Nữ Nhân Ngu Ngốc, Tôi Thích Em
Chương 19: Cơ hội tốt
Trên xe…..
Đổng Ngạc Ngạc ngồi trong xe, áp mặt ra cửa kính nhìn ngắm thành phố. Bắc Kinh về đêm quả thật rất đẹp. Những tòa nhà cao tầng lung linh trong đêm tối như phát ra hào quang kì ảo. Xung quanh, những quán ăn, bảng hiệu lấp lánh ánh đèn tạo nên một bầu không khí náo nhiệt. Cô nhìn ngắm mọi thứ mà không khỏi trầm trồ.
Tống Nhất Hàn nhìn biểu cảm đa dạng của cô, khẽ cười:
– Thích sao?
– Thích… thích… gì?
Đổng Ngạc Ngạc lắp bắp.
– Ý tôi là…
” Ọt ọt ”
Tiếng bụng của ai đó kêu lên khiến Tống Nhất Hàn cười sặc.
Gì chứ? Sao nó lại kêu lúc này? Cô thật xấu hổ chết mất.
– Đói bụng sao?
– Không có.
Đổng Ngạc Ngạc dứt khoác trả lời.
Nhưng khổ nỗi cái bụng của cô một lần nữa phản chủ.
“Ọt ọt “.
Aisssss thật là…..
– Còn nói không…ha… ha….
– Anh cười cái gì?
Cô đen mặt.
– Không có gì? Tôi đưa cô đi ăn.
– Xì…..
——————
Biệt thự Lăng gia…
– Thiếu gia sao ngài lại làm như vậy? Nhỡ đâu nhà báo nhìn thấy, chúng ta lại dính vào một mớ rắc rối.
Lăng Tư Duệ không đáp, im lặng nhắm hờ mắt. Hắn cũng không biết, tại sao hắn lại làm vậy. Chỉ là lúc đó, nữ nhân ngu ngốc kia lại khiến hắn có chút chú ý.
– Chuyện này tôi sẽ lo liệu.
– Nhưng…
– CK đã bị kiện chưa?
Lăng Tư Duệ nói sang chuyện khác.
– Người của chúng ta đã cung cấp đủ bằng chứng, chiều mai sẽ chính thức ra tòa.
– Ừm, anh đi theo làm cho tốt.
– Vâng.
– Chuẩn bị cho chuyến đi Hàn Quốc vào tuần sau.
– Vâng thưa ngài.
– Ừm. Ra ngoài đi.
Trạch Kha còn muốn nó gì đó nhưng khi nhìn vẻ mệt mỏi của Lăng Tư Duệ, anh miễn cưỡng rời đi:
– Vâng. Ngài nhớ ngủ sớm.
Căn phòng dần rơi vào im lặng. Lăng Tư Duệ vẫn nhắm hờ mắt. Hắn thích sự im lặng của đêm tối, cũng giống như hắn…lạnh lùng mà cô độc.
——————–
Tống Nhất Hàn đưa Đổng Ngạc Ngạc đến một nhà hàng nhỏ.
Cô hào hứng gọi món:
– Cho tôi hai bát mì Tứ Xuyên loại to.
Tống Nhất Hàn nhìn cô, cười nhẹ:
– Làm sao cô biết tôi ăn mì Tứ Xuyên mà gọi hai bát.
Lúc này, Đổng Ngạc Ngạc nhìn anh, chớp chớp mắt ngây thơ:
– Tôi gọi cho tôi hai bát. Anh ăn gì thì tự gọi đi chứ?
Tống Nhất Hàn nghe cô nói, khóe miệng giật giật. Aisssss nữ nhân này…
– Phục vụ, cho tôi một bát mì Tứ Xuyên.
5 phút sau….
Phục vụ mang ra 3 bát mì Tứ Xuyên bốc khói nghi ngút. Đổng Ngạc Ngạc hít thở hương thơm của mì, không khỏi xuýt xoa:
– Oa… trời lạnh như vầy mà ăn mì Tứ Xuyên thì thật là thích.
Nói rồi cô vừa thổi vừa cho vào miệng.
Nhìn bộ dạng của cô, Tống Nhất Hàn thật sự rất buồn cười. Cô không giống với những tiểu thư mà anh từng gặp. Hành động và biểu cảm của cô mang đến cho anh một loại cảm giác rất dễ chịu.
Đổng Ngạc Ngạc đang ăn, nhìn lên thấy Tống Nhất Hàn bâng quơ nghĩ gì đó, cô cười ma mãnh.
Nhẹ lấy tay gắp miếng thịt to từ bát của anh, cô cẩn thận liếc mắt lên nhìn người nào đó.
Tống Nhất Hàn lúc này đã thôi suy nghĩ, nhìn bộ dạng lén lút muốn trộm đồ của cô, anh lấy tay đánh vào tay cô:
– Ai cho mà lấy.
Đổng Ngạc Ngạc bị đánh, miếng thịt rơi ra khỏi đũa. Cô uất ức nhìn Tống Nhất Hàn:
– Đại nhân, chỉ là một miếng thịt. Anh không cần phải keo kiệt như vậy?
Tống Nhất Hàn nhìn vẻ mặt của cô, phì cười:
– Cho cô là được chứ gì?
Anh gắp thịt sang bát cho cô.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn thịt có cánh bay từ bát anh sang bát cô, thỏa mãn cười hì hì:
– Đa tạ, đa tạ. Đại nhân ăn ngon miệng.
