Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công
Chương 9: Làm ơn đừng có cười như thế nữa đi
“Xời, đàn ông con trai thì cần gì dùng mấy cái này?”
Cuộc sống rèn luyện thể lực ở trường quân đội, nói là ‘tuần địa ngục’ nhưng thực chất khi trải qua rồi mới thấy được cơ thể thay đổi rõ rệt, sức khỏe hay tinh thần đều vô cùng tốt
Cuộc sống rèn luyện thể lực ở trường quân đội, nói là ‘tuần địa ngục’ nhưng thực chất khi trải qua rồi mới thấy được cơ thể thay đổi rõ rệt, sức khỏe hay tinh thần đều vô cùng tốt. Nói chung là chịu cực khổ thì thành quả sẽ tốt hơn rất nhiều. Bây giờ Tâm Đan có thể chạy bộ năm sáu vòng mà không đếnmức mệt muốn chết như lúc trước, cô cũng rất hài lòng về tình trạng cải thiện thể lực này của mình. Hôm nay là bài kiểm tra thi chạy vượt chướng ngại vật đối với sinh viên nam, vì là kiểm tra nội bộ để thầy Thẩm đánh giá thực lực nên không phải thi theo khối. Trong lúc các bạn nam chuẩn bị chiến trường thì các bạn nữ lại thảnh thơi ngồi sau lưng thầy Thẩm cổ vũ.
Mộng Hương khều nhẹ Tâm Đan. “Này, anh Nam Phương đẹp trai thật đấy. Nghe nói anh ấy vừa là học sinh ưu tú lại vừa là học sinh cá biệt, thật sự vô cùng ngầu luôn.”
“Gì? Vừa là học sinh ưu tú lại vừa cá biệt? Bộ đa nhân cách hay sao mà lạc quẻ thế?”
“Cậu thì biết gì?” Mộng Hương bĩu môi khinh bỉ. “Trước khi vào trường này tớ đã tìm hiểu rất kỹ về anh Nam Phương, anh ấy cũng chính là nguyên nhân vĩ đại làm cho một cô gái thùy mị nết na chân yếu tay mềm là tớ quyết định thi vào trường này. Trên mạng xã hội còn có hẳn fanpage dành cho anh ấy nữa, đương nhiên, tớ là fan girl trong đó.”
Gia Vi ngồi bên trái Tâm Đan cũng góp lời. “Nghe nói lúc còn học trung học phổ thông, anh Nam phương là một học sinh ngỗ nghịch và quậy phá nhất trường đấy, sau này không hiểu vì nguyên do gì mà đùng một phát chăm học hẳn ra, bớt quậy phá đi, chính vì vậy mới có anh Nam Phương đại thần mà chúng ta nhìn thấy ngày hôm nay.”
“Trường Bách Nhật có hai vị hot boy, một là Dương Tử Thiên, hai là Dương Nam Phương. Ứng cử viên số một, nhân cách quá thối nát, không bằng anh Nam Phương oppa, vừa dịu dàng lại có lúc thờ ơ, vừa giữ thân như ngọc lại làm cho biết bao con tim xao xuyến.”
“Tớ còn nghe nói cái này nữa.” Tâm Đan cũng hào hứng góp vui, hai người kia dỏng tai lắng nghe cô nói. “Nghe nói khi con gái đến mùa động dục còn đáng sợ hơn cả con trai đấy.”
“Hả?” Mộng Hương ngẩn ra một lúc rồi mới hiểu ra ý châm chọc của cô, nàng ta đánh vào vai cô một cái. “Hay lắm, cậu nói ai động dục hả? Con nhỏ chết tiệt này, tớ giết cậu bây giờ.”
Kể từ lúc trùng sinh, xung quanh cô có vô số bạn bè. Nhất là ở gần Mộng Hương và Gia Vi mãi cũng hình thành nên một loại thói quen thích trêu chọc họ vô cùng, mỗi lần thấy hai người kia tức đến mức quơ chân múa tay là cô lại sảng khoái lạ thường. Nhất là lúc nghe chửi, Tâm Đan không biết bản thân có bị mắc chứng thích tự ngược đãi bản thân hay không mà lại vô cùng thích nghe Mộng Hương chửi, còn Gia Vi thì lại ít khi mắng người, chỉ khi nào cô dùng biện pháp mạnh Gia Vi mới miễn cưỡng thốt ra một câu ‘đáng chết’.
“Cậu còn cười nữa, aizz, cái con nhỏ này, chị mày không cho mày nếm chút khổ cực thì mày sẽ xem chị mày là mèo hello kitty phải không hả?”
Tâm Đan nép vào Gia Vi. “Này này, Mộng Hương, em định mưu sát chồng à?”
“Chồng cái con mắt cậu.”Mộng Hương gầm một tiếng rồi quay qua mấy bạn nữ ngồi xung quanh đang cười khúc khít ái ngại nói. “Không phải, không như các cậu nghĩ đâu…thật sự không phải như vậy mà.”
‘Trật tự đi, Mộng Hương Tâm Đan, hai em còn làm ồn ảnh hưởng đến các bạn tôi sẽ kỷ luật mạnh hai em đấy.” Thẩm Trung Kiên quay lại quát.
Thế là tất cả nhanh chóng đâu vào đó, một lời răn đe của ác ma tựa như có thể trấn định thiên hạ.
Ở bên phía sinh viên nam ngồi…
“Này Nam Phương cậu nhìn cái gì mà chăm chú nãy giờ thế?” Một nam sinh huýt vai hỏi. “À, hay là động lòng với cô em nào bên đó rồi?”
Nam Phương lừ mắt nhìn anh ta. “Liên quan gì tới cậu?”
Cậu nam sinh làm ra vẻ sợ hãi cùng kinh ngạc. ‘Ô chu cha, hôm nay sao lại gắt thế hả? Thích em nào bên đó, ngoan ngoãn khai thật đi tớ giúp cậu tán.”
“Biến đi!”Dương Nam Phương bực bội.
Cậu nam sinh kia chắc hẳn cũng biết không thể moi tin gì nữa thì cũng không làm phiền thêm, nhanh chóng đi chỗ khác. Dương Nam Phương cầm chai nước đông lạnh bên cạnh uống một hớp, ánh mắt lại đảo về phía sân trường. Khi nãy, trong hàng trăm con người như thế lại bị thu hút bởi một người. Chỉ bởi vì khi nãy nhìn thấy cô ấy cười rạng rỡ tinh khôi như chiếc áo thun màu trắng mà cô ấy đang mặc, đôi mắt lúc đó chứa đựng vô số tia sáng tuy rằng có chút ranh mãnh khi trêu đùa với bạn bè nhưng sự lấp lánh đó vẫn không tài nào bị vùi lấp.
Các nam sinh lần lượt ra chạy, thể là thi một nhóm bốn người cùng chạy vượt chướng ngại vật. Người về nhanh nhất, sớm nhất sẽ là người thắng cuộc, đương nhiên đây chỉ là bài kiểm tra nhỏ về thể lực chứ không có tính quyết định. Tâm Đan và các bạn nữ sinh trở thành cổ động viên đa zi năng la hét không biết mệt, hiếm khi nữ sinh không bị bắt chạy mà lại được ngồi trong mát thảnh thơi nên tinh thần người nào cũng tốt là chuyện dễ hiểu. Trong lúc vô tình, cô liếc qua dãy hành lang dài ở phòng ban giám hiệu phía xa, nhìn thấy một dáng người cao ráo trong có vẻ quen thuộc, nhưng đáng tiếc là bóng lưng ấy nhanh chóng khuất đi sau cánh cửa phòng.
“Tới lượt chạy của anh Nam Phương rồi kìa.”- Mộng Hương đột nhiên hô lên bên tai làm Tâm Đan giật cả mình quay lại. “Nhưng ba người kia là cùng một phe đấy, không sao cả, anh Nam Phương sẽ thắng.”
“Ba người kia là cùng một phe sao?” Tâm Đan hỏi.
Mộng Hương gật đầu. “Một trong số họ là Đại Tử, là tên đầu gấu có tiếng, còn hai người còn lại là đàn em ăn theo hắn ta.”
Trên chặn đường từ đây tới đích phải vượt qua vô số chướng ngại, học viên có thể dùng mọi cách lăn lê bò liếc miễn sao có thể chạy một cách nhanh nhất, vượt chướng ngại một cách dễ dàng nhất. Điều này không chỉ giúp rèn luyện tốc độ mà còn tăng cường tối đa khả năng tác chiến của học viên.
“Anh Nam Phương, cố lên” Nữ sinh bắt đầu reo hò nhiệt liệt.
Tiếng còi của thầy Thẩm vang lên, cả bốn người đều như ngựa đứt cương mà lao về phía trước. Thân thủ nhanh như những chú thỏ làm tầm mắt người xem cứ phải nhanh chóng di chuyển để có thể theo được người thi đấu.
“Xét về tốc độ, cả bốn người bằng nhau, nhưng nếu xét về vượt chướng ngại thì Dương Nam Phương đúng là nhanh hơn hẳn so với ba người kia.” Cô nói.
Mộng Hương đắc ý hất cằm. “Còn phải nói, đâu phải tự nhiên mà thầy Thẩm tín nhiệm cho anh ấy ở trong đội đặc công chứ?”
Tâm Đan không trả lời Mộng Hương mà tiếp tục chăm chú quan sát, vốn dĩ hành trình thi đấu của bốn người rất thuận lợi nhưng bất ngờ một điều là cô nhìn ra được Dương Nam Phương đang bắt đầu có dấu hiệu giảm tốc lại, Đại Tử rất nhanh đã vượt mặt anh một đoạn.
Nữ sinh bên này la hét cổ động, nhưng Dương Nam Phương lại ngừng lại, hai tay chống vào một chướng ngại thở hổn hển. Đại Tử nắm chắc phần thắng.
“Chuyện gì thế này?” Mộng Hương sửng sốt.
Tâm Đan cũng không biết vì sao, lúc lớp chuẩn bị giải tán, cô có nhìn thoáng qua vẻ mặt của Dương Nam Phương một cái rồi rời đi. Trên đường trở về ký túc, Gia Vi và Mộng Hương liên tục bàn luận về bàn thua ngoạn mục của đội trưởng vừa rồi, cả hai đều vô cùng thắc mắc không biết sao Nam Phương lại dừng lại.
“Tớ biết này!” Tâm Đan lên tiếng, cả hai cô bạn liền nháo nhào tra hỏi. “Nhìn từ biểu hiện trên mặt khi nãy của anh ta, tớ đoán có lẽ anh ta…trúng thuốc mê.”
…
Hôm nay đến lượt phòng ký túc của cô trực trường, lúc vừa quét xong vườn hoa, đang định đi tìm hai người kia rồi về ngủ một giấc thì loáng thoáng nghe thấy có tiếng cãi nhau. Cô cầm cây chổi đi tới con hẻm nhỏ bên cạnh, đây cũng không hẳn là một con hẻm mà chỉ là nơi dùng để lắp đặt đường ống dẫn nước cung cấp cho cả trường xài nên nhà trường đã đặc biệt chừa ra một khoảng chỉ với chiều rộng bằng năm sải tay, thông thường cũng không ai đến chỗ này.
Vừa bước lại gần, bên trong là một mớ âm thanh hỗn tạp. Có tiếng cãi nhau, cũng có tiếng đấm đá, cô vừa thò đầu nghển cổ nhìn vào thì suýt bị một chiếc dép bay vào mặt. Cũng may năm mười hai mười ba tuổi đã ra ngoài lăn lộn, bị mấy ông chủ lớn đánh nhiều nên cũng biết đường né, thân thủ cũng không đến mức tồi. Nếu không lại xui xẻo lãnh một ‘phần thưởng’ vào mặt thì toi đời. Vừa né xong một cú để đời thì đã có một người bị đánh ngã nhào xuống trước mặt mình, cô lui ra sau vài bước để không phải bị va trúng chân.
Cái gì thế này?
Trường quân đội kỷ luật như vậy cũng có côn đồ đánh nhau sao?
Không phải, không phải côn đồ…kia là… Đại Tử lão đại và… đội trưởng cao quý nho nhã lịch sự…Dương Nam Phương!
Mà hình như sự xuất hiện của cô nằm ngoài dự kiến của họ, ai cũng nhìn cô trân trân như thể thắc mắc người này là ai?
Xung quanh, là một mảng yên tĩnh lạ thường.
“Lâm Dung Tâm Đan, cô nhìn cái gì mà nhìn?” Đại Tử cáu gắt.
“Tôi đang xem đánh nhau, mà bạo lực trong trường là phạm nội quy đấy.” Tim cô đập thình thịch nhưng vẫn bình tĩnh nói.
“Chết tiệt!” Tâm Đan gầm một tiếng bước tới chỉ vào mặt cô. “Ông đây đang không vui, cô mà không cút đi ông sẽ…”
“Sẽ cái gì? Hãm hiếp sao?” Cô ngắt lời.
“Không phải, ông sẽ…”
“Đánh tôi sao? Con gái đó.”
“Cô, azz cái con ranh này… muốn chết à?” Đại Tử vung tay lên, vốn dĩ chỉ định hù dọa cho cô gái kia sợ mà bỏ đi đừng làm hắn ta chướng mắt, nào ngờ Dương Nam Phương kịp thời bước tới đẩy mạnh Đại Tử ra rồi chắn trước mặt cô.
“Tao không nghĩ mày hèn hạ tới mức đánh cả con gái.”
Đại Tử không ngờ thằng kẻ thù của mình lại ra mặt vì một cô gái, liền cười khinh bỉ một tiếng. “Mày hiểu rõ tao lắm sao?”
“Tao không hiểu mày nhiều lắm, nhưng đủ để tao biết mày là loại người vì thành tích mà bất chấp tất cả.” Dương Nam Phương bình tĩnh đáp. “Thuốc mê trong chai nước mà tao uống hôm qua, là mày bỏ vào, phải không? Trong giày thể dục tao mang có đinh, là mày bỏ vào, có đúng không?”
Đại Tử nghe xong, vẫn không có gì quá ngạc nhiên, trên mặt vẫn là nét cười khinh khỉnh. “Phải, tao làm đấy, thì sao nào?”
“Thì sao hả?” Dương Nam Phương nói ra ba chữ rồi bước lên hai bước đấm vào mắt Đại Tử làm hắn ta ngã nhào xuống đất, rồi lại tiến lên túm lấy cổ áo hắn ta bắt hắn ta đứng dậy. Đám đàn em của Đại Tử thấy thế thì hung hăng xông lên, lúc này một giọng nói đanh thép từ sau lưng Tâm Đan vọng tới.
“Cả đám các người làm gì ở đây?” Thẩm Trung Kiên đi tới, vẫn là phong thái như…chúa cứu thế. “Có biết đánh nhau trong trường là phạm nội quy nghiêm trọng hay không?”
Đại Tử liền giải thích. “Thầy, là Dương Nam Phương cậu ta động thủ trước…”
“Không cần giải thích nhiều, theo tôi lên văn phòng.”
Tâm Đan lắc đầu thở dài, “Đánh nhau làm gì không biết.”
Cô vừa định quay đi, Thẩm Trung Kiên lại lên tiếng. “Lâm Dung Tâm Đan, em cũng theo lên phòng giám hiệu cho tôi.”
Tâm Đan dừng lại, nghệch mặt nhìn Thẩm Trung Kiên. “Em…em có làm gì đâu thầy?”
Thẩm Trung Kiên véo tai cô, lực véo này cũng đủ làm cô đau đến khóc. “Không cần cãi nhiều, em không không thoát khỏi tội.”
“Ôi thầy Thẩm ơi, Thẩm đại gia, ngài có thể nhẹ tay một chút không?” Tâm Đan gào lên, thế này là thế nào? Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?
“Thưa thầy, cô ấy không liên quan tới chuyện này.” Dương Nam Phương nói.
“Không nói nhiều, lên văn phòng làm bản kiểm điểm.”
Nửa tiếng sau, Tâm Đan mới biết hóa ra ‘Thẩm ác ma’ nghĩ rằng Đại Tử vừa Dương Nam Phương đánh nhau là vì…cô, cũng thường vì chuyện này không phải là chuyện hiếm trong trường Bách Nhật nhưng không may nó lại vận lên người kẻ vô tội nhất là cô. Để rồi với tính khí sắc đá đanh thép của mình, Thẩm kỷ luật đã không cho cô cơ hội phản biện vì theo thầy ấy thì phản biện chính là bao biện, có thể nghe lời giải thích của bất kì ai chỉ trừ học sinh ra.
Vậy nên bây giờ cô là người quỳ chính giữa hai nam sinh kia…
Họ phạm nội quy thì chịu phạt là phải, nhưng cô chỉ là người qua đường mà thôi, sao cũng bị cuốn vào cái chuyện trời ơi đất hỡi thế này chứ?
“Thầy Thẩm, em thật sự bị oan, người gây chuyện trước là Dương Nam Phương, em là nạn nhân đấy.” Đại Tử quỳ ngoài cửa phòng giám hiệu kêu oan inh ỏi.
Tâm Đan chau mày, bực bội. “Gào cái gì mà gào, anh có gào khan cái cổ họng thì cũng chả có tác dụng gì đâu. Anh sinh viên năm mấy đấy?”
“Năm nhất.” Đại Tử đáp.
“Đồng môn rồi, nhưng sao năm nhất mà dám đánh nhau với đàn anh năm ba thế?”
“Đồng môn cái con khỉ.”Đại Tử nghiến răng. “Ông đây lưu ban thôi, nếu ông lên lớp thì ra trường từ lâu rồi.”
Dương Nam Phương quỳ bên cạnh, thản nhiên lên tiếng. “Đàn anh lưu ban, người lớn mà bụng dạ không lớn chút nào, toàn dùng thủ đoạn bỉ ổi để hơn người khác.”
“Mày nói gì thằng kia?” Đại Tử nghe thấy bản thân bị kẻ thù không đội trời chung động chạm thì bắt đầu sừng cổ lên, muốn động tay động chân.
“Thôi đủ rồi.” Tâm Đan lớn tiếng. “Đã bị phạt mà còn không chịu yên tĩnh một chút hay sao? Hai người đánh nhau, bản thân có tội bị phạt là phải. Sao lại lôi kéo cô gái trong trắng tinh khiết như tôi vào cuộc chứ? Rõ ràng tôi chỉ là người qua đường thôi, có liên quan gì tới hai người đâu? Vậy nên mới nói, họa trên trời rơi xuống.”
Dương Nam Phương nhíu mày quay phắt qua nhìn cô. “Trong trắng?”
Đại Tử cũng hành động giống hệt Dương Nam Phương. “Tinh Khiết?”
Dương Nam Phương. “Thật là, cô quảng cáo nước suối sao?”
“Đàn ông con trai sao lại nói chuyện chanh chua như mấy bà thím bán gà ngoài chợ thế?” Tâm Đan vểnh môi, ra dáng vẻ kì thị nhìn anh.
“Con gái con đứa sao lại nói chuyện như bụi đời thế?” Dương Nam Phương cũng không vừa.
“Thì tôi chính là…” Tâm Đan nói. “Nói chuyện với loại người như anh thì phải dùng mấy lời lẽ thô tục một chút mới vừa tầm, không nghe câu đi với bụt mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy à?”
Lúc này Thẩm Trung Kiên mặt mày hầm hầm đi ra. “Đã bị phạt mà các cô cậu còn bàn luận inh ỏi có vẻ vui quá nhỉ? Vậy thì quỳ đến buổi chiều luôn đi.”
Thẩm Trung Kiên quay vào bên trong, mặc kệ cho tiếng gào của Đại Tử vọng theo. Tâm Đan thẫn thờ. “Thầy bước đi như một vị thần…”
Buổi chiều tối hôm đó, cô trở về ký túc với hai cái đầu gối sưng phồng. Mộng Hương còn nói cô hôm nay cho cả đám ăn bánh phồng tôm hay sao? Gia Vi lấy rượu thuốc mà mẹ cô nàng đưa đem ra xoa chân giúp cô. “Đã nói là đừng có nhiều chuyện rồi, người ta đánh nhau cậu chen vào coi làm cái gì?”
“Cái này gọi là họa từ trên trời rơi xuống.” Tâm Đan uể oải. “Ê xuống dưới một chút, đúng rồi, là chỗ đó…”
“Còn dám ra lệnh cho tớ, tớ có phải thợ mát xa đâu.”
Tâm Đan cười. “Thôi mà, cậu làm phước đi, chừng nữa cậu có chuyện tớ đây sẽ không màn bản thân, dù có rơi xuống mười tám tầng địa ngục, à không phải nói là dù có rơi xuống chảo dầu cũng không từ chối.”
“Bớt chém gió đi.” Gia Vi có vẻ như không vui vẻ gì, còn lườm cô một cái.
“Ông trời lấy của người ta cái này thì sẽ cho lại một cái khác, hôm nay tớ xui xẻo như vậy, hy vọng tháng này sẽ được tăng tiền lương.”
Tâm Đan vừa dứt câu, quản lý ký túc đã gõ cửa gọi từ bên ngoài. “Lâm Dung Tâm Đan, bên ngoài có người tìm em.”
Ba cô gái nhìn nhau thắc mắc, Tâm Đan lên tiếng. “Cô chắc chắn là người chứ? Đã mấy giờ rồi? Là người phải không?”
“Vớ vẩn.” quản lý mắng. “Ra nhanh đi, là Dương Nam Phương tìm em.”
Lúc Tâm Đan ra công ký túc, nhìn thấy Dương Nam Phương đang đứng tựa vào bờ tường, trên tay còn cầm cái gì đó, cô bước tới từ phía sau, thật khẽ khàng tiếp cận sau đó hét lớn một tiếng bên tai anh. Dương Nam Phương giật nảy cả mình, suýt chút nữa còn té luôn xuống đất vì vấp chân, anh quay lại, bắt đầu cau có hung dữ. “Thật là cái cô này, muốn hù chết người sao?”
Tâm Đan cười hì hì. “Đàn ông con trai sao lại nhác thế chứ?”
“Cô thử đứng một mình giữa đêm lại còn bị hù đi xem có sợ không?”
“Tìm tôi làm gì?”
“Chân đã đau còn bày đặt hù dọa người khác, không sợ chính mình ngã gãy cổ sao?”
“Phỉ phui cái miệng!” Tâm Đan giơ tay dọa tát. “Tại ai mà tôi xui xẻo bị vạ lây thế này? Giờ còn ở đó bày đặt lên giọng, đúng là sao chổi.”
“Được rồi, vậy sao chổi tới đưa thuốc giảm sưng cho cô, đã đủ để chuộc lỗi chưa?” Dương Nam Phương giơ lọ thuốc trong tay lên. “Mà cũng kì lạ, tự cô thấy đánh nhau rồi bu lại xem chứ tôi có lôi kéo đâu, bây giờ đổ hết tội lỗi lên đầu tôi.”
Tâm Đan nhìn lọ thuốc trong tay anh. “Ơ, lọ này khi nãy Mộng Hương lên phòng y tế họ nói hết rồi mà, sao anh có được hay vậy?”
“Đây là thuốc giảm sưng cấp tốc, trong trường lại có rất ít, còn duy nhất một lọ tôi lấy luôn đấy.”
“Thế sao anh không dùng?”
“Xời, đàn ông con trai thì cần gì dùng mấy cái này?”
“Vậy thì tôi cần.” Tâm Đan không khách khí chụp lấy lọ thuốc trong tay anh. “Đúng là đội trường có khác, đến thuốc hiếm cũng được phòng y tế đưa cho dùng. À…mà sao anh lại tốt với tôi như vậy?”
Đáp lại ánh mắt nghi ngờ của cô là bộ dáng thản nhiên của Dương Nam Phương. Anh chưa kịp trả lời thì Tâm Đan đã kêu lên một tiếng. “Chắc chắn là đang xám hối, vì đã cảm thấy tội lỗi khi kéo một cô gái trong trắng tinh khiết như tôi vào cuộc chứ gì?”
“Không ai trả tiền nên đừng quảng cáo nước suối nữa.” Dương Nam Phương dở khóc dở cười.
Tâm Đan cười. “Ký túc sắp đóng cửa rồi, tôi vào đây.”
“Ừ!”
Cô quay người chạy thật nhanh, giữa đường lại đột nhiên quay lại, cười tươi giơ lọ thuốc trong tay lên phất qua phất lại. “À quên, lần này cảm ơn anh nha, đội trưởng.”
Cô chạy vào bên trong, Dương Nam Phương vẫn đứng yên chỗ cũ, một tiếng đội trưởng lần đầu phát ra từ miệng cô không hiểu sao khiến nhịp tim anh lên xuống bất thường, Dương Nam Phương mỉm cười lắc đầu. “Thật là, làm ơn đừng có cười như thế nữa đi.”
Anh quay người, định rời đi thì giọng nói đầy ám ảnh lại vang lên sau lưng. “Dương Nam Phương, giờ nào rồi mà anh còn lảng vảng ở đây? Chạy bộ năm vòng quanh sân trường rồi về viết hai mươi lần kiểm điểm mau.”
Một giọng gào của anh làm cho chim đang ngủ trên tổ cũng tỉnh giấc. “Thầy Thẩm!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!