Người Tôi Yêu, Nay Đã Bạc Đầu - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
211


Người Tôi Yêu, Nay Đã Bạc Đầu


Chương 1


Edit: Mạn Mạn

Beta: Manh

“Thưa cô Du, chúng tôi đã liên lạc được với Giang tiên sinh rồi, ông ấy sẽ tới đón cô nhanh thôi.” Nhân viên công tác nở nụ cười chuyên nghiệp, bưng cốc nước đến cho Du Dao rồi nhìn cô như đang quan sát sinh vật lạ.

Du Dao nhận cốc, nói lời cảm ơn, cô vô thức nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường ở phía đối diện: 17 giờ 31 phút ngày 15 tháng 7 năm 2058.

Năm 2058.

Cô nâng cốc, uống một ngụm nước.

Ngày 15 tháng 7 năm 2018 là ngày kỉ niệm một năm kết hôn của cô và Giang Trọng Lâm. Hiếm khi nào cô lại tự tay chuẩn bị một bữa cơm, kết quả, vừa ra cửa mua thức ăn, trên đường về nhỡ té nhào một cái, lúc bò dậy thì phát hiện cảnh vật xung quanh bỗng trở nên xa lạ. Cho tới hiện tại, cô vẫn chưa thể tin được mình chỉ té một cái liền “té” đến bốn mươi năm sau, “xuyên” thẳng từ năm 2018 đến năm 2058.

Sau khi ngây người tại chỗ hồi lâu, một người tốt bụng chứng kiến cảnh cô đột nhiên xuất hiện giữa đường đã dẫn cô đến trung tâm phục vụ công dân của vùng này. Giải thích tình huống của bản thân xong, nhân viên công tác nhanh chóng giúp cô liên lạc với chồng mình là Giang Trọng Lâm.

Hiện tại Du Dao đang chờ anh tới đón, giống như của rơi đang chờ người tới nhận.

“Cô Du này, thực ra cô đã là trường hợp xuyên thời gian thứ năm được ghi nhận rồi đấy.” Một vị nhân viên trẻ tuổi từng tiếp đón Du Dao ngồi lê đôi mách với cô, nhắc tới bốn trường hợp trước đây: Người thứ nhất là một ông cụ, người thứ hai là một đứa trẻ, người thứ ba bị ung thư phổi, người thứ tư thì ngồi xe lăn. Bốn vị “đàn anh” này có thể xem như một ví dụ điển hình của già, yếu, bệnh, tật, và cô chính là người thứ năm.

Thảo nào khi nhân viên công tác nghe cô nói mình là người xuyên không thì không trực tiếp đưa cô đến bệnh viện tâm thần, hóa ra là đã sớm có tiền lệ.

Kể từ khi được đưa tới đây, Du Dao đã ngồi ở trung tâm gần hai tiếng đồng hồ, cứ cách một thời gian là lại có người lấy lý do đưa nước tới gần để quan sát cô, cứ như thể đang nhìn ngắm người ngoài hành tinh.

Đến khi đã no nước, Du Dao đặt cốc xuống, buồn chán cúi đầu nhìn túi đồ dưới chân. Trong túi là thức ăn cô mua ở siêu thị, có trứng gà, cà chua, ớt, cà tím, cải thìa, đậu đũa, đậu hủ, tiết vịt, nấm, củ từ, một hộp thực phẩm đã được nấu chín to tướng và hai con cá quế. Bởi vì chưa biết nên nấu món gì cho bữa tối, cô bèn mua thật nhiều thứ, định bụng chờ Giang Trọng Lâm về rồi bàn bạc.

Khi Du Dao đang đếm xem trong túi có bao nhiêu quả ớt, cô chợt nhận thấy điều gì đó, ngẩng đầu nhìn qua.

Một người đẩy cửa bước vào, hiện tại đang là mùa hè, người nọ mặc áo sơ mi cùng quần dài, cặp kính gọng nhỏ treo trên sống mũi, tay cầm một chiếc ô màu đen – chẳng biết bên ngoài đã đổ mưa tự bao giờ.

Những giọt nước trên ô tí tách rơi xuống, người cầm ô đứng tại cửa trong chốc lát, đoạn đặt ô lên kệ tủ cạnh cửa rồi bước về phía Du Dao.

Du Dao nhìn chằm chằm vào hai bên tóc mai đã bạc trắng của người kia và khuôn mặt in hằn những vết tích của thời gian, nhẹ nhàng hít sâu một hơi. Giang tiểu tiên sinh quả nhiên đã trở thành Giang lão tiên sinh. Người chồng vừa kết hôn cùng cô tròn một năm đã trở thành một ông lão.

Đậu, má.

“Du Dao?” Ngừng cách Du Dao một mét, anh gọi tên cô, nom có vẻ rất bình tĩnh. Giọng anh đã chẳng còn trong trẻo êm tai như bốn mươi năm trước, nhưng lại vô cùng ôn hòa, ấm áp.

Mặc dù Du Dao đã bình tĩnh ngồi chờ lâu như vậy, nhưng ngay lúc này, cô vẫn không nhịn được mà thầm văng tục ở trong lòng, không biết lửa giận đột nhiên toát ra từ đâu.

“Là em.” Cô đứng dậy, tùy ý cầm túi đồ trên mặt đất, “Chúng ta đi nhé?”

Cô thấy Giang Trọng Lâm duỗi tay đẩy kính, gật đầu với cô rồi kiên nhẫn giải thích: “Em chờ anh đi điền bản kê khai đã. Tình huống của em không giống với người khác, phải ký thỏa thuận bảo mật tạm thời, sau này còn phải đến bổ sung giấy tờ, ngồi đây chờ anh một chút nhé.”

Du Dao bèn ngồi xuống chỗ cũ, cô thầm nghĩ, thái độ này, anh là ông nội tới đón cháu gái từ nhà trẻ về đấy à?

Giang Trọng Lâm bước về phía bàn dịch vụ, trò chuyện với nhân viên công tác một hồi, điền một số giấy tờ, hơn mười phút sau quay trở lại. Anh nói với cô: “Đi thôi.”

Vừa đẩy cửa ra, tiếng mưa rào rào ở ngoài bỗng hóa lớn. Giang Trọng Lâm mở ô, tán ô rất to, đủ để che cho cả hai người. Du Dao theo anh lên vỉa hè, nhìn những giọt nước bắn lên theo bước chân anh, anh đi không nhanh, bước chân vững vàng.

Giang Trọng Lâm của tuổi 65 lưng không còng, tai không điếc, nhưng tóc anh đã bạc, bàn tay đang cầm ô kia đã có nếp nhăn, là đôi tay của người già.

Giang Trọng Lâm của tuổi 25, ngoài đôi mắt ra, nơi đẹp nhất chính là đôi tay vừa dài vừa trắng, còn đẹp hơn cả tay cô.

Nhưng hiện tại đã chẳng phải như vậy nữa.

Du Dao kiềm nén đến hoảng loạn, cô đang định nói gì đó thì hai người đã tới một sân ga ở ven đường. Giang Trọng Lâm đứng trước bảng hiệu nhấn vài cái, một chiếc xe không người lập tức dừng trước mặt họ. Anh mở cửa bên ghế phụ để cô vào trước, sau đó mới ngồi lên ghế lái và lái xe đi.

Du Dao yên lặng, bắt đầu quan sát ô tô của bốn mươi năm sau. Nhìn tổng thể thì không có gì thay đổi, nhưng vẫn có một số chi tiết khác biệt, dường như có thể thiết lập lộ trình để xe lái tự động.

Ô tô thay đổi, con người thay đổi, ngay cả nhà cửa và đường sá cũng khác xưa.

Cô nhìn những tòa nhà lạ lẫm ngoài cửa sổ xe, toàn bộ đường phố và công trình đều được quy hoạch ngăn nắp, trật tự, không giống với thành phố Hải trong trí nhớ của cô, hay là nơi đây không phải là thành phố Hải? Mãi cho đến khi nhìn thấy một tòa tháp cao chót vót, nơi đã từng là công trình mốc[1] của thành phố Hải ở phía xa, cô mới dám khẳng định mình đang ở thành phố Hải.

[1] 地标 (Địa tiêu): Điểm mốc hay Công trình mốc, là một điểm địa lý được dùng như là một dấu mốc để người thám hiểm nhận ra khi tìm đường trở về hoặc đi qua một khu vực lạ.

Xe dừng trước một tiểu khu, khắp tiểu khu là những căn nhà ba tầng, mỗi nhà đều có sân nhỏ. Tiểu khu được bao trùm bởi sắc xanh, hai bên đường là hàng cây cao vút, hầu hết các hộ đều trồng hoa cỏ trong sân.

“Đến rồi, chính là nơi này.” Giang Trọng Lâm không nói lời nào suốt dọc đường đưa cô đến trước một ngôi nhà trong số đó.

Du Dao nhìn chiếc xe không người tự mình rời đi, sau đó mới quay nhìn ngôi nhà ở trước mặt. Giang Trọng Lâm bước về phía cửa, cánh cửa tự động mở ra.

Sau khi kết hôn, hai vợ chồng sống tại nhà số 502, tiểu khu Hoa Điền, đường Quảng Nam chứ không phải ở nơi này, chẳng biết anh chuyển tới đây từ bao giờ.

Du Dao vào nhà, nhìn giá để giày, lại nhìn giá treo quần áo trước cửa, cô từ từ thở phào một hơi. Ngoài đồ đạc của nam giới ra, cô không trông thấy bất kỳ vật dụng nào của nữ giới và trẻ con, hiện tại nhà anh hẳn là không có vợ già và con nhỏ. Trên đường đi, Du Dao vốn đã nghĩ, nếu vào nhà mà nhìn thấy một bà cụ, cô nên gọi người ta là em gái hay là bà, hoặc là động thủ trước rồi nói sau.

Thực ra tính tình của cô không được tốt cho lắm, cô chỉ sợ mình mà khó chịu một cái thì sẽ ra tay với người già, đánh bộ xương già cỗi của Giang Trọng Lâm liểng xiểng.

“Em ngồi nghỉ ngơi trước đi, anh đi rót cho em cốc nước.” Giang Trọng Lâm đưa cho cô một đôi dép đi trong nhà để thay, vô cùng quan tâm đến cô, nhưng thái độ lại khách khí.

Du Dao đặt mình vào vị trí của anh mà suy nghĩ, rất có thể tâm trạng của anh khi đối mặt với cô giống với con cháu nhà họ hàng xa tới ở nhờ, không thể không tiếp đãi, nhưng lại không sao gần gũi cho nổi, lại còn mang theo ba phần lúng túng. Quả thực, nếu liên kết mối quan hệ trước đó của bọn họ với tình huống trước mắt, chuyện này quả là quá xấu hổ.

Du Dao khó chịu muốn chết, nếu là trước kia, cô đã trực tiếp lôi người lên sô pha “tán gẫu”, nhưng hiện tại, trên phương diện lý trí, cô cảm thấy bản thân mình không có lý do gì để nổi giận, dù sao hai người bọn họ không thể kiểm soát được việc xuyên không. Suy cho cùng, Giang Trọng Lâm cũng chẳng làm gì sai, đã bốn mươi năm không gặp mặt, anh xa cách như vậy là rất bình thường.

Nhưng với Du Dao, sáng nay, khi người này rời giường, anh vẫn còn đỏ mặt âu yếm nhìn cô, ngượng ngùng nói buổi tối sẽ về sớm một chút. Còn bây giờ thì sao? Trừ lúc mới gặp ra, ông cụ ở bên cạnh chưa từng nhìn thẳng vào cô lấy một lần.

Thấy Giang Trọng Lâm chuẩn bị rời đi, Du Dao gọi anh lại. Đợi anh quay đầu, cô bèn đưa túi đồ trong tay cho anh, nhìn anh nói: “Buổi sáng anh nói muốn ăn cá quế nên em mua hai con này.”

Giang Trọng Lâm sửng sốt, dường như có chút hoảng hốt vì những lời cô nói. Giờ khắc này, sự bình tĩnh xuyên suốt cả quãng đường cuối cùng cũng rạn nứt, nhưng anh nhanh chóng nghiêng đầu, cúi đầu gỡ mắt kính xuống lau rồi đeo lại, sau đó mới duỗi tay nhận túi đồ, “Ừ, để anh.” Miệng anh nhếch lên, vẫn là nụ cười vô cùng ôn hòa, khách khí ấy.

Du Dao không nhịn được nữa, đột nhiên tiến lên vỗ vào mông ông cụ, khiến anh giật mình kinh hô, phải chống tay lên tủ để đứng vững. Bấy giờ cô mới cảm thấy sảng khoái, nâng bước vào phòng, trực tiếp nằm nhoài trên sô pha.

Giang Trọng Lâm cầm túi đồ trong tay đứng yên một hồi, sau đó cũng vào theo. Anh nhìn thoáng qua phòng khách, thấy Du Dao đã tự nhiên nằm trên sô pha, lúc này mới vào bếp bỏ túi đồ xuống.

Một lát sau, anh bưng cốc nước ra, đặt trước mặt Du Dao. Trước đó cô đã uống no nước, vốn không định động tới, nhưng nhìn Giang Trọng Lâm lau tay ngồi ở phía đối diện đang lặng lẽ nhìn cốc nước, cuối cùng cô vẫn bò dậy uống một ngụm.

Nước có vị ngọt, đã được pha thêm mật ong. Hai người đã sống cùng nhau hơn một năm, Du Dao có thói quen uống nước phải thêm mật ong, Giang Trọng Lâm không thích uống trà, cũng chẳng thích uống gì, thường chỉ uống nước lọc. Thanh niên trẻ trung ngời ngời mà lại có thói xấu gì đâu, cũng không biết bây giờ thói xấu ấy có còn hay không.

“Anh…” Du Dao nhìn người ở phía đối diện, chần chừ mở miệng, nhưng sau đó lại không biết nên nói cái gì. Có lẽ là vì có quá nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô hơi bực bội túm tóc, lại nằm xuống sô pha, đạp gối dựa trên sô pha một cước.

Giang Trọng Lâm vẫn ôn hòa như khi còn trẻ, hoặc có lẽ còn hơn cả năm xưa. Thấy cô như vậy, anh nói: “Trong nhà chỉ có mình anh, em cứ an tâm ở tạm trước đi, sẽ có một số luật hỗ trợ cho tình huống của em, ngày mai anh sẽ dẫn em đi làm chứng minh thư và mua một số vật dụng hằng ngày.”

“Em không phải lo, cũng không cần sốt ruột, dần dần sẽ quen thôi.” Ông cụ nhẹ nhàng an ủi Du Dao, chẳng hề nhắc tới những chuyện anh đã trải qua trong suốt bốn mươi năm, cũng không hỏi cô điều gì.

Du Dao ngồi dậy, nhíu mày hỏi: “Anh đang dỗ cháu gái đấy à?”

Giang Trọng Lâm chớp mắt, bình tĩnh nhìn cô, đoạn thở dài, giọng nói có phần bất đắc dĩ, “Anh đã hơn 60 tuổi, có thể xem như ông của em rồi.”

Khi còn trẻ, anh vốn đã có phong độ của người trí thức, tính tình anh ôn hòa, chẳng bao giờ đỏ mặt tía tai với người khác. Giờ đây, anh là một ông lão khoan dung cơ trí, ánh mắt đang chăm chú nhìn cô mang theo chút thấu hiểu cùng hoài niệm, lại pha thêm chút phiền muộn, cứ như thể đã nhìn thấu nội tâm cô.

Tác giả: Đại khái sẽ viết khoảng trăm ngàn chữ, truyện rất ngắn, mọi tình tiết tương lai đều là tôi bịa chuyện, mọi người không cần quá nghiêm túc.

A, đúng rồi, thật ra ông cụ rất yêu Dao Dao.

Manh: Đừng cản tui, TUI YÊU NỮ CHÍNH RỒI!! QUÁ CMN SOÁI A A A A!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN