ nói chuyện với nàng – mặc dù chỉ trong thời gian ngắn – mà chàng thấy đói bụng, ăn ngon như thến này.
Trong suốt bữa ăn, chàng có nhiều cơ hội để nói chuyện với nàng, khi lâu khi mau. Quint có linh cảm rằng đây là bản vũ khúc xưa cũ giữa đàn ông với đàn bà. Chàng đã quen với bước chân của bản vũ khúc này, quen với lúc tiến lúc lùi, lúc chờ đợi, tìm dấu hiệu của người phụ nữ để biết họ có quan tâm hay thiếu nhiệt tình.
Khi còn người khách duy nhất đến trả tiền ở bàn tính tiền, Quint nhìn Dallas chăm chú, chàng nhớ lại những chuyện nho nhỏ về đời nàng mà chàng đã biết trong đêm nay. Chàng muốn biết thêm nhiều chuyện về nàng nữa, như là tóc nàng có mềm mại hay không, cặp mắt nâu của nàng ánh lên như thế nào khi nàng đam mê rạo rực…
Thân hình của nàng có nét duyên dáng tự nhiên, uyển chuyển nhưng cứng cáp, cao, mảnh mai, và rõ ràng rất đẹp nhờ những đường cong cân đối đều đặn.
Người đàn ông nơi quầy két đã tính tiền xong, ông ta ra khỏi quán, và Dallas từ sau quầy xuất hiện, nàng nhìn thẳng vào Quint, cặp mắt sáng quắc, linh động.
– Uống cà phê nữa chứ? – Nàng hỏi và cười, nụ cười thân mật như khíck lệ chàng chấp nhận lời yêu cầu.
Nhưng Quint không muốn uống thêm cà phê nữa.
– Mấy giờ cô đóng cửa?
– Thường thì khi nào người khách cuối cùng ra về, – nàng đáp, giọng thoải mái. – Nhưng đừng vì thế mà anh không uống thêm ly nữa nếu anh muốn.
– Tôi ngán cà phê rồi
– Thật không?
Quint thấy mắt nàng lộ ánh nuối tiếc, như thể muốn anh khoan chấm dứt buổi tối sớm như thế
– Thật đấy. – Chàng đứng dậy, lấy mũ và giấy tính tiền để trả, rồi đi theo nàng đến két trả tiền. Chàng đưa tờ giấy tính tiền và tiền mặt cho nàng. – Chắc cô có xe về nhà khi xong việc chứ?
Nàng gật đầu, đáp:
– Xe tôi đậu ở phía sau.
– Vì tôi không may mắn được đưa cô về nhà, nên trên đường về, tôi xin phép mời cô ly rượu ở quán Tillie. – Rõ ràng nàng ngần ngại liền. Chàng nghĩ đến lý do duy nhất khiến nàng ngần ngại, bèn nói tiếp – Xin lỗi, đáng ra tôi nên hỏi trước cô có chồng chưa.
– Tôi chưa có chồng – Nàng đáp ngay, nhưng vẻ mặt của nàng vẫn xen lẫn phân vân và sự tiếc nuối. – Chỉ vì…
– Chì vì cái gì? – Chàng không hiểu tại sao nàng không đáp một cách đơn giản là “vâng” hay “không”. – Chuyện này không liện quan gì đến Rutledge chứ? – rồi ý nghĩ này hiện ra tiếp theo ý nghĩ khác. – Có phải cô sợ nếu Rutledge thấy cô đi với tôi, lão ta sẽ gây khó khăn cho cô không? – Nghĩ đến chuyện đó bỗng chàng cảm thấy cơn giận nổi lên phừng phừng.
– Còn khuya lão ta mới có thể gây khó khăn cho tôi. – Nhìn Quint, Dallas không thể không nhớ đến cảnh bạn bè và xóm giềng – những người nàng quen biết đã lâu – tìm cách xa lánh nàng và ông nội nàng trong thời gian họ chống lại gia đình Rutledge. Còn có gì buồn hơn cảnh bị mọi người xa lánh.
– chuyện ấy không dính dáng gì đến vấn đề khó khăn của tôi. Tuần sau tôi phải thi học kỳ rồi. Chỉ có đêm nay và ngày mai tôi mới được rảnh rỗi để ôn bài thôi.
– Tôi hiểu – Chàng nhếch mép cười với vẻ lịch sự, nhưng nét mặt vẫn không vui.
Nàng không muốn để cho buổi tối chấm dứt như thế này. Dallas không nói tại sao nàng cảm thấy 1 cách mãnh liệt như thế, nhưng nàng chỉ biết nàng cảm thấy thế. Nàng bèn nói:
– Nhưng dĩ nhiên nghĩ ngơi 1 giờ cũng chẳng làm cho tình hình khác đi mấy. Tôi có thể ngồi uống với anh 1 ly rồi về nhà học bài cũng được.
– Tôi hứa sẽ không kéo dài thời gian đến 2 giờ. Đôi mắt xám của chàng ấm lên vẻ thân tình ấm áp.
– nếu anh muốn kéo dài cũng không được, – Dallas đáp mặc dù mạch máu trong người nàng chảy nhanh và thấy bị kích thích. Cảm giác ấy như đáp lại sự quan tâm của người đàn ông. Từ lâu lắm rồi nàng mới thấy mình có cảm giác ấy, lâu đến nỗi nàng thấy đây giống như lần đầu nàng háo hức thế này.
– Làm sao tôi tìm được quán Tillie? Chàng hỏi, vừa lấy tiền trả lại nơi nàng.
– Đi khỏi khu phố đầu tiên ở phía Bắc, anh rẽ phải, sẽ thấy bãi đậu xe trong góc đường, bãi luôn đầy xe. Bân cạnh bãi là ngôi nhà một tầng có biển hiệu bằng đèn neon quảng cáo cho bia Sao đơn độc. Đấy là quán Tillie.
Theo sự hướng dẫn của Dallas, Quint lái xe một mạch đến quán rượu. Chàng dừng xe tại bãi đỗ, vừa khi ấy 1 chiếc xe tải nhỏ chạy ra, chàng liền đậu xe vào chỗ trống ấy, hướng mặt về phía tòa nhà. Chàng đi vào quán, cửa trước nằm ngay giữa mặt tiền tòa nhà bằng đá vôi.
Trước khi bước vào, chàng đã nghe tiếng âm nhạc lẫn tiếng người khe khẽ vẳng ra bên ngoài. Khi chàng bước vào trong quán, dưới án sáng lờ mờ, tiếng ồn trở nên to hơn. Chàng đưa mắt nhìn lướt qua một lượt, quán được bài trí theo 1 không gian dài hẹp.
Ở phần trước quán, dọc theo bức tường ngắn, kê rải rác vài bộ bàn trong ô riêng. Ở giữa quán là quầy rượu bằng gỗ, ngả màu đen vì lâu ngày, 1 dãy ghế đẩu cao kê trước quầy. Trên bức tường đối diện với quầy là chiếc máy hát phát ra tiếng hát của ca sĩ Toy Keith, đang hát bài gì đấy nghe nhừa nhựa ồn ào.
Gĩưa quầy rượu và máy hát có nhiều bàn ghế cho khách ngồi và 1 khoảng trống nhỏ phía trước, tạo thành chổ để khiêu vũ, nhưng không có cặp nào ra sàn nhảy hết. Ở khu vực phía sau quầy rượu, nhiều người chơi bi da hay chơi pool, lớp vải màu xanh trải trên mặt bàn được chiếu sáng bởi những ngọn đèn có chụp treo trên trần nhà chiếu xuống. Thỉnh thoảng tiếng những hòn bi va vào nhau hoà lẫn với tiếng âm nhạc và tiếng người ồn ào trong phòng.
Thấy ở cuối quầy rượu có chiếc ghế trống, Quint bước đến đấy, chàng biết có nhiều cặp mắt trong quán đang hướng về phía mình. Chàng ngồi lên ghế, quay người ra phía trước để có thể thấy được cửa ra vào.
Người đứng sau quầy rượu là 1 phụ nữ lùn mập, đeo cái tạp dề trắng rộng, cão lên tận ngực, hầu như che hết cả chiếc áo dài màu hồng trên người chị. Cặp mắt chị ta nhỏ màu đen, và trên đầu là dúm tóc quăn do thuốc nhuộm. Quint đoán chắc chị ta là Tillie.
Sau khi nhìn về phía chàng, ánh mắt gay gắt, chị ta lôi trong thùng lạnh ra 2 chai bia cổ dài, mở nắp rồi để lên mặt quầy cho cô bồi bàn đến lấy. Chị ta lấy khăn lau vòng nước trên quầy, nheo mắt thành 2 điểm đen.
– Có phải anh là người mới đến làm ở trại Cee Bar không? – chị ta hỏi.
– Phải
– Mới nhìn tôi đã đoán ra. – Chị ta để ly bia lên quầy đánh cộp. 2 đôla tiền mặt. – Chị ta đứng yên đợi lấy tiền xong mới đi.
Quint lấy trong túi 2 tờ giấy 1 đôla để trên quầy cho chị ta. Chị lấy tiền, nhét vào túi tạp dề, rồi quay lại, đi về phía cuối quầy đằng kia.
Chỉ trong mấy phút, Quint thấy sự thay đổi diễn ra trong quán. Không còn những ánh mắy hiếu kỳ hướng về phía chàng nữa. Những ai tình cờ bắt gặp ánh mắt của chàng, liền quay mặt đi chỗ khác. Những người ngồi trên ghế đẩu gần chàng lần lượt bỏ đi, chỉ còn những người ngồi xa ở phía cuối quầy đối diện.
Lần đầu tiên, chàng tự hỏi việc mời Dallas đến uống bia ở đây có nên hay không. Chàng nghĩ việc này không tiện cho nàng. Đang định bỏ đi trước khi nàng đến, thì nàng đi qua cửa.
Mái tóc xõa xuống, mềm mại bao quanh mặt nàng. Những lần trước, tóc được kẹp lên hay quấn gọn dưới chiếc mũ lưỡi trai. Sự thay đổi này rất hấp dẫn.
Nhưng ngoài mái tóc ra, còn nhiều thứ khác nữa. Cái áo trắng giản dị nàng mặc ở quán ăn đã biến mất. Tahy vào đấy là chiếc áo thun bó sát vào người làm hiện rõ cặp vú tròn trịa và chỉ dài đến cách eo chừng 1 phân. Áo màu cỏ non làm nổi bật màu tóc vàng nhạt và màu vàng nâu của cặp mắt. Trông nàng xinh đẹp, tự tin và rất khêu gợi.
Quint mừng thầm vì đã không ra về.
– Chào! – Nàng ngồi trên ghế cạnh chàng, đôi môi tô lớp son màu hồng khiến chàng chú ý. – Xong việc là tôi đi ngay.
– Nhanh hơn tôi tưởng – chàng vui sướng vì chuyện này.
– Chào chị Tillie – nàng cười với người chủ quán, vẻ thản nhiên phớt đời. – Cho tôi ly bia, như anh ấy, – nàng nói, chỉ ly bia trước mặt Quint.
Khi chị ta đem bia đến cho Dallas, Quint lấy tiền để lên quầy. Tillie nhìn những tờ giấy bạc, rồi quay sang nhìn Dallas.
– Cô để cho anh ta trả tiền à? – câu hỏi có vẻ thắc mắc, nhắc chàng nhớ tới mối ngờ vực trước đó của chàng.
– Anh ấy mời tôi mà, – Dallas đáp.
Người đàn bà lắc đầu vẻ hơi bất bình, chị ta lấy tiền, nhét vào túi trước tạp dề.
Quint đợi cho đến khi chị ta đã đi xa không nghe rõ mới nói:
– Có lẽ việc cô gặp tôi ở đây là không hay. – Mắt chàng vẫn nhìn vào người chủ tiệm rượu.
Dallas liếc mắt nhìn chàng, miệng mỉm cười
– Khi tôi đến đây, tôi đã biết hậu quả việc tôi làm. Nhưng anh quan tâm như thế là tốt đấy.
– Nếu Rutledge trả đũa vì chuyện này, cô hãy cho tôi biết. – Quint nói, lòng phừng phừng tức giận.
Dllas cười khi nghe chàng nói thế, nhưng nàng nghĩ, nếu Rutledge trả đũa nàng để làm gương, thì Quint Echohawk sẽ không làm gì được.
– Có lẽ họ chỉ cảnh cáo tôi là cùng, – nàng đáp, nghĩ rằng, nếu nàng tiếp tục thách thức họ, có lẽ khi ấy họ mới dùng đến biện pháp đáng sợ hơn.
– Ông ta có nhiều quyền lực khiến cho mọi người phải sợ đến thế sao? – Quint đưa ly bia lên uống 1 hớp.
– Đây là thành phố nhỏ, – Dallas đáp, – nếu ông ta không phải là địa chủ, không phải chủ nhân, thì ông ta cũng là khách hàng sộp nhất. Ông ta có quyền lực.
– Cái gì giữ cô ở lại đây? – chàng hỏi, mắt nhìn nàng với vẻ dò xét thân tình, chứ không phải vì hiếu kỳ hời hợt.
– Là vì đời sống trước mắt. Gía thuê nhà thì rẻ, công việc của tôi ở cửa hàng thức ăn gia súc được trả cao hơn mức trung bình, và việc theo học các lớp ban đêm ở trường cao đẳng được dễ dàng thuận lợi. – Dallas không nói đến ông nội cô và chuyện ông không muốn rời khỏi vùng này. – Và nếu công việc đúng theo kế hoạch, thì có lẽ 2 năm nữa tôi sẽ có bằng cao đẳng. Khó mà nói cuộc đời sẽ đưa đẩy tôi đến đâu. Tôi nghĩ là tôi sẽ đi đâu đó.
– Cô đã quyết định theo học ngành nào chưa?
– Quản trị kinh doanh, – cô đáp không ngần ngừ. – Nhưng tôi chưa quyết định là theo ngành tài chánh hay quản lý.
– Dù theo ngành nào đi nữa thì cô cũng phải học nhiều về kế toán.
Dallas ngạc nhiên khi thấy chàng biết thành thạo như thế. Nàng nghĩ có lẽ chàng đã học đại học rồi.
– Tôi có cảm giác trước đây chưa bao giờ cô gặp người chăn bò nào biết đường đi trong khu đại học. – Ánh mắt của chàng hơi trêu chọc. – Chắc cô ngạc nhiên khi biết bây giờ nhân viên trong trại Triple C có bằng đại học là chuyện không phải bất thường.
Cứ như cảm nghĩ ban đầu của nàng, thì chàng là 1 anh chàng cao bồi bình thường thôi. Nhưng bây giờ Dallas nhận ra rằng, một nhân viên bình thường làm việc trong trại, chắc không được người ta phái đến đây để tiếp quản trại Cee Bar này.
– Tôi nhớ đã từng nghe ai đó nói rằng trại Triple C là trại chăn nuôi lớn. Có phải thế không? – nàng thắc mắc hỏi.
– Lớn hơn hầu hết các trại chăn nuôi.
– Lớn hơn cả trại Slash R à?
– Phải.
Dallas chỉ cần nhìn vào cách mà Max Rutledge sử dụng quyền lực và sự giàu sang của mình thôi, nàng cũng cảm thấy rằng dù trại Triple C có tầm cỡ to lớn bao nhiêu, nhưng vì ở xa, cách đây hơn 1000 dặm, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
– Anh làm việc cho trại Triple C có lâu không? – nàng hỏi.
– Không, không lâu. Tại sao cô hỏi thế?
– Chỉ hỏi cho biết thôi, – Dallas đáp, nghĩ rằng nàng không có nguyên do gì ngoài việc muốn biết thêm về chàng. Nhưng chàng có vẻ không sẵn lòng trả lời những câu hỏi của cô. Nàng tự hỏi tại sao chàng đề phòng quá như thế. Bỗng 1 ý nghĩ nảy ra trong óc nàng, ý nghĩ có thể lý giải được chuyện này, nàng liền cười to – nếu anh sợ Rutledge dùng tôi để dò hỏi tin tức về anh, thì anh hãy quên chuyện ấy đi. Cam đoan với anh tôi không phải là con tốt của ông ta.
– Tôi sung sướng khi nghe thế. – Chàng nói, mắt chăm chăm nhìn nàng, ánh mắt say đắm khiến cho mạch máu trong người nàng đập nhanh.
– Thế nhưng, anh cẩn thận như vậy là khôn ngoan.
Chàng cười xòa
– Cô có vẻ như muốn khen tôi?
– Đúng thế
– Bây giờ thì ý kiến của cô về tôi đã được cải thiện 1 ít rồi, nếu tôi mời cô khiêu vũ chắc cô sẽ chấp nhận.
Lời đề nghị đưa ra hết sức bất ngờ khiến Dallas quá ngạc nhiên. Từ rất lâu rồi, nàng không quan tâm tới âm nhạc.
– Anh mời thật không? nàng hỏi, tự nhiên nín thở.
– Cô có nhận lời không? chàng hỏi lại
Nàng đợi chàng cười để trả lời, nhưng vẻ mặt chàng nghiêm trang, thành thật, xem như là câu trả lời nghiêm túc.
Thay cho câu trả lời, Dallas bước xuống ghế, đi ra phía sàn nhảy. Một lát sau, nàng cảm thấy bàn tay chàng ấn nhẹ vào hông nàng để dìu nàng đi. Sự va chạm gây cho nàng cảm giác rạo rực dễ chịu.
Khi họ đến chỗ rộng trước máy hát, có 2 cặp khác đang bước theo điệu nhạc chậm. Dallas quay người trong tay chàng, nàng ngạc nhiên khi thấy mình để tay lên vai chàng 1 cách quá tự nhiên.
Tay trong tay, Quint không muốn kéo nàng sát vào người chàng khi chàng dìu nàng bước theo tiếng nhạc. Nhưng mỗi lần quay người trên sàn nhảy, khoảng cách giữa 2 người lại rút ngắn bớt lại cho đến khi chân họ chạm vào nhau và thỉnh thoảng chàng cảm thấy ngực nàng chạm vào ngực mình.
Đỉnh đầu nàng ngang với mũi chàng. Thỉnh thoảng chàng thấy hơi thở ấm áp của nàng phả vào thái dương mình, và chàng ngửi thấy hương thơm diu nhẹ của loại dầu gội có mùi dây tây trên tóc nàng.
Họ im lặng nhảy, rạo rực vì 2 cơ thể chạm nhau. Cứ mỗi bước, mỗi động tác, là họ lại áp sát vào nhau hơn, 2 thân hình bất giác dính chặt vào nhau.
Quint biết nhiều điểm về nàng: cặp lông mi nâu dài, thân hình mềm mại duyên dáng, tỏa hơi nóng hổi.
Mặc dù thực sự đang ôm Dallas trong tay, nhưng chàng vẫn cảm thấy tức giận khi nghĩ rằng rồi đây chàng sẽ không dám gặp lại nàng nữa – không gặp trong 1 thời gian, cho đến khi việc này với Rutledge kết thúc. Không gặp chỉ vì lo cho nàng, chứ không phải cho mình.
Nếu Max Rutledge nghi ngờ Quint có tình ý với Dallas, thì lão sẽ sẵng sàng bán lương tâm để dùng nàng vào những việc có lợi cho gã. Quint không thể để cho Rutledge có cơ hội biết kế hoạch hành động của chàng.
Sau đêm nay, chàng cần phải lánh xa Dallas. Chàng không còn sự lựa chọn nào khác.
John Earl Tandy đứng 1 bên bàn chơi pool, 2 tay nắm chặt chiếc cơ, nhìn người khách lạ đang nhảy với Dallas. Việc người khách lạ này đến tán tỉnh nàng làm cho hắn đau đớn tức giận.
– Này, – John Earl quay nhìn người bạn làm cùng trại, Deke Saunders và cau mày.
– Kìa, mày không thấy sao?
– Cô ta đang nhảy với cái thằng mới đến trại Cee Bar phải không? – Deke Saunders hỏi – trông cô ấy rất thân thiện với hắn ta.
John Earl dựa người lên bàn chơi pool, nhắm cơ vào hòn bi trắng.
– Nếu mày chú ý thì mày sẽ thấy hắn rất thân thiện với cô ta. Tao đang dự tính sẽ cho hắn biết tay.
– Tại sao mày không đến ngay đi? – người bạn khác, Chuck Reno, khiêu khích hắn.
– Tao sẽ đến – John Earl vội đáp, rồi khi hòn bi trắng chui vào lỗ bên góc bàn thì hắn đứng thẳng dậy.
– Quá trễ, Deke báo cho hắn biết – bản nhạc hết rồi.
John Earl quay lại nhìn, mắt hắm nheo lại trước cảnh người khách lạ dìu cô gái về chỗ ngồi, bàn tay để bên hông nàng 1 cách thân ái.
– Cần phải cho thằng ấy biết là hắn không được ai ở đây ưa hết, – Earl gay gắt nói – và đồng thời có thể làm cho mặt hắn biến dạng một chút.
– John Earl, cậu nói thì làm đi! – Deke giục.
– Đừng nghĩ là tao nói mà không dám làm, nhưng trước đây tao đã nói chuyện với hắn rồi. Dĩ nhiên hắn còn nhớ mặt tao. – Earl nhìn 3 người bạn đang đứng quanh hắn, rồi nói tiếp – Hắn chưa gặp chúng mày lần nào.
L.B Brody, người luôn luôn trầm tĩnh, bước lui với vẻ bất bình. – Khoan đã, John Earl. Có lẽ Rutledge không muốn chúng ta gây sự với hắn đâu.
– Trời đất quỷ thần ơi, lão sẽ thưởng cho mày khi mày làm việc này. Earl đáp. – Và nếu được thưởng, mày nhớ chia cho tao với đấy.
– Tại sao mày chia phần khi bọn mình lãnh nhiệm vụ nguy hiểm này? Deke hỏi.
– Không có gì nguy hiểm hết, làm theo kế hoạch của tao thì không có gì nguy hiểm hết, – John Earl nói, rồi ra dấu cho họ đến gần hắn hơn để nghe hắn đưa ra kế hoạch.
*
Quay lại ghế, đợi cho Dallas ngồi lên ghế xong, Quint mới ngồi ở ghế mình. Bây giờ 2 người lại ngồi xa cách nhau 1 khoảng, nhưng cảm giác gần gũi nhau vẫn còn nóng bỏng trong lòng họ. Quint nghĩ chàng phải làm gì để duy trì cảm giác ấy.
Chàng ra dấu cho bà chủ quán.
– Mang 2 ly bia nữa.
Dallas vội nói nhanh
– Đừng gọi ly tôi. Tôi còn nửa ly.
– Nhưng bây giờ hết lạnh rồi, chàng dịu dàng đáp.
– Hết lạnh cũng không sao, – nàng nói, nhìn chàng với ánh mắt hơi bối rối, mơ màng. Nàng cố cười. – Vả lại, tôi đã nói giới hạn của tôi là 1 ly thôi. Tôi còn phải học bài.
Quint nhún vai
– Cô không trách được người mời, chàng nói và cười với nàng.
– Chắc là không trách được rồi, – nàng đồng ý rồi chăm chú nhìn chàng. – Tillie đem đến 2 ly bia đặt trước mặt họ. – Nhưng anh phải nghe lời tôi. Bây giờ anh phải uống cả 2 ly.
Quint không trả lời, chàng lấy tiền ra trả cho chủ quán.
– Chị đem cho tôi ít tiền lẻ để trả cho máy hát tự động, được không? – chàng nhìn Dallas, ánh mắt thành thạo. – Trong máy còn vài bản nhạc có điệu đậm. Chị giúp tôi lấy chúng ra.
– Có lẽ để lần khác, – Dallas đáp, lòng bỗng thấy buồn vì chàng đã dùng mưu để giữ nàng ở lại lâu hơn. Nàng tự nhủ, đàn ông đều như thế, và phân vân tại sao mình lại tin rằng Quint khác với những người đàn ông khác. Nàng bưng ly bia đã gần hết lạnh uống 1 hơi dài, định sẽ chấm dứt buổi gặp gỡ này cho nhanh.
– Tôi nghĩ cô thích khiêu vũ, – chàng nói, giọng nài nỉ nhỏ nhẹ.
– Tôi thích chứ, – nàng đáp, không muốn nói dối về chuyện này. – Nhưng tôi còn bận học bài, cho nên phải dừng lại ở đây.
– Đêm còn sớm. Cô còn khối thì giờ để học, – Quint nói
– Này, Dallas, – Tillie từ quầy gọi lớn. – Cô có điện thoại. Cô có thể ra phòng sau mà nghe. – Chị ta đưa ngón tay cái chỉ ra phía sau quán và lập tức quay lại rót rượu cho khách khác.
– Xin lỗi anh! – Dallas liếc mắt nhìn Quint rồi bước xuống ghế, di về phía hành lang tới lờ mờ ở phía sau 2 cái bàn đánh pool.
Khi Quint quay lại nhìn nàng, anh liền nhận thấy ánh mắt nàng đã mất vẻ tinh khôi. Nếu chàng cần bằng chứng, thì đây là chứng cứ cho thấy chàng đã thành công trong vai trò của người chăn bò có lợi thế.
Chàng nâng 2 bàn tay quanh ly bia lạnh, đưa lên uống. Chàng uống luôn mấy hơi thật dài.
Chìm đắm trong những suy nghĩ u ám của mình, Quint không chú ý đến anh chàng cao bồi to lớn đang đi về phía mình, mãi cho đến khi hắn dừng lại bên cạnh chàng. Chàng nhìn vào mặt hắn, nhận ra hắn là anh chàng cao bồi đến cảnh báo chàng về việc đến làm cho trại Cee Bar vào đêm đầu tiên chàng mới đến Loury, người mà Dallas gọi là John Earl.
– Có phải anh từ trại Cee Bar đến đây không? – Sau khi hỏi mở đầu, gã cao bồi đợi Quint trả lời.
– Phải, – giọng Quint hơi căng thẳng, không biết chuyện gì sắp xảy đến, nhưng chàng đã sẵn sàng đối phó.
– Có người ở ngoài muốn nói chuyện với anh.
Quin nhún vai, chàng biết đây là các trò phục kích xưa như trái đất.
– Nếu ai đấy muốn nói gì, bảo họ vào đây.
John Earl nổi khùng khi nghe chàng nói, liền đáp:
– Đi ra mà nói. Hôm nay là tối thứ 7, tôi bận uống rượu không có thì giờ. – Hắn nói rồi bỏ đi đến giữa quầy, vỗ tay lên quầy. – Cho tôi ly bia, Tillie. Ly lớn và lạnh.
Quint ngồi thêm 1 chút nữa. Tin nhắn này rõ ràng là cái bẫy giăng ra. Tuy nhiên, cũng có thể Empty Garner đang đứng ở ngoài. Đồng thời, Quint nghĩ rằng nếu Max Rutledge nhúng tay vào, thế nào lão cũng hành động. Chàng đưa mắt nhìn dãy hành lang tối lờ mờ nhưng không thấy Dallas đâu hết.
Để số tiền lẻ trên quầy, Quint bước xuống khỏi ghế. Khi ra đến cửa, chàng kéo cửa mở ra, đứng giữa cửa nhìn quanh ra ngoài. Thấy không có gì đáng ngờ, chàng đi ra, nép theo 1 bên tầng cấp, lưng quay vào tường nhà, thả cánh cửa cho nó tự động đóng lại.
Chàng đứng 1 hồi lâu, lắng nghe những tiếng động trong đêm, phân biệt từng tiếng động do người gây ra, thần kinh căng thẳng. Chàng cho rằng bãi đậu xe là nơi chúng đang giương bẫy. Chàng tập trung chú ý vào đấy.
Sự thận trọng của chàng có hiệu quả, vì khi ấy chàng đã nghe tiếng có tiếng ủng lết trên sỏi, loại âm tạo nên khi người ta đổi chân đứng cho khỏi mỏi.
– Nếu có ai muốn nói chuyện với tôi, – Quint nói nho nhỏ- thì hãy bước ra, nếu không tôi sẽ đi vào.
Sự im lặng ngập tràn trong đêm tối. Rồi chỉ 1 lát sau, có tiếng áo quần sột soạt nho nhỏ và tiếng chân người bước nhẹ phá tan bầu không khí yên lặng, cả 2 thứ ấy đều xuất phát từ bãi đậu xe, giống như sự tiên đoán của Quint. 1 giây sau, chàng thấy có bong người lờ mờ hiện ra ở góc quán. Bóng người đội mũ, mặc áo khoác ấm nhô ra đôi vai to lớn, đưa bàn tay lên trong 1 thoáng.
– Đến đây, hắn nói giọng nho nhỏ như Quint.
Mặc dù không thấy được mặt người đàn ông, nhưng chàng biết ngay người này không phải là Empty Garner. Sự thận trọng của chàng tăng lên.
– Bước ra nơi để tôi có thể thấy rõ! – Quint ra lệnh.
– Đừng hòng tôi làm thế, – người đàn ông trả lời vẫn bằng giọng nho nhỏ. – Tôi không liều lĩnh để người ta thấy tôi nói chuyện với anh. Hoặc là anh đến đây, hoặc là quên chuyện anh thấy mặt tôi.
Câu trả lời đã nói lên đầy đủ sự thật khiến Quint không muốn tiến tới, nhưng chàng đi quanh 1 vòng cách xa góc quán. Khi đến ngang đuôi chiếc xe tải nhỏ, đậu gần vỉa hè, chàng đi vào trong bãi đỗ xe, băng qua phía sau chiếc xe tải nhỏ, rồi dừng lại trong khoảng trống tối tăm giữa 2 chiếc xe.
Gã đàn ông vẫn đứng gần góc nhà, khuất hẳn trong bóng tối. Sau 1 phút do dự, gã đi nhanh qua chiếc xe tải nhỏ để đứng đối diện ngay trước mặt Quint. Ánh đèn đường chiếu vào đủ sang để cho Quint thấy chiếc cổ áo khoác lật ngược lên và vành mũ rộng kéo xuống thật thấp, cả 2 thứ dung để che dấu tung tích của hắn.
– Anh muốn nói gì với tôi? – Quint vội hỏi, cảnh giác chú ý đến nhất cử nhất động của hắn.
– Anh là người rất cẩn thận, – gã đàn ông đáp. – Chắc anh cũng không trách tôi quá cẩn thận.
Gã đàn ông lại ngần ngừ rồi nhìn ra phía ngoài đường, khiến Quint thấy bộ ria mép đen đậm. Rồi hắn nép vào bóng tối. Hình như hắn đã quyết định bước nhanh tới.
– Chuyện này ngắn gọn thôi, – hắn nói rồi thọc tay vào túi tìm cái gì đó. – Tôi không nói cái gì hết, mà tôi chỉ muốn cho anh xem cái này thôi.
Gã đàn ông bước nhanh tới, buộc Quint hết sức chú ý đến hắn, đồng thời vẫn hoàn toàn không tin tưởng vào lời hắn nói là thành thật.
Nhưng quá trễ rồi, chàng thấy có hòn sỏi lăn đến phía chàng, hòn sỏi làm cho chàng mất chú ý đến bước chân của gã đàn ông. Có kẻ từ trong bóng tối nhào vào chàng, Quint cúi người xuống tránh sang 1 bên, rồi chụp cánh tay hắn, nghiêng vai, quật hắn xuống nằm ngửa ngay trước mặt gã đàn ông thứ nhất.
Trước khi Quint kịp đứng thẳng người lên, tên đàn ông thứ 3 nhào vào chàng, đấm chàng nhào vào chiếc xe tải nhỏ đậu gần đấy. Chàng lảo đảo bước ra khỏi chiếc xe, rồi giáng 1 cú đấm vào giữa bụng gã đàn ông mặc áo khoác, khiến hắn ự lên 1 tiếng kinh ngạc.
Chàng không có cơ hội để giáng cú đấm tiếp theo, vì tên thứ 2 đã lồm cồm ngồi dậy được và hắn chụp được cánh tay của Quint. Chàng vùng ra khỏi nắm tay của hắn đúng lúc chặn được cú đấm của tên thứ 3. Ngay khi ấy tên thứ 2 đã hồi phục, hắn phóng tay đấm vào thái dương của Quint. 1 cú đấm trúng 1 bên đầu chàng làm cho cái mũ chàng bay đi. Cú đấm đến quá nhanh, Quint không để ý đến việc xem tên nào đánh mũ chàng bay. Chàng dựa lưng vào 1 bên hông chiếc xe, dùng nó là bức tường che chở để khỏi bị tấn công từ phía sau
Vì chúng phải thay phiên nhau tấn công, nên Quint có thể chống trả dễ dàng. Nhưng chúng lại mách bảo cho nhau được và phối hợp để tấn công chàng..
Có 1 tên bị Quint đấm trúng vào đầu bật ngửa ra sau. Từ bên khoé mắt, chàng thấy 1 cánh tay vung lên đấm vào giữa bụng chàng. Nhờ phản xạ tự nhiên, chàng quay mình tránh củ đấm, nắm tay của tên tấn công đấm vào thành xe tải nhỏ. Hắn hét lên đau đớn, đưa tay kia nắm bàn tay đấm vào thành xe. Quint nghĩ thế nào hắn cũng gãy 1 hay 2 ngón tay.
Bỗng có tên nào đó nhảy vào chàng từ phía sau. 2 tay ôm quanh vai Quint.
– Được rồi, tôi ôm nó được rồi, – hắn nói lớn với giọng háo hức, hơi thở của hắn phả ra bên tai Quint, – tôi thộp được hắn rồi.
Nhờ được huấn luyện đấu tay đôi, nên Quint xoay xở rất tốt trong trường hợp này. Không chần chừ, chàng chộp ngay cổ tay của gã đàn ông, cúi người xuống dưới cánh tay của hắn, vặn cổ tay ra sau lưng hắn rồi đưa tay kia đấm mạnh vào giữa vai hắn, khiến hắn nhào úp sấp mặt xuống dưới chân đồng bọn. Cả 2 đều cúi xuống đỡ hắn lên.
Trong 1 khoảnh khắc bất động, Quint nghe tiếng tim mình đập thình thịch, ngực nhô lên cao để hít không khí. 2 tai có tiếng ù ù. Những quả đấm chí tử giáng vào nhau, nhưng nhờ chất adrênalin trong người khiến cho họ quên đau trong thời gian ẩu đả.
Đường phố vắng xe qua lại và không có ai từ trong quán đi ra. Quint lờ mờ nghe tiếng người nho nhỏ vọng ra từ quán, nhưng chàng lại chú ý đến những lời nguyền rủa, chủi bới của 3 gã đàn ông khi chúng đã tập hợp lại với nhau.
Quint đưa ra lời giảng hòa
– Thu lượm đồ đạc và ra khỏi đây trong khi các người còn đi được
– Đừng hòng, – 1 tên đáp.
Câu trả lời làm cho 2 tên kia hăng thêm. Chúng cùng nhau nhào vô Quint. Tuy chàng giỏi, nhưng 3 người đấu với 1, đâu phải chuyện dễ.
Những quả đấm tung ra. Khớp ngón tay đấm vào xương, không khí phảng phất mùi máu. Tiếng càu nhàu, hơi thở hổn hển, lời chửi thề quyện vào nhau tạo thành cảnh hỗn loạn không thể tưởng tượng nổi.
*
Trong căn phòng chứa hàng và là văn phòng tạm thời của quán rượu, Dallas lục trong đống giấy tờ nằm lộn xộn trên chiếc bàn độc nhất, tìm ra chiếc máy điện thoại màu đen nằm khuất bên dưới. Nàng nhấc mày nghe, bấm nút phát ra ánh sáng nhấp nháy.
– Alô, Dallas đây.
– Dallas à? – Gịong người đàn bà bên kia đầu dây trả lời với vẻ ngạc nhiên. – Cô đang làm cái gì đấy?
Gịong nói nghe quen quen, nhưng Dallas không thể nhận ra giọng ai.
– Ai đấy?
– Kelly Rae. Kelly Rae Thomas, – lời giải thích thêm cho rõ ràng.
– Kelly Rae, – Dallas nói, nàng nhớ cô gái da ngăm đen học sau nàng 1 năm ở trường trung học – cô muốn nói chuyện gì với tôi thế?
– Tillie nói tôi muốn nói chuyện với chị à? – giọng cô gái hỏi lại với vẻ ngạc nhiên.
– Bà ta chỉ nói với tôi là có người gọi điện thoại thôi.
– Tôi không tin được chuyện này, – Kelly Rae đáp, giọng kinh tởm. – Tôi nói với chị ta tôi muốn nói chuyện với Alice. Alice Mitchell. mụ già điên ấy cần có máy trợ thính mới được. Nếu không phải tôi đang giận thì chắc chuyện này vui đây.
Dallas nhớ 2 cô gái này khi còn học trung học không bao giờ rời nhau 1 bước.
– Để tôi xem thử có Alice ở đây không?
– Thôi, khoan đã, – Kelly Rae vội nói. – Có thể chị giúp tôi cũng được. Tôi đang cố tìm xem Bubba Franks có mặt ở đấy không. Chị có thấy anh ấy không?
– Tôi không thấy anh ta ở đây, nhưng thực ra tôi không chú ý có thấy ảnh hay không?
– Thế còn anh em nhà Poidexter có ở đấy không? Buuba thường đi chơi với họ.
– Tôi không thấy họ ở đây, – Dallas trả lời, giọng chắc chắn. Cả 2 người này đều là hậu vệ biên của đội bóng đá, đều cao 1.80 mét và nặng 130kg.
Qúa tức giận, Kelly Rae liền kể chuyện đau buồn của mình cho nàng nghe, chuyện Bubba và cô ta, 2 người sắp thành hôn, cô ta doạ nếu mười phút nữa mà không thấy anh ta đến, là cô ta sẽ trả lại nhẫn đính hôn. Dallas hứa nếu gặp Bubba, nàng sẽ bảo anh ta đến ngay. Lời hứa của nàng làm cho cô bạn hài lòng, và sau đó nàng cúp máy.
Khi Dallas bước ra khỏi căn phòng phía sau tương đối im lặng, tiếng âm nhạc ồn ào và tiếng người khàn khàn lại đập vào tai nàng. Nàng do dự một lát, địng bụng sẽ lẻn ra cửa sau để về, tránh khỏi bị Quint nài ép ở lại. Nhưng nàng thấy làm như thế thì quá hèn nhát.
Vươn thẳng vai, nàng đi đến phía trước quán rượu. Khi đi qua bàn chơi pool, Jonh Earl chặn nàng lại.
– Này, Dallas. – Con mắt hau háu của hắ nhìn vào chiếc áo bó sát trên người nàng. – Đêm nay cô tuyệt vời quá, phải không?
– Cám ơn, – nhưng hắn không phải là người nàng muốn gây sự chú ý. Dallas đi qua hắn, bước thản nhiên.
Hắn liền nắm tay nàng.
– Đừng vội. Tôi muốn mời cô một ly.
– Xin lỗi, tôi đang uống với người khác. – Vừa nói nàng vừa đưa mắt về cuối quầy rượu. Rồi ngập ngừng khi không thấy Quint ngồi ở đấy.
– Nếu cô muốn nói đến người khách lạ ấy, thì hắn về rồi.
Dallas muốn đến hỏi chủ quán xem có thật không, nhưng nhìn John Earl, nàng nghĩ chắn hắn nói thật. Không thấy Quint ở đâu hết. Nàng không ngờ chàng bỏ về mà không đợi nàng quay lại. Nàng lại tự nhủ chàng làm thế cũng tốt thôi. Nàng khỏi bị chàng ép uống thêm để ở lại với chàng.
– Tốt, – nàng nói. – Vậy tôi cũng về thôi.
– Cô chưa về được, – Jonh Earl cản nàng lại, nắm lấy tay nàng không để cho nàng đi. – Tôi muốn mời cô ly rượu.
– Không, cám ơn. – Tôi phải về học bài.
– Tôi nói cô phải ở lại. – Hắn hăm doạ, giọng giận dữ. – Hãy quên những cuốn sách mắc dịch ấy một lúc.
– Tại sao? – Bỗng Dallas nghi ngờ. Hắn có vẻ rất muốn nàng ở lại.
– Vì tôi muốn mời cô ly rượu. Cô nghĩ sao? – Hắn cười toe toét với nàng, nhưng giọng hắn có vẻ khang khác, khiến nàng thắc mắc.
– Có chuyện gì phải không, John Earl? – Nàng hỏi.
– Không có chuyện gì hết. – Lời nói dối thoát ra khỏi miệng hắn quá nhanh. Và hắn dừng lại cũng hơi lâu mới nhớ ra để nói lại câu nói này. – Tôi chỉ muốn mời cô ly rượu thôi.
– Quint đi đâu rồi?
– Tôi dã nói hắn về rồi. – John Earl cố tỏ ra thản nhiên, vênh váo, nhưng chỉ càng làm cho hắn có vẻ lo sợ, bất an.
– Ra về một cách đột ngột. Anh có âm mưu gì phải không?
– Tôi à? Cái gì làm cho cô có ý nghĩ điên rồ như thế? Tôi không quen biết gì anh ta. Hãy quên chuyện anh ta đi, đến uống với tôi một ly. – Hắn nắm khuỷu tay nàng, đẩy nàng đi về phía quầy rượu.
Dallas giật cánh tay khỏi hắn, đi nhanh ra cửa.
– Này! Cô đi đâu đấy? – John Earl ngạc nhiên gọi theo nàng. – Mẹ kiếp, hãy quay lại đây.
Không quay lại nhìn, Dallas cũng biết hắn theo nàng. Khi còn cách cửa mấy bước, nàng đâm đầu chạy nhanh, nhưng nàng vừa kéo cửa ra một tí thì hắn đã đưa tay đẩy cánh cửa đóng lại.
– Cô chưa về được. – Mắt hắn lộ vẻ tức giận và có cái gì bí ẩn.
– Tôi thách đấy! – Nàng đáp, đồng thời giật mạnh cánh cửa trước khi hắn kịp đưa người chặn ngang.
Nhờ hành động đột ngột nhu thế mà Dallas có thể mở rộng cửa đủ cho nàng bước ra ngoài truớc khi John Earl chặn nàng lại. Khi hắn chạy ra khỏi cửa để đuổi theo nàng, thì nàng đã ở giữa đườnng đến bãi đậu xe.
– Quay lại đây, mẹ kiếp, đồ đàn bà điên!
Nàng quay đầu lại, thấy hắn dừng lại nhìn nàng, quai hàm bạnh ra vì tức tối. Ngay lúc đó, hắn vào lại trong quán.
Chỉ trong nháy mắt, Dallas nghe có tiếng chân vội vã bỏ chạy, nhiều người chứ không phải một, tiếng chân pha lẫn tiếng rít lên lào thào. Nàng đến chỗ rải sỏi của bãi đậu xe đúng lúc thấy hai bóng người đội mũ cúi người chạy ra phía sau quán rượu.
– Anh Quint? – Nàng gọi, giọng lo lắng, nho nhỏ.
Nàng có nghe tiếng chân lết trên trên sỏi gần đâu đó ở phía bên trái nàng. Nàng quay về phía có tiếng động ấy. Ở khoảng trống lờ mờ giữa hai chiếc xe đậu, nàng thấy chàng đứng lom khom dựa người một bên thành chiếc xe tải nhỏ. Ánh sáng từ đường phố chiếu vào giúp nàng thấy mái tóc đen và đường máu đen chảy từ thái dương xuống quai hàm.
– Lạy Chúa, Quint. Anh bị thương! – Nàng nói nhỏ và chạy đến bên chàng.
– Tôi khỏe, không sao. – Chàng gạt bàn tay nàg sang một bên, rồi trở hai chân để đứng cho vững hơn, nhưng Dallas thấy chàng đã gắng hết sức.
– Anh không khỏe đâu, – nàng nói.
Máu tiếp tục chảy từ vết thương nặng trên lông mày. Ở gò má bên kia sưng vù lên, còn gò mà bên này thì bị bầm tím. Một bên miệng bị rách, máu chảy nhỏ giọt.
– Không có gì, – nàng đáp rồi đưa hai ngón tay ép miệng vào, nhăn mặt, máu đông dính trên hai ngón tay, cảm thấy xây xẩm khi thấy máu chảy nhiều.
– Có đấy, tôi nghĩ chúng ta nên đi bác sĩ cho yên tâm. – Dallas không muốn thấy vẻ choáng váng trên mặt chàng.
Chàng hít vào một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra.
– Không có gì bị gãy, chỉ bị bầm thôi. Tôi biết sự khác biệt giữa hai trường hợp này.
Biết không thể tranh cãi với chàng, nàng quay đi:
– Vậy tôi gọi cảnh sát.
– Đừng làm thế, – chàng đáp bằng giọng mệt mỏi. – Tôi không nhìn rõ mặt chúng nên không nhận ra được đứa nào hết… trừ phi cô nhận ra được? – Chàng nhìn Dallas, ánh mắt gay gắt khi nàng quay lại nhìn chàng.
– Không, – nàng đáp.
– Vậy chỉ mất thì giờ và tốn công làm giấy tờ. Chàng cau mày, đưa tay lên mái đầu trần, rồi đưa mắt nhìn quanh chỗ gần nàng đứng.
– Mũ tôi đâu?
Dallas thấy cái mũ nằm dưới chiếc xe tải nhỏ, nàng cầm lấy lên. Chàng cầm cái mũ, đội lên đầu. Rồi như lần đầu tiên chàng nhìn kỹ nàng. Chàng nói:
– Cô ra khỏi đây và về nhà đi.
Dallas ngần ngừ một lát.
– Anh sẽ làm gì?
– Điều khôn ngoan là về nhà chữa các vết thương. Chàng đi qua mặt nàng, băng ngang bãi đỗ xe, tay thọc vào túi để lấy chìa khóa. Dallas nhìn theo, cứ tưởng chàng sẽ đi xiêu vẹo, nhưng chàng đi chầm chậm, và thẳng người đến phía sau chiếc xe tải nhỏ màu đen, rồi bước đến phía buồng lái. Khi chàng mở cửa, nàng thấy đèn trong ca bin bật sáng.
Chàng mở cửa xong, dừng lại một lát mới leo lên ngồi vào xe. Và xe nổ.
Khi xe ra khỏi bãi, Dallas đến xe mình. Mặc dù chàng nói không sao, nhưng nàng không tin Quint được yên ổn. Lương tâm cắn rứt, nàng lái xe kín đáo đi theo chàng đến cổng vào trại Cee Bar.
Khi đến cổng trại, nàng chạy xe chậm lại, nhìn theo ánh đèn sau xe chàng cho đến khi ánh đèn biến mất sau khúc đường quanh vào trại. Lòng mừng thầm nàng lái xe về nhà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!