Lam Sắc Vi - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Lam Sắc Vi


Chương 16


Edit +Beta: Tojikachan

Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com

Mắt Kimura Kiyoshi đỏ lên màu máu, cảnh cáo: “Nếu không có năng lực thì đừng có ở trước mặt vampire tự cho rằng mình mạnh. Hãy cường đại lên đi, sau đó đi giết người cậu muốn giết.” 

“Hừ, đừng ở có ở đây dạy dỗ, ta tự sẽ đi giết bà ta.” Kiryu Zero lạnh lùng nói, nhưng trong giọng nói lộ ra chút chột dạ. Đi giết một thuần huyết thật sự dễ như vậy sao, huống chi thân thể này —— không! Vô luận thế nào, ta nhất định phải giết bà ta!

“Tốt, vậy tôi chúc cậu thành công!” Kimura Kiyoshi vui vẻ cười.

“Ngươi ——” Kimura Kiyoshi không đợi Kiryu Zero phản ứng kịp liền nhanh chóng biến mất.

Kimura Kiyoshi thở phào một cái “Phù, nguy hiểm thật!” Nếu Kiryu Zero cứ khẳng định tôi là Hiou, thì tôi quả thật không biết nên làm sao bây giờ. Tôi khẳng định tôi không có khí thế thuần huyết quân vương của Shizuka Hiou để đối phó Kiryu Zero, đoán chừng chỉ có trốn, trốn thoát thì tốt, nhưng nếu không thể thì sẽ rất tệ. Shizuka Hiou, nếu như cô còn sống và thấy tôi như vậy, không biết có mắng tôi không? Kimura Kiyoshi đột nhiên cảm thấy đầu mê mang một mảnh…

Trong bóng tối, dần dần thả ra ánh sáng chói mắt, toàn bộ thế giới cũng sáng lên. Nước suối róc rách, lóe tinh quang, bên bờ mọc đầy hoa Tường Vi xanh. Đột nhiên một luồng gió mạnh thổi qua, cánh hoa Tường Vi màu xanh bay đầy trời, nước suối trong suốt từ từ biến thành màu đỏ… Máu? Nước? Lạnh lẽo thấu xương thấm vào toàn thân Kimura Kiyoshi, lạnh quá, mùi máu tươi thật nồng nặc, bao phủ không thể hô hấp, đau quá ——đau quá..

Đang lúc Kimura Kiyoshi sắp hít thở không thông, mơ hồ nghe thấy có giọng nói.

“Seiren? Không phải là cô đang ở bên cạnh Kaname sao?

“Ichijou sama, xin tặng ngài thứ này” mặt Seiren ửng đỏ, đưa cho Ichijou Takuma thứ gì đó rồi nhanh chóng biến mất.

Ichijou nhận lấy hoa Tường Vi xanh, kỳ quái nói “Cô…”, chưa nói xong, Seiren đã sớm vô ảnh vô tung, Ichijou bất đắc dĩ nhìn trong tay kia bó Tường Vi xanh, tổng cộng mười một đóa, kiều diễm ướt át. Nhưng ý của Seiren là gì? Không lễ là….

Đột nhiên, Ichijou nghe thấy tiếng thở dốc cách đó không xa nồng đậm. Đi tới chỗ tiếng phát ra, nhìn thấy Kimura Kiyoshi đang ngã ở ven đường, sắc mặt tái nhợt, thân thể lạnh như băng. Ichijou nhanh chóng đỡ Kimura Kiyoshi dậy, vội hô: “Kiyoshi, cậu sao vậy? Tỉnh…”

“Cứu —— cứu mạng” Kimura Kiyoshi nhắm chặt mắt, khó khăn kêu.

“Kiyoshi? Tỉnh lại! Kiyoshi?” Ichijou dùng sức lay người trong ngực, cô nhóc này thật đúng là không thể làm cho người ta an tâm mà, mới chạy ra một hồi đã té xỉu. Không trách được trong các yến hội, ông Kimura luôn nói thân thể con gái mình suy yếu, không thích hợp tham gia các yến hội như vậy. Vốn tưởng là lấy cớ, bây giờ mới biết là thật, nhưng đường đường vampire quý tộc, thân thể sao lại suy yếu như vậy? Ichijou nhìn Kimura Kiyoshi đang hôn mê, cậu ấy rất đơn thuần khả ái, đó là những đặc điểm mà mọi khác vampire không có. Ở cô gái này luôn có một thứ gì đó đặc biệt, giống như là lạc quan, sức sống gì đó, do vampire có tuổi thọ rất lâu, cuộc sống lặp lại liên tục vĩnh viễn không dừng đến tận hắc ám, cho nên mỗi vampire nào đầy u oán, đau thương và tịch mịch, vì vậy loài người lạc quan đối với vampire mà nói ngược lại là một loại hấp dẫn cực lớn.

Ichijou cong lên khóe miệng nhìn người trong ngực, Kiyoshi chính là vampire đặc biệt nhất. Tràn đầy quan tâm cùng nụ cười ấm áp luôn ở trên khuôn mặt cô. Ichijou nhìn đôi môi hồng nhạt của Kimura Kiyoshi, gương mặt cậu bất giác hơi cúi xuống…

“Cậu làm gì thế?” Kimura Kiyoshi trợn tròn đôi mắt đẩy Ichijou rã.

“Là do cậu ngất ở ven đường.” Ichijou vô tội nhìn trời cười trả lời. Nửa ngày, Kimura Kiyoshi cũng không đáp lại, Ichijou kỳ quái nhìn Kimura Kiyoshi, không giống cậu ấy chút nào. Chỉ thấy Kimura Kiyoshi có chút run rẩy nhìn bó hoa Tường Vi xanh ở trên mặt đất mà Seiren tặng cậu. Ichijou cầm Tường Vi xanh lên, kỳ quái hỏi: “Sao vậy?”

Kimura Kiyoshi vuốt ve cánh hoa, đáy lòng dâng lên đau thương cùng đau đớn. Đau đến mức khó có thể tả, tê tâm liệt phế đến mức khó có thể nói rõ. Kimura Kiyoshi giễu cợt cười cười: “Tường Vi xanh, có nghĩa là một loại số mệnh, cũng là một loại cam kết, vĩnh viễn ghi khắc đoạn tình yêu xinh đẹp của đôi lứa. Ichijou, cậu biết không? Tình yêu không cho phép phản bội, tuyệt không cho phép ——”

Ichijou cảm thấy rõ ràng Kimura Kiyoshi tản ra sức ép cường đại khó có thể đè nén, tràn ngập bi thương cùng tịch liêu. Chuyện gì đã xảy ra? Không phải là Kimura Kiyoshi đã được bảo vệ rất tốt từ nhỏ đến giờ sao, sao có thể đột nhiên tản mát ra cảm giác này… đúng rồi, loại cảm giác này trước kia tựa hồ cậu đã gặp qua, bốn năm trước, lần đầu gặp Kaname, trong tay cậu ấy cũng cầm Tường Vi xanh…

“Kiyoshi? Cậu làm sao vậy?”

“A?” Kimura Kiyoshi cứ như vừa từ trong giấc mộng tỉnh lại, đột nhiên giật mình một cái.”Ủa? Ichijou đấy à? A? Đây là Yêu Cơ màu xanh phải không? Thật là xinh đẹp…”

Ichijou nghi hoặc nhìn Kimura Kiyoshi đang cầm bó Tường Vi xanh cười vui vẻ, vừa rồi cậu đã nằm mơ sao? Sao Kiyoshi lại thay đổi nhanh như vậy? “Yêu Cơ màu xanh?” Là vật gì?

“Oh, Aha hắc, đó là tên mà tớ đặt cho hoa này, ha ha” Kimura Kiyoshi vò đầu, quên mất người ở thời đại này không biết Yêu Cơ màu xanh.

“Tên rất êm taiTớ luôn cảm thấy Tường Vi xanh mang theo một vẻ đẹp thu hút, cậu hình dung như vậy rất hợp! Không hổ là người của gia tộc Kimura.” Ichijou dịu dàng cười tán thưởng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN