Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công - Chương 10: Trai đẹp, trai giỏi, giống như bản sản xuất số lượng có hạn vậy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công


Chương 10: Trai đẹp, trai giỏi, giống như bản sản xuất số lượng có hạn vậy


“Có một số mặt hàng được sản xuất chỉ dành riêng cho người nào đó dùng.”

————————-*———————

Tui là tui ghi lộn cái tên chương nhá =)) thấy không, riết rồi đầu óc tui mơ hồ quá mà TvT sửa lại cái bản thông báo là chỉ mới viết có 10 chương thôi nhá =))

Tui là tui ghi lộn cái tên chương nhá =)) thấy không, riết rồi đầu óc tui mơ hồ quá mà TvT sửa lại cái bản thông báo là chỉ mới viết có 10 chương thôi nhá =))

“Tiệm bánh ngọt Quyên Thanh xin chào ạ.” Tâm Đan ngẩng đầu lên khi nghe tiếng chuông vang lên ở cửa

Người đàn ông kia bước vào, vẫn tây trang chỉnh tề không chút xuề xòa, vẫn một biểu cảm lạnh lùng và loại khí chất trầm ổn khó mà lẫn vào đâu được.

“Chào quý khách.” Tâm Đan mỉm cười, nhìn ra phía sau anh rồi hỏi. “Cục muối không đi theo ngài à?”

“Cục muối?” Người đàn ông đi tới quầy tự chọn.

Tâm Đan không hiểu vì sao, lúc anh ta bước tới gần, cô lại cảm thấy tim mình hơi bất thường, nhưng bất thường thế nào thì không rõ. Anh vừa bước tới gần, hương gỗ mộc thoáng nhẹ dễ chịu dường như khiến hô hấp người đối diện cũng say theo.

Tâm Đan nói. “À, thấy nó nói chuyện mặn quá nên gọi thế cho tiện. Ngài không ngại khi tôi gọi như thế chứ?”

Người đàn ông nhướng mày, vài giây sau nói. “Cũng khá hay.”

“Thế hôm nay nó không đi cùng à?”

“Không, nó bận học.” Người đàn ông đáp. “Tôi đến mua bánh cho nó.”

“Không phải anh nói nó không nên ăn nhiều đồ ngọt sao?” Tâm Đan thừa nhận mình hơi nhiều chuyện nhưng phải thú thật là người đàn ông này khiến cô cứ muốn tìm hiểu xem anh ta…khó hiểu cỡ nào.

Đó không phải là cố tình tỏ ra bí ẩn mà là thật sự bí ẩn, theo kinh nghiệm tiếp xúc với xã hội của một Thanh Nhã năm mười hai mười ba tuổi đã ra đời thì loại người như người đàn ông trước mắt đây đúng là một sự miêu tả hoàn hảo cho cụm từ ‘thâm sâu khó lường’.

Nhưng người đàn ông kia cũng không tỏ ra khó chịu khi cô hỏi một câu không liên quan như vậy, mà vẫn kiên nhẫn trả lời. “Nó được điểm cao, đòi ăn bánh. Hôm nay có loại nào ngon không?”

“À, hôm nay tiệm có một loại bánh mới rất ngon, ánh Crepe, không quá nhiều đường, không ảnh hưởng tới sức khỏe của trẻ con.” Tâm Đan chỉ vào tấm thực đơn trên bàn.

“Có loại nào khác không?”

Tâm Đan liền chỉ tay sang một chỗ khác trên thực đơn. “Này đi, Lamington đây là một loại bánh bao gồm lớp ruột tơi xốp, mềm mịn làm từ bột và trứng, được phủ chocolate bóng bẩy bên ngoài và rắc dừa xung quanh.”

Anh lắc đầu. “Nó không ăn dừa.”

“À…” Tâm Đan lại tiếp tục giới thiệu. “Thế cái này, Dorayaki thì thế nào? Bánh được làm từ bột mì và nhân đậu đỏ, rất béo.”

Người đàn ông lắc đầu. “Quá nhiều đường.”

Tâm Đan thầm nhủ trong lòng, nếu người này không phải là khách thì cô đã bắt đầu trở mặt lâu rồi. “Thế cái này, đây là bánh Pandan còn có tên gọi khác là bánh bông lan lá dứa. Bánh có màu xanh tự nhiên đẹp mắt, mùi thơm của lá dứa và mềm mịn, tơi xốp nhưng cũng không quá ngọt.”

Tâm Đan giới thiệu xong lại ngẩng đầu lên định hỏi ý người đàn ông kia, nhưng bất ngờ là cô thấy anh ta đang nhìn cô và… cười, nụ cười nhạt tuy là nhanh chóng biến mất, vụt tắt như một ngọn đèn có công tắc nhưng cô khẳng định là mình không nhìn lầm. Người khó tính như vậy cũng biết cười sao? Ăn bánh chứ có phải khám sức khỏe đâu mà là khắc khe như thế chứ? Cũng may anh ta không phải là cha của cục muối, nếu không thật thảm cho đứa bé đó quá.

Người đàn ông ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu. “Được rồi, lấy một phần.”

Tâm Đan cười tươi, đây không phải là nụ cười khách sáo mang tính ‘chuyên nghiệp’ của một nhân viên mà là nụ cười phát ra từ nội tâm, lạy chúa, cuối cùng anh ta cũng chốt đơn rồi. Cô vội vàng thu tiền rồi mời anh ta sang bàn bên ngoài ngồi chờ.

Người đứng quầy như cô sợ nhất là phải nói nhiều, vì một ngày phục vụ không phải chỉ cho một khách hàng mà là rất nhiều, vô cùng nhiều, nói càng nhiều thì sẽ càng thê thảm cho cổ họng của mình. Rất nhanh, Sảnh Nhi đã truyền bánh ra, cô cẩn thận gói lại rồi đem tới chỗ người đàn ông kia, anh ta đang nghe điện thoại, thấy cô đi tới thì ra dấu bảo cô để lên bàn rồi thôi.

Tâm Đan cũng không làm phiền, sau khi anh ta nói chuyện điện thoại xong liền cầm bánh đứng lên rời đi.

Được một lúc, cửa tiệm lại mở ra, một đám thanh niên đi vào.

Tâm Đan vừa nhìn trúng vào một người thì nụ cười tắt hẳn, mà người đó vừa nhìn thấy cô thì cũng cứng đờ cả người.

“Bà chị bắt cướp?”

“Thanh niên móc túi?”

Cả hai người đồng thanh.

Chính là thanh niên hôm đó lấy ví của thai phụ. Cậu ta bước tới quầy. “Trùng hợp quá, chị làm ở đây à?”

“Đúng vậy? Mà đừng gọi là chị, tôi còn nhỏ mà.”

Thanh niên cười. “Nhỏ sao? Nhỏ con mắt tôi ấy? Hôm đó chị chỉ với một cú đá mà đã hạ được tôi, nhỏ tuổi mà đánh giỏi thế thì thành cháu của Lý Tiểu Long luôn cho rồi.”

“Đã nói là đừng có gọi là chị mà cái thằng này.” Tâm Đan giơ tay dọa đánh. “Bà đây chỉ mới mười tám tuổi thôi, sở dĩ hạ được cậu là vì bà là sinh viên trường Bách Nhật, được huấn luyện đàng hoàng.”

Cậu thanh niên kia không quan tâm cô là sinh viên trường nào mà nói. “Mười tám sao? Ơ, tôi mười sáu này, dù gì thì chị vẫn là chị.”

Sảnh Nhi bên trong đi ra, nghe thấy thì chen vào. “Mười sáu sao? Trùng hợp quá, em cũng mười sáu này.”

“Cô em cũng mười sáu sao? Trùng hợp quá nhỉ? Cùng bằng tuổi mà sao cô em còn lùn hơn tôi cả nửa cái đầu thế? Suy ra tôi cũng phát triển sớm nhỉ?”

Đám thanh niên đi cùng bước lên, một người ngơ ngác hỏi. “Đại ca, đây là…hai người quen nhau sao?”

Chàng trai móc tui chỉ cô giới thiệu. “À, hôm bữa tao móc túi bà bầu, bả đánh tao đó, người tao kể đó.”

Tâm Đan phụ họa. “Hôm bữa nó móc túi bà bầu, là tôi đánh nó đó.”

“Ê, tính ra hai người khác phe đấy.” Đàn em của thanh niên móc túi kia còn ngơ ngác hơn thế. “Tôi không biết còn tưởng chị em ruột thịt lâu ngày gặp lại.”

“Thường thôi mà.” Tâm Đan và chàng trai kia đồng thanh, cô quay sang. “Mấy đứa vô bàn ngồi, hôm nay chế mày bao.”

“Bao sao?”

“Đương nhiên.” Tâm Đan cười hì hì. “Mấy chục ngàn hôm bữa lấy chỗ cậu cũng không phải lấy cho vui.”

“Tốt quá, đỡ phải ăn dựt.” Chàng thanh niên kia nói.

Tâm Đan quay sang dặn Sảnh Nhi chuẩn bị bánh rồi ra chỉ cái bàn phía xa nói. “Ngồi đi, chỗ đó.”

“Bà chị, tôi muốn ăn thật nhiều.”

“Nhiều con mắt cậu, ăn chút thôi, chừa tôi đường sống.” Tâm Đan lừ mắt nhìn cậu ta, “À mà phải rồi, cậu tên gì thế?”

“Đại Ca.”

“Đại Ca? Tên gì thế?”

“Tên người.” Thanh niên kia đáp. “Tôi trong cô nhi viện ra mà, có tên đâu, nên mấy đứa nó gọi tôi là Đại Ca thì tôi là Đại Ca.”

Tâm Đan nghe xong, biết được hóa ra là những đứa trẻ cùng cảnh ngộ, tâm tư cũng dịu xuống phần nào. “Tội thế, còn nhỏ thế này sao lại rời cô nhi viện sớm vậy?”

“Cô nhi viện giải tỏa, trẻ con đều phải dời sang một ngôi chùa.” Một người nói. “Mà số người bên trong thì quá nhiều, chùa không chứa nổi, nên tụi em đành hy sinh ra đi.”

Đại Ca gật đầu. “Phải đấy, dù gì cũng sống, đâu có chết được.”

Nói được một lúc thì Sảnh Nhi mang bánh ra, Tâm Đan nói. “Mà bảo tôi gọi cậu là đại ca thì không quen miệng lắm, hay là tôi đặt tên khác cho cậu có được không?”

“Tên sao? Tên gì?”

“Cục Tiêu.”

“Cục Tiêu?” Tên gì lạ thế? Đại Ca dần mặt nhìn cô. “Tôi ghét nhất là ăn cay, đặc biệt là tiêu đấy.”

“Thì đúng rồi, vậy nên trong cơ thể cậu thiếu tiêu, sẽ sản sinh ra một số bệnh, vòi vậy lấy cái tên này bù qua sớt lại, cậu sẽ khỏe mạnh hơn.”

Đại Ca chớp mắt. “Chị…vừa nói chị học ở Bách Nhật, vậy chị học ngành gì thế?”

“Y!”

“Wao…” Đại Ca hô một tiếng, cường điệu nói. “Dùng cái tên thay thế cho vitamin trong cơ thể, chị cũng khoa học thật.”

Một đám đồng thanh. “Đỉnh!”

Để ăn mừng Đại Ca có tên mới, tất cả cùng nâng ly nước suối.

Tâm Đan cảm thấy cuộc sống mới cũng không tồi, ít ra cũng đã thích nghi dần dần được với mọi thứ vốn dĩ thuộc về một người khác, Nhiều lúc tự nghĩ, mình như thế này có phải đang chiếm đoạt của Tâm Đan số một quá nhiều rồi không? Cô là Thanh Nhã, điều này không bao giờ cô quên, mà Thanh Nhã thuộc một thế giới hoàn toàn khác so với Tâm Đan. Cuộc sống của cô chỉ là những ngày luôn phải nghĩ cách làm sao để tồn tại, làm sao để có miếng ăn qua ngày, làm sao để không bị đánh. Còn cuộc sống của Tâm Đan, là một môi trường học tập vô cùng tốt ở Bách Nhật, là những người bạn thân thiết không chút câu nệ, là một ngoại hình xinh xắn gần như là hoàn hảo…

Nhưng cuộc sống này vốn dĩ không công bằng như thế, đây không phải bất công với Lâm Dung Tâm Đan. Cũng không phải cô chiếm đoạt tất cả của cô nàng, chỉ là dùng thân xác này để cải biến số phận của cả hai người mà thôi. Nhiều lúc nhìn lên trời thẫn thờ, cô âm thầm nói một câu cảm ơn tới Tâm Đan. Cô không xin lỗi, vì đây là chuyện không ai sắp đặt, nếu có sự định đoạt trước thì đó thuộc về ông trời, cô không có lỗi, vì vậy cô cảm ơn.

Có một số người, vốn dĩ là không quen biết nhưng chỉ mới gặp vài lần liền trở thành tri kỷ. Đối với những người như vậy, từ lần gặp đầu tiên cả hai sẽ cảm thấy quen thuộc đối với đối phương. Lúc trước các dì trong cô nhi viện nói rằng đó là do nhân duyên từ kiếp trước, dẫn tới một sự thân quen xa lạ đến từ kiếp này. Cũng như đám người Đại Tử và Dương Nam Phương, bị phạt cô có một lần liền trở nên gần gũi hơn, tuy không nói là quá mức thân thiết nhưng đi trên sân trường gặp nhau cũng giơ tay chào thoải mái một tiếng. Còn đám người của Cục Tiêu thì thân với cô hơn, nếu một ngày họ thành công nhiều ‘phi vụ’ thì sẽ tới quán ăn bánh cùng cô rôm rả trò chuyện dù cả hai bên chỉ gặp nhau vài lần nhưng lại như anh em một nhà. Đó là tiền duyên, thiện duyên.

Tâm Đan không biết duyên số là có thật hay không, nhưng chắc chắn một điều rằng…cô và người đàn ông lạ mặt kia không có duyên, nếu có thì cũng là nghiệt duyên.

Kể từ hôm đó, ngày nào anh ta cũng tới mua bánh ngọt, mỗi lần đều nói là mua làm phần thưởng cho thành tích học tập của Cục Muối. Cái đó không quan trọng, quan trọng là lần nào anh ta cũng bắt cô tư vấn hàng loạt các món bánh đến khi cô khan cả họng anh ta mới chốt món bánh Pandan quen thuộc.

Lần nào cũng như vậy nhiều khi khiến cô phát bực muốn hỏi lại một câu. “Lần nào anh cũng lấy có món bánh này, thế bảo tôi tư vấn làm cái quái gì?”

Nhưng ông chủ từng phổ cập kiến thức cho cô, ông bảo rằng: Khách hàng là thượng đế.

Được rồi anh là thượng đế, hãy nhận của tôi vài nén nhan.

Dần dần, hai tháng trôi qua, việc mỗi ngày bị bắt ra tư vấn bánh cũng là một thói quen, cứ khoảng hai giờ trưa mỗi ngày cô sẽ uống cả bình nước lớn sau đó chuẩn bị tâm thế ra trận. Sau khi ‘thượng đế’ khó tính rời đi thì cô như chiến binh, à không, là thương binh. Nhưng người đàn ông này có vẻ rất quy củ, anh ta đến tiệm lúc nào cũng đúng hai giờ trưa mỗi ngày, nếu có chênh lệch thì cũng là sớm hơn hai hay ba phút gì đó chứ không bao giờ trễ dù chỉ một phút.

Một người đàn ông, ăn mặc chỉnh tề, sống có quy luật chắc chắn tính tình khó hầu hạ, vô cùng khắc khe.

Uổng công ban đầu cô có hảo cảm với anh ta, ông Gia Cát Lượng trong sách nói không sai ‘họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm.’

Thời gian êm đềm ở trường quân đội chưa trôi qua được bao lâu đã tới kì thi thể lực xét duyệt học kỳ một. Ngày hôm đó, cả đám bất ngờ khi nhận ra tới ngày thi. Vấn đề là đây là một cuộc thi không thông báo trước, học sinh hoàn toàn không biết chuyện gì cho tới khi nghe thầy Thẩm triệu tập tất cả học sinh, hội đồng chấm thi mười một người vô cùng hoành tráng.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, những người được chỉ định đã đứng thành bốn hàng chỉnh tề. Lát sau, thầy phụ trách thể lực huấn luyện bắn súng – Thẩm Trung Kiên từ bên trong đi ra.

Dương Nam Phương:”Nghiêm! Chào!”

Tất cả giơ tay lên, kỳ thật Tâm Đan rất thích chào kiểu này, nhìn nó rất oai phong.

Dương Nam Phương: “Thôi!”

“Chào các em! Đa số các em đều đã qua kì thi cuối kì quyết định xem có được tiếp tục theo học ở đại học Bách Nhật hay không. Vừa qua nhà trường đã nhận được một công văn của cấp trên, yêu cầu giữ bí mật chuyện này cho đến khi mọi người thi xong. Trong công văn ghi rằng, ngoài phần thi lý thuyết ra thì các em còn phải vượt qua một vòng thi gọi là thể lực. Tương lai mọi người sẽ là quân nhân, phục vụ nước nhà,vì vậy phần thi này sẽ quyết định xem các em đủ tư cách tiếp tục theo học đại học Bách Nhật hay không?”

Các học viên hoang mang nhìn nhau, ai cũng bất ngờ ngỡ ngàng.

“Nếu là sát hạch thể lực thì cũng phải nói trước một thời gian để bọn em chuẩn bị chứ, đùng một cái như vậy thì tinh thần đâu ra mà thi?”- Gia Vi.

Thẩm Trung Kiên nhìn qua, ánh mắt sắc bén: “Vậy trên chiến trường quân địch có đợi em có tinh thần rồi mới tấn công để em đánh không? Ở hậu phương quân lính có đợi em có tinh thần rồi mới bị thương để em chữa trị không? Học viên ở trường Bách Nhật phải dũng cảm mưu trí, nhạy bén, có một tinh thần sẵn sàng đương đầu với nguy hiểm. Bất cứ ai không đáp ứng được những yêu cầu này thì đều có thể rời khỏi đây.”

Tâm Đan bĩu môi lầm bầm trong miệng. “Thời bình mà nói cứ như sắp chiến tranh không bằng.”

Dương Nam Phương bên cạnh nghe được giật tay cô một cái.

Không ai dám nói thêm lời nào nữa.

Thẩm Trung Kiên nhìn quanh một vòng rồi hài lòng nói tiếp: “Tham gia giám sát chấm thi đợt sát hạch lần này là hai người do chỉ huy trưởng đích thân tiến cử tới. Một là giáo viên vừa du học ở Nga về, từ nay sẽ cùng với thầy Mark phụ trách môn tâm lý học cho các em, Nguyễn Trọng Khanh!”

Tất cả học sinh đồng loạt vỗ tay chào mừng, Tâm Đan cũng miễn cưỡng ảo não vỗ tay theo. Từ bên trong một người đàn ông khôi ngô bước ra, nhìn anh ta có vẻ như chưa quá ba mươi tuổi. Tướng mạo đường hoàng, phong thái hiên ngang, nụ cười tỏa nắng. Anh ta vừa bước ra, các học viên nữ ít ỏi bên cạnh Tâm Đan cũng sáng mắt lên.

Đừng nói bọn họ, ngay cả cô cũng…

Đôi giày anh ta mang là giày thể thao số lượng có hạn của hãng Nike hôm trước vừa mới rao bán trên mạng. Màu sắc của đôi giày là màu trắng, dây giày được buộc một cách xuề xòa cho có, nhưng không quá khó chấp nhận. Tâm Đan nghĩ đây là người không câu nệ chuyện nhỏ, tính tình thoải mái dễ tiếp cận. Bên cạnh đó chiếc quần anh ta đang mặt là quần jean bó sát, có thể anh ta là một người thích phá cách, có tinh thần hăng hái và đầy năng lượng. Anh ta mặc chiếc áo thun màu xám in chữ, bên ngoài là chiếc áo khoác sọc caro mỏng, cách ăn mặc này khá phù hợp với thời tiết mát mẻ chứng minh anh ta không dập khuôn trong trang phục, thích tìm những điều mới mẻ. Là người có tính thích hợp với hoàn cách rất cao. Cho dù…cách ăn mặc này của anh ta hình như không hợp hoàn cảnh lắm, không giống đi nhận chức mà giống…đi vũ trường hơn.

“Đẹp trai quá!”Mộng Hương cảm thấy trái tim mình đang đập thình thịch, cô nàng kéo tay Tâm Đan: “Đan Đan cậu nhìn xem, đẹp trai quá đi…”

Tâm Đan buồn cười, vừa thấy thầy giáo đẹp trai tỏa sáng là quên luôn thần tượng Dương Nam Phương trong lòng, sao nữ nhân lại có thể phũ phàng như thế chứ? Ngay cả Gia Vi tính tình điềm đạm cũng phải lên tiếng. “Du học quả là có khác, phong thái khác chúng ta. Xem nụ cười kia kìa…”

“Cực phẩm như vậy, vừa thành đạt vừa tài hoa lại vừa có ngoại hình, chắc chắn là có chủ rồi. Hai thiếu nữ trẻ trung như hai người muốn bị tạt axit bỏng mặt hay sao?” Tâm Đan không ngại tạt một gáo nước lạnh vào mặt hai thiếu nữ.

Mà đây không phải nước lạnh thông thường, là nước từ thiên sơn đầy tuyết đem về. Mộng Hương quay qua, lừ mắt nhìn cô nói. “Dựa vào đâu cậu biết thầy ấy có chủ rồi? Chui dưới gầm giường người ta rình à?”

“Trai đẹp, trai giỏi, giống như bản sản xuất số lượng có hạn vậy, đều rất nhanh cháy hàng. Không tới phiên chúng ta đâu, leo xuống đi cô gái.” Tâm Đan cười.

Gia Vi và Mộng Hương không thèm để ý cô nữa, cô cũng chả thèm thông não bọn họ, cứ để họ bị tạc phân hôi vài lần cho biết. (Bạn thân vcl)

Nhưng đột nhiên, Dương Nam Phương đứng bên cạnh chêm vào một câu. “Chưa chắc.”

Tâm Đan quay qua, thấy anh nhìn mình mới biết vừa rồi là đang nói chuyện với mình, nhưng sau người ta nói chuyện với cô mà cô chả hiểu anh ta nói cái gì nhỉ? “Hả?”

Dương Nam Phương nhìn cô một cái, hạ giọng. “Có một số mặt hàng được sản xuất chỉ dành riêng cho người nào đó dùng.”

Tâm Đan chớp mắt. “Đội trưởng, anh sảng hả? Nói gì thế?”

“Tôi nói…” Dương Nam Phương quay sang, nhìn vẻ ngơ ngác trên mặt cô đột nhiên ánh mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ. “Tôi nói em còn bàn việc riêng trong lúc này coi chừng bị thầy Thẩm phạt chạy vài vòng sân đấy.”

“Xời, làm gì có…”

“Lâm Dung Tâm Đan, em có thôi làm ồn không hả?” Giọng nói sang sảng của Thẩm Trung Kiên lại vang lên làm cô giật mình. “Mất trật tự ngay trong lúc tôi phổ biến, phạm nội quy, phạt em chạy một vòng sân trường.”

“…” Tâm Đan. “Thầy Thẩm…”

“Không nói nhiều, đây là mệnh lệnh.”

“Em biết rồi.” Tâm Đan thở dài, ỉu xìu…

—————————-*—————————

Đoạn sau nam chủ xuất hiện rồi:)) mà nói xuất hiện cũng không phải, ảnh xuất hiện lâu rồi mà =)) vậy nhé, hẹn gặp vào 28 tuần sau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN