Nữ Nhân Ngu Ngốc, Tôi Thích Em
Chương 46: Thích sao? Nực cười
Lăng Tư Duệ bước lại bàn làm việc, hắn lật tài liệu ra xem.
5 phút đầu tiên…
Thời gian trôi qua im ả. Tiếng bút va chạm vào mặt giấy trở nên sột soạt.
10 phút tiếp theo…
Trời quang mây tạnh, Lăng Tư Duệ vẫn ngồi trên ghế, gương mặt vẫn lạnh nhạt như thường ngày.
15 phút sau…
Không gian im ắng đột nhiên bị phá hủy bởi tiếng ngáy của ai kia.
– Khò… khò… khò…
Hắn quay mặt sang nhìn cô, khóe miệng giật giật. Gì chứ?… chẳng phải lúc nãy cô ta ngủ rất đáng yêu sao?
Hiện tại… nhìn chẳng khác nào một thằng con trai.
Đổng Ngạc Ngạc huơ chân loạn xạ, đạp cả cái chăn của hắn xuống sàn, khóe miệng còn có một thứ chất lỏng.
Lăng Tư Duệ nhìn cô, nhíu mày. Cô ta ở bẩn chết đi được. Nhìn cái chăn rơi dưới sàn, mặt hắn tràn ngập hắc tuyến.
Lăng Tư Duệ đi đến, cúi người xuống nhặt tấm chăn, hắn bước về phía giường. Đặt tấm chăn ngay ngắn lại vị trí ban đầu, hắn quay mặt sang nhìn cô.
Haizzzz… khóe miệng như vậy… còn gì là giống con gái nữa…
Hắn lấy một cái khăn tay ở trên đầu giường, nhẹ nhàng lau khóe miệng cho cô.
Ai da~ Lăng Tư Duệ cũng có lúc dịu dàng như vậy sao? Thật không thể tin được. Không thể tin được.
Gương mặt mĩ nam tiêu soái kề sát mặt cô, đáy mắt hắn có chút dao động. Đôi môi này… thật sự khiến hắn…
Lăng Tư Duệ không kiểm soát được hành động của mình. Hắn đột ngột cúi xuống hôn cô. Cảm nhận tư vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, người hắn dâng lên một cảm giác khó tả.
Đổng Ngạc Ngạc đang nằm mơ thấy được ăn kẹo, cảm nhận môi hắn chạm vào môi mình… cô còn tưởng là kẹo mà ra sức đáp trả. Cánh môi nhỏ nhắn còn khẽ kêu lên:
– Ưm… thật ngọt…
Lăng Tư Duệ nhìn biểu cảm của cô, đáy mắt như ánh lên ý cười mà ngay cả hắn cũng không nhận ra. Nữ nhân này…thật khiến hắn mất kiểm soát.
Rời khỏi đôi môi cô, hắn có chút luyến tiếc. Từ khi nào, nữ nhân khiến hắn có hứng thú như vậy? Hắn trước đây với bây giờ…khác xa một trời một vực. Trước đây hắn là một con người lạnh lùng, không bao giờ bộc lộ cảm xúc….và nữ nhân đối với hắn chính là một thứ đáng khinh bỉ. Hắn ghét phụ nữ…ghét loại người giả tạo thích đeo bám hắn, ghét loại người chỉ yêu hắn vì tiền. Chính vì sự chán ghét đó mà 25 năm qua, hắn chưa từng bị xao động bởi bất kì ai. Tưởng rằng cuộc sống của hắn sẽ trôi qua tẻ nhạt, buồn chán. Thế nhưng… sự xuất hiện của cô lại như một thứ gia vị khiến thế giới của hắn bị đảo lộn. Từ khi gặp cô, hắn như biến thành một con người khác, một con người biết bộc lộ cảm xúc thật của chính mình. Là một Tổng giám đốc, hắn luôn tạo ra một vỏ bọc để bảo vệ chính mình. Một vỏ bọc lạnh lùng, tàn nhẫn. Hắn chưa từng nghĩ và cũng chưa bao giờ nghĩ… sẽ có một ngày… cái vỏ bọc đó bị phá vỡ bởi một cô gái.
Đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Hắn nhíu mày, đây không phải điện thoại của hắn.
Âm thanh phát ra từ chiếc túi xách màu hồng của Đổng Ngạc Ngạc. Hắn không muốn tiếng ồn làm cô thức giấc nên đã lấy điện thoại trong túi ra nhấc máy:
– Ngạc Ngạc, cô không sao chứ? _ đầu dây bên kia khẩn trương hỏi, giọng nói mang theo sự lo lắng.
Lăng Tư Duệ nhận ra giọng nói của Tống Nhất Hàn, gương mặt lạnh tanh không biểu lộ cảm xúc:
– Cô ấy đang ở chỗ tôi.
– Lăng Tư Duệ….
– Là tôi.
– Anh đúng là đồ hèn hạ, dùng cách này để ép buộc cô ấy là của anh sao? _ Tống Nhất Hàn giận dữ hét vào điện thoại.
Hắn trước câu nói của anh, khóe miệng khẽ nhếch lên:
– Tôi không ép buộc cô ấy. Muốn nghĩ sao…tùy anh.
– Lăng Tư Duệ… tôi muốn cạnh tranh công bằng…anh không được chơi xấu như vậy? _ Tống Nhất Hàn thật sự tức giận, anh đã không kìm chế được cảm xúc của chính mình.
– Tại sao tôi phải cạnh tranh công bằng? _ hắn hỏi lại, đáy mắt ánh lên tia phức tạp.
– Chẳng phải anh thích cô ấy sao? Cạnh tranh công bằng thì có gì sai?
Câu nói của anh khiến hắn ngớ người. Thích sao? Cụm từ này đã không tồn tại trong từ điển của hắn từ lâu.
– Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ. _hắn nói xong thì cúp máy cái rụp.
Thích? Nực cười…hắn chưa từng nghĩ hắn sẽ thích cô. Tình yêu đối với hắn chỉ là một thứ giả dối. Một con người không bao giờ tin vào tình yêu như hắn thì làm sao có thể thích? Tống Nhất Hàn… là anh ta nghĩ quá nhiều rồi.
Lăng Tư Duệ để điện thoại lại cho cô, lạnh lùng bước ra khỏi phòng.
Tống Nhất Hàn bị hắn dập máy, mặt tràn ngập hắc tuyến. Lăng Tư Duệ nói vậy là ý gì? Hắn đang muốn đánh lạc hướng anh sao? Chết tiệt… anh nhất quyết không để hắn đạt được ý muốn.
——————–
Căn nhà hoang nằm gần xưởng dầu mỏ ở Bắc Kinh…
– Đây là một số tiền, ông hãy im miệng và trốn đi càng xa càng tốt.
– Được được.
Người đàn ông với vẻ mặt hám tiền, nở một nụ cười hả hê.
– Ừm. Ông liệu mà làm. Lão đại sẽ cho người hộ tống ông sang bên đó.
– Lão đại thật tốt với tôi.
– Hơ… Nể tình ông đã giúp ngài ấy làm nhiều phi vụ nên ngài ấy mới không giết ông. Nếu không…. ông đã chết từ lâu rồi. _Khương Viễn cười khẩy, đáy mắt nhìn ông ta trở nên nguy hiểm.
– Vâng… Vâng…. Tôi biết… rất cảm ơn lão đại. _ La Chính Vũ nhỏ giọng, cười nham nhở.
– Ừm. Ở lại Bắc Kinh đến sáng mai rồi khởi hành. Tôi còn có việc phải làm.
Khương Viễn đứng lên, chỉnh lại quần áo.
– Vâng chào ngài.
La Chính Vũ cúi chào ông, gương mặt già nua nở nụ cười. Cũng may là lão đại còn quan tâm đến ông… nếu không ông đã chết trong tù rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!