Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công
Chương 99: Người còn lại trong ảnh là ai?
Vào giữa mùa hạ, khí trời dần trở nên oi bức hơn sau trận tuyết lớn vừa qua
Vào giữa mùa hạ, khí trời dần trở nên oi bức hơn sau trận tuyết lớn vừa qua. Kể từ khi từ Lam Giang trở về, cả hai người cô và Ngụy Giang Thiên dường như ít có thời gian dành cho nhau hơn hẳn. Ảnh chỉ mới nghỉ có ba ngày để cùng cô đi chơi ấy vậy mà bệnh viện đã có hàng tá ca mổ đợi anh thực hiện. Ngày cũng phải tới tận nửa đêm anh mới có thể quay về nhà, đến lúc đó có khi sẽ ngủ thật còn có khi lại cố tình giả vờ ngủ. Những lúc giả vờ như vậy, cô đều phát hiện, việc đầu tiên khi anh làm khi quay về nhà đó chính là nhẹ nhàng mở cửa phòng của cô sau đó sẽ giảm nhiệt điều hòa xuống vừa đủ mát và cuối cùng là hôn lên trán cô một cái thật khẽ khàng.
Tâm Đan nghĩ có lẽ bản thân đã thật sự trầm luân rồi, liệu có khi nào dành cả mười phần tình cảm đặt hết lên người đàn ông này hay không?
Tình cảm của anh, sự dịu dàng của anh tất cả đều như một loại ma dược khiến cô từ từ đánh mất chính bản thân và quy tắc của mình, cam tâm tình nguyện sa vào lưới tình mà anh giăng.
Cô vẫn chưa chính thức nói với anh rằng, cô yêu anh. Ngụy Giang Thiên cũng không ép buộc cô hay yêu cầu gì cô ở đâu nói đấy.
Nhiều lúc Tâm Đan tự hỏi, anh thật sự không quan tâm chuyện đó hay là không muốn ép buộc cô?
Hơn ai hết, chính bản thân Tâm Đan hiểu rõ. Cô yêu anh. Nhưng chẳng qua là chưa nói ra, không rõ lý do vì sao lại có điều ‘chưa thể’ ấy. Vì thân phận khác biệt, vì anh quá tốt hay vì cô chưa đủ tốt? Không có lý do nào cả, chỉ có linh cảm của cô.
Tâm Đan vẫn luôn cảm nhận được câu nói: Có được, chính là khởi đầu của mất đi.
Sau khi chạy bộ xong, vốn dĩ định về nhà thì điện thoại reo lên. Là Nguyễn Trọng Hy.
Lúc nhìn thấy tên hắn hiển thị trên màn hình thông báo cuộc gọi, Tâm Đan có chút sững sờ, không khỏi cho rằng hắn bấm nhầm nên gọi nhầm số. Nhưng sự thật chứng minh là không phải, Nguyễn Trọng Hy hẹn cô tại một quán cà phê, bảo Tâm Đan lấy giấy viết ra ghi lại địa chỉ sau đó đưa cho tài xế taxi.
Tâm Đan suy nghĩ thấy dù gì hắn cũng lo lắng bản thân cô mù đường, có lòng như vậy nên cô cũng không như mọi khi làm khó dễ hắn.
Người ta nói phụ nữ khi yêu sẽ dịu dàng hơn, không ngờ lại ứng lên chính bản thân cô.
Lúc Tâm Đan tới nơi, theo sự hướng dẫn của phục vụ cô cũng nhìn thấy Nguyễn Trọng Hy.
Phải công nhận hai anh em nhà này, tuy rằng không có chung huyết thống nhưng vẫn thể hiện rõ phong thái quý tộc nho nhã, diện mạo điển trai một chín một mười tuyệt đối không quá thua kém. Nếu ở Ngụy Giang Thiên là loại điềm tĩnh lịch lãm, thì Nguyễn Trọng Hy lại khác hẳn với bộ dàng tà mị, yêu nghiệt.
Hôm nay hắn mặc chiếc quần jeans phối hợp với áo pull cổ tròn màu xanh rêu chiếc áo giúp hắn có thể phô nét đẹp đầy đặn của cổ cùng với thân hình tráng kiện. Phong cách hôm nay của hắn cực kỳ giản dị nhưng lại vô cùng cuốn hút, dưới chân còn đơn giản tới mức chỉ mang một đôi giày thể thao trắng thay vì giày da như mọi khi.
Tâm Đan đi tới, Nguyễn Trọng Hy cũng chỉ đưa mắt nhìn cô một cái sau đó bất ngờ đứng lên đi vòng qua kéo ghế đối diện mình sau đó giơ tay làm động tác mời ngồi.
Các cô gái xung quanh hẳn là hiện đang ghen tị với cô lắm, chắc chắn họ đang muốn băm cô ra rồi ném tận Thái Bình dương.
Tâm Đan im lặng, ngồi xuống ghế. Nguyễn Trọng Hy quay trở lại vị trí của mình, giơ tay lên nhìn đồng hồ. “Không tồi, em đến rất đúng giờ, tôi thích người đúng giờ. Chuyến đi Lam Giang thế nào?”
Phục vụ đem menu gọi nước lên, Tâm Đan cũng thoải mái nhận lấy rồi mở ra xem, dù gì thì bữa nước ngon này cũng là do Nguyễn Trọng Hy mời nên cô cũng không quá căng thẳng về chuyện tiền bạc. Ánh mắt dán chặt lên những giá tiền trong menu, thuận miệng nói một câu. “Hôm nay anh ăn mặc thoải mái nhỉ?”
Cô không quá ngạc nhiên về chuyện Nguyễn Trọng Hy biết cô sẽ tới Lam Giang.
Nguyễn Trọng Hy mỉm cười, anh biết đây chỉ là câu hỏi tiện miệng, trên thực tế cô không có ý định nghe câu trả lời nhưng anh vẫn cố tình đáp. “Vừa có một buổi đánh golf xong.”
Tâm Đan nâng tầm mắt. “Ô, thú vui tao nhã như vậy liệu có phù hợp với anh không?”
“Mình thấy nó hợp thì nó sẽ hợp, con người sinh ra vốn dĩ là để thích nghi với từng hoàn cảnh. Với lại, tôi cũng không tự dưng chạy đi đánh golf, vì cô bạn minh tinh của tôi thích nên tôi đành chiều chuộng cô ấy một chút.” Nguyễn Trọng Hy nói rồi, lại quan sát sắc mặt của cô.
Tâm Đan ngay cả mắt cũng không nâng lên, nhưng lại thừa sức nhận ra loại đánh giá từ phía Nguyễn Trọng Hy, cô hừ một tiếng. “Anh đừng có đánh giá tôi, tôi đối với các cô bạn minh tinh của anh cũng không có ý định xin chữ ký. Làm ơn, cho tôi một chai nước suối.”
Phục vụ nhận lấy, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
“Ở cạnh Ngụy Giang Thiên mới có một thời gian, vậy mà đã biết cách dò xét tâm tư người khác rồi sao?” Nguyễn Trọng Hy tựa ra sau ghế, khoanh tay nhìn cô chăm chăm. “Chọn đi chọn lại cả buổi, sao lại chọn nước suối.”
“Những loại thức uống ở đây đều có hại cho sức khỏe, hàm lượng đường có quá nhiều, không tốt cho gan trong quá trình đào thải.” Tâm Đan đáp.
Hắn cười. “Quả nhiên em đã lây Ngụy Giang Thiên thật rồi. Có một người bạn từng nói với tôi, tuyệt đối đừng rước về một cô vợ học y hoặc là bác sĩ, bởi vì chỉ cần mình ra ngoài vụng trộm một chút, khi về nhà ăn buổi cơm do chính vợ của mình nấu. Biết đâu lại là buổi cơm cuối cùng.”
“Sợ bỏ kịch độc xyanua vào cơm sao?” Tâm Đan nói.
Nước suối nhanh chóng được đem lên, Nguyễn Trọng Hy giơ tay giúp cô mở nắp chai rồi từ từ rót nước vào tẩy đá lạnh. “Tôi nghe nói, em mua tin từ tòa soạn?”
Tâm Đan trừng mắt kinh ngạc, sao hắn biết chuyện này?
Nguyễn Trọng Hy mỉm cười. “Đừng căng thẳng, người trong tòa soạn đều là tay trong của tôi, em dùng tiền mua tin tức của nhà tôi đương nhiên họ sẽ nghi ngờ và báo cáo lại với tôi rồi.”
Cô bối rối, có chút không biết nên nói gì. Đáng lý ra cô phải nhận ra từ sớm, chỉ là chưa kịp tình huống này. cũng không ngờ rằng thế lực của nhà họ lớn tới mức có thể thao túng cả truyền thông. Có thể nhà họ Nguyễn không đủ thực lực làm việc đấy, nhưng Nguyễn Trọng Hy và cả Ngụy Giang Thiên thì hoàn toàn có thể.
Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh, tuyệt không để bản thân bị vạch trần tới mức quá mất mặt. “Vậy thì sao? Thời buổi bây giờ dùng tiền mua tin, không phạm pháp chứ?”
“Vậy còn phải xem em mua tin gì.” Nguyễn Trọng Hy đáp. “Có điều, những chuyện về Ngụy Giang Thiên, em muốn biết thì cứ hỏi anh ta, cần gì phải đi đường vòng như vậy? Hay là…hai người vẫn chưa thực sự thân mật tới mức nói về chuyện cũ của nhau?”
Cô chớp mắt, trong lòng có chút hoảng loạn.
Nguyễn Trọng Hy thu hết biểu cảm của cô vào, đáy mắt lại bất chợt lướt qua một tia vui vẻ. “Quả nhiên là tôi đoán đúng, hai người, đúng là còn khoảng cách, hơn nữa còn rất xa. Nếu em muốn biết chuyện về Ngụy Giang Thiên, cứ hỏi tôi, tôi cùng anh ta lớn lên, chuyện về anh ra tôi biết rất rõ.”
Cô nhìn hắn. “Thật sự anh sẽ nói tôi biết sao?”
Nguyễn Trọng Hy nhún vai. “Tôi không có lý do gì để giấu em cả. chỉ cần em hỏi, tôi nhất định sẽ thành thật trả lời.”
“Tôi, tôi không biết nên hỏi gì.”
Nguyễn Trọng Hy tốt bụng mỉm cười. “Không sao, tôi sẽ nói, bắt đầu từ Khâu Chấn Đông cha của Ngụy Giang Thiên. Thế nào?”
Cô nâng mắt, nghi hoặc. “Anh ấy không theo họ cha sao?”
“Đúng vậy. Khâu Chấn Đông là một tên giang hồ, côn đồ, hút chích. Dì Ngụy, là vợ của cha tôi hiện tại, lúc sống với Khâu Chấn Đông, đã chịu rất nhiều ủy khuất. tên đàn ông đó, vốn dĩ là cặn bã, không ngày nào là không say xỉn về đánh vợ của mình.”
Hai tay để dưới gầm bàn của Tâm Đan vô thức nắm chặt lại, cô cũng sinh ra trong một gia đình tựa tựa như vậy nên rất nhạy cảm với chuyện bạo lực gia đình.
“Khâu Chấn Đông vốn dĩ nghèo rớt mồng tơi, ăn trộm ăn cắp, đầu làng cuối xóm già trẻ lớn bé không chừa một ai. Nhưng vận may đã đến, ông ta trúng một lô đất lớn, thế là phất lên gái bu rất nhiều. Có lần, ông ấy dẫn về một cô gái trẻ, ở ngay trước mặt dì quan hệ với cô ta.”
“Sao anh biết rõ như vậy?”
“Đừng vội, cứ nghe tôi nói hết. Khâu Chấn Đông bắt dì phải hầu hạ cô tình nhân trẻ của ông ta, bọn họ xem dì không khác gì một nô lệ. Dì Ngụy trước khi gặp Khâu Chấn Đông, là bạn gái của cha tôi, cho tới khi bà ấy cùng với Khâu Chấn Đông kết hôn cả hai người cha tôi và bà ấy vẫn còn yêu nhau.”
“Vậy tại sao lại có anh chứ?” Tâm Đan khó hiểu.
Nguyễn Trọng Hy nhếch môi. “Trước khi có tôi, cha tôi và Ngụy Yến là một đôi tâm đầu ý hợp. Nhưng vì một lần sơ suất, dì ấy mang thai con của Khâu Chấn Đông, ông bà nội tôi không chấp nhận chuyện này nên kịch liệt phản đối. Thế là Ngụy Yến gả cho Khâu Chấn Đông, con cha tôi lấy mẹ tôi. Cả hai người thất lạc nhau bảy năm, cho tới sau khi mẹ tôi qua đời vì đột quỵ, hai người đó mới gặp lại, lúc đó Ngụy Giang Thiên và tôi đã bảy tuổi. Khi cha chứng kiến cảnh dì bị bạo hành như vậy, ông cực kì không chịu nổi, có nhiều lần ông muốn đem người tới dạy dỗ Khâu Chấn Đông một bài học. Đỉnh điểm của việc này là một lần, cô tình nhân trẻ kia phách lối, nằng nặc muốn dì Ngụy liếm chân cho cô ta. Cha tôi biết tin, tức tới mức tăng huyết áp, sau khi được điều trị thì kéo người tới nhà muốn đưa dì Ngụy rời khỏi tên cặn bã kia.” Nguyễn Trọng Hy uống một ngụm cà phê, ánh mắt dường như đăm chiêu đi vài phần. “Thế nhưng, lúc ông và thuộc hạ đến nhà, lần đó tôi cũng có đi theo. Cô có biết chúng tôi chứng kiến được cảnh tượng gì không?”
Tâm Đan lắc đầu, hai tay bắt đầu tuôn ra vô số mồ hôi.
Ánh mắt Nguyễn Trọng Hy rét lạnh. “Chúng tôi nhìn thấy, Khâu Chấn Đông nằm dưới nền gạch, chết – tức – tưởi cùng với tình nhân của ông ta. Trong nhà, trên trường, trên kệ bếp đều là máu. Giống như vừa trải qua một cuộc giằng co kịch liệt. Đặc biệt là cô tình nhân kia, cả gương mặt đều bị hủy, cái cổ nhỏ cũng chỉ còn một chút là đứt lìa khỏi thân, chết không nhắm mắt. Mà dì Ngụy, rất hoảng sợ ngồi ở một góc, cả người dì dính rất rất nhiều máu…”
“Là dì ấy giết sao?” Tâm Đan hỏi.
Nguyễn Trọng Hy lắc đầu. “Không, là Ngụy Giang Thiên.”
Cô trừng lớn mắt, dường như không tin vào tai mình.
Hắn dường như biết rõ suy nghĩ của cô, lặp lại lần nữa. “Là Ngụy Giang Thiên, anh ta giết chính cha ruột của mình và cả cô tình nhân kia. Lần đó, là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Ngụy Giang Thiên. Chúng tôi bằng tuổi nhau, lúc đó tôi cũng không khỏi kinh ngạc, khi nhìn thấy anh ta đứng ở một góc, rất bình tĩnh, nhìn thi thể của hai người kia gục ngã xuống đất. Khi chúng tôi tiến vào, anh ta vẫn không chút gì gọi là hoảng loạn. Sau đó cha tôi tìm thấy trên người Ngụy Giang Thiên có một khẩu súng, nhưng Khâu Chấn Đông và cả cô tình nhân kia đều dao chém nhiều nhát mà chết. Có biết tại sao không? Tôi biết, là vì súng so với dao nhẹ nhàng hơn rất nhiều, một phát là chết còn dao, trước khi chết phải bị dày vò đến mức sống không bằng chết, đó chính là khoái cảm của sự phát tiết.”
“Không thể nào, anh ấy không phải như vậy…anh nói bậy.” Cô liên tục lắc đầu, làm sao cô có thể tiêu hóa hết cả câu chuyện kinh dị như vậy đây? Ngụy Giang Thiên, một người ôn nhu dịu dàng thấu tình đạt lý, dù anh có lạnh lùng lập dị nhưng cô không tin anh có thể cầm dao chém chết cha ruột của mình. Dù cho ông ta đã làm nhiều chuyện không phải, nhưng giữa cha con với nhau, cho dù hận thế nào cũng không thể chính tay giết cha mình như vậy.
Hắn nhếch môi, lạnh nhạt hỏi. “Mới có bao nhiêu đó mà đã không chấp nhận được thì làm sao đủ sức nghe tiếp những câu chuyện khác về Ngụy Giang Thiên?”
“Anh nói gì?” Cô nghi hoặc, những câu chuyện khác không lẽ còn khó chấp nhận hơn cả chuyện chính tay giết cha mình?
“Hừ, số người Ngụy Giang Thiên giết không chỉ dừng lại ở con số hai. Thế giới của anh ta, cô vĩnh viễn không hiểu hết được, nếu không thể chấp nhận được tội ác của anh ta thì làm sao chấp nhận tình yêu dịu dàng của anh ta?” Đối mặt với vẻ kinh hoàng của Tâm Đan, Nguyễn Trọng Hy cũng làm như không thấy. “Có biết Hồng Môn không?”
Tâm Đan lắc đầu.
“Xem ra Ngụy Giang Thiên thật sự muốn làm tốt vai thiên thần trước mặt em.” Nguyễn Trọng Hy buông một câu.
Tâm Đan không quan tâm lời hắn nói. “Hồng Môn thế nào?”
Nguyễn Trọng Hy không có ý định trả lời. “Hôm nay muộn rồi, không nói nữa, tôi đưa em về.”
Hắn đứng lên, qua người định rời đi, Tâm Đan cũng khẩn trương đứng lên. “Anh nói tôi biết đi.”
Nguyễn Trọng Hy dừng bước. “Bây giờ em còn đang rất sốc, tôi nói chưa chắc em sẽ tin.”
“Tôi tin anh.” Tâm Đan dứt khoát đáp, không chút chần chừ.
Lần này Nguyễn Trọng Hy quay lại, ánh mắt thâm thúy nhìn cô. “Tại sao tin tôi?”
“Tại vì, anh là người duy nhất kể cho tôi biết những chuyện này.”
“Em cũng biết tôi và Ngụy Giang Thiên không thuận, em không sợ tôi bôi nhọ anh ta sao?”
“Tôi biết trước kia hai người từng rất thân thiết.”
“Dựa vào đâu em khẳng định như vậy?”
Tâm Đan cúi đầu, lấy trong ví ra một tấm ảnh giơ ra trước mặt hắn. “Dựa vào nó.”
Nguyễn Trọng Hy vừa đưa mắt nhìn tới tấm ảnh, thần sắc liền trở nên khác lạ, cực kì lạnh lẽo.
Trong ảnh là ba người con trai, chạc tuổi nhau. Một người là Ngụy Giang Thiên đứng giữa, một người là Nguyễn Trọng Hy đứng cạnh anh và người còn lại là một người lạ mặt. Họ đều còn rất trẻ, và tấm ảnh này cũng đã cũ kỹ, tuy rằng được Ngụy Giang Thiên bảo quản trong album rất kỹ lưỡng nhưng vẫn không tránh khỏi vết hoen cũ theo thời gian. Cả ba người khoác vai nhau, rất vui vẻ nhìn vào ống kính máy ảnh.
Cô vô tình nhìn thấy nó khi dọn nhà.
“Chuyện này tôi không muốn nhắc tới.” Nguyễn Trọng Hy quả nhiên không còn hứng thú tiếp tục nói chuyện, hắn bước nhanh rời khỏi.
Tâm Đan đi theo hắn, cô cũng biết có hỏi cũng không thể khai thác được gì. Lúc cô lên xe, Nguyễn Trọng Hy ngồi ở ghế lái nhìn qua hỏi. “Em muốn về trường hay về nhà Ngụy Giang Thiên?”
Cô quay qua. “Sao anh biết?”
Nguyễn Trọng Hy đáp. “Tấm ảnh vừa rồi, em có được chứng minh em ở nhà Ngụy Giang Thiên.”
“Về nhà Giang Thiên.” Tâm Đan trả lời, sau đó lại lấy tấm ảnh ra xem kỹ.
Nguyễn Trọng Hy chỉ liếc một cái, cũng không nói gì thêm, cho xe chạy đi.
Xe chạy được một lúc, Tâm Đan lên tiếng. “Anh chỉ dựa vào tấm ảnh liền khẳng định tôi tìm được ở nhà Ngụy Giang Thiên, anh không cho rằng tôi tình cờ lụm được trong thùng rác sao?”
Tốc độ xe nhanh hơn một chút, bởi vì sắc mặt Nguyễn Trọng Hy đã trở nên xấu đi đôi chút. “Đặt câu hỏi rất thông minh, tôi bắt đầu nhận ra bản thân phải cảnh giác với em rồi.”
Tâm Đan không quan tâm câu khen ngợi tùy tiện của hắn, mà trả lời chính câu hỏi khi nãy của mình. “Trừ khi anh biết, Ngụy Giang Thiên sẽ không đem ảnh bỏ thùng rác, hay nói đúng hơn anh ấy trân trọng tình bạn cũng như bức ảnh này.”
Tốc độ xe tăng nhanh đáng kể. “Nghĩ nhiều rồi, anh ta không phải trân trọng tình bạn, mà là đang mặc cảm với tội lỗi.”
Tâm Đan không lập tức trả lời, tiếp tục quan sát người lạ mặt trong ảnh. “Người còn lại trong ảnh là ai?”
“Hỏi làm gì? Em cũng không biết người đó.”
“Tôi đoán, anh ta chính là lý do khiến Ngụy Giang Thiên và anh trở mặt.” Cô mạnh dạn nói ra suy luận của mình.
“Lâm Dung Tâm Đan, tôi tạm thời không muốn nói đến chuyện này. Rốt cuộc em muốn gì?” Nguyễn Trọng Hy hơi to tiếng.
Cô cũng không bận tâm với cơn giận của hắn, thản nhiên đáp. “Muốn anh chạy xe chậm lại, tôi không muốn chết vì tai nạn giao thông, cảm ơn.”
Nguyễn Trọng Hy có chút sững sờ trước sự bình tĩnh của đối phương, vô thức thả chậm tốc độ lại.
Hắn nhận ra đối với cô gái nhỏ này, mình nhất định phải nâng cao cảnh giác.
Lúc trước có thể Tâm Đan là cô gái nhỏ vô hại, không có tâm tư, cũng không giỏi kìm chế cảm xúc. Nhưng bây giờ, có thể là ảnh hưởng từ Ngụy Giang Thiên, cô thật sự trở nên cứng cỏi hơn rất nhiều.
Sau buổi gặp hôm đó, cô đối với Ngụy Giang Thiên lại có chút cẩn trọng hơn.
Thực tế cô cũng không biết mình nên dùng thái độ gì để đối diện với anh đây. Ngụy Giang Thiên có quá nhiều bí mật, dường như những bí mật đó đều vô cùng kinh khủng. Cho dù anh giết chính cha ruột của mình là để tự vệ, thì một đứa trẻ bảy tuổi lại có thể bình tĩnh sau khi giết người là một chuyện hết sức đáng sợ.
Đối với chuyện này, Tâm Đan giữ thái độ bán tín bán nghi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!