Thần Khống Thiên Hạ - Chương 41: Ngươi Có Bệnh! (2)​
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Thần Khống Thiên Hạ


Chương 41: Ngươi Có Bệnh! (2)​


Lăng Thiên như làm một chuyện không có ý nghĩa vậy, tiêu sái ném Viêm
Dương Kiếm lên không, thân thể xoay chuyến, Viêm Dương Kiếm liền chuẩn
xác trở về trong vỏ.

– Không biết tự lượng sức mình.

Lăng Thiên hừ lạnh một tiếng, phiêu nhiên xuống đài.

Dưới đài, vốn một mảnh lặng ngắt như tờ, ngay sau đó mới hống kêu lên.

– Vừa rồi Lăng Thiên dùng… Dùng chính là Hoàng giai kiếm kỹ?

– Hoàng giai kiếm kỹ không phải chỉ đến Huyền Sĩ giai mới có thể tu luyện sao?

– Lý luận là nói như vậy, nhưng Huyền Giả giai cũng có thể tu luyện, chỉ là huyền lực không phóng ra ngoài, không phát huy được thực lực chân
chính thôi. Hiện giờ Lăng Thiên nhiều nhất chỉ dùng ra được 1% uy lực
của chiêu này, nếu hắn đạt đến Huyền Sĩ giai, thuộc tính bản thân phù
hợp với thuộc tính kiếm kỹ, như vậy một chiêu này tuyệt đối có thể miểu
sát Lăng Hồng.

– Cái này, lợi hại như vậy ah! Vậy chờ ta đến Huyền Giả giai ta cũng chọn Hoàng giai huyền kỹ tu luyện.

– Hừ, ngươi cho rằng dễ luyện như vậy sao? Trước khi không biết thuộc
tính của mình thì tốt nhất đừng luyện, bằng không thì tu luyện công pháp thuộc tính tương khắc với mình, vậy bản thân sẽ bị hủy hoại chỉ trong
chốc lát, Lăng Thiên người ta một nhà đều là hỏa thuộc tính, như vậy
ngày sau hắn tiến giai Huyền Sĩ giai khẳng định cũng là hỏa thuộc tính,
bởi vậy mới dám luyện sớm!

Lăng Tiếu nhắm hai mắt nhớ lại một chiêu vừa rồi của Lăng Thiên, một lúc sau, lộ ra một dáng tươi cười hiểu ý, trong nội tâm lẩm bẩm

– Chẳng qua là một chiêu dựa thế, vận dụng ũng không tệ lắm.

Theo Lăng Thiên kết thúc, võ thí vòng thứ nhất đã xong, đợt rút thăm thứ hai lại bắt đầu.

Bởi vì, trong vòng thứ nhất có một cuộc tỷ thí xuất hiện tình huống
lưỡng bại câu thương, người chiến thắng đã bỏ quyền, cho nên đợt thứ hai không xuất hiện số lẻ, Lăng Tiếu không có cơ hội làm người may mắn nữa, đợt thứ hai tỷ thí vô luận thế nào cũng phải đấu với một người.

Danh sách tiến vào đợt thứ hai phân biệt như sau: Lăng Tiếu, Lăng Hổ,
Lăng Tinh, Lăng Lệ, Lăng Hoa, Lăng Thiên; trong đó dùng Lăng Tiếu thực
lực thấp nhất, chỉ là Huyền Giả đê giai, những người khác đều ngoài
Huyền Giả trung giai cả.

Sáu người từng người đi lên rút thăm, Lăng Tiếu rút thăm được số 2, rõ
ràng phải đấu với Lăng Thiên rút thăm được số 6, ở trong mắt người khác
có lẽ xem như may mắn, không rút phải Huyền Giả cao giai, thua cũng sẽ
không thua quá khó coi.

Lăng Thiên đi đến bên người Lăng Tiếu khẽ cười nói

– Đã từng là thiên tài, ta thấy ngươi vẫn nên sớm làm bỏ quyền đi, bằng không thì… Ngươi thất bại sẽ phi thường khó coi!

Lăng Tiếu khó hiểu Lăng Thiên vì sao lần nữa lộ ra địch ý vơi hắn, nhưng đã khiêu khích thì hắn cũng không sợ, không sao cả nói:

– Hi vọng thực lực của ngươi cũng lợi hại như miệng lưỡi.

Lăng Thiên hừ lạnh nói

– Xem ra ngươi cũng như Lăng Hồng, không biết tốt xấu.

Lăng Tiếu nhìn thẳng Lăng Thiên, nhàn nhạt nói mấy chữ

– Ngươi có bệnh!

Nói xong dứt lời xoay người về lại vị trí trước kia của mình.

Lăng Thiên nắm chặt hai đấm, sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn rất muốn ra tay với Lăng Tiếu, bất quá vẫn đè nén xúc động trong lòng, lẩm bẩm nói:

– Phế tài cũng dám hung hăng càn quấy, đợi lát nữa nhất định phải ngươi biết chữ ‘ chết ’ viết như thế nào.

Lăng Thiên và g Lăng Tiếu vốn không có thù cũ, chỉ là Lăng Tiếu trước
kia thể hiện ra thiên phú quá mức kinh người, Lăng Thiên nhỏ hơn Lăng
Tiếu một tuổi, thiên phú cũng không yếu, nhưng ở trước mặt Lăng Tiếu thì tất cả hào quang đều bị bao phủ, ngay từ đầu hắn vì đuổi theo Lăng
Tiếu mà cố gắng, cũng như tất cả đệ tử Lăng gia coi Lăng Tiếu như thần
tượng và tấm gương, về sau phát hiện mình vô luận cố gắng như thế nào
cũng không đuổi kịp Lăng Tiếu, thời gian dần trôi qua cũng từ sùng bái
biến thành đố kị, đến cuối cùng Lăng Tiếu bỗng nhiên biến thành phế
nhân, Lăng Thiên không khỏi hưng tai nhạc họa.

Hôm nay Lăng Tiếu lại lần nữa quật khởi, lại khiến Lăng Thiên sinh ra
nguy cơ, hắn sợ hào quang của mình sẽ lại lần nữa bị che dấu, trong lòng của hắn không khỏi cửu thị Lăng Tiếu, cho nên định trên tỷ thí hung
hăng nhục nhã Lăng Tiếu một phen, tốt nhất là có thể triệt để chơi đùa
hắn, khiến hắn triệt để không trở mình nổi nữa

Đây là một thế giới của cường giả, cũng là một thế giới mạnh nuốt yêu,
thế hệ trước ai cũng muốn trở thành Vương giả cao cao tại thượng, một
đời trẻ tuổi ai cũng muốn trở thành ngôi sao mới chói mắt nhất. Trong
thế giới tàn khốc này, ai cũng đạp trên phong mang của người khác mà
thượng vị cả, cho dù là huynh đệ tỷ muội đồng tộc cũng là như thế. Được
làm vua thua làm giặc, là pháp tắc sinh tồn ở đây, chỉ có phá vỡ tất cả
ngăn cản mới có thể thành cường giả tôn quý được vạn người kính ngưỡng .

Đợt tỷ thí thứ hai tiếp theo chính là thời khắc thấy một đời mới của Lăng gia thượng vị, trận đầu Lăng Tinh đối chiến Lăng Hoa.

Lăng Tinh trận đầu đấu với Lăng Chí, vốn cũng không tiêu hao bất cứ
huyền lực nào, thực lực được bảo tồn hoàn hảo, mà Lăng Hoa thì không
giống, bản thân hắn chỉ là Huyền Giả trung giai, kém hơn Lăng Tinh một
tiểu giai vị, hơn nữa trong trận đầu chống lại đối thủ ngang giai, một
mực liều mạng hơn 100 chiêu mới gian nan đạt được thắng lợi, tuy rằng
không bị trọng thương, nhưng huyền lực đã hao tổn hơn phân nửa, cuộc tỷ
thí này hắn chống lại Lăng Tinh lợi hại hơn mình một bậc tự biết khó mà
thủ thắng, nhưng thua cũng phải thua có tôn nghiêm, hắn kiên trì đứng ở
trên lôi đài.

Cửu trưởng lão Lăng Phúc sau khi tuyên bố bắt đầu thì Lăng Tinh nhàn nhạt cười nói với Lăng Hoa sắc mặt trắng bệch:

– Chỉ cần ngươi có thể tiếp ta một chiêu, cuộc tỷ thí này ta nhận thua được không?

Lăng Hoa vốn nghi hoặc nhìn Lăng Tinh, ngay sau đó nắm lấy trường kiếm trong tay kiên định nói:

– Đến đây đi.

Trong lòng của hắn tự nhận dù sao cũng phải thua, chẳng lẽ mình còn không tiếp nổi một chiêu của hắn sao?

Lăng Tinh âm hiểm cười nói

– Hắc hắc, vậy ngươi đỡ lấy.

Ngưng cười, Lăng Tinh đạp dưới chân một cái, cả người như mũi tên rời
dây, động tác thật nhanh nhanh, hắn một tay đặt ở sau lưng, một tay nắm
lấy chuôi kiếm sau lưng, ngay khi hắn đi đến trước mặt Lăng Hoa đang
trận địa sẵn sàng đón quân địch thì liền hét lớn một tiếng:

– Thanh Mang Quỹ!.

Một kiếm ra tay, thanh mang đại thịnh!

Lăng Hoa đang tụ tập tất cả huyền lực, hai tay nắm chặt chuôi kiếm,
lúc thanh mang hiện ra liền cắn chặt răng, ngay khi kiếm quang sắp đến
trước mắt hắn liền hét lớn một tiếng

– Đến đây đi! TruyệnFULL.vn

Theo gầm rú, Lăng Hoa dùng trường kiếm nghênh đón thanh mang.

Đinh đương

Oanh

Ah

Tiếng binh khí giao kích vang vọng, càng có một người phát ra tiếng kêu
thảm liệt, chỉ thấy một người bay ngược ra ngoài lôi đài, may mắn Cửu
trưởng lão Lăng Phúc vận dụng xảo kình khiến người bay ra ngoài kia
không rơi quá thảm.

Người bay ra ngoài kia thình lình đúng là Lăng Hoa đón đỡ một chiêu của
Lăng Tinh, chỉ thấy thanh trường kiếm nhất cấp cao giai kia đã bị chém
thành hai đoạn, miệng khẩu hai tay máu tươi chảy đầm đìa không ngớt, nếu như không phục dùng đan dược trị liệu thì ít nhất cần ba tháng mới có thể lành lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN