Xuyên Qua Tìm Được Hạnh Phúc
Chương 51-3
Mẫn Trúc nhắm mắt lại, một lúc sau thì nhanh chóng ngủ thiếp đi, có lẽ do mệt mỏi căng thẳng nãy giờ nên thân thể nhỏ bé của nàng cần lấy lại sức.
Vân Chính đứng ngoài mành, nghe tiếng thở đều đều của Mẫn Trúc thì cũng nói hai người ngồi tại bàn mau chóng đi nghỉ ngơi, bản thân cũng ra khỏi căn phòng bí mật trở về phòng ngủ của mình.
Còn lại Tứ Ca và Tần Tu Kiệt ở lại, Tứ Ca lên tiếng hỏi:” Mọi việc huynh vẫn làm theo đúng tiến độ chứ?”
Tần Tu Kiệt nhìn Tứ Ca một cái rồi nói:” Mọi việc đều thuận, hiện tại ngược lại là Tứ hoàng tử người có vẻ không thuận”.
Tứ Ca nhíu mi:” Huynh nói thế là ý gì?”
Tần Tu Kiệt cũng không nói nhiều, chỉ nhắc nhở Tứ Ca một câu:” Thân càng ở vị trí cao thì càng không được để tình cảm trộn lẫn vào”.
Tứ Ca ngây người một lúc mới nói:” Muội ấy mới chỉ bảy tuổi, ta lại cũng chỉ xem muội ấy như muội muội. Huynh nghĩ cái gì vậy?”.
Tần Tu Kiệt im lặng không nói, hắn thấy cái hắn nên nhắc đã nhắc rồi, còn lại không phải việc của hắn. Dù gì trước giờ Tu Kiệt cũng chưa thấy Tứ Ca lo lắng cho ai, nên hắn sẽ không ngại nhắc nhở đôi câu. Tứ Ca thấy Tần Tu Kiệt không nói gì thì cũng chắp tay một cái rồi rời khỏi phòng. Còn một mình Tần Tu Kiệt ngồi ngốc ở đó, một lúc sau, hắn đi lại cái khán nằm xuống. Tần Tu Kiệt nhìn về phía giường nói Mẫn Trúc đang nằm như suy nghĩ điều gì, nhưng hắn suy nghĩ cái gì lúc này thì chỉ bản thân hắn biết.
……
Mẫn Trúc gặp được Lâm viện trưởng khi vừa đi vào giấc ngủ. Nàng nhất nhất kể hết sự tình xảy ra ngày hôm nay cho bà nghe. Lâm viện trưởng thế nhưng nhe xong lại không nói về trọng điểm mà Mẫn Trúc muốn, bà cản thán một câu khiến Mẫn Trúc khó hiểu:” Ai!!! Con cuối cùng cũng gặp Tần Tu Kiệt rồi!”
Mẫn Trúc nghi hoặc hỏi lại:”Cũng là người của Tứ hoàng tử, con thấy sớm hay muộn gì cũng gặp thôi, người sao lại thở ra a?”.
Lâm viện trưởng nhìn Mẫn Trúc cười cười nói sang chuyện khác:”Nếu Tu Kiệt đã đến đây, hẳn mấy ngày nữa Tứ Ca sẽ rời khỏi An thành. Mà nay chuyện của con xem thì dễ giải quyết nhưng thực tế lại không dễ dàng như vậy. Nếu chỉ là chuyện Tố Linh ghi hận lên con thì là chuyện tiểu hài tử, mau đến mau đi. Nếu chuyện Bùi huyện thừa tham ô thì nặng nhất hắn sẽ bị lưu đày. Cha con có công, lại có Triệu đại nhân đứng sau nói giúp thì dễ dàng thăng chức. Nhưng chuyện này ta biết có liên quan đến Tam hoàng tử và vị cữu cữu của Bùi huyện thừa ở kinh thành nữa”.
Mẫn Trúc nhìn Lâm viện trưởng nói về việc triều chính của Nguyệt quốc nước chảy mây trôi thì ngạc nhiên đến miệng cũng mở to, muốn nói lại không biết nói gì.
Lâm viện trưởng cũng không để Mẫn Trúc kịp nói gì mà giải thích ngay:”Ta là lúc giúp con quảng bá lá trà có quen biết với thân đệ đệ của hoàng đế Nguyệt quốc. Vị vương gia này lại thu thập rất nhiều tin tức của các vị hoàng tử cho huynh trưởng của hắn. Cũng may ta biết hắn sớm chút, ngăn chặn được việc hắn biết con cứu Tứ Ca, nếu không thì còn nhiều rắc rối hơn bây giờ”.
Mẫn Trúc đang từ từ tiếp nhận thông tin mà Lâm viện trưởng nói với nàng. Nàng lại nói:”Nhưng còn việc Tứ Ca muốn gặp người thì sao?”
Lâm viện trưởng rất cảm khái nói:”Hắn muốn gặp thì ta đi gặp thôi! Nhưng ta cũng chỉ gặp hắn một lần xem như giúp con giảm bớt nghi ngờ từ hắn. Còn bày mưu tính kế hay giúp kiếm tiền thì không trong phạm vi của ta quan tâm”.
Mẫn Trúc gật đầu:” Những chuyện đó con tự biết xử lý, người cũng nói rõ với Tứ Ca là chỉ gặp hắn một lần thôi, sau này con đỡ phải giải thích”.
Lâm viện trưởng gật đầu:”Không thành vấn đề”.
Nói xong chính sự, Lâm viện trưởng đưa tay để lên đầu Mẫn Trúc kiểm tra vết thương của nàng, thấy không có tụ máu trong não nên bà cũng yên tâm dặn dò:”Tứ Ca rời đi cùng Tu Kiệt, nếu con có thể trực tiếp đi theo hai người họ thì tốt. Chỗ cha nương con ta sẽ giúp an bày theo ngay phía sau. Nhưng thân thể của con bây giờ mới bảy tuổi, thật không biết cha nương con có cho con đi không nữa?” Nói xong bà lắc lắc đầu có vẻ không vui.
Mẫn Trúc đôi khi cũng là bất lực với chuyện số tuổi. Nhưng đầu nàng lóe ra một ý, nàng cười cười nhìn Lâm viện trưởng:”Không phải người đi gặp Tứ Ca sao? Người chỉ điểm cho hắn nghĩ cách là được”.
Lâm viện trưởng cười ha ha nói phải, sau đó bà dặn dò một đó thứ cần lưu ý khi đi một chuyến này rồi rời đi. Đương nhiên bà trực tiếp đi gặp Tứ Ca ngay. Cũng không biết hai người nói gì mà sáng sớm hôm sau Tứ Ca đã đến gặp nàng.
Mẫn Trúc vừa kéo mành giường đã thấy Tứ Ca ngồi ngay ngắn trên ghế đối diện nhìn nàng. Mẫn Trúc bất ngờ nhìn thấy gương mặt không vui buồn của Tứ Ca nên có chút giật mình. Thử hỏi mới thức dậy chưa kịp tỉnh táo đã gặp người ngồi ngay cạnh giường nhìn chằm chằm, không giật mình mới thật kì quái.
Tứ Ca lúc này mới nhận ra mình có chút thất thố nên ho khan hai tiếng hỏi:”Ta dọa muội sợ sao?”
Mẫn Trúc lắc đầu:”Muội chỉ có chút giật mình, không tính là bị dọa sợ”.
Tứ Ca gật đầu, đang muốn nói tiếp thì Mẫn Trúc ngắt lời:”Trước để muội rửa mặt chải đầu đã. Chúng ta cũng không phải chỉ có một khắc để nói chuyện”.
Tứ Ca hơi xấu hổ gật đầu:”Là ta thất lễ rồi, muội trước rời giường rửa mặt chải đầu rồi ăn sáng đi. Ta lát nữa quay lại sau”. Nói xong thì đứng dậy vội vã đi ra ngoài như có thứ gì đuổi phía sau.
Mẫn Trúc lắc đầu nghĩ “cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, chưa thực sự ổn trọng như mong muốn được”.
Mẫn Trúc đang ở phòng bí mật, bốn bề là tường khép kín, nàng cũng không biết bây giờ là mấy giờ, có lẽ cũng muộn rồi nên Tứ Ca mới có vẻ gấp gáp như vậy. Mẫn Trúc xỏ giày đứng lên đi tới hai chậu nước sạch để sẵn trong phòng xúc miệng, rửa mặt. Xong xuôi nàng chỉ tết tóc đuôi sam đơn giản rồi đi tới chiếc bàn duy nhất trong phòng. Trên bàn có sẵn một khay đựng thức ăn, bên trong là hai tô cháo và một dĩa bánh bao. Mẫn Trúc nhìn như vậy thì hơi ngạc nhiên, nàng cũng không ăn nhiều như vậy đâu!
Vừa nghĩ tới đây thì bức tường khẽ nhúc nhích, Tần Tu Kiệt bước vào, thấy Mẫn Trúc nhìn mình thì thản nhiên hỏi một câu “Tỉnh?”
Mẫn Trúc theo bản năng cũng chỉ “ân” một tiếng rồi không biết phải nói gì nữa. Người này khí tức quá mạnh mẽ, nàng cảm giác hắn như không muốn tiếp xúc với mình. Mẫn Trúc đang ngẩn người nghĩ ngợi thì bên tai lại có tiếng nói:”Ngồi xuống, ăn đi!”
Mẫn Trúc không tự nhiên ngồi xuống, nàng tay nhỏ, chân ngắn, cái bàn này lại hơi cao so với nàng. Thế nên Mẫn Trúc muốn lấy tô cháo ra khỏi khay cũng hơi chật vật. Bên này Tu Kiệt nhìn thấy như vậy, không nói gì, chỉ lẳng lặng lấy tô cháo ra để trước mặt Mẫn Trúc. Mẫn Trúc cười cười nói:”Cám ơn huynh!” Mẫn Trúc tuy gọi huynh theo Vân Chính và Tứ Ca nhưng không được tự nhiên lắm, vì nhìn sao nàng cũng cảm thấy Tần Tu Kiệt này cũng tầm hai lăm, hai sáu tuổi, xứng đáng để nàng gọi là thúc thúc hơn (o.o).
Tu Kiệt không nói gì, nhìn Mẫn Trúc một cái rồi tiếp tục bữa sáng của mình. Mẫn Trúc thấy vậy thì hơi bĩu môi nghĩ ” thật là một người tiếc chữ như vàng!”
Không khí bữa ăn này với Mẫn Trúc có chút căng thẳng. Ngồi ăn với một người quy quy củ củ tuân thủ nguyên tắc “ăn không nói”, gương mặt ngăm đen lại nghiêm nghị như ai thiếu hắn mấy trăm lượng bạc không trả, quả thật Mẫn Trúc ăn không vô, nên chỉ ăn mấy muỗng cháo nàng đã cảm thấy no, bèn buông muỗng.
Tần Tu Kiệt thấy Mẫn Trúc buông chén muỗng xuống thì nhìn một cái, không nói gì, lại tiếp tục ăn hết cháo và bánh bao. Sau đó lấy chén cháo của Mẫn Trúc tiếp tục ăn hết. Mẫn Trúc trố mắt nhìn, đây rõ ràng là đồ nàng ăn thừa. Ở nhà nếu nàng ít khi bỏ dư đồ ăn, nếu có thì cha nàng hoặc đại ca sẽ giúp nàng ăn phần dư. Nhưng đó là cha nàng và đại ca nàng, còn Tu Kiệt lại là nàng mới biết hôm qua, đến chữ quen còn chưa rõ ràng chứ đừng nói thân đến giúp nàng ăn đồ thừa lại.
Tần Tu Kiệt ăn xong nhìn thấy Mẫn Trúc nhìn hắn như vậy mặt cũng không đổi sắc nói ra lời giải thích:”Trong quân doanh không cho phép bỏ thừa thức ăn, quá lãng phí”.
Mẫn Trúc gật gật đầu xem như đã hiểu. Tu Kiệt thu dọn chén dĩa bày trên bàn bỏ lại bào khay, sau đó đẩy ra ngoài qua một cái hộc nhỏ.
Mẫn Trúc giữ trầm mặc nhìn hành động lưu loát của Tần Tu Kiệt cho đến khi hắn quay lại vị trí cũ ngồi đối diện với nàng. Mẫn Trúc mới chính thức giới thiệu bản thân:” Muội họ Lâm, khuê nữ của quan tri huyện An thành”.
( hồi xưa chưa thân quen thì không giới thiệu tên của nữ quyến).
Tần Tu Kiệt gật đầu, tiếp theo cũng không có động tác gì dư thừa. Mẫn Trúc cũng chỉ muốn giới thiệu một chút cho phải phép, bản thân nàng cũng không biết phải nói chuyện với người tiếc chữ như vàng này thế nào. Vì vậy căn phòng lại tiếp tục duy trì yên tĩnh. Tuy vậy cũng không quá một khắc sau Tứ Ca đã tiến vào xóa tan không khí có phần quái dị của căn phòng.
Tứ Ca vừa thấy Mẫn Trúc thì hai mắt có điểm lóe sáng, Mẫn Trúc đang muốn thi lễ chào hỏi thì Tứ Ca đã cản lại:”Muội không cần phải như vậy, ở đây cũng chỉ có ba người chúng ta”.
Tứ Ca vừa nói xong, Tần Tu Kiệt đã đứng dậy chắp tay cúi người thi lễ:” Tham kiến Tứ hoàng tử “, sau đó thấy ánh mắt bất mãn của Tứ Ca thì dửng dưng nói một câu:”Lễ không thể bỏ”.
Mẫn Trúc thấy vậy cũng rời ghế đứng dậy khụy gối thi lễ, nói gì thì nói nàng cũng không muốn sau này gây hiềm khích với vị Tần Tu Kiệt kia. Mẫn Trúc thầm nghĩ “tính tình hắn khó chịu như vậy, thê tử hắn ở nhà thế nào mà chịu nổi?!”
Tứ Ca nhíu mày nhìn Tần Tu Kiệt một cái rồi nói với Mẫn Trúc vấn đề chính:” Ta đã gặp được sư phụ của muội. Lần đầu tiên ta mới biết thế nào là mộng mà như thật, thật mà lại nhue mộng”.
Mẫn Trúc gật gật đầu ánh nhìn Tứ Ca đầy đồng cảm nói:”Muội lần đầu tiên còn nghĩ là bản thân tưởng tượng quá nhiều”. Nói xong nàng bật cười, ánh mắt hoa đào cong cong nhìn vô cùng chân thật.
Tứ Ca không tự chủ cười theo. Tần Tu Kiệt bên này nghĩ hai người này nói chuyện thật khó hiểu, nhưng hắn cũng không muốn tham gia náo nhiệt, một bộ giữ im lặng nhắm mắt dưỡng thần.
Tứ Ca khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc lạnh nhạt thường ngày nói:”Sư phụ muội muốn ta đưa muội đi cùng chuyến này. Nhưng lần này ta đi là quân doanh, không phải là đi vãn cảnh. Tuy bây giờ chiến sự yên ổn, nhưng ngay ranh giới lãnh thổ hai nước không thể yên bình, náo nhiệt như ở đây hay kinh thành. Muội… Muội thật sự muốn đi sao?”
Mẫn Trúc nhìn Tứ Ca rồi nghiêm túc nói:”Muội học với sư phụ ba năm, mà như huynh có thể cảm nhận, thời gian cách biệt rất nhiều, nên những thứ muội học có thể giúp huynh trong nhiều trường hợp. Lại nói, không phải sư phụ đã nói chỉ gặp huynh một lần duy nhất sao? Nếu muội không theo huynh, thì huynh muốn muội giúp huynh như thế nào?”
Tứ Ca trầm mặc suy nghĩ ” đúng vậy, sư phụ Mẫn Trúc đã nói rõ chỉ có cho Mẫn Trúc theo hắn lần này mới là cách giải quyết tốt nhất. Nhưng tiểu cô nương mới bảy tuổi, thân thể yếu đuối, làm sao mà hắn đủ nhẫn tâm mang một đứa nhỏ theo chịu khổ cùng đây?
Mẫn Trúc hỏi Tứ Ca:”Lần này huynh muốn đi đâu?”
Tứ Ca nói rõ lộ trình:”Trước tiên chúng ta về kinh thành khoảng ba, bốn tháng, sắp tới chúc thọ phụ hoàng, ta phải chuẩn bị lễ cho người và chuẩn bị một số thứ trước khi rời đi. Sau đó xuôi về phía Đông Bắc đến quân doanh của Tần đại tướng quân”.
Mẫn Trúc gật đầu đã hiểu, nàng lúc này lại nhớ ra chuyện quan trọng nhất trước mắt liền hỏi:”Huynh đã báo an toàn của muội cho cha nuonge muội chưa? Đừng để mọi người trong nhà quá lo lắng ho muội mà làm gì gây hại cho toàn gia”.
Tứ Ca trấn an Mẫn Trúc:”Xem ta chỉ nghĩ chuyện tương lai, lại quên báo tin cho muội. Mọi người ở Lâm gia đều biết muội an toàn. Nhưng trước mắt phải diễn một vở kịch là muội đã mất tích. Có như vậy mới dụ rắn ra khỏi hang được, sáng nay ám vệ đã thấy môn sinh thân cận bên người Tam ca của ta ở trong Bùi phủ. Tuy nhiên họ lại án binh bất động, nên chúng ta không thể rêu rao là muội đã thoát được. Bùi huyện thừa cứ cho người theo dõi cha muội từ khi phát hiện cha muội có chứng cứ tham ô, hắn cứ nghĩ Lâm huyện lệnh chưa giao chứng cứ cho cha ta. Nhưng thực ra người giao ra chứng cứ cho cha ta lại là Dương Trí huynh. Cho nên nói, dù bây giờ Bùi huyện thừa có làm gì cũng là quá muộn rồi”.
Mẫn Trúc từ sau khi thấy cha nàng cho biểu ca cùng đại ca đi giúp xem thuế vụ ở các huyện lân cận, sau đó ba người thường xuyên ở thư phòng phía huyện nha thảo luận. Nàng lúc đó chỉ nghĩ cha nàng là đang giúp hai người kia trau dồi kiến thức. Nào ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy. Nghĩ lại sự tình tối qua, Mẫn Trúc lại hỏi thêm nghi vấn của nàng:” Tối hôm qua muội thấy Tần huynh đặt một vật lên giường muội, đó là…?”
Tứ Ca giải thích nghi hoặc của Mẫn Trúc:”Là thế thân, theo ta biết Bùi huyện thừa chưa từng thấy muội nên ta đã cho thế thân thay muội làm con tin”.
Mẫn Trúc nhíu mày, tâm nàng ẩn ẩn đau nói:”Đó cũng là một tiểu hài tử thôi!”
Tứ Ca vỗ vỗ vai Mẫn Trúc:”Đó là tử sĩ, tử sĩ sinh tồn hay chết là vì nhiệm vụ. Muội không cần thương tâm!”
Mẫn Trúc im lặng không nói, nhưng lòng nàng phản bác “nhưng đó là tính mạng của một đứa trẻ thôi, mạng người nào có phải trả đi chỉ vì đói no như vậy?”
Tứ Ca thấy Mẫn Trúc mặt mày buồn so lại không đành lòng. Nhưng nếu Mẫn Trúc lựa chọn giúp hắn, thì việc có người thay bọn họ hy sinh sẽ chỉ có tăng lên chứ không có chuyện dừng lại. Kẻ đứng lên đỉnh vinh quang ở thời này chỉ có được trải bằng con đường máu. Cho nên Tứ Ca lần này không an ủi Mẫn Trúc mà chỉ tạm thời dời lực chú ý của nàng:”Nha hoàn của muội đang khóc lóc đòi tự tử vì để muội bị bắt đi mất. Nhưng nhiều người biết muội an toàn thì lại không được. Muội có ý kiến gì với chuyện này không?”
Mẫn Trúc cũng không phải người không biết nặng nhẹ. Nên khi Tứ Ca nhắc tới Xuân Trà nàng cũng nhẹ nhàng nói:”Lúc trước muội muốn Xuân Trà về quê nhà của tỷ ấy giúp muội một số chuyện, chi bằng nhân dịp này thuận nước đẩy thuyền. Huynh trước an bài cho người đưa tỷ ấy về rời đi, chỗ cha nương muội thì xem như vì tức giận tỷ ấy không bảo vệ muội mà đuổi tỷ ấy đi. Cũng không ai để ý đến nha hoàn nho nhỏ như tỷ ấy, lại thuận tiện cho việc muội bị bắt cóc chân thật hơn. Nhưng trước hết huynh đưa cho muội mượn chút giấy bút, muội muốn dặn tỷ ấy chút chuyện”.
Tứ Ca gật đầu đã hiểu, lại dặn dò Mẫn Trúc nghỉ ngơi lấy sức rồi muốn rời đi. Mẫn Trúc trước khi để Tứ Ca rời đi đã nói một yêu cầu:”Nếu có thể huynh an bài cho muội gặp đại ca muội một chút”.
Tứ Ca đồng ý, sau đó rời đi.
Mẫn Trúc nhìn Tần Tu Kiệt ngồi bên đối diện nãy giờ vẫn một bộ nhắm mắt giữ im lặng, nàng cũng không làm phiền người khác, tự cúi đầu xâu chuỗi lại mọi chuyện rồi sắp xếp hết thảy lại một lượt trong đầu. Nàng quả thật có chút nản lòng thoái chí, vì mục đích của nàng là an ổn từng bước đi lên. Nay lại đồng hành cùng người khác đưa một người lên vị trí cao kia. Cuối cùng đây có phải là quyết định đúng hay không? Dù sao thì cũng không thể thay đổi được nữa rồi, thôi thì đi bước nào tính tiếp bước đó. Cũng không thể ngồi không chờ người tới kề đao vào cổ được. Nàng còn có người thân nữa, không vì mình thì cũng vì những người thương yêu mình mà bước tiếp. Lại nói, cũng không phải đi tìm chết, có cái gì mà băn khoăn. Trả giá thời gian này cho quãng đời sau này an an ổn ổn sống vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!