MOB-WORLD GAME
Chương 13: Thủ hộ quái
-Chị ấy đó….-Mặt nó ngượng chín lại cắm mặt xuống bàn.
Hả? Đừng nói với tôi là….
-Giới thiệu với ngươi… đây là em gái ta…Dyno.-Nhà vua chỉ vô người con gái đang tiến vào…
Woaa… tính ra cái gia phả nhà ông vua này cũng có phước phết đấy. Sinh ra đứa con gái đẹp đến khó tin! Dáng người siêu mẫu, da trắng mũi dọc dừa bla bla…. nói chung là đẹp. Tiếc cái lại là NPC -_-.
-Em gái! Giới thiệu với muội đây là….-Ông vua hơi ngập ngừng nhìn qua tôi…
-Dunkelheit…-thằng Alen nhanh nhảu.
-À đúng rồi! Dunkeiheit! Người vừa giúp chúng ta giữ được doanh trại ở cánh đồng ma đấy.- Ông vua tự hào giới thiệu.
Con nhỏ nhìn qua tôi một lượt từ đầu đến chân rồi gật đầu chào nhẹ.
-.- khổ thật! Biết là tôi nhìn hèn rồi! Có nhất thiết phải phũ vậy không? Đúng là lũ hoàng tộc.
-Haha! Nhà ngươi thông cảm nhé! Em gái ta hơi ngại tiếp xúc với người lạ.-Ông vua khua tay xuề xoà.
Ờ! Tôi đếch quan tâm! Tôi cũng không phải con người hẹp hòi! Nhưng mà đừng hòng lần sau tôi giúp Phong quốc nữa -_-! Thái độ lồi lõm.
-Viết thương của muội sao rồi?-lão quay qua hỏi em gái.
-Hoàng huynh yên tâm! cũng đỡ nhiều rồi! Có lẽ muội sẽ đi thử sức lần nữa-Giọng cũng dễ thương phết đấy chứ.
-Hả? Nữa sao? Thôi không nổi đâu! Dù gì muội cũng có rồi mà.-mặt thằng anh hoảng hốt.
-Huynh yên tâm! Muội sẽ an toàn mà…-Con nhỏ gắp miếng cá rồi từ tốn nói.
-Thôi thì tuỳ muội…-Ổng có vẻ cũng hiền. Gặp tôi là tôi chửi chết cha nó rồi.
Thứ gì đâu vừa thái độ với khách vừa cứng đầu! Đừng hòngggg… đừng hònggg tôi làm một cái nhiệm vụ gì dính dáng đến giúp Phong quốc nữa nhé. Càng nhìn càng khó chịu mà.
-Chị Dyno muốn đi lấy băng kiếm sao?- Nhóc Alen ngượng ngùng hỏi.
-Đúng vậy! Chiều mai chị sẽ đi! Vết thương lần trước cũng khỏi rồi.- Ả vẫn từ tốn gắp cá thậm chí còn không thèm nhìn thằng Alen cơ. Không hiểu tại sao nhãi này có thể crush được một đứa như thế.
-vậy..vậy chị có thể cho em và Knight đây theo được không? Có thể bọn em sẽ giúp được đấy.- Alen chấm chấm đôi đũa vào đĩa ấp úng nói.
CÁI GÌIIIIIIII? MÀI BỊ ĐIÊN À? Tại sao tao phải giúp nó. Tôi trừng mắt nhìn thằng Alen lắc đầu điên cuồng.
-Đúng rồi! Được vậy thì tốt quá! Không biết Knight đây có bận gì không?-Ông vua mắt sáng rực quay đầu qua tôi.
vẫn đang nhìn thằng Alen lắc đầu
-Ahhh! Tuyệt quá! Vậy mong cậu giúp đỡ em gái ta nhé!-Ổng cười tít mắt.
Ơ ơ….. tôi đồng ý hồi nào?…. thằng khỉ Alen! Tí về ông đánh chết cha mày.
-Em muốn tự giành lấy băng kiếm! Không cần ai giúp cả.-Nhỏ cứng giọng.
Đúng rồi! Nhỏ này hay nè! Có tính tự lập từ bé nè! Có tương lai kế nghiệm thằng anh nè. Tôi thích tính nó rồi đó.
-Không được! Thủ hộ thanh kiếm đó cả một đoàn quân tinh nhuệ còn không giết được! Mấy lần thất bại em còn chưa rút ra được kinh nghiệm sao?-Ổng nghiêm giọng.
-Nhưng….
-Không nhưng nhị gì cả! Một là để Knight và Lôi thần giúp! Hai là không đi đâu cả.-Đến lượt thằng vua lồi lõm.
Sao lúc tôi thích con em thì thằng anh lại thấy đáng ghét nhỉ -_-.
-em biết rồi.-Con em cam chịu.
Ơ? Sao thế? Phản pháo mãnh liệt lên chứ! Nãy cứng lắm mà -_-.
-Thấy mình làm tốt không? Hehe-Thằng Alen huých vai tôi.
Tao đánh chết bà mày bây giờ chứ đứng đó mà tốt! Không có vua ở đây là mày nhừ tử với tao rồi nghe chưa con -_-.