Cô vừa gắp vừa húp nước xì xụp khiến ai kia buồn cười.
Đổng Ngạc Ngạc, nữ nhân này. Anh quyết phải giữ cô ở lại bên anh.
Sau khi ăn xong, Đổng Ngạc Ngạc từ chối đi xe của Tống Nhất Hàn, cô muốn đi xe buýt về nhà vì không muốn người khác chú ý.
Tống Nhất Hàn mặc dù không cam tâm nhưng khi nhìn vẻ mặt đưa đám của cô, anh đành phải chấp nhận.
——————–
Một ngày nữa lại bắt đầu….
Đổng Ngạc Ngạc đã dần khắc phục được thói quen ngủ nướng của cô. Đúng là chuyện gì mình cũng có thể làm được, chỉ cần mình cố gắng.
Bước ra khỏi chung cư Tịnh Na, Đổng Ngạc Ngạc tiếp tục đón xe buýt đến Phong Quế. Thời tiết hôm nay đã lạnh hơn hôm qua. Đúng vậy, mùa đông sắp đến rồi.
Mới hôm nào cô còn nhìn thấy những chiếc lá đỏ rực rỡ của cây ngô đồng, vậy mà bây giờ chỉ còn lại những khung xương trơ trọi.
Haizzzzz thời gian trôi qua nhanh thật. Cô lại cảm thấy nhớ ba mẹ rồi.
—————
Phong Quế…..
– Chào buổi sáng mọi người.
– Chào em Ngạc Ngạc.
– Hôm nay công việc là gì vậy chị?
Đổng Ngạc Ngạc ngồi vào ghế, tròn mắt hỏi.
– Ừm hôm nay chị nhờ em đi quảng cáo sản phẩm mới của chúng ta – son môi hiệu Faino.
– Lại đi sao?
Đổng Ngạc Ngạc ỉu xìu.
– Lần này em phải đi một mình rồi Ngạc Ngạc. Dung Vi hôm nay xin nghỉ việc vì có chút chuyện nhà.
Trương Hiên Mẫn nói, tay vẫn tiếp tục đánh máy.
– Vâng.
– Ừm bây giờ em đi đi. Đi sớm về sớm, xong việc chị cho em nghỉ.
– Vâng mà quảng cáo ở đâu vậy ạ?
– Lần này công ty không báo cáo địa điểm nên em cứ đi quảng cáo chỗ nào mà em thích. Xe sẽ là xe công ty.
Woa… Đây là cơ hội ngàn năm để cô lấy lại điện thoại… Thiên Thiên đại ca là đang giúp cô đây mà…
– Vâng vậy em đi liền ạ.
Đổng Ngạc Ngạc hứng khởi thu dọn đồ đạc, cô leo lên xe đến công ty Lăng Duệ.
—————
Lăng Duệ……
Lăng Tư Duệ ngồi trong phòng, nghiêm mặt đọc báo cáo. Lần này Tô Đàm muốn hợp tác với hắn về dự án thời trang mùa đông. Hắn thật sự không thích hợp tác với Tô Điềm Hinh. Nhưng dự án lần này có thể giúp trang sức của Lăng Duệ tiến gần hơn với thị trường thời trang. Thật sự rất khó nghĩ…..
Đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, tiếng điện thoại đột ngột vang lên:
– Ngạc Ngạc tiểu thư, có điện thoại kìa… Ngạc Ngạc tiểu thư, có điện thoại kìa….
Lăng Tư Duệ nghe nhạc chuông, đen mặt. Trên đời này còn có loại người cài nhạc chuông như vậy sao?
Hắn lục trong ngăn tủ ra chiếc điện thoại lần trước, do dự không biết có nên nghe hay không. Dù sao đây cũng là điện thoại của cô ta.
Hắn quyết định không nghe, định cất điện thoại đi thì nhạc chuông lại reo lên inh ỏi. Khó chịu vì âm thanh quá lớn, Lăng Tư Duệ bực mình nhấn nút.
Đầu dây bên kia vang lên là giọng của một người phụ nữ:
– Ngạc Ngạc, con dạo này có khỏe không? Sao lâu quá không thấy con gọi về cho mẹ.
Lăng Tư Duệ nghe giọng nói ấm áp của người phụ nữ đó, gương mặt đột nhiên trầm xuống. Hắn chỉ lạnh lùng đáp:
– Ngạc Ngạc không có ở đây. Làm phiền bác gọi lại lần sau?
Lạc Thanh Yên nghe giọng nói lạnh lùng của Lăng Tư Duệ, gương mặt biến sắc đi vài phần. Cậu ta là ai mà lại nghe điện thoại của Ngạc Ngạc?
– Cậu là ai?
Lăng Tư Duệ kiên nhẫn nói vài chữ:
– Lần sau bác gọi lại cho cô ấy. Cháu có việc bận, thành thật xin lỗi.
– Vậy tôi cúp máy. Mong cậu chăm sóc Ngạc Ngạc giúp tôi, con nhỏ hậu đậu lắm.
Lạc Thanh Yên nói rồi cúp máy. Lòng bà tràn ngập thắc mắc. Bà không biết người đàn ông nghe điện thoại của Ngạc Ngạc là ai? Bà cũng rất lo lắng sợ Ngạc Ngạc bị người ta bắt nạt. Thế nhưng….bà nghĩ cậu ta là một con người tốt. Tuy giọng nói có chút lạnh nhạt nhưng lại rất lễ phép.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!