Tôi Là Jemima
Chương 22
Một tuần có thể trôi qua nhanh kinh khủng khi bạn vui vẻ. Một tuần cũng có thể trôi qua chậm kinh khủng khi bạn thấy mình thực sự cô đơn, mình không được bao bọc bởi sự an toàn của bạn bè, gia đình và môi trường thân thuộc.
Không phải Jemima không vui, sao có thể như vậy được? Những buổi tối của nàng là cuộc đại náo của những âm thanh, những mùi vị mới, và tất nhiên cả vòng xoáy đam mê với Brad nữa.
Nhưng vào ban ngày thì không như vậy, và thậm chí chỉ sau một tuần, Jemima cũng dần nhận ra việc một thân một mình ở một thành phố lạ, cho dù đó là nơi mà những người dưng đối xử với bạn như thể bạn cũ, không giống như việc một mình ở quê nhà. Đặc biệt khi bạn đang trong tình trạng kẹt tiền như Jemima tội nghiệp bây giờ. Tờ Kilburn Herald, như bạn biết đấy, trả cho nàng một mức lương bèo bọt, và tất cả số tiền mà nàng tiết kiệm từng xu một cũng gần như hết sạch. Bây giờ nàng khá ổn vì Brad chi trả mọi thứ, vì thế hãy hy vọng anh ta sẽ tiếp tục đối tốt với nàng như thế…
Lịch trình hàng ngày của nàng đã thay đổi đáng kể. Nàng và Brad dậy lúc tám giờ sáng, hai người lại ân ái nồng cháy với nhau trước khi ra khỏi giường và chạy bộ dọc bờ biển, một niềm hạnh phúc thuần khiết với Jemima, vì nàng chưa bao giờ sống gần biển, lạ lẫm với mặt trời buổi sớm ấm áp và nụ cười thân thiện của những người qua lại.
Họ dừng lại ăn sáng trên đường về nhà, một cốc nước rau quả, một bánh ngọt nhân việt quất hay nam việt quất không đường, không béo, và rồi Brad chui vào tắm vòi sen ở nhà. Anh ta hôn tạm biệt nàng, sau đó Jemima đi tắm, pha cà phê rồi lại trèo lên giường, nghiền ngẫm đám tạp chí vứt rải rác trên chiếc bàn cà phê, nhưng nàng không cắt ảnh của người mẫu ra nữa. Nàng không cần phải làm vậy, nàng đã đạt được giấc mơ đó, và mặc dù vẫn còn quan tâm, nhưng tình trạng cố gắng tuyệt vọng để đạt hình mẫu như ý trong nàng đã biến mất.
Khoảng mười một giờ, nàng mặc áo nịt bó sát, quần legging, đi giày thể thao và đến phòng tập. Nếu Brad không quá bận, anh ta sẽ đưa nàng đi ăn trưa, hoặc nàng có thể lang thang một mình, mặc dù nàng rất khó để đi đâu đó, vì Brad cần ô tô, mà Los Angeles, hay ngay cả Santa Monica, không phải là nơi ta có thể thiếu loại phương tiện này.
Nhưng Jemima đang dần hết chỗ để lang thang. Nàng đã lên xuống phố đi bộ số Ba nhiều hơn nàng để ý. Nàng vào các hiệu sách rồi lại đi ra mà chẳng mua được cuốn nào, vì dường như tất cả các đầu sách đều phục vụ cho những người hoạt động trong lĩnh vực phim ảnh, và nói thẳng ra thì, Jemima không quan tâm tới những cuốn sách kể cho bạn nghe cách viết kịch bản phim, đạo diễn nào làm công việc nào, và tại sao ngành công nghiệp phim ảnh lại rực rỡ đến vậy.
Nàng đã vào tất cả các cửa hàng nằm dọc phố đi bộ số Ba. Hết lần này đến lần khác. Nàng vào trung tâm mua sắm Santa Monica, đến khu vực ẩm thực và đứng đó một lúc, hoàn toàn sửng sốt trước những quầy hàng cung cấp đủ loại thức ăn mà bạn có thể tưởng tượng. Món Tàu, món Nhật, món Ý, cà phê cao cấp, bánh sừng bò, món Ethiopia, món Thái, và ngồi bên hàng trăm chiếc bàn đặt ở giữa trung tâm mua sắm là hàng trăm con người, tất cả đều đang thưởng thức những phần ăn ngoại cỡ đựng trong hộp xốp một cách ngon lành. Nàng đứng đó và nghĩ về sáu tháng trước, nếu bước chân vào đây hẳn nàng sẽ lượn qua tất cả mọi quầy hàng, nhưng bây giờ, cho dù yêu thích tất cả những mùi hương thơm lừng đang quyện lại với nhau này, thì nàng vẫn khó có thể cho phép mình ăn uống một chút gì đó.
Nàng đã ngược xuôi đại lộ Montana, vào tất cả những cửa hàng quần áo và quán cà phê sang trọng, xa hoa. Nàng thậm chí còn cực kỳ muốn mua một bộ vest hàng hiệu màu kem, trông đẹp như một giấc mộng trên thân hình mới thon thả của nàng – tiện thể nói luôn, nàng vô cùng vui sướng vì đang ngày càng gầy đi nhờ đồ ăn hoàn toàn không chất béo và một chế độ luyện tập khiến nữ danh ca Cher cũng phải ganh tị – nhưng nàng đã không mua bộ cánh đó, bởi xét cho cùng, nàng sẽ mặc nó ở đâu đây? Xét cho cùng, làm sao nàng có đủ tiền để mua nó?
Nàng phát hiện ra rằng mọi người ở Los Angeles không ăn mặc cầu kỳ, rằng bất kỳ ai mặc đồ với đôi chân xỏ thứ gì khác ngoài giày thể thao đều bị đánh giá là kỳ quặc, lạc lõng, không đáng tin. Vì thế nàng mặc đồ jean, và nếu nàng cùng Brad đi chơi tối, nàng sẽ kết hợp quần jean với một chiếc áo bó màu kem, thắt lưng da cá sấu nâu, và áo khoác.
Nàng ngồi một mình bên chiếc bàn gỗ dài kê trên niễng ở Marmalade, giở lướt qua tờ Outlook – một tờ báo của Santa Monica – trong khi ăn phần ăn gồm ba món xa lát, cố ra vẻ mình không có nhu cầu nói chuyện với ai.
Nàng đã đến tất cả các quán Starbucks mà nàng tìm thấy, nàng đã thành thục nghệ thuật gọi cà phê phong cách Mỹ, dù là latte, mocha, hay frappuccino.
Nàng đã lên xuống phố Main, đi qua hiệu sách New Age, nơi nàng muốn vào vô cùng, nhưng vẫn chưa có can đảm đặt chân qua cửa. Tuy nhiên, nàng đã bước vào những cửa hàng bán đồ aerobic hàng hiệu và cuối cùng không thể không mua bộ đồ tập mới nhất. Giờ Jemima trông giống người Los Angeles hơn cả phần lớn người Los Angeles.
Nàng luôn gặp gỡ mọi người, hay nói đúng ra là mọi người, đàn ông, luôn gặp nàng. Đi đến đâu nàng cũng được ai đó tiếp cận, ngỏ ý mua cà phê cho nàng, đưa nàng đi chơi, dẫn nàng đi thăm thú, và mặc dù có những lúc cảm thấy bị cám dỗ, nhưng chưa bao giờ nàng đồng ý, vì nàng nghĩ điều đó đồng nghĩa với việc ngoại tình. Thế là nàng chỉ mỉm cười duyên dáng và nói với họ rằng mình đã có bạn trai, trước khi chúc họ một ngày tốt lành và bước đi.
Nàng cũng khám phá các kênh truyền hình Mỹ, và tuy cảm thấy hơi có lỗi, nhưng những khi không đi trượt pa tanh một mình với chiếc Walkman của Brad cài bên hông, Jemima dành phần lớn thời gian buổi chiều để xem những chương trình nàng chưa bao giờ nghe tới. Nàng nghĩ mình sắp nắm bắt được cốt truyện của The Bold and the Beautiful. Nàng say mê Days of our Lives. Nàng hâm mộ Rosie O’Donnell, và theo nàng, những tập chiếu lại của Seinfeld là món quà tuyệt vời của Thượng đế.
Hôm qua nàng phát hiện ra nơi tuyệt nhất để ăn trưa, những khi Brad không thể rời khỏi văn phòng, là một nhà hàng lớn và náo nhiệt mang tên Broadway Deli. Nàng tình cờ khám phá ra nơi này, và khi đứng đó, dạo quanh khu vực nhà hàng, tự hỏi liệu mình có thực sự can đảm để ngồi một mình một bàn trong khi mọi người xung quanh đều có đôi có cặp, hoặc đi ba người, bốn người, hay nhiều hơn thế, thì nàng chú ý tới một quầy ăn trưa nhỏ bên tay phải.
Và không chỉ có thế, ở đó còn có một chiếc ghế trống, thế là nàng len vào bên cạnh người đàn ông vừa rời đi và cầm lấy tờ báo ông ta bỏ lại.
“Cà phê chứ?” anh chàng sau quầy hỏi và tôi hăng hái gật đầu. Khi anh ta đặt một bộ đĩa tách trắng to đùng trước mặt tôi rồi rót cà phê vào, tôi ngửi thấy một mùi mà tôi đã không ngửi thấy tưởng như hàng bao nhiêu năm rồi, một thứ mùi ngay lập tức kéo tôi trở về với London, với Geraldine, với Ben, với Kilburn Herald.
Nghe có vẻ kỳ cục, nhưng tôi chợt nhận ra Broadway Deli là nhà hàng đầu tiên tôi đặt chân vào cho phép hút thuốc, dù chỉ ở quầy bar, và khi ngồi đó ngửi mùi khói thuốc, chưa bao giờ trong đời tôi thấy thèm một điếu thuốc lá đến vậy.
Và như thể Chúa nghe thấy điều đó, vì ở ngay trước mặt tôi, chếch về bên phải một chút là một bao thuốc lá mời gọi, cám dỗ. Không có gì lạ cả, tôi biết, nhưng đó không phải là những điếu thuốc cũ mèm bất kỳ, mà là Silk Cut. Cỡ lớn. Siêu nhẹ. Nhãn hiệu yêu thích của tôi.
“Xin lỗi,” tôi nói với cô gái ngồi bên cạnh, “kia là thuốc của cô à?
“Vâng, cô cứ tự nhiên.” Cô gái nhìn tôi thèm thuồng lấy một điếu thuốc ra khỏi bao và cúi đầu cảm ơn khi cô châm lửa cho tôi. Tôi nhắm mắt lại và hít thật sâu, cảm thấy khói thuốc lan đến phổi mình, và, một phần cũng bởi chuyện hút hít này là cấm kỵ và có vẻ nổi loạn, mùi hăng hăng của thuốc lá vào khoảnh khắc đó có lẽ là một trong những mùi tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi.
“Trông cô thực sự rất thèm thuốc,” cô gái thích thú nói.
“Lạy Chúa, đúng vậy. Cô có tin nổi giờ đây thứ này là thói xấu duy nhất của tôi không?”
“Nghe chán quá.”
Dù khó chịu nhưng tôi có cảm giác rằng có lẽ cô đã đúng. Tôi chìa tay ra. “Tôi là JJ.”
“Tôi là Lauren. Cô cũng là người Anh đúng không?”
Tôi gật đầu. “Cô từ đâu đến vậy?”
“London.”
“Tôi cũng thế. Cô ở khu nào?”
“Kilburn.”
“Thật á? Đường nào vậy?”
“Mapesbury. Cô biết nơi đó không?”
“Biết á? Không thể tin nổi, tôi cũng ở đại lộ đấy.”
“Chúa ơi, thế giới này nhỏ thật.”
“Không muốn tô vẽ nó.”
“Gì cơ?”
“Không có gì,” tôi lẩm bẩm, cảm thấy mình hơi ngớ ngẩn. “Chỉ là câu tôi nghe ai đó nói, nhưng thật không tin nổi là chúng ta đến từ cùng một nơi.”
“Tôi biết,” Lauren đồng tình. “Không tin nổi.”
Khi chúng tôi ngồi đó mỉm cười, tôi bỗng thở phào nhẹ nhõm, bởi lần đầu tiên ở Los Angeles, tôi nghĩ mình đã tìm thấy một người bạn. Bạn có biết là đôi khi chúng ta cảm nhận được mình có thể kết bạn với ai đó chỉ sau vài giây gặp họ không? Nó giống như cảm giác của tôi với Lauren bây giờ. Cô tự nhiên đến nỗi khiến tôi thấy thoải mái ngay lập tức.
Chúng tôi gọi đồ ăn, xa lát thường, không nước xốt cho tôi, và xa lát gà Trung Quốc cho Lauren. Ngay khi người bồi bàn khuất dạng, chúng tôi lại quay sang nhau ngạc nhiên.
“Thế cậu làm gì ở đây vậy?” tôi hỏi, đoán rằng Lauren hẳn phải sống ở Los Angeles vì cô trông rất rám nắng, cân đối, khỏe mạnh, rất Los Angeles. Nhưng rồi tôi nhìn kỹ hơn và nhận thấy – đó là ảnh hưởng từ Geraldine – nếu tôi không nhầm thì quần và áo len có đai lưng của cô chắc chắn là đồ hiệu, giày hẳn rất đắt tiền và túi xách rõ ràng là hàng Prada. Bạn có thể sành điệu hơn thế không?
“Tớ đến đây khoảng một tháng trước để sống với một anh chàng, và giờ mọi việc trở nên tồi tệ khủng khiếp, mà tớ không thể đối mặt với việc trở về nhà vì đã nói với mọi người rằng lần này tớ đã gặp được người đàn ông của đời mình, vì thế tớ mắc kẹt ở đây trong một căn hộ bé tí, bẩn thỉu, và đêm nào cũng mơ thấy mình cuộn tròn trên sofa ở Groucho, hay uống rượu ở Westbourne, hay ăn tối ở Cobden, tớ nhớ nhà nhưng chỉ phải chịu đựng cho cơn nhớ qua đi thôi. Còn cậu?”
“Chuyện này càng lúc càng kỳ quặc,” tôi lắc đầu, phá lên cười. “Ý tớ là, tớ cũng đến LA gặp một anh chàng, nhưng mới chỉ được hơn một tuần, và cho đến lúc này, mọi việc đều ổn. Tớ nghĩ thế. Anh ấy đẹp trai, đối tốt với tớ, nhưng…” Tôi bỏ lửng câu nói và nhún vai. Tôi có muốn hé lộ băn khoăn của mình với một người lạ không? Chưa đến lúc, tôi phải xem liệu mình có thể tin tưởng cô ấy không đã.
“Thế anh ta đâu rồi?” Lauren hỏi.
“Ở chỗ làm.”
“Anh ta không nghỉ để đưa cậu đi thăm thú à?”
“Anh ấy muốn thế nhưng hiện tại có quá nhiều việc phải làm.”
“Anh ta làm gì?”
“Anh ấy có một phòng tập. B-Fit, không hiểu cậu có biết nó không?”
“Ôi Chúa ơi!” Mắt Lauren mở to đầy ngưỡng mộ. “Cậu là người đến gặp anh chàng cơ bắp đó. Tớ biết chính xác cậu là ai. Chết tiệt, tớ không nhớ tên anh ta,” cô nói, gần như là với chính mình.
“Brad?” Tôi cảm thấy hơi bối rối, Lauren thực sự biết tất cả về tôi sao, và nếu đúng như vậy, thì làm thế nào mà cô ấy biết được?
“Đúng rồi! Chính xác. Sinh vật hoàn hảo nhất trong giới đàn ông mà tớ từng gặp. Chết tiệt. Chúc mừng cậu!”
“Tớ không hiểu làm sao mà cậu biết toàn bộ chuyện này.” Tôi vẫn thấy đôi chút sửng sốt.
“Ôi đừng lo,” Lauren vui vẻ nói. “Không có gì ghê gớm cả. Tớ đến tập ở B-Fit, từ hồi tới đây, ngày nào tớ cũng đi tập, rồi tớ quen với mọi người ở đó. Nói thế không có nghĩa tớ biết anh chàng Brad đẹp trai đâu, anh ta thậm chí chưa bao giờ ngó đến tớ cả, nhưng tớ nghe thấy ai đó nói rằng anh ta đang tương tư một cô nàng Anh quốc gặp trên mạng hay đại loại thế.”
“Tớ nghĩ đó là mình đấy.” Tôi khép nép khi thừa nhận điều đó.
“Sao cậu phải ngại ngùng thế?”
“Chỉ là vì chuyện gặp gỡ trên mạng nghe có vẻ quê mùa.”
“Không hề. Phụ nữ độc thân chúng ta phải đến bất cứ nơi nào có cơ hội. Vậy anh ta thế nào? Nói thật với cậu nhé, tớ thực sự ấn tượng đấy. Anh ta quá hoàn hảo.”
Bạn có biết điều kỳ lạ ở đây là gì không? Nếu Lauren không cởi mở, thân thiện và tự nhiên đến thế, có lẽ tôi sẽ cảm thấy bị đe dọa và gần như chắc chắn sẽ bực mình trước sự thẳng thắn của cô, nhưng rồi tôi thở phào nhẹ nhõm vì đã tìm thấy một đồng minh. Vì đã tìm thấy một người mà, mặc dù có mái tóc đen dài và giọng phảng phất khu Đông London, không hiểu sao từng lời cô nói càng lúc càng nhắc tôi nhớ đến Geraldine.
“Anh ấy thật đẹp trai phải không?” tôi nói, mỉm cười sung sướng khi nghĩ về hàm răng trắng bóng, mái tóc mềm mượt và cơ bắp rắn chắc của anh.
“Ặc, đẹp chưa từng thấy.”
Thế rồi tôi không thể ngăn tiếng thở dài buột khỏi miệng. “Tớ biết, tớ biết. Tớ nghĩ mọi chuyện thật hoàn hảo, tớ đã tưởng tượng ra cảnh bọn tớ ở bên nhau cả ngày và làm mọi việc cùng nhau, mặc dù buổi tối được gặp anh ấy, nhưng tớ bắt đầu cảm thấy hơi cô đơn rồi.”
Bạn có thể cho rằng tôi kỳ cục vì quá cởi mở với một cô gái gần như xa lạ, nhưng phải chăng đôi khi lại dễ dàng hơn khi dốc bầu tâm sự với một ai đó bạn hầu như không biết, một người không quan trọng và sẽ không đánh giá bạn?
“Đừng bận tâm chuyện đó,” Lauren thân mật huých tôi. “Bây giờ cậu có tớ rồi. Tớ sẽ là bạn cậu. Có Chúa biết, tớ có thể nhớ về quê nhà ngay bây giờ.” Cô mơ màng nhìn vào khoảng không. “Cứ kể đi. Tớ sẽ nhắm mắt lại và vờ như bọn mình đang ở quán bar K.”
Tôi cười.
“Vậy,” cô tiếp tục. “Làm bạn nhé? Được không?”
Trong phút chốc, tôi cảm thấy hạnh phúc đến nỗi có thể ôm cô ấy được.
“Kể cho tớ nghe về anh chàng của cậu đã,” tôi đề nghị. “Sao mọi chuyện lại trở nên tồi tệ?”
Lauren thở dài và đưa cho tôi một điếu thuốc lá trước khi tự châm một điếu khác cho mình. “Được rồi. Bắt đầu nhé. Cậu có chắc muốn nghe toàn bộ câu chuyện không?”
Tôi gật đầu. “Chắc hơn bao giờ hết.”
“OK. Tớ gặp Charlie ở London khoảng sáu tháng trước. Thực ra tớ không định gặp anh ta mà là một trong những cộng sự của anh ta kia, tớ muốn sắp xếp một cuộc phỏng vấn với người phụ nữ mà họ đại diện.”
“Khoan đã.” Tôi bám vào tay Lauren, cố nín cười. “Xin lỗi vì đã cắt ngang nhưng cậu làm nghề gì vậy?”
“Tớ là nhà báo. Quay lại vấn đề, thế là tớ đến đó… ”
“Không!” tôi nói. “Cậu sẽ không tin chuyện này đâu.”
Lauren nhìn tôi, mồm há hốc. “Đừng có nói với tớ là…”
“Tớ cũng thế!” Tôi cười vang.
“Không thể nào. Cậu làm cho tòa soạn nào vậy?”
“Đừng hỏi,” tôi rên rỉ. “Kilburn Herald.”
“Đó là xuất phát điểm thôi mà,” cô nói. “Tớ từng làm cho tờ Solent Advertiser đấy.”
Tôi bắt đầu cười dữ hơn.
“Chuyện này có gì mà vui thế?” Lauren thắc mắc.
“Đừng bận tâm. Giải thích mất thời gian lắm. Thế bây giờ cậu làm ở đâu?”
Lauren kể tên một trong những tạp chí láng bóng hàng đầu, một tạp chí mà tôi khao khát được đầu quân, một tạp chí có những bức ảnh được cắt ra vẫn nằm trong ngăn kéo trên cùng của chiếc tủ bên giường ở nhà, ngay lúc này đây khi chúng tôi đang nói chuyện.
“Giờ đến lượt tớ ấn tượng đây. Đừng nói với tớ là cậu giữ một vị trí quan trọng như tổng biên tập đấy nhé,” tôi nói.
“Giá mà được thế!” Lauren nói. “Thực ra tớ là biên tập viên thời trang.”
“Vậy sao họ lại để cậu đến đây?”
“Tớ xin nghỉ phép ba tháng. Kế hoạch của tớ là đến LA, nhận ra đó là tình yêu đích thực, kết hôn để nhập quốc tịch Mỹ, sau đó hai vợ chồng, tất nhiên lúc đó tớ sẽ ít có nhất ba đứa nhóc, sẽ chuyển về Anh.”
“Nhưng tớ thấy là kế hoạch của cậu đã thay đổi.”
“Rất đúng. Mà tớ đang kể đến đâu nhỉ? À, phải rồi, Charlie. Charlie đến thay cho người mà tớ định gặp, và ngồi theo dõi cuộc phỏng vấn.”
“Ở London á?” Tôi ngắt lời, cố hình dung toàn bộ sự việc.
“Ừ. Họ bay đến trong khuôn khổ một chuyến quảng bá mười ngày, và cuộc phỏng vấn này diễn ra ngay ngày đầu. Khi Charlie bước vào, tớ thấy anh ta cũng ưa nhìn. Không nổi bật, nhưng ưa nhìn, cậu có thể nói anh ta là người dễ chịu và lôi cuốn. Anh ta đeo một cặp kính gọng sừng mắt tròn, nhỏ mà tớ thích mê, anh ta rất ngọt ngào sau buổi phỏng vấn. Dù sao thì, buổi phỏng vấn diễn ra rất suôn sẻ, và hôm sau anh ta gọi điện cho tớ để xem mọi chuyện có ổn không, rồi anh ta mời tớ đi chơi.”
“Tối đó bọn tớ đi chơi, và anh ta cư xử với tớ dịu dàng đến nỗi tớ nghĩ mình bắt đầu đổ rồi, thế là bọn tớ dành khá nhiều đêm bên nhau.”
Tôi nhướng lông mày lên.
“Không phải như cậu nghĩ đâu,” Lauren cười toét miệng, rồi nhăn nhó. “Mặc dù tớ ước giá như hồi đó bọn tớ lên giường với nhau, tớ sẽ không ngồi đây như thế này nếu chuyện ấy xảy ra.”
“Vậy chuyện đó là vấn đề à?”
“Nghe có vẻ nông cạn đúng không? Ý tớ là, đó là người đàn ông tuyệt vời khiến tớ mê đắm, và anh ta cũng tin là đã gặp được người phụ nữ mình sẽ lấy làm vợ.”
“Thế sao cậu không ngủ với anh ta?”
“Lúc ấy tớ đang đọc một cuốn sách dạy chiêu ‘lạnh lùng kế’ để…”
Tôi lắc đầu thở dài. “Không phải là cuốn Nguyên tắc đấy chứ?”
“Chính nó đấy! Cậu đọc rồi à?”
“Không,” tôi cười, “nhưng bạn tớ đã đọc nó ở nhà.”
“Ồ, tất cả những gì tớ có thể nói với cậu là nó cực kỳ hữu ích. Vào ngày Charlie rời đi, anh ta nói với tớ rằng trước đây anh ta chưa bao giờ có cảm giác như vậy với bất kỳ ai, và anh ta muốn tớ tới California. Trong vài tháng sau đó, bọn tớ chủ yếu gặp nhau trên điện thoại, anh ta gọi cho tớ hàng ngày, còn tớ thì tớ tin rằng lần này mọi việc thực sự có kết quả, tớ say sưa với ý nghĩ mình đang được yêu.” Cô ngừng lại cắn một miếng xa lát.
“Và?” Tôi giục, háo hức muốn nghe hồi kết.
“Và cuối cùng tớ xin nghỉ phép để đến đây, Charlie đón tớ ở sân bay, anh ta không hề thay đổi, rồi bọn tớ dành cả buổi chiều để hôn hít, âu yếm, thật tuyệt vời.”
“Và rồi,” cô thở mạnh ra, “và rồi bọn tớ lên giường với nhau.”
“Tớ có muốn nghe chuyện này không?”
“Không, cậu không muốn đâu. Đúng là một cơn ác mộng.”
“Không có cảm xúc gì hay anh ta kém quá?”
“Chẹp, chuyện này kỳ cục lắm. Trước đó, tớ vẫn tin vào thuyết không có ai kém cỏi trên giường. Tớ đã luôn nghĩ rằng đó chỉ là vấn đề về mặt cảm xúc, và nếu không có cảm xúc thì chuyện đó sẽ trở nên tệ hại.”
“Tớ chẳng lạ gì.” Tôi gật đầu đồng tình, nhớ về chuyện chăn gối của tôi trước khi gặp Brad.
“Chúa ơi, tớ đã sai lầm. Giờ tớ tin vào chuyện có một thứ gọi là đồ bỏ trên giường rồi, và Charlie là một kẻ hoàn toàn đáng vứt đi trên giường.”
“Nhưng ý cậu là sao, làm gì có ai tệ đến thế?”
“Tớ biết. Chính tớ cũng đã không tin. Nhưng,” cô ngả về phía tôi, ra vẻ bí mật, “cái ấy của anh ta to từng này này!” Cô giơ ngón tay út lên.
“Ối giời,” tôi nói. “Một kẻ vô vọng à?”
“Một kẻ vô vọng. Ý tớ là, lẽ ra anh ta nên nói với tớ trước. Cậu biết ai đó, cậu nghĩ rằng họ hoàn hảo, thế rồi bùm! Cậu phát hiện ra rằng họ có cái ấy của một thằng nhóc mười tuổi.”
