Nữ Hoàng Ai Cập Asisư
Chương 26
– Izumin này…
Izumin khẽ mở mắt, hơi nghiêng mặt nhìn Asisư, tay vẫn ôm chặt nàng không có ý định buông ra. Ban đầu Asisư còn phản kháng nhưng vì không có tác dụng nên về sau cũng làm lơ không để ý nữa, mặc hắn ta muốn làm gì thì làm. Nàng ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ gì đó, lông mày nhăn lại, vẻ mặt khó xử muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi. Nhìn thấy vẻ mặt đó của nàng, Izumin buồn cười:
– Nàng làm sao vậy?
– À, ta… Nếu… Ta…
– Đã nói nàng không cần suy nghĩ nhiều, ta có cách giải quyết!
– Nhưng mà Izumin, làm sao ngươi chắc chắn ta là nữ hoàng Asisư… Người ta là nữ hoàng xinh đẹp thông minh xuất chúng, thiên hạ ai ai cũng biết; còn ta, nhìn đi nhìn lại, càng nhìn càng thấy không giống…
Khóe môi Izumin giựt giựt, mắt nhìn Asisư mang theo ý cười, tay nghịch nghịch lọn tóc của nàng. Sau 2 năm, tóc Asisư dài ra hẳn, lại rất mượt…
– Uầy, ta đang nói nghiêm túc, ngươi xê ra, xê ra
– …
– U… ha ha, nhột quá…
– …
– Izumin, tên biến thái ngươi, thả ra…
Izumin vùi đầu vào cổ Asisư, tận dụng thời cơ hít lấy hương thơm nhè nhẹ trên tóc Asisư. Asisư đỏ mặt, lúng túng không biết nói chuyện gì, tay không ngừng đẩy Izumin ra. Dù sao đụng chạm kiểu này nàng vẫn không quen lắm. Izumin kéo Asisư ngã nằm xuống trên đệm, mắt nhắm nghiền lại, mặt vẫn vùi trong tóc nàng…
– Asisư, nàng biết gì không?
– Hử? – Asisư buồn bực lên tiếng, mặc kệ nàng nói gì, tên bại não cấp độ nặng này vẫn không thèm để ý, thử hỏi có tức không chứ?
– Bây giờ nàng còn biết đỏ mặt!
– … còn… gì nữa không? – Asisư trèo trẹo nghiến răng…
– Không! Trước đây toàn là nàng bạo hành ta, cưỡng gian ta…
Ơ? Asisư khẽ nuốt nước miếng, vội bật người dậy, mặt đỏ lựng như mông khỉ, trợn ngược mắt nhìn kẻ lười biếng kia, môi mấp máy nói không nên lời. Izumin lại không xấu hổ tiếp tục:
– … Bất quá, bây giờ nếu nàng muốn tìm lại kí ức khi xưa, ta sẵn sàng cho nàng cưỡng gian lần nữa, mặc dù kẻ chịu thiệt là ta… Cũng phải chịu thôi, ai bảo ta yêu nàng như thế!
Asisư đen mặt, bờ vai run rẩy liên hồi, khuôn mặt cúi gằm xuống không thấy rõ cảm xúc…
– Izumin, tên thái giám chết bầm nhà ngươi, đi chết đi cho đỡ chật đất. Ta, Asisư, chân thành xin lỗi chư vị thần linh, thành thật xin lỗi vua, hoàng hậu cùng dân chúng Hitaito… ta nói cho ngươi biết, ta đây sẵn sàng tiễn ngươi đến gặp Diêm Vương đại ca…
– Diêm Vương đại ca?
– Hừ, chẳng lẽ ngươi không biết anh ta à?
– Nàng… Tại sao biết hắn ta? Trong suốt 2 năm qua nàng đã gặp những tên nào? NÓI.
Asisư bị khuôn mặt đen thui cùng giọng nói không chút ấm áp nào này của Izumin dọa cho xanh mặt, đơ mắt ra nhìn, mặt đang đỏ hóa xanh rồi sang tím, rất có tư chất của tắc kè bông
– Cái kia, ngươi không lẽ không biết Diêm Vương?
– Là tên nào? Tại sao nàng lại chú ý đến hắn, còn dám gọi gì mà ca ca?
– Ax, hắn ta là… người…
– Hắn ta có đẹp trai bằng ta không?
– Ách… không
– Có giàu bằng ta hay không?
– … không… – Asisư thầm nghĩ trong đầu, Izumin là hoàng tử của Hitaito hùng mạnh giàu có, so về mức độ giàu, ai mà hơn hắn được, hỏi một câu hơi bị vô nghĩa…
– Hắn ta có dám đánh kiếm tay đôi với ta hay không?
– … – câm nín không trả lời, làm gì có cơ hội mà choảng nhau cơ chứ?
– Hắn có yêu nàng bằng ta không?
– … – đương nhiên là càng không, từ nhỏ đến giờ có thấy vị đại ca ấy đâu mà yêu với chả thương…
– Trả lời ta, tại sao lại im lặng? hay cái tên Diêm Vương đó dám đem lòng yêu nàng?
– … – Asisư líu lưỡi nói không ra lời, cái tình huống quái gở gì đây?
– Asisư, nàng đừng chọc điên ta, nếu nàng không nói rõ ràng ta liền đi giết hắn
– …
Asisư càng lúc càng mơ hồ, tên này đang ghen vô căn cứ thế này à…
Không hiểu trước đây làm sao nàng có thể chịu nổi hắn ta nhỉ?
Izumin thấy Asisư im lặng mãi không chịu trả lời càng điên tiết lên, hai tay nắm chặt vai Asisư, khuôn mặt nàng khẽ nhăn lại nhưng vẫn rất muốn cười. Lần đầu tiên thấy có người khùng khùng như tên này…
– Ha… haha… Izumin, ngươi biết tên đó là ai không? Ha ha, ta có nói chắc ngươi cũng không biết…. – Asisư cố gắng nhịn cười, nàng lại phát hiện Izumin giận thật sự không đáng sợ cho lắm, gương mặt vô cùng dễ thương, thật là muốn véo vài cái! Ánh mắt Izumin nheo lại, sát khí tỏa ra ngùn ngụt… Chắc chỉ có mỗi Asisư thấy đáng yêu, còn mấy kẻ đang đứng rình bên ngoài đầu đầy mồ hôi hột. Bất chợt Izumin nở nụ cười, nụ cười sặc mùi nguy hiểm…
– Asisư, chắc nàng không nhớ! Trước kia ta từng nói với nàng nếu nàng dám yêu kẻ khác ngoài ta, ta sẽ giết hắn. Nàng đừng cho rằng nàng yêu tên khác ta sẽ cho nàng sống hạnh phúc cùng hắn ta, cho dù nàng hận ta thấu xương ta cũng sẽ giết hắn, phanh thây hắn ta thành 8 mảnh, sau đó rải đều mỗi nơi một mảnh, cuối cùng đem nàng nhốt bên cạnh ta, mặc kệ nàng có đồng ý hay không!
– …
Cái này… Asisư đen mặt, nhìn nụ cười lạnh lùng xen lẫn kiêu ngạo cùng cảnh cáo của Izumin, bất chợt rùng mình, da gà nổi lên hết. Izumin nắm cằm Asisư, khiêu khích, đùa giỡn nhìn nàng, mặt nàng và mặt hắn như không còn khoảng cách. Nhìn bộ dạng lưu manh của hắn ta, Asisư bắt đầu cảm thấy sợ, bất giác lùi dần về phía sau nhưng Izumin nào để cho nàng trốn thoát, nhanh chóng chồm dậy ôm Asisư, ấn nàng nằm xuống giường, ánh mắt nguy hiểm:
– Asisư, có nói chưa?
– Ây, Izumin, ta…
Asisư trong lúc túng quẩn, nghĩ bậy nghĩ bạ, liều mình co cẳng lấy đầu gối nện 1 phát vào bụng Izumin. Do không phòng bị nên Izumin đau khổ ôm bụng, sơ ý thả nàng ra. Asisư được phóng thích liền quay lưng chạy, phóng xuống giường lại hụt chân té xuống dưới sàn, may mắn là có thảm nhưng…
Hiện trường trong phòng: Izumin nhăn nhó khuôn mặt, tay ôm bụng, xem ra cú đạp của Asisư không hề nhẹ; còn Asisư, một chân vắt vẻo trên giường, cả người nằm dài dưới sàn rên rỉ…
Không khí quỷ dị vô cùng, Ruka, ông đội trưởng, bà Mura, Therru chỉ biết đứng ôm trái tim đang yếu ớt đập, thở mạnh cũng không dám, ngơ ngác nhìn nhau xem có nên đi vào hay không…
– Lên đây cho ta…
Cuối cùng kẻ đứng dậy trước là Izumin, cặp lông mày xinh đẹp khẽ nhăn lại nhưng xem chừng cũng bớt đau rồi, ít ra vẫn hơn ai kia đang không ngừng than thân trách phận
– Asisư?
– Huhuhu…
– Nàng…
Nhìn Asisư nước mắt tung hoàng, Izumin bắt đầu lúng túng, không biết mình làm sai chuyện gì, vòng tay ôm Asisư kéo nàng lên giường. Không nghĩ vừa chạm thì tiếng khóc càng lớn hơn nữa, cứ đập vào màng nhĩ Izumin. Asisư dùng đôi mắt ầng ậng nước nhìn Izumin, đôi môi xinh đẹp mím chặt sau đó kìm tiếng nấc nghẹn ngào, hai tay vô thức níu chặt lấy áo hắn, cố gắng nói:
– Izumin… trật chân rồi…
Mặt Izumin đơ ra, cuối cùng nhịn không được cười thành tiếng, vừa cười vừa ngồi xuống đất bế Asisư lên. Asisư ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, tay ôm cổ Izumin, hắn cũng vô cùng chú ý vết thương ở cổ chân nàng, nhẹ nhàng để nàng ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra xem còn chỗ nào nữa không, dường như quên bẵng đi chuyện bình giấm khủng bố khi nãy. Tuy nhiên Asisư vẫn nhớ…
– Cái “Diêm Vương” kia là người cai quản địa ngục
– Thần Aken?
– Oa, ra vậy, đúng rồi, là ông ta đó
Izumin không trả lời, thuận tay cầm cổ chân nàng lên, lại lắc đầu thở dài…
– Asisư, hình như nàng rất thích cái trò từ trên cao rơi xuống sau đó ôm chân ngồi khóc ròng trong phòng
– Hử?
Asisư nhìn vẻ mặt chăm chú kia của Izumin, bất giác thấy ấm áp. Kia là bộ dạng mà nàng vẫn thấy trong giấc mơ mỗi đêm, người thanh niên có mái tóc bạch kim, dáng người cao lớn, ôm chặt lấy nàng không buông như thể sợ nàng sẽ biến mất… Ngay cả gương mặt lo lắng của hắn nàng cũng thấy quen thuộc, khung cảnh này như nàng đã thấy ở đâu rồi…
“Izumin không chần chừ mà đặt Asisư ngồi lên giường, sau đó nhanh chóng cầm chân của nàng lên xem, Asisư dù đang rất thất vọng cùng tức giận nhưng vẫn đỏ mặt rút chân về, có điều không rút được…
– Đau không?
– Ngươi muốn thử không? Cũng không đau lắm, hơi tê tê giống như bị sư tử nhai đầu ấy!
Hắn phì cười, lấy khăn lau vết sưng đỏ kia cho nàng… Do bị chạm vào vết thương nên Asisư theo phản xạ hơi nhăn mặt, tay nắm chặt cái nệm…
– Ta xin lỗi, nhưng tất cả tại nàng chứ ai? Ai bảo trèo tường vào…
– Em ngươi bảo đấy…
– Sao lại nghe lời nó? Quy tất cả trách nhiệm về nàng…
– Nhà ngươi… ta đếm từ 1 tới 3, ngươi mau biến khỏi phòng ta…
– Một.
– Xem ra nàng cũng còn khỏe quá nhỉ?
– Hai…
– Người đâu, ra xem thái y đến chưa?
– Ba!!!!
– Lấy cho nữ hoàng một ít thức ăn đi
– Lính đâu, lôi hắn ra ngoài, lôi ra…
– Các ngươi cứ an phận đứng đó canh cửa đi, trong này có ta là được rồi…
– IZUMIN, tránh xa ta ra, ta cấm ngươi chạm vào ta…
– Đưa ta xem vết thương…”
Asisư quên mất cả đau đớn, nước mắt đọng trên đôi mắt xinh đẹp. Izumin thấy chỉ là trật chân nhẹ không sao, vừa quay đầu định phân phó cho bên ngoài thì sững người lại, ngạc nhiên nhìn đôi cánh tay trắng nõn tròn trịa ôm chặt cổ mình. Asisư siết chặt vòng tay, khẽ nói nhỏ với Izumin: “ Izumin, cho dù ta không phải là nữ hoàng Ai Cập, cho dù ta không phải Asisư đi nữa ta chỉ xin ngươi đừng rời bỏ ta…”
Mất đi thứ quan trọng nhất của mình là chuyện nàng chưa bao giờ dám nghĩ đến, nếu có ngày đó, nàng sẽ đau khổ như thế nào đây… Nhưng mà… cảm giác chân thực như thế, nàng nên tự tin vào bản thân tí chứ nhỉ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!