Nữ Nhân Ngu Ngốc, Tôi Thích Em
Chương 14: Dây chuyền Lavender
Nhà hàng Lavender Story
– Bếp trưởng cho một phần sủi cảo nhân tôm thịt và một phần gà sốt bơ.
– Được.
Cậu nở nụ cười nhẹ với người phục vụ.
Duẫn Mặc Nghiễm là chủ của nhà hàng này kiêm bếp trưởng. Cậu là một đầu bếp nổi tiếng. Món ăn của cậu mang những hương vị rất đặc biệt. Sự kết hợp giữa dịu dàng và tao nhã tạo nên một món ăn đặc biệt sang trọng.
Nhà hàng này mang phong cách Pháp. Hoa lavender là loài hoa đặc trưng ở đây. Sắc đẹp cùng mùi hương của nó không chỉ quyến rũ người nhìn mà còn khiến người ta có cảm giác như đang lạc vào một thế giới không có ưu phiền. Nó mang đến một làn gió mới khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
– Bếp trưởng, cho một phần tôm càng cay sốt đậu.
– Được.
Duẫn Mặc Nghiễm vẫn giữ nụ cười dịu dàng đó. Đôi bàn tay cậu thoăn thoắt điêu luyện. Gương mặt mỹ nam hoàn hảo lấm tấm vài giọt mồ hôi càng khiến cậu trở nên mị hoặc.
Mọi người thắc mắc tại sao là một người nổi tiếng như vậy mà cậu ấy lại đi làm bằng xe buýt. Đơn giản đó là do cậu ấy thích như vậy.
———————–
An Nam…..
– Dung Vi… để cậu đợi lâu rồi
– Không sao đâu, cậu lấy được điện thoại chưa?
– Vẫn chưa.
– Đừng lo. Sẽ nhận lại được thôi.
Diệp Dung Vi an ủi Đổng Ngạc Ngạc.
– Thôi mình làm việc đi. Mà có ai đồng ý mua sản phẩm của mình chưa?
– Chỉ có vài người thôi.
– Vậy chúng ta phải cố gắng hơn mới được.
– Ừm nhất trí.
Đổng Ngạc Ngạc và Diệp Dung Vi nhìn nhau quyết tâm.
———————
1h trưa….
Thời tiết oi bức khiến Tống Nhất Hàn bực bội. Anh ngồi trong văn phòng, gương mặt soái ca ánh lên tia khó chịu.
Lấy điện thoại lên gọi cho ai đó, anh trầm giọng:
– Chấn Phong, buổi tiệc chiều nay có quan trọng không?
– Quan trọng thưa cậu. Đây là buổi tiệc quảng cáo dòng sản phẩm mới của công ty Tô Đàm. Tô Điềm Hinh chính thức là nhân vật chính của buổi tiệc.
– Tô Điềm Hinh??
– Đúng vậy. Cô ta là tiểu thư của Tô gia. Vừa xinh đẹp vừa tài năng. Trong kinh doanh ai ai cũng biết đến.
– Ừm.
– Vậy cậu có muốn tham dự….
– Tất nhiên.
– Vâng thưa cậu.
Cúp điện thoại, Tống Nhất Hàn trầm tư suy nghĩ.
Buổi tiệc này chắc chắn sẽ huy tụ rất nhiều nhân vật tầm cỡ trong giới kinh doanh. Nhân cơ hội này, anh có thể giúp Tống Thụy mở rộng mối quan hệ với nhiều công ty khác.
——————–
Công ty Lăng Duệ…
Lăng Tư Duệ ngồi trong phòng, tay lật từng bản thiết kế ngẫm nghĩ. Gương mặt hắn vẫn một mực lạnh tanh không biểu lộ cảm xúc.
Đột nhiên, thanh âm lạnh lẽo cất lên:
– Trạch Kha.
Trạch Kha đứng bên cạnh, vội cúi đầu:
– Vâng thiếu gia.
– Mở cuộc họp gấp.
– Vâng.
—————
Phòng họp…
Lăng Tư Duệ đứng trước mọi người, gương mặt góc cạnh như tỏa ra sức hút kì lạ:
– Bản thiết kế ngọc hồng lựu màu lam…tôi đã xem qua. Nhưng hiện tại… tôi cần người thiết kế trình bày lại ý tưởng của mình cho mọi người ở đây cùng nghe.
Lăng Tư Duệ nói xong thì lạnh lùng ngồi xuống. Trạch Kha ở bên cạnh, nghiêm chỉnh nói tiếp:
– Đầu tiên, mời Phong Lam.
– Vâng.
Phong Lam đứng lên, cô chiếu trên màn hình bản vẽ của mình.
– Như mọi người được biết thì ngọc hồng lựu màu lam là một loại đá quý vô cùng hiếm gặp. Vẻ ngoài màu lam của nó vô cùng bắt mắt, rất thu hút người nhìn. Vì vậy tôi đã nghĩ ra một ý tưởng là sẽ thiết kế nó thành một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn này mang hơi hướng hiện đại. Mọi người nhìn đây này. Đây là phần khuôn nhẫn, chúng ta sẽ đổ khuôn nhẫn bằng bạch kim loại tốt. Phần khuôn nhẫn sẽ được trang trí hoa văn. Đương nhiên ngọc hồng lựu màu lam sẽ nằm ở giữa để tạo điểm nhấn. Xung quanh tôi sẽ viền bằng ngọc trai nhỏ. Nhìn nó chúng ta sẽ liên tưởng đến một đóa hoa đang nở rộ. Tôi xin hết. Cảm ơn mọi người đã nghe.