“Thế cậu đã làm gì?”
“Tớ chịu đựng trong khoảng hai tuần, cứ hy vọng rằng mọi chuyện sẽ khá hơn, và cố không nghĩ về chuyện đó. Mà…” Cô ngừng lại. “Mà không chỉ có thế đâu. Anh ta làm tình bằng miệng như cứt.”
“Ồ.” Tôi biết nói gì đây? Đó gần như không phải là chuyện bạn có thể trao đổi với người lạ, phải không, cho dù họ thân thiện đến thế nào đi nữa.
“Phải,” cô gật đầu. “Cậu biết thế nào rồi đấy, anh ta không biết hột le của tớ ở đâu ngay cả khi có một mũi tên đỏ to tướng chỉ đường.” Tôi đỏ mặt, và đến giờ tôi vẫn ngượng ngùng khi nhớ lại thứ ngôn ngữ mà cô sử dụng, nhưng Lauren có vẻ không để ý.
“Thế rồi tớ bắt đầu viện cớ rằng tớ mệt, hay tớ đến tháng.”
“Anh ta tin sao?”
“Không.” Lauren lắc đầu cười. “Rốt cuộc, lần cuối bọn tớ làm tình với nhau, tớ biết chắc chắn rằng đây là trải nghiệm vô nghĩa nhất đời mình. Chúa ơi, tớ hầu như không có cảm giác gì, và nếu không nhờ hai hòn của anh ta đập vào…”
“Tớ hiểu rồi,” tôi cắt lời, không muốn nghe thêm nữa.
“Xin lỗi.” Cô ngừng lại và nhún vai. “Và hôm sau, tớ nói với anh ta rằng tớ sẽ đi.”
“Anh ta phản ứng thế nào?”
“Ác mộng.” Lauren nhướng mắt lên trần nhà. “Anh ta sốc đến nỗi không thể nói được. Tớ ngồi nói chuyện với anh ta khoảng ba tiếng, còn anh ta chẳng thốt lấy một lời. Anh ta chỉ ngồi đó và nhìn xuống sàn nhà.”
“Chúa ơi. Ác mộng. Cậu có nói cho anh ta biết lý do không?”
“Gì cơ? Nói với anh ta rằng cái ấy của anh ta không đủ to à? Không, tớ không làm được. Tớ chỉ nói vớ vẩn rằng tớ chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ, rằng bọn tớ sống quá xa nhau để có thể đến được với nhau, và cuối cùng tớ kết thúc bằng cách nói rằng tớ nghĩ mình có vấn đề với chuyện cam kết sống chung.” Cô bỗng im lặng, rõ ràng là đang lạc trong kỷ niệm.
“Và giờ cậu ngồi đây, bên một phụ nữ xa lạ ở Broadway Deli,” tôi nói, phá vỡ sự im lặng.
“Chính xác,” Lauren cười. “Nói với tớ rằng chuyện ái ân của cậu với Brad rất tuyệt đi, vì tớ quên cảm giác đó rồi, quên thật rồi.”
“Cậu sẽ vui khi nghe thấy điều này đấy, chuyện đó tuyệt cực.”
“Thật á?”
“Thật.”
“Kể kỹ cho tớ nghe đi.”
Tôi lắc đầu, vì cho dù cô rất dễ mến, nhưng tôi không phải kiểu người có thể dễ dàng nói chuyện tình dục, và chắc chắn không động đến thứ ngôn ngữ mà cô sử dụng. Có lẽ bạn cũng để ý thấy điều đó.
“Vậy đó là tình yêu đích thực à? Chúa ơi, tớ muốn nghe một câu chuyện kết thúc có hậu quá.”
“Tớ không biết. Tớ không chắc mình biết thế nào là tình yêu đích thực.”
“Gì cơ? Cậu chưa bao giờ yêu à?”
“À… Tớ đã mê mệt một anh chàng ở London, một người cho tớ cảm giác mà tớ chưa từng có với bất kỳ ai, và tớ đã luôn nghĩ rằng mình yêu anh ấy điên cuồng, nhưng chẳng có gì xảy ra cả, chúng tớ chỉ là bạn.”
“Tại sao? Anh ta mù à?”
Tôi thích cô gái này! “Không. Khi ở London, trông tớ không như thế này đâu.” Tôi nghĩ trong giây lát, băn khoăn liệu có nên chia sẻ với Lauren hay không, nhưng thôi, tôi đã thành thật đến giờ phút này thì sao lại phải giấu chứ? “Nếu cậu muốn biết sự thật, trước kia tớ chẳng khác gì mẹ sề.”
“Không thể nào.” Lauren ngờ vực nhìn tôi từ trên xuống dưới. “Không thể nào.”
“Tớ thề đấy,” tôi nói.
“Vậy làm thế quái này mà cậu lại được như thế này?”
“Tớ phải tập luyện rất ác. Hàng đống bài tập và không ăn uống gì cả.”
“Thật bõ công, trông cậu tuyệt lắm.”
“Cám ơn cậu.”
Lauren tò mò nhìn tôi. “Cuộc sống của cậu có thay đổi không khi giờ đây cậu là một cô nàng thon thả?”
Tôi nhún vai, nghĩ về việc mình cảm thấy mờ nhạt như thế nào trước khi giảm cân, và điều đó đã thay đổi đáng kể ra sao. “Về một số mặt thì tất nhiên là có,” tôi từ tốn đáp. “Cậu thậm chí không tưởng tượng nổi cảm giác như thế nào đâu, khi mà cậu…” tôi ngừng lại, tự hỏi giờ đây mình có thể nói to chữ B được không, và sau khi thở sâu, tôi cố bật ra từ đó: “Béo phì. Nó phá hỏng cả cuộc đời cậu. Không ai muốn bị bắt gặp đang ở bên cậu, không ai chú ý đến cậu, hay nếu có thì đó là vì họ nghĩ cậu là kẻ bỏ đi.”
“Sao cậu lại bị béo phì?”
Một câu hỏi hay, một câu hỏi tôi đã nghĩ nhiều từ khi giảm cân. “Tớ nghĩ rằng mình muốn trốn tránh mọi người. Mặc dù tớ căm ghét béo phì, nhưng nó lại bảo vệ tớ. Nó khiến mọi người tránh xa tớ, và một phần trong tớ cảm thấy sợ con người, đặc biệt là đàn ông, trọng lượng ấy cho tớ cảm giác an toàn.”
Lauren gật đầu. “Tớ hiểu. Thế còn đàn ông thì sao?”
“Đàn ông thì sao?” Tôi cười. “Tớ chưa từng thực sự có bạn trai, chỉ có một cuộc tình chóng vánh duy nhất mà nếu đem so sánh thì Charlie của cậu giống như thần Adonis vậy. Đàn ông chưa bao giờ là vấn đề cả.”
“Thế còn anh chàng ở London thì sao?”
“Chắc cậu biết anh ấy đấy. Tớ quen anh ấy khi anh ấy còn là phó ban biên tập tin tức ở tòa soạn của tớ, nhưng giờ anh ấy chuyển đến đài truyền hình rồi. Ben Williams. Anh ấy là phóng viên của…”
“Chết tiệt! Ben Williams quyến rũ! Tớ biết chính xác anh chàng đó là ai, trước khi đến đây, tớ thích mê chương trình đó. Tớ đã cố hàng tuần liền để có được bài phỏng vấn với anh ta.”
“Nhưng cậu là biên tập viên thời trang, hẳn là cậu không phải đi phỏng vấn chứ?”
“Không thường xuyên, nhưng chẳng lẽ lại bỏ qua cơ hội được gặp Ben Williams? Không đời nào! Lạy Chúa,” cô lắc đầu, nói. “Cậu ghê thật đấy, JJ. Tất cả những anh chàng ngon trai đó!”
“Phải, nhưng Ben chưa bao giờ thích tớ cả.”
“Nhưng cậu biết anh ta! Đó là bạn cậu! Anh ta như thế nào, kể hết cho tớ nghe đi.”
Thế là tôi kể, trước khi chúng tôi nhận ra thì bốn giờ đồng hồ đã trôi qua, và khi chia tay nhau, chúng tôi đã là những người bạn thân thiết. Lauren cho tôi số điện thoại của cô và nói rằng nếu tôi cần gì thì cứ gọi, tôi cũng đưa cho Lauren số điện thoại của tôi và nói rằng chẳng có lý do nào mà hai chúng tôi phải cô đơn thêm nữa. Thật sến đúng không, nhưng không phải là quá sến nếu bạn nghĩ đến việc tôi đã cô đơn như thế nào. Chúng tôi sánh bước ra ngoài rồi chào tạm biệt, và cùng lúc vươn người, ôm lấy nhau. Một cái ôm nói lên rằng cảm ơn Chúa vì đã cho bọn tôi tìm thấy nhau, cảm ơn Chúa vì cuối cùng chúng tôi cũng có một người bạn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!