Tôi bực tức quay qua nhìn đĩa thức ăn. Nhìn xong tức càng thêm tức! Nó ngon quá mà không chấm mút được tí nào T.T ông trời ơi giết tôi đi….
….
Bữa tiệc kết thúc. Tôi và Alen được vua xếp cho 2 căn phòng khá đẹp. Huhu! Hạnh phúc quá! Từ lúc lạc vô đây đến giờ mới được nằm chăn êm nệm ấm TT. Trước giờ cứ ngủ vật vờ đầu đường xó chợ như thằng vô gia cư vậy. Tôi xúc động muốn rơi nước mắt luôn. Bước vào phòng điều đầu tiên đó là tôi nhảy ngay lên giường, ôm chặt cái gối. Ôii! Cái cảm giác này! Sao nó sướng thế không biết! Chả bù cho cái giường đá tôi hay ngủ….
Đang phê phê ôm gối thì bỗng có tiếng gõ cửa…. Ai thế nhỉ? Thằng Alen à? Khỉ thật! Khăn bịt mặt đâu rồi? Nãy bức quá lỡ tay lột bà ra mất.
..cốc…cốc…
Đợi tí… khổ quá….tôi vớ lấy cái khăn đầu giường trùm lên rồi ra mở cửa….
-anh trai kêu tôi đem đến cho cậu cái này.
Cánh cửa vừa hé ra thì đập vô mắt tôi là con nhỏ khó ưa đó -_-. Tôi nhận lấy thứ bọc trong cái khăn màu đỏ kia rồi gật đầu cảm ơn.
-Nghỉ ngơi đi chiều mai chúng ta xuất phát. Gặp nhau ở cổng thành.-Vẫn kiểu ăn nói cộc lốc đó -_-.
Tôi gật đầu đóng cửa lại. Khó ưa thế không biết. Mà nó đưa mình cái gì thế nhỉ? Tôi đặt cái bọc lên bàn rồi mở ra….Là một quyển sách…thuật di tâm sao? Nooooooo! Nó toàn tiếng trung quốc…. ahuhu!! Sao mà học đây? Tôi mở trang đầu tiên ra… hử? Cái gì đây?….hình một ông đang ngồi thiền, bên trong cơ thể ổng có các hình tròn và mớ dây rợ lằng nhằng nối các hình tròn đó lại… hmm… lật trang sau xem thử nào…ơ…. kì vậy? Sao trắng trơn thế? Tôi hốt hoảng lật đến cuối trang…. tất cả đều là giấy trắng…. đùa bố à?
……
Hiện giờ tôi đang ở cổng thành với đôi mắt thâm quầng, khỉ thật! Tưởng dễ ăn lắm, cuối cùng ngồi mò cả đêm vẫn không hiểu gì hết trơn hết trọi. Lại còn thằng khỉ Alen nữa, tại nó mà giờ tôi phải đứng chờ cái con nhỏ khó ưa kia.
-Dunkel! Sao thế không vui à? -Thằng Alen ra vẻ quan tâm.
lắc đầu– ông chưa đánh mày một trận là hên đó chứ đứng đấy mà vui.
-Thôi mà! Giúp bạn tán gái đi!-Nó huých vai tôi.
Giúp cái đầu mày! Ông cũng muốn lấy băng kiếm đấy. Lỡ mang cái danh đi giúp con nhà người ta đi lấy thần kiếm rồi, giờ thì bố thằng nào dám giành của nó nữa. Sao số tôi khổ vậy nè ông trời ơi TT…. đúng rồi! Mình sẽ giả ngu, mình cố tỏ ra yếu đuối cho 2 đứa nó đánh. Sau đó cầu trời cầu phật cho chúng nó thua đi, lần sau mình quay lại lấy…..HỢP LÝ! Được rồi! Cứ thế mà làm.
-À mà hôm qua mình có nói với đức vua là cậu siêu mạnh! Đánh hoả kiếm chạy tơi bời khói lửa. Liệu mà thể hiện nha! Khéo tụi mình sẽ được thêm bữa cơm miễn phí nữa đó! Hehe.-Nó hớn hở nói.
À rế? Mày đùa tao à?… mày được ăn chứ tao có đớp được miếng nào không hả thằng cầy? Tôi quỳ sụp xuống đất… mọi thứ dần tối đen đi… một ngày nào đó! Tao sẽ đốt luôn cái Lôi quốc của mày Alen ạ.
-chúng ta đi thôi.-Con nhỏ Dyno bỗng từ đâu xuất hiện.
Này nhóc có được ba mẹ dạy cho cái gọi là lịch sự không thế? Không biết chào hỏi ai à?
-Chị Dyno, chị Dyno! Chị nghĩ ra cách nào đánh <th h qu> chưa?-Cầy Alen thì tí ta tí tởn chạy theo nó tung tăng hót. -Hmm! Chị không biết nữa! -Nó có vẻ thân thiện hơn đối với Alen. Còn với tôi thì… như hạch vậy -__-.
Tôi khều vai thằng Alen kêu nó đặt tay lên trán.
-“Hỏi bả đặc tính của con quái đấy”-Tôi gợi ý.
-Chị Dyno này! Lần trước chị đánh thấy nó có gì đặc biệt không?- Alen chuyển lời.
-Để xem. Lúc đầu thì nó khá chậm chạp. Nhưng càng về sau nó di chuyển nhanh nhẹn hơn cộng với có những kỹ năng rất khó đoán. Đặc biệt bộ giáp nó rất khó xuyên thủng.
-“Nó có điểm yếu không?”-Tôi thắc mắc.
-Không biết! Chắc là có! Nhưng mà chị chưa tìm ra.-Nó quay qua Alen trả lời.
Hmmm. Khó đây…..mình mà sử dụng Hắc thạch họ sẽ bị liên luỵ mất.
…..
-Tới nơi rồi! -Nhỏ dang tay chặn chúng tôi lại.
Trước mặt tôi bây giờ là một khe hở sâu hoắm của ngọn núi băng.
-Ở dưới này sao?-Thằng Alen ngó xuống sợ hãi.
-Đi thôi.-Nói rồi con nhỏ nhảy cái rụp xuống.
Hả? Nhảy xuống á? Từ từ…. HẢ?NÓ NHẢY XUỐNG RỒI HẢ? Ơ ơ… tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra cơ mà.
-Đi thôi Dunkel.-Đến lượt thằng Alen phóng xuống khe núi.
Ơ…từ từ T.T tao sợ độ cao….. khoannnnn……
-DUNKELLLLL!!! MAU LÊNNNNNNN!-Thằng Alen hét vọng lên.
Thôi bất chấp vậy…. 1,2,3,45678910….NHẢY…….
-ƯUUUUUUUUUUUUUUUUU.-Tôi hét toáng lên.
Cái gì vậy nè huhu!!! Sao nó sâu vậy TT.
“Ùmmmm” hình như là tôi mới rơi xuống nước đúng không? Gruuuu! Lạnh quá! Ngoi lên thì thấy 2 đứa chúng nó đã hí hửng bò được lên bờ rồi. Anh em kì quá! Không chờ nhau gì cả -__-.
-HAHA!Hét to quá đấy Dunkel à!-Thằng Alen chọc quê tôi.
-Đàn ông mà nhát như cáy.-Thêm con nhỏ kia đâm hơi vào.
Ừ được! Để xem chúng mày giỏi giang đến đâu! Ông đếch đánh nữa. Tôi ngoi lên bờ rồi bước thẳng. Cứ chờ đấy!
…..
Đi ven vách núi một lúc nữa thì chúng tôi gặp một cái hang to, bên trong thì hoàn toàn đen ngòm đầy đáng sợ.
-Trong này…- Dyno chỉ vào hang.
Nói rồi 2 chúng nó tự tin bước vô. Ây từ từ! Phải kiếm tra kĩ càng đã chứ 2 đứa này! Không đứa nào mang đèn đóm gì à? Tôi với tay theo hụt hẫng. Gruuuu cái miệng câm này muốn nói cũng không nói được! Khó chịu thế! Thôi vô đại vậy. Tôi vừa bước vào thì bỗng cái hang sáng rực lên, những cây đuốc đều được tự động châm sáng. Woa…. tối tân phết nhỉ?… Ơ? Nhưng đây đâu phải cái hang? Nó đúng ra là một cái thánh điện nguy nga tráng lệ thì hơn. Xung quanh những cột trụ lớn được chạm khắc rồng phượng tinh xảo. Phía trên bậc thang là một cái ghế tuyệt đẹp bằng tuyết và….thanh băng kiếm được cắm ở đó. Kì nhỉ? Tại sao không có quái vật?
-Nó đến đó.
Dyno vừa nói xong thì mặt đất bỗng rung chuyển! Từ đâu dưới lớp băng tuyết kia trồi lên một thằng khổng lồ to vật vã mặc chiếc thiết giáp dày cộm! Tay thì cầm một thanh đao trông khá cùn bằng băng.
-“xem thông tin”-Tôi lùi lại một bước mặt nhăn lại. Khỉ thật! Trông khó nhằn đây.
“</th><th h qu> level:70, hệ: băng tuyết.” Level 70 cơ à! Có vẻ vẫn chơi được! Tôi lùi lại, kiếm một cái cột lớn tựa vào xem 2 đứa kia thể hiện. Hừ nãy dám trêu ông à? Để xem 2 đứa level chưa chạm mốc 40 như mấy người làm ăn kiểu gì….
-Chúng ta lên thôi Dunkel…ơ….sao thế Dunkel?-Thằng Alen bất ngờ trước thái độ của tôi.
-Kệ tên gan thỏ đấy đi! Chúng ta lên thôi Alen!- Nhỏ cứng mồm rồi rút trong túi ra một cái sáo trông khá đẹp. Có lẽ là thần khí “Phong tiêu” đây mà….
-Dunkel….-Thằng Alen có vẻ khá bực bội.
-Kệ hắn ta! Không còn thời gian đâu! Lên thôi…..
Haha! Để ta xem… chờ chúng mày chết hết rồi sẽ đến lượt của tao….haha.
</th>
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!