– Mọi người có ý kiến gì không?
– Thưa Lăng Tổng, tôi cảm thấy nó rất thô khi trang trí một lúc nhiều ngọc trai lên bề mặt như vậy.
– Tôi cũng thấy nó rất thô.
– Nếu không còn ý kiến thì tôi xin mời người thứ 2, Lưu Hiểu Phi.
– Vâng.
Lưu Hiểu Phi bước lên, hơi hồi hộp:
– Thật ra bản thiết kế của tôi lần này lấy cảm hứng từ hoa lavender. Loài hoa này tượng trưng cho tình yêu bất diệt, là biểu tượng của sự nữ tính. Đây là thiết kế của tôi.
Lưu Hiểu Phi chỉ tay lên màn hình:
– Sợi dây chuyền có hình một nhánh lavender đang bung tỏa. Mặt dây chuyền sẽ là những viên ngọc hồng lựu màu lam đầy mị hoặc. Đầu tiên tôi sẽ làm khung để đính ngọc. Chất liệu làm khung là bạch kim. Thứ tự sắp xếp ngọc của tôi tương ứng với mỗi cánh hoa. Tổng cộng ở đây là có 10 cánh hoa. 2 viên ngọc đầu tiên sẽ được đính vào 2 khung cánh hoa thứ nhất. Tiếp đến là một viên ở giữa. Cứ tiếp tục như vậy cho đến viên ngọc cuối cùng sẽ là viên to nhất làm điểm nhấn. Để tạo sự tự nhiên cho mặt dây chuyền này, tôi sẽ xê dịch vị trí những viên ngọc cho chúng không cân xứng. Về phần dây, tôi vẫn sẽ sử dụng lại bạch kim. Phần dây vẫn sẽ được trang trí ngọc hồng lựu màu lam. Tôi muốn sợi dây chuyền của mình mang một làn gió mới, nhẹ nhàng mà tao nhã. Tôi xin hết. Cảm ơn mọi người.
Sau khi Lưu Hiểu Phi trình bày xong, một tràn vỗ tay vang lên.
Đúng vậy. Mọi người rất hài lòng với thiết kế của cô.
Lăng Tư Duệ lúc này đứng lên, hắn nhìn mọi người vẻ dò xét:
– Mọi người có ý kiến gì không?
Một nhân viên nam đứng lên:
– Lăng Tổng, tôi cảm thấy thiết kế này rất độc đáo, vừa tôn lên được dáng vẻ dịu dàng nữ tính lại vừa sang trọng quý phái.
– Đúng vậy. Phần mặt dây chuyền do được sắp xếp hợp lý nên nhìn không quá thô.
– Rất có thẩm mĩ.
– Vậy trong mọi người ai không đồng ý.
Giọng nói lạnh lùng cất lên khiến mọi người trong phòng im bặt, không ai lên tiếng.
– Vậy tôi quyết định chọn sản phẩm của Lưu Hiểu Phi.
– Lưu Hiểu Phi cùng bộ phận thiết kế tiến hành cho ra sản phẩm. Tan họp.
Lăng Tư Duệ nói xong thì lạnh lùng rời đi.
Trạch Kha cũng rảo bước theo sau.
– Thiếu gia, buổi tiệc chiều nay…
– Không tham dự.
Lăng Tư Duệ không thích sự náo nhiệt của những buổi tiệc xa hoa. Hắn chỉ thích những nơi yên tĩnh, trầm lặng như chính con người của hắn. Lúc nào cũng thích cô độc một mình.
– Nhưng Tô tiểu thư đã đính thân mời ngài. Nếu không đến, quả thật có chút thất lễ.
– Tô Điềm Hinh??
– Đúng vậy.
– Cô ta sao lại đính thân mời tôi.
– Thưa thiếu gia, tôi nghĩ cô ấy đang muốn tạo mối quan hệ tốt với ngài để Tô Đàm phát triển hơn nữa.
– Hư…. nực cười. Tôi không đi.
Lăng Tư Duệ cười nửa miệng.
– Thiếu gia… Nếu không đi Tô gia sẽ nghĩ chúng ta coi thường họ. Đến lúc đó chúng ta sẽ có thêm một đối thủ nữa. Tôi không muốn ngài gặp nguy hiểm.
Lăng Tư Duệ im lặng một lúc rồi trả lời:
– Được rồi. Chuẩn bị đi.
Lăng Tư Duệ miễn cưỡng chấp nhận. Hắn biết Trạch Kha đang quan tâm hắn. Lớn lên cùng Trạch Kha, Lăng Tư Duệ hiểu rõ được tính cách cũng như con người anh ta. Đó là lý do mà Lăng Tư Duệ rất tin tưởng anh ấy.
– Vâng.
Trạch Kha cung kính. Cuối cùng thì thiếu gia cũng đã chấp nhận. Anh thật sự không muốn ngài ấy gặp thêm mối đe dọa nào nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!