[Đồng Nhân Inuyasha] Xuyên Qua Thành Phu Nhân Của Naraku
Chương 10
Aki nhìn nàng, do dự một lúc lâu mới dám mở miệng nói:
“ Có lẽ là bởi vì thành chủ đại nhân vẫn còn đang giận tiểu thư, không muốn gặp mặt tiểu thư…”
Yuri giật mình ngồi thẳng dậy, chậm rãi suy nghĩ. Lời Aki nói cũng rất có lý, có thể là hắn vẫn đang giận nàng vì đã phá hỏng kế hoạch của hắn, khiến hắn vừa không giết được Inuyasha vừa mất một phân thân chỉ vì nàng đột nhiên xuất hiện xen vào. Nói sao thì nàng cũng có lỗi, mặc dù nhóm người của Inuyasha và Kagome vẫn còn sống là chuyện rất tốt với nàng, nhưng mà nàng cũng đang ăn nhờ ở đậu trong thành của hắn, nàng trên danh nghĩa là con tin nhưng ngoại trừ lần trước hắn giận dữ bóp cổ nàng vì nàng chọc giận hắn ra thì hầu như Naraku cũng chưa từng tổn hại nàng, thậm chí còn cứu nàng một mạng. Nếu không phải lúc đó hắn kịp thời ra tay, thì nàng thật sự bỏ mạng dưới tay của Qủy Ngộ Tâm!
Về tình về lý, nàng cũng nên đi tìm hắn nói một câu cảm tạ! Tiện thể hỏi hắn một chút, khi nào thì mẹ nàng mới tỉnh lại?
Hắn không đến tìm nàng, thì nàng đi tìm hắn là được.
Yuri đột nhiên đứng dậy rời đi làm Aki vô cùng ngạc nhiên, nhưng nhìn đến vẻ mặt vui vẻ của nàng lại im lặng không nói, trong lòng cũng tự hiểu, nhất định là người nào đó muốn đi tìm thành chủ đại nhân rồi!
Muốn thu phục được một nam nhân, thì trước hết cần phải mua chuộc cái bao tử của hắn. Mặc dù Naraku không phải người nhưng hắn cũng là bán yêu, nhất định cũng có thể ăn được thức ăn của con người. Lần trước hắn không ăn có thể là vì tâm tình không tốt hoặc muốn giữ sĩ diện quá, nhưng lần này, nàng nhất định sẽ tìm đủ mọi cách dụ dỗ hắn ăn cho bằng được!
Nàng vừa bước vào phòng bếp, gia nhân đều hoảng sợ lui xuống, nhường lại phòng bếp cho nàng. Yuri nhìn một lượt xung quanh, thấy tất cả nguyên liệu đồ ăn đều phong phú, nhiều vô cùng nên rất thắc mắc, cả tòa thành này đều đã được kết giới của Naraku bao phủ, vì sao Aki và gia nhân trong thành lại không bị ảnh hưởng? Những thức ăn này từ đâu mà có?
Thế nhưng, nàng cũng không quá để ý chuyện này. Hiện tại bây giờ, quan trọng hơn hết là phải chú tâm vào “kế hoạch chinh phục bao tử Naraku đại nhân”!!!
Tay nghề của nàng tốt đến mức, chỉ vừa nấu xong món khai vị, Kagura đã xuất hiện muốn nếm thử một chút, sau đó còn nở nụ cười hiếm có nói một hôm nào đó muốn học cách nấu!
Aki đứng bên cạnh nàng liên tục vỗ tay ca ngợi, chỉ có thể nhìn mà không dám ăn. Bởi vì nàng khác với Kagura… Thân phận không giống, địa vị càng không giống, căn bản là không có gan đụng vào đồ ăn của thành chủ đại nhân …
Cách nghĩ của người phong kiến, đôi khi rất phức tạp!
Đến khi nấu xong thì trời cũng đã tối, nàng tiện thể mang đồ ăn dọn đến phòng Naraku ngồi chờ hắn.
Đặt đồ ăn xuống đất, cho mọi người lui hết ra ngoài, trong phòng tối không có lấy một ngọn nến, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt màu tím ở bên ngoài cửa sổ chiếu vào,Yuri lặng lẽ ngồi trước bàn ăn nhỏ quan sát xung quanh.
Phòng của Naraku không quá rộng cũng không quá nhỏ, trong phòng không có bày bất cứ thứ gì, trống không đến mức nàng nghĩ rằng trước đây vốn dĩ chẳng có ai ở căn phòng này…
Từ căn phòng này, nàng có thể cảm nhận được nỗi cô độc của hắn khi ngồi một mình ở đây. Nàng vẫn biết, hắn là một kẻ rất độc ác, rất tàn nhẫn, thế nhưng, hắn là một bán yêu. Dù là người hay yêu, hắn vẫn có trái tim của riêng hắn. Đã có trái tim thì nhất định sẽ có cảm xúc, chỉ là, hắn có thừa nhận cảm xúc ấy hay không thôi!
Ngồi nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng nàng cũng cảm thấy rất buồn ngủ nên trực tiếp nằm ra đất ngủ.
…
Đến gần nửa đêm cửa phòng mới mở ra, Naraku không nhanh không chậm bước vào. Nhìn đến tiểu nữ nhân đang nằm ngủ ngon lành trên nền nhà, lại nhìn đến bàn thức ăn nguội ngắt nhưng vẫn còn chút hương thơm quanh quẩn trong phòng, thoạt nhìn rất ngon miệng… Hắn im lặng đến gần nàng, nhìn thật lâu không nói. Đám người Kagura, Kanna và Aki núp ở bên ngoài cửa xem lén thấy không có gì xảy ra liền chịu không nổi, Kagura dẫn đầu đi vào, tay cầm quạt phẩy phẩy, đôi môi mọng đỏ lại nhếch lên đầy mỉa mai:
“ Naraku, này đó trên bàn là một tay nhân loại kia làm, ta đã nghiệm thử rồi, rất ngon. Nếu ngươi không ăn, liền nhường cho ta đi!” Nàng không có nói dối, đồ ăn của nhân loại kia làm thực sự rất ngon! Lần trước đổ đi bát cháo thực sự đã phí lắm rồi, nếu lần này cũng đổ luôn thì chi bằng để người khác ăn đi!
Naraku cũng không thèm quay lại nhìn, chỉ lạnh lùng phất tay một cái, một luồng kình lực từ trong tay hắn mạnh mẽ đẩy Kagura văng ra ngoài, tiện thể đóng luôn cửa lại… Rất lâu sau mới chịu ngồi xuống, bàn tay nhợt nhạt lại không chút khuyết điểm cầm lấy đũa từ từ gắp thức ăn, sắc mặt âm trầm lẩm bẩm:
“ Ta không có nói là không ăn!”
Naraku điềm đạm gắp từng món một bỏ vào miệng, sắc mặt cũng không có gì thay đổi, chỉ là chưa đến một canh giờ, thức ăn vốn rất nhiều ở trên bàn cuối cùng chỉ còn lại mấy cái đĩa trống không. Hắn vừa đặt đũa xuống đã thấy nàng hơi động, uể oải lấy tay dụi dụi mắt, tay còn lại ôm bụng từ từ ngồi dậy.
Yuri vừa nhìn thấy Naraku liền ngoác miệng cười ngây ngốc, mắt mơ mơ màng màng nhìn hắn:
“ Naraku, ngươi cuối cùng cũng trở về rồi”
Người nào đó lại nhìn sang thấy trên bàn toàn là đĩa, một chút thức ăn thừa lại cũng không có liền tỉnh ngủ, trợn mắt há mồm đứng bật dậy:
“ Ngươi… ngươi một mình ăn hết cái chỗ này sao?!!!” Không phải chứ? Lẽ nào yêu quái cũng không biết no là gì sao?
Naraku hơi nhíu mày khó chịu:
“ Ý ngươi là gì?” Nữ nhân này vì sao lại ồn ào như vậy? Vẫn là khi ngủ tốt hơn…
Yuri chán nản ngồi sụp xuống, mặt méo xệch,hai tay ôm bụng đáng thương hề hề nói:
“ Người ta vẫn chưa có ăn tối… Ngươi lại ăn hết mất rồi…”
“… “ Vậy cuối cùng ngươi muốn cái gì?
Yuri bĩu môi bày ra vẻ tức giận, nhưng sau đó lại đột nhiên chồm người tới, chớp chớp mắt vô tội nhìn Naraku:
“ Đồ ăn không còn, đợi Aki làm thì rất lâu, chi bằng… chúng ta ra phố mua đồ ăn đi?”
“ Ngươi muốn ăn cái gì liền nói với Kagura thì được rồi” Naraku không do dự từ chối ý kiến của nàng. Nữ nhân này lắm trò như vậy, không có gì đảm bảo khi ra khỏi kết giới của hắn thì sẽ không bỏ trốn! Cho dù mẫu thân nàng còn đang trong tay hắn, nhưng vẫn có sợi chỉ đỏ bảo vệ, căn bản là không có giá trị lợi dụng…
“ Kagura là yêu quái, không hiểu được thức ăn của con người, nhất định sẽ chọn rất qua loa. Ngươi đừng lằng nhằng nữa, nhất định phải đi cho ta!” Nàng loạng choạng đứng dậy, tay mạnh mẽ kéo lấy áo hắn, rồi lại nhìn nhìn hắn một chút. Bây giờ nàng mới để ý, hắn không còn mặc bộ kimono tím như lúc trước mà là một bộ áo giáp lớn rất oai phong. Thế nhưng… nếu vác cái bộ dạng này ra đường thì khẳng định sẽ thành tâm điểm! Mà lỡ như hắn bị chọc giận, ra tay giết người thì nàng thật sự có chết vạn lần cũng không rửa sạch tội!
“ À.. trước khi đi, ngươi làm ơn mặc y phục bình thường có được không?”
…
Ra khỏi thành Hitomi là đến một ngôi làng nhỏ khá náo nhiệt. Mặc dù bây giờ đã là nửa đêm nhưng vẫn rất náo nhiệt, tiếng nói ồn ào, người đi qua đi lại rất đông. Lần đầu tiên nhìn thấy đường phố thời cổ đại, những cửa hàng bán đầy những thứ mới lạ mà ở hiện đại không có, nàng chợt cảm thấy có một loại cảm giác rất ngọt ngào, rất hồi hộp.
Nàng kéo tay Naraku đi dọc khắp con phố, vừa thấy đồ ăn ngon liền mua sạch. Dù sao thì tiền này cũng là của thành chủ Kagewaki trước kia, nhiều không kể xiết, vì thế nàng cũng chẳng cần tiết kiệm làm gì.
Đi một hồi lại nhìn thấy một cửa tiệm bán trang sức rất tinh xảo, nhìn qua là biết hàng cao cấp khiến Yuri nhịn không được muốn ghé vào xem thử. Naraku đứng phía sau nhìn nàng hết sờ cái này lại mó cái kia, ánh mắt say mê, khuôn mặt rạng rỡ khiến hắn như rơi vào một ảo cảnh, trong tâm có một loại cảm xúc khó nói thành lời. Đột nhiên Yuri xoay người lại, tay chìa ra hai cái vòng cổ nhỏ có bằng bạc, một cái có mặt dây hình mặt trăng khuyết, còn một cái lại có mặt dây hình mặt trời được chế tác rất tinh tế.
Nàng nhe răng cười, để lộ hàm răng trắng đều tuyệt đẹp:
“ Naraku, ngươi xem, hai cái này nhìn thế nào?”
“ … Nhàm chán …” Người nào đó cụp mắt xuống, khinh bỉ không thèm nhìn.
“ Xì, còn bày đặt làm trò, lại gần đây!” Yuri bĩu môi, quay sang đưa tiền cho chủ tiệm rồi lại chủ động đến gần hắn, Naraku chau mày, theo bản năng lùi về phía sau lại bị nàng thô lỗ kéo lại, đeo chiếc vòng có hình mặt trăng lên cổ hắn, cái còn lại tự đeo lên cổ mình, xong xuôi liền cười hì hì với hắn:
“ Naraku, đây chính là mối liên kết giữa chúng ta, bất kể là lý do gì, chỉ cần ngươi lấy nó xuống, là xem như chúng ta không còn quan hệ với nhau! Ngươi nhớ cho kỹ đó!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!