Peter Pan
Chương 11: Chuyện kể của wendy
– Nào, bắt đầu nhé – Wendy nói với Michael nằm dưới chân và bảy cậu trai nằm trên giường – Ngày xửa ngày xưa có một ông…
– Con thích là một bà hơn – Curly ngắt lời.
– Con thích là một con chuột trắng – Nibs đề nghị.
– Im nào – bà mẹ trẻ nghiêm giọng – Cũng ngày xửa ngày xưa, có một bà và…
– Mẹ ơi – đứa sinh đôi thứ nhất nói – Thế có đúng là cũng có một bà không, thế bà ấy không chết chứ?
– Không đâu.
– Con rất thích là bà ấy không chết – Nibs bảo – Cậu có nghĩ thế không John?
– Có chứ.
– Nibs thì sao?
– Cũng thích.
– Còn các cậu sinh đôi, các cậu có hài lòng không?
– Sao lại không?
– Ôi lạy Chúa – Wendy thở dài.
– Ồn vừa thôi nào – Peter can thiệp, chú không muốn Wendy bị ngắt lời dù chuyện của Wendy có làm chú chán đến mấy.
– Ông ta tên là ông Darling và bà ta tên là bà Darling – Wendy tiếp.
– Tớ biết ông bà ấy đấy – John lại ngắt lời để làm cho tụi kia tức.
– Tớ nghĩ là tớ cũng biết đấy – Michael nói không chắc chắn lắm.
– Họ cưới nhau và các con có biết là họ có gì không? Theo các con thì thế nào?
– Có chuột bạch phải không ạ? – Nibs bất thần kêu lên.
– Không phải.
– Rắc rối quá nhỉ! – Tootles thuộc lòng câu chuyện, vẫn giả bộ than.
– Im đi, Tootles, họ có ba người nối dõi.
– Nối dõi là gì ạ?
– Thế này nhé, Anh sinh đôi, con chính là một người nối dõi.
– John, cậu nghe ra chưa, tớ là một người nối dõi.
– Người nối dõi chỉ là trẻ con thôi – John giải thích.
– Lạy Chúa – Wendy thở dài – Thế là, ba đứa trẻ có một bảo mẫu trung thành tên là Nana, nhưng một hôm, ông Darling giận Nana và buộc nó ngoài sân, thế là tất cả bọn trẻ con đều bay đi mất.
– Chuyện hay quá – Nibs nhiệt tình khen.
– Chúng bay đi đến Xứ sở Neverland, nơi có bọn trẻ lạc.
-Tớ biết ngay mà – Curly hăng hái chêm vào – Chẳng biết tại sao tớ biết ngay là như thế.
– Ơ này mẹ Wendy, có phải là có một đứa trong bọn trẻ lạc tên là Tootles không?
– Đúng thế.
– Tớ có trong chuyện đấy. Thấy chưa, Nibs, tớ có trong chuyện đấy.
– Suỵt, bây giờ các con thử nghĩ về tình cảnh của cha mẹ khi tất cả các con bỏ đi.
– Ôi, ôi, ôi – cả bọn đồng thanh kêu lên, tuy trong lòng chẳng mảy may để tâm đến tình cảm của các bậc cha mẹ đáng thương đó.
– Các con hãy nghĩ đến những chiếc giường trẻ con trống trơn!
– Ôi, ôi.
– Buồn quá nhỉ – Anh sinh đôi vui vẻ kêu lên.
– Tớ thấy chuyện này chắc kết thúc buồn lắm – Em sinh đôi tán đồng – cậu thấy sao Nibs?
– Tớ thấy buồn đến phát ốm lên được.
– Nếu các con biết lòng mẹ bao la độ lượng đến chừng nào các con sẽ không phải lo ngại gì – Wendy thích chí nói.
Câu chuyện đang đến đoạn Peter ghét nhất.
– Con rất thích tình yêu của mẹ – Tootles vừa ném gối vào Nibs vừa nói – còn cậu, Nibs, cậu có quý tình yêu của mẹ không?
– Rõ quá đi chứ – Nibs vừa ném trả vừa đáp.
– Thế là – Wendy bình tĩnh tiếp – nhân vật của chúng ta biết chắc rằng mẹ bao giờ cũng để mở cửa sổ để chờ đón các con trở về. Chúng đi xa nhiều năm ròng rã và vui chơi thỏa thích.
– Họ không trở về nữa à?
– Giờ ta hãy thử nhìn về tương lai chút nhé – Wendy cố tập trung để gây ấn tượng.
Thế là cả bọn đều ra vẻ trầm lắng nhằm tạo điều kiện cho việc nhìn vào tương lai.
– Nhiều năm trôi qua… Nhưng kìa có một quý bà ăn bận tao nhã đang bước xuống sân ga London.
– Ai vậy, mẹ Wendy? – Nibs kích động hỏi, cứ như thể nó chưa biết gì.
– Ồ, phải chăng là… xem nào… đúng rồi… chính là Wendy xinh đẹp.
– Ô!
– Thế còn hai nhà quý tộc đang đi cùng vị phu nhân đó là ai, giờ đây họ đã là những quý ông trưởng thành rồi. Phải chăng đó là John và Michael? Ồ, chính họ!
– Ô!
– Các bạn thấy không – Wendy hướng tay về phía trước – cửa sổ vẫn luôn rộng mở. Và giờ đây chúng ta được bù đắp bởi niềm tin vào mẹ… Thế là, những đứa con liền bay về phía mẹ và ba của chúng, và không bút nào tả xiết một cảnh tượng hạnh phúc tuyệt vời đến thế và chúng ta đành phải phủ bớt cảnh đó lại thôi.
Chuyện thật là hay và tụi trẻ cũng như cô bé dẫn chuyện xinh đẹp đều sướng mê ly. Chẳng thể nào mơ được câu chuyện hay hơn. Ta bỏ nhà đi, chẳng đếm xỉa gì đến mọi người khác: tất cả trẻ con đều như vậy, nhưng chúng cũng đáng yêu biết bao! Và ta cảm thấy một niềm thích thú thực là ích kỷ; rồi khi ta lại cần tới tình âu yếm, ta lại trở về bên mẹ để đòi hỏi, lòng biết chắc rằng ta sẽ được ân cần ôm ấp chứ không hề bị hắt hủi.
Thực sự là niềm tin vào tình yêu của mẹ mạnh đến nỗi ta thường tự cho mình cái quyền làm ngơ trước tiếng gọi của trái tim lâu hơn mức cần thiết.
Nhưng có một đứa biết nhiều hơn những đứa khác và khi Wendy vừa kể xong, chú rên lên một tiếng trầm trầm.
– Sao vậy Peter – Wendy vội chạy ngay tới vì tưởng chú bị ốm.
Cô ân cần xoa ngực Peter.
– Cậu bị đau ở đâu?
– Không phải đau kiểu ấy – Peter gầm gừ đáp.
– Đau kiểu nào, nói đi.
– Wendy, cậu nhầm về các bà mẹ rồi.
Cả bọn xúm quanh Peter đầy sợ hãi vì trông chú thật đáng thương. Peter ngây thơ kể lại những điều chú vẫn giấu kín lâu nay.
– Cách đây đã lâu rồi, tớ cũng tưởng như các cậu là mẹ tớ cũng sẽ giữ cửa sổ để ngỏ để chờ tớ về. Tớ đi chơi dài trong nhiều năm tháng, thế nhưng đến khi tớ trở về, cửa sổ đã bị đóng, mẹ tớ đã quên tớ, còn trong giường tớ có một thằng bé khác ngủ vào thay chỗ tớ.
Chưa chắc Peter đã nói đúng nhưng chú cứ tin tưởng như vậy và bọn trẻ con kia bắt đầu sợ.
– Cậu tin chắc là các mẹ đều như thế cả à?
– Chắc đấy.
Về các bà mẹ, như vậy là cậu ta không nhầm rồi. Thật là những người đáng sợ.
Với lại, có lẽ cũng phải thận trọng một tí. Chẳng ai tài hơn bọn trẻ con khi biết phải cài số lùi như thế nào.
– Wendy, hay là chúng mình về nhà đi – John và Michael cùng kêu lên.
– Được rồi, các em ạ.
– Chưa về ngay tối nay chứ? – Bọn trẻ lạc ngạc nhiên hỏi.
Trong thâm tâm, chúng tự biết rằng người ta có thể không cần có mẹ và chỉ có các bà mẹ mới nghĩ ngược lại mà thôi.
– Về ngay bây giờ thôi – Wendy quả quyết nói vì cô chợt nghĩ ra một ý tưởng kinh khủng: Thế nhỡ mẹ chúng tớ tưởng là chúng tớ chết rồi thì sao?
Ý nghĩ này làm cô quên mất tình cảm của Peter và cô nói luôn, chẳng rào đón gì:
– Peter, cậu có thể thu xếp mọi thứ cần thiết được không?
– Tùy cậu – Peter hờ hững trả lời cứ như thể Wendy nhờ chú đưa hộ nắm hạt dẻ.
Chẳng có vẻ gì là luyến tiếc sợ phải xa nhau! Nếu Wendy thấy xa nhau cũng chẳng làm sao thì Peter cũng sẵn sàng tỏ cho thấy là chú cóc cần.
Nhưng Peter nào có cóc cần, và chú quá tức giận bọn người lớn cứ luôn luôn làm hỏng mọi việc đến độ lúc chú vào trong cây, chú ra sức thở phì phò, đến năm lần một giây. Đó là vì có một ngạn ngữ của xứ sở Neverland rằng mỗi khi anh thở sẽ có một người lớn bị chết. Và Peter làm chết người lớn một cách tàn bạo và nhanh hết mức mà chú có thể.
Sau khi ra các chỉ thị cần thiết cho bọn Da đỏ, Peter trở về căn nhà dưới đất. Trong khi chú đi vắng, đã xảy ra một cảnh không đẹp mắt. Vì quá sợ phải mất Wendy, bọn trẻ lạc đã vây lấy cô, đầy đe dọa.
– Sẽ tồi tệ hơn cả trước khi cô ấy đến – Chúng la lên.
– Không để cho cô ấy đi.
– Giữ cô ấy lại.
– Đúng thế, xích cô ấy lại.
Trong tình huống hiểm nghèo đó, linh tính cho Wendy biết phải trông cậy vào ai.
– Tootles, cứu tớ với.
Thế có lạ không: Wendy lại trông chờ vào đứa ngốc nhất trong cả bọn.
Tuy nhiên, kỳ diệu thay, Tootles đến bên Wendy, và nghiêm trang nói, chẳng ngốc tí nào:
– Tớ chỉ là Tootles thôi, chẳng ai cần đến tớ, nhưng đứa nào cư xử không tốt với Wendy, tớ moi ruột nó ra.
Nó rút dao găm ra và trong phút chốc trông nó thật oai hung. Cả bọn lúng túng lùi lại. Ngay lúc đó, Peter trở về và bọn trẻ lạc hiểu ngay rằng chẳng thể trông chờ gì ở Peter. Không bao giờ Peter giữ một cô bé tại xứ sở Neverland mà không được cô ta đồng ý.
– Wendy – Peter vừa xoạc cẳng đi đi lại lại vừa nói – tớ đã yêu cầu bọn Dador đưa cậu ra khỏi rừng vì bay nhiều thì cậu sẽ mệt.
– Cám ơn Peter.
– Sau đó, Tinker Bell sẽ dẫn cậu qua bờ biển bên kia – Chú nói bằng giọng thủ lĩnh quen được tuân lời – Đánh thức Tinker Bell dậy đi, Nibs.
Dù Tinker Bell đã dậy vểnh tai nghe từ lúc nãy tới giờ, Nibs vẫn phải gõ hai lần cô ta mới trả lời.
– Cậu là ai? Tại sao cậu lại dám gọi tớ dậy? Cút đi!
-Dậy đi Tinker Bell, dậy đưa Wendy về nhà.
Hiển nhiên là Tinker Bell vô cùng vui sướng trước việc Wendy ra đi, nhưng cô ta đã quyết không làm người dẫn đường cho Wendy và phát biểu chính kiến của mình bằng thứ ngôn từ sống sượng nhất. Rồi cô ta lại giả vờ ngủ.
– Cô ấy bảo là cô ấy không đi đâu! – Nibs kinh hoảng trước một sự bất tuân thượng lệnh đến mức đó.
Peter bèn đi thẳng đến trước khu phòng của cô tiên bé nhỏ.
– Tinker Bell – chú gằn giọng – nếu cậu không dậy ngay lập tức để thay đồ, tớ sẽ mở rèm ra và cả bọn sẽ nhìn thấy cậu bận đồ trong nhà đấy.
Tinker Bell nhảy vội xuống chân giường.
– Có ai bảo là tôi không chịu dậy đâu nào.
Trong khi đó, bọn trẻ ngơ ngác nhìn Wendy đang chuẩn bị ra đi cùng với John và Michael. Chúng buồn không chỉ vì chúng sắp mất Wendy mà buồn nhất là vì chúng cảm thấy rằng khi trở về nhà, Wendy sẽ có một niềm hạnh phúc mà chúng không thể nào có được. Chúng lại mơ đến điều mới mẻ như thường lệ. Tưởng rằng lũ trẻ đang ân hận, cô mềm lòng đề nghị:
– Các bạn thân mến, hay là tất cả các cậu đi cùng tớ, tớ tin chắc rằng ba mẹ tớ sẽ nhận nuôi các cậu.
Lời mời này đặc biệt nhắm vào Peter nhưng mỗi cậu trai đều cho rằng đó là vì mình và chúng nhảy nhót reo mừng.
– Nhưng thế nhỡ ba mẹ thấy chúng tớ quá ồn ào đông đúc thì sao? – Nibs vừa nhảy vừa hỏi.
– Ồ không đâu – Wendy đáp.
Sau khi suy nghĩ một chút, cô thêm:
– Chỉ cần thêm vài cái giường vào phòng khách. Ta có thể giấu chúng đằng sau các tấm bình phong vào những ngày thứ năm đầu tháng.
– Peter, bọn mình đi theo các cậu ấy có được không? – Cả bọn yêu cầu.
Đối với chúng thì mọi thứ thật hiển nhiên: nếu chúng đi, Peter cũng đi theo, nhưng thực ra chúng cũng chẳng hề bận tâm lắm. Bọn trẻ là như vậy: luôn luôn sẵn sàng từ bỏ gia đình thân yêu ngay khi gặp cái gì mới.
– Đồng ý – Peter mỉm cười chua chát đáp.
Thế là cả bọn vội chạy đi thu xếp đồ đạc.
– Bây giờ, Peter, cậu phải uống thuốc trước khi chúng ta lên đường – Wendy cứ nghĩ mọi việc bình thường nên yêu cầu.
Cô rất thích bắt mọi người uống thuốc và chắc là cũng có tăng liều lượng lên một chút. Tất nhiên, đó chỉ là nước trắng đổ vào trong một chiếc bầu đựng nước. Wendy lắc bầu và đếm từng giọt một, điều đó khiến cho mọi việc nom có vẻ y tế ghê lắm. Nhưng ít ra là vào lúc này, cô không thể cho Peter uống thuốc được vì cô vừa chuẩn bị thuốc xong thì chợt thấy trong mắt Peter một vẻ gì đó khiến cô đau thắt trong lòng.
– Đi chuẩn bị đồ đạc đi Peter – Wendy run run nói.
– Không, tớ không đi cùng cậu đâu Wendy – Peter cố giữ vẻ bình thản nói.
– Có chứ, Peter, cậu sẽ đi.
– Không.
Để chứng tỏ rằng việc Wendy ra đi chẳng có kí lô gì với chú, Peter sải bước ngang phòng, vui vẻ huýt sáo. Dù Wendy thấy thái độ đó thật không hay nhưng cô vẫn đành chạy theo Peter.
– Đi tìm lại mẹ cậu mà – Wendy cố thuyết phục.
Nếu Peter đã từng có mẹ, chắc chú đã hết nhớ mẹ từ lâu rồi. Chú hoàn toàn có thể lờ phắt cái bà mẹ đó đi. Tệ hơn nữa là lúc này đây, chú chỉ nghĩ ra toàn những điều xấu về mẹ:
– Không nhé – chú cương quyết bảo Wendy – Chắc rồi bà ấy sẽ lại bảo là tớ đã lớn rồi, còn tớ lại chỉ muốn còn bé và vui chơi mãi thôi.
– Nhưng kìa, Peter…
– Không là không.
Thế là phải báo lại cho bọn trẻ con.
– Peter không đi đâu.
Peter không đi. Bọn trẻ nhìn chú mà không hiểu, chúng đã sẵn sàng với bọc quần áo lủng lẳng nơi đầu gậy. Thoạt tiên, chúng nghĩ rằng Peter không đi và cũng sẽ ngăn không cho chúng theo Wendy.
Nhưng Peter quá nhiều tự ái nên chẳng thể nào làm vậy.
– Nếu các cậu tìm thấy mẹ các cậu – chú chua xót nói – tớ mong các cậu sẽ được hài lòng về mẹ.
Sự hoài nghi ẩn trong câu nói này khiến cả bọn ngần ngại và trên gương mặt bọn con trai, hiện rõ vẻ ngập ngừng. Dường như chúng thấy rằng quyết định ra đi cũng hơi ngu ngốc.
– Nào, bây giờ thì không nỉ non sướt mướt nữa. Chào Wendy – Peter kêu lên.
Và chú hăm hở chìa tay ra, cứ như thể chúng phải chia tay nhau ngay lập tức, cứ như thể còn nhưng việc quan trọng khác đang chờ chú.
Wendy buộc lòng phải nắm tay chú vì chẳng có gì cho thấy là chú thích có một cái đê khâu hơn.
– Peter, cậu không được quên thay áo gi-lê nỉ đấy nhé – Wendy lần lữa để nhìn Peter.
Cô bao giờ cũng rất lưu ý việc này.
– Được rồi.
– Cậu nhớ uống thuốc đấy nhé.
– Cứ yên chí.
Thế là hết, im lặng thật nặng nề. Nhưng Peter đâu phải là người dễ mủi lòng trước mặt kẻ khác.
– Tinker Bell xong chưa?
– Rồi, rồi đây.
– Thế thì ra chỉ đường đi.
Tinker Bell bay lên ngọn cây gần nhất nhưng chẳng ai theo cô ta vì đúng lúc đó bọn cướp biển bắt đầu cuộc tấn công khủng khiếp chống lại người Da đỏ. Trên mặt đất cho tới lúc đó vẫn vô cùng yên tĩnh, tiếng rú, tiếng hét, tiếng binh khí sắc bén chạm nhau khiến không gian tràn ngập sự kinh hoàng. Còn trong ngôi nhà dưới lòng đất, chỉ có sự im lặng chết chóc. Mọi người đều há hốc mồm kinh hoàng. Wendy ngã khuỵu xuống tay hướng về phía Peter. Tất cả mọi cánh tay đều giơ về phía Peter như cỏ hướng theo làn gió. Chúng im lặng khẩn cầu Peter đừng bỏ chúng. Còn Peter nắm chặt tay kiếm, với thanh kiếm mà chú nghĩ là đã dùng để giết Barbecue, và trong ánh mắt bừng lên nỗi khát khao chiến trận.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!