Bước Qua Đau Thương: Vợ Quay Lại, Con Phúc Hắc
Chương 13-2
Tối đó, khi về đến nhà Lục Hàn bước vào nhà thì thấy Mộ Vân ngồi trước ghế sofa. Thằng bé ngỡ ngàng:
“Mẹ…? “
Mộ Vân đưa tay lên miệng, suỵt nhẹ thì thằng bé đổi cách gọi:
“Cô Vân, sao cô ở đây? “
Mộ Văn mỉm cười:
” Mấy ngày tới cô ở đây, con không ngại chứ? “
Lục Hàn nhanh nhảu chạy lại chỗ cô, nó ngồi cạnh cô:
“Dạ không ạ, con rất vui. “
Mộ Vân mỉm cười, xoa đầu thằng bé. Đúng lúc này, Lục Tử Dạ từ trên tầng xuống nhìn thấy cảnh này anh liền mỉm cười thầm nghĩ:
“Đã bao lâu rồi, mình không được nhìn cảnh này. Vợ ngồi ở phòng khách ôm con. Chắc cũng 5 năm rồi. “
Dì Châu từ trong bếp đi ra mời:
“Mời cậu chủ, Trương tiểu thư và thiếu gia vào ăn cơm. “
Nghe vậy, hai người ngồi trên ghế sofa quay lại. Còn Lục Tử Dạ đi nhanh xuống bếp, che khuôn mặt đang đỏ bừng bừng của mình (=…=). Lục Hàn chạy lại, ôm chân ba mình:
“Ba ba, con nhớ ba. “
Lục Tử Dạ ôm con trai lên, nhìn thằng bé:
“Nhớ ba à? Thế mà về nhìn thấy cô Huyền là quấn lấy cô ý. Quên ba con đang đứng đây. Mà bây giờ lại bảo nhớ ba! “
Lục Hàn ôm cổ ba mình, nó chu mỏ lên:
“Tại lâu rồi con chưa gặp cô Huyền mà, hihi. “
Lục Tử Dạ bâng quơ hỏi:
“Có vẻ con khá thân với cô Huyền nhỉ? “
Lục Hàn gật đầu lia lịa:
“Đúng rồi, cô Huyền cũng thương con mà. “
Mộ Vân đứng sau không nói gì chỉ cười nhẹ, Lục Tử Dạ cũng không hỏi nữa. Bữa cơm hôm đó, Lục Hàn đặc biệt nói nhiều và ăn nhiều. Trong ánh mắt của Lục Tử Dạ hiện lên sự yêu thương, anh rất vui vì cả nhà ba người vui vẻ như thế này. Không giống như trước kia, hai ba con ngồi ăn cơm với nhau nhưng không ai nói với ai câu nào. Sau bữa ăn, Lục Hàn bị đuổi lên phòng chơi mặc dù thằng bé không muốn chút nào. Ngồi dưới nhà Mộ Vân bâng quơ hỏi:
“Tại sao lại đặt tên thằng bé là Lục Hàn?”
Theo cô nhớ trước kia, cả hai đều muốn đặt lên là Lục Ninh Hàn tại sao lại thành Lục Hàn?
Lục Tử Dạ cười trừ, đáp:
“Trước kia, theo ý của mẹ thằng bé sẽ đặt là Lục Ninh Hàn. Nhưng khi thằng bé tròn 2 tháng, bất ngờ cô ấy xảy ra chuyện… “
Nói đến đấy, Lục Tử Dạ chua xót không nói lên lời. Sao anh có thể nói, do anh mà cô phải chịu uất ức chứ. Anh thấy bản thân quá hèn hạ, sao anh lại sa đà để bây giờ ngồi cạnh vợ mình mà không thể làm gì thế này.
Mộ Vân nhẹ đặt tay lên vai anh:
“Xin lỗi đã nhắc đến chuyện cũ của anh. “
Lục Tử Dạ khẽ lắc đầu:
“Không sao, tôi cũng phải đối mặt với chuyện cũ chứ. “
Mộ Vân đưa cho anh ly nước lạnh:
“Uống chút nước sẽ giúp anh tỉnh táo. “
Lục Tử Dạ nhận lấy, Mộ Vân cũng không nói gì nữa. Cô cũng không biết phải nói gì tiếp? Hỏi anh sống có tốt không? Không được, cô và anh ở hiện tại chưa thân đến mức đó! Thật rắc rối mà.
Như nhìn thấy sự bối rối của cô, Lục Tử Dạ nhẹ nói:
“Cuộc sống của hai ba con tôi, thì như cô thấy rồi. Chẳng có gì đặc biệt. “
Mộ Vân gật đầu:
“Anh không định đi bước nữa? “
Lục Tử Dạ chắc chắn lắc đầu:
“Không, tôi không nỡ nhìn thấy con tôi phải chịu cảnh mẹ ghẻ con chồng. Và tôi cũng không muốn phụ lời thề với tiểu Vân”
Mộ Vân gật đầu, không nói gì. Cô cũng biết lời thề đó là gì, có lẽ cần một thân phận khác để về với gia đình vốn dĩ thuộc về cô hay sao?
Sau lần nói chuyện đó, có vẻ như cả hai vẫn còn hay tránh mặt nhau. Trừ bữa cơm hay công việc cần gặp mặt chung còn lại hai người khá bận.
Mộ Vân thì bận đối phó với anh em nhà họ Lam
Lục Tử Dạ thì bận tóm gọn cả Lam thị
Dù bận nhưng cả hai vẫn hướng về nhau
Thế họ có về với nhau được không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!