Chuyện Cũ Của Bạch Dương
Chương 39
Nguyên nhân Tưởng Hiểu Lỗ thất nghiệp là do đổi chủ.
Ngày đầu tiên đi làm sau Tết phải họp đầu xuân theo thông lệ, việc điều động nhân sự mỗi năm của công ty đều được nói trong buổi họp này, tiện thể khích lệ tinh thần, kế thừa và phát triển, an bài những nghiệp vụ chủ yếu trong quý và báo cáo công tác.
Tưởng Hiểu Lỗ vừa vào văn phòng liền bất ngờ.
Không ai ngồi đúng vị trí, ồn ào huyên náo, hai ba người một nhóm, có người lo lắng, có người hưng phấn.
Tưởng Hiểu Lỗ vào chào mọi người, vẫn chưa hiểu tình hình:
– Các đồng chí, năm mới vui vẻ!
– Chị Tưởng!
– Giám đốc Tưởng!
– Tưởng!
Mấy người bình thường hay hóng hớt vây quanh cô như nhìn thấy cứu tinh, mồm năm miệng mười truyền đạt tin tức:
– Chị nghe nói chưa? Chúng ta sắp thay sếp, tổng giám đốc Chu sắp đổi nghề rồi. Vi Đạt lần này thay máu đấy!
Tưởng Hiểu Lỗ còn xách túi, chưa vào văn phòng:
– Thật hay giả thế?
– Thật đó! Ông Hà chủ động từ chức đến ngân hàng tư nhân làm phó tổng giám đốc, đã công khai giấy tờ rồi, lúc nãy Cao Bí của hội đồng quản trị tới thông báo, chín giờ rưỡi mở hội nghị, tuyên bố việc sắp xếp nhân sự mới.
Ở công ty mấy năm nay, trong lòng ai mà không có tính toán, đều nắm rõ cả, Tưởng Hiểu Lỗ hỏi:
– Hay vì chuyện lần trước kiểm toán tra ra lỗ hổng?
– Đây là chúng ta đoán, chứ nguyên nhân cụ thể thì không ai biết, nhưng chắc cũng vì chuyện đó, hội đồng quản trị có người không hợp ông Hà, cứ luôn lấy chuyện này ra hoạnh họe, cộng thêm bầu không khí nội bộ nghiêm túc bây giờ nên lần này quyết tâm trị dứt.
Đổi ai làm chủ tịch không ảnh hưởng nhiều đến họ, đều là mỗi tháng lãnh lương, làm việc cho ai cũng như nhau, Tưởng Hiểu Lỗ bắt lấy trọng điểm:
– Mọi người nghe ai nói ông Chu cũng đi?
Mấy người phụ nữ thở dài, mỗi người một ý:
– Vua triều nào thần triều nấy mà, quan hệ giữa ông Hà và Chu Chí Hành tốt như vậy, một người đi rồi, người còn lại có thể không đi sao?
Lời này một nửa cũng là nói cho Tưởng Hiểu Lỗ nghe, vừa lo lắng giả tạo, vừa thầm cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Quan hệ giữa cô và Chu Chí Hành tốt như vậy, người ta một tay đề bạt cô lên, giờ người ta đi rồi, vị trí này của cô e là nguy hiểm đấy.
Trong lúc nói chuyện, có người gõ cửa:
– Mọi người, trên lầu họp.
Tưởng Hiểu Lỗ kiêu ngạo, nghe tiếng____
Cười trấn tĩnh, ung dung lấy sổ ghi chép trong túi ra, đi theo dòng người vào phòng hội nghị.
Mở màn là Cao Bí của hội đồng quản trị mỉm cười tuyên bố ông Hà từ chức chủ tịch, do chủ tịch mới Trần Phong kế nhiệm.
Chủ tịch mới rất phô trương, phải đợi mọi người tới đầy đủ hết, tuyên bố công văn xong mới cài nút áo âu phục chậm rãi bước vào.
Vừa vào là nói mấy câu ra oai phủ đầu:
– Tôi rất vui khi có thể cùng làm việc với các vị đang ngồi đây, hi vọng trong thời gian tới, chúng ta có thể làm tốt hơn nữa, đương nhiên, chúng ta cũng sẽ thay đổi, dùng diện mạo mới tiếp nối công việc trong năm mới.
…
– Trước khi nhậm chức, tôi đã xem kỹ về thành tích, tư liệu, kinh nghiệm công tác và sai sót của mỗi người các vị. Tôi có thể nói ra chính xác tên của từng người ở đây, hi vọng sau này mọi người cũng có thể hiểu tôi như tôi hiểu mọi người.
Dùng ánh mắt áp lực đảo qua mặt từng người, chủ tịch mới rất hưởng thụ quyền lực lãnh đạo này, tay khẽ nâng, ra hiệu cho thư ký:
– Cao Bí____
Cô gái mặc áo sơ mi và váy ngắn đứng bên cạnh cực kỳ máy móc mở văn kiện thứ hai:
– Vâng, chủ tịch Trần.
– Vậy kế tiếp, tôi sẽ tuyên bố vài mục bổ nhiệm nhân sự.
Đầu tiên, giữ lại tổ một của Vi Đạt, tổ hai tổ ba ghép lại, gọi là tổ nghiệp vụ, sếp là bà Phương do hội đồng quản trị mới phái tới, sếp tổ hai làm phó, sếp cũ tổ ba là ông Chu Chí Hành đã từ chức mấy ngày trước, đi nơi khác làm việc.
Tưởng Hiểu Lỗ vừa nghe là biết lần này tiêu rồi.
Đồng thời lại có mấy chế độ sát hạch mới được ban bố, mọi công nhân đều ngừng ký hợp đồng kế tiếp, đợi cấp cao khảo sát, mọi thực tập sinh hết kỳ thực tập đều không được vào làm chính thức ngay mà phải do Trần Phong và hội đồng quản trị xem xét năng lực làm việc và nghiệp vụ xong mới quyết định.
Oán than khắp đất, trách hận vang trời.
Tan họp, trong hành lang ầm ĩ, không ít người cảm thấy bất an, hoặc là nổi lên suy nghĩ khác, muốn đổi nghề nghỉ việc.
– Dù sao đã đến hạn hợp đồng, ký tiếp hay không không cần họ quyết định, cùng lắm thì từ chức giải tán thôi.
– Em giỏi, còn trẻ, đi đâu cũng được, nhưng chị thì không, con chị một tháng phải 4000 tiền học thêm rồi, tính cả khoản vay nhà nữa, nếu chị mất việc thì căng lắm.
– Ôi, ông Chu làm chuyện này quá không nhân nghĩa rồi, không nói cái khác, như vầy không phải là hại Tưởng Hiểu Lỗ sao, toàn công ty từ trên xuống dưới ai cũng biết ông ấy thiên vị cô ấy, ân oán trước đây giữa ông ấy và Phương Lâm… làm không xong thì lần này đổ hết lên đầu cô ấy, nghe nói Tô Hồng San đã mua xong nhà cưới ở Thượng Hải, công việc mới cũng dàn xếp xong rồi, chỉ chờ ông ấy qua thôi.
– Phong thủy thay đổi, lúc Tưởng Hiểu Lỗ theo ông ấy làm việc, những gì nên có đều có rồi, cũng phải hạ uy phong thôi.
– Mau về, lát nữa Cao Bí và sếp Trần xuống đấy.
– Đúng đúng đúng, tôi phải xóa cờ tỉ phú trong máy tính tôi mới được.
Tưởng Hiểu Lỗ trở lại văn phòng, đập vào mắt cô trước hết là bóng dáng ông Chu đang thu dọn đồ đạc cá nhân, cô ngồi trên ghế một lát rồi vẫn quyết định đi gặp ông.
Cô đẩy cửa, ông Chu ngước mắt nhưng không dừng việc trên tay:
– Muốn mắng muốn chửi gì thì cứ việc.
Ông luôn nghiêm túc trong công việc, rất ít cười, Tưởng Hiểu Lỗ lắc đầu:
– Không có gì muốn nói cả, chỉ muốn đến hỏi ông, đi thật sao?
– Ừ.
Ông Chu xắn ống tay áo sơ mi, tiện tay ném khung ảnh vào trong thùng:
– Tôi biết cô nghĩ gì, cô trách tôi không báo tin sớm cho cô, Tưởng Hiểu Lỗ, chuyện này tôi không cách nào báo sớm cho cô được, nếu tôi có chỗ lui thì tôi nói với người ta là có thể mang cô theo, nhưng tôi đi Thượng Hải là chạy kết hôn, công việc Hồng San tìm là quan hệ xã hội, sau này gia đình an cư ở đó, tôi làm sao nói với cô đây.
Sếp mới chưa nhậm chức mà nhân viên cũ đã mang người từ chức là thị uy, không phù hợp với phép tắc trong nghề.
Tình người bạc bẽo, suy cho cùng phải ích kỷ một chút, lo cho bản thân thì không thể lo cho người khác.
Dọn dẹp, ông Chu khẽ mắng một câu, tức anh ách:
– Sao cứ là Phương Lâm chứ.
Nhiều năm trước hai người là đối thủ, ban đầu cùng cạnh tranh vị trí tổng giám đốc, ông Chu dùng thủ đoạn đạp Phương Lâm đi, bây giờ đổi thành bà ấy ngồi ở vị trí này, muốn bà ấy đối xử tốt với nhân viên tổ ba là chuyện quá hoang đường, ông Chu cũng rất áy náy.
– Ai cũng như nhau thôi.
Tưởng Hiểu Lỗ lúng túng đứng trong văn phòng ông:
– Tôi không trách ông, vốn dĩ công việc chính là dựa vào bản lĩnh của mình, tự mình tìm đường thoát, tôi chỉ là cảm thấy ông đi rồi, có chút… ừm, có chút không thoải mái. Dẫu sao cũng cùng làm việc với nhau lâu như vậy, đúng là không nỡ xa ông.
Ông Chu cười, mở ngăn kéo, lấy ra một hộp vuông màu đen dài nhỏ:
– Cho cô.
Tưởng Hiểu Lỗ ra vẻ thoải mái:
– Gì thế, quà chia tay à?
– Xem như là vậy đi.
Ông Chu đẩy qua:
– Hồi đó làm nghề này luôn nhủ phải sĩ diện, đàn ông chú trọng mặt mũi, sợ sau này rụt rè khi ký hợp đồng với người ta, tốn hai tháng lương của tôi lúc đó đấy, nhiều năm rồi vẫn chưa dùng bao giờ, tặng cô làm kỷ niệm.
Tưởng Hiểu Lỗ mở hộp, là một cây bút máy hiệu Montblanc.
– Bất kể nói thế nào, làm việc cùng cô mấy năm nay, rất vui vẻ.
Ông Chu chìa tay ra:
– Một cộng sự hợp tác dễ kết nối còn hiếm có hơn nhiều một đối tượng hôn nhân.
Chống tay lên mặt bàn, ông Chu mượn lực đứng dậy, ôm thùng:
– Giám đốc Tưởng, tạm biệt.
Tưởng Hiểu Lỗ kéo mở cửa văn phòng cho ông, thoải mái nói:
– Giám đốc Chu, thượng lộ bình an.
…
Tưởng Hiểu Lỗ là người rất dễ thích nghi hoàn cảnh, thay sếp thôi mà, chỉ cần cô làm tốt chuyện của mình, đàng hoàng nhận phần lương mình nên nhận thì sếp là ai không quan trọng.
Cô chuẩn bị tốt tâm lý nhưng trời không chiều lòng người.
Tổng giám đốc Phương mới đến là một phụ nữ, còn là một phụ nữ có hiềm khích với sếp cũ của Tưởng Hiểu Lỗ, có câu một núi không thể chứa hai hổ, ngày đầu tiên bà ấy tới liền lấy đi chức giám đốc nghiệp vụ của Tưởng Hiểu Lỗ một cách nhanh gọn lẹ, thay vào đó là danh hiệu người phụ trách nhóm.
Nói hoa mỹ là tiện cho cấp cao quản lý nhân viên.
Ngay sau đó, Phương Lâm liên tiếp ra chiêu, bắt đầu tiến hành cải cách tổ nghiệp vụ, cấm bất kỳ người phụ trách nào tiến hành nghiệp vụ đơn độc với khách hàng, mọi tài nguyên và hạng mục trong quá trình tiến hành đều phải chỉnh lý ra tư liệu tỉ mỉ giao đến tay bà ấy, do bà ấy phân phối.
Điều này đã chạm vào kiêng kỵ của Tưởng Hiểu Lỗ. Mối quen biết với khách hàng đều là mấy năm nay cô cực khổ vất vả cày bừa mà ra, tài nguyên của tôi, dựa vào cái gì phải chắp tay dâng cho bà?
Ngày hôm đó, hai người lại xảy ra tranh chấp trong văn phòng.
Phương Lâm là một phụ nữ ngoài bốn mươi, chồng ở nước ngoài, không có con, tóc ngắn, nói chuyện hay làm việc đều rất mạnh mẽ nhanh nhẹn:
– Tôi nhắc lại với cô lần nữa, phương án của tôi đã được hội đồng quản trị thông qua, được chủ tịch Trần ký tên, cô có vấn đề thì có thể đi khiếu nại chứ không phải lần lữa không giao ra, muốn đòi công bằng ở chỗ tôi.
Tưởng Hiểu Lỗ đeo thẻ tên, giằng co với Phương Lâm, không chịu nhượng bộ:
– Tất cả tài nguyên khách hàng là biểu hiện tốt nhất chứng minh năng lực một người, làm như bà sẽ khiến trong lòng họ thấy rất không an tâm, không thể nào khai triển công việc. Một người luôn phụ trách hạng mục bất động sản bây giờ đi phụ trách bảo hiểm, một người làm bảo hiểm lại đi làm chứng khoán, tôi không thể nào mang được.
– Cô không mang thì có người khác mang, cô có thể từ chức.
Một câu lạnh lùng.
Nói xong, Phương Lâm lại lôi kéo cô:
– Nhóm trưởng Tưởng, tôi biết cô có khúc mắc trong lòng về chuyện tôi lấy mất chức giám đốc nghiệp vụ của cô, nhưng chúng ta đều là vì công việc, không phải sao?
Giữa phụ nữ luôn có một loại thần kỳ, chỉ cái nhìn đầu tiên đã biết là không hợp, thời gian tiếp xúc nhau dài đến mấy cũng vô dụng, chỉ khiến mâu thuẫn càng thêm sâu.
Phương Lâm luôn không phục Tưởng Hiểu Lỗ, tuổi còn trẻ mà làm giám đốc, trước đây khi ông Hà còn nhậm chức, người của cô ta gây ra sai lầm lớn như vậy mà chỉ phạt mấy tháng tiền thưởng, ngoài ỷ vào ông Chu bao che khuyết điểm thì chẳng qua là gả cho một ông chồng có danh tiếng mà thôi.
Phương Lâm trong công việc là loại người dốc sức đi lên từng bước một, khó tránh hiểu sai về Tưởng Hiểu Lỗ:
– Nhóm trưởng Tưởng, không giấu gì cô, cô cũng biết đấy, xu hướng tuyển dụng hiện nay đang theo hướng trình độ học vấn cao, công ty chúng ta hai năm gần đây đều phổ biến tuyển người tốt nghiệp nghiên cứu sinh, số người du học nước ngoài lại càng không ít, với trình độ học vấn của cô mà giữ cô đến bây giờ là bởi công ty trọng tình cảm, trọng những vất vả cô bỏ ra vì công ty mấy năm nay chứ không phải vì cô ưu tú cỡ nào. Cũng không phải vì bệ đỡ phía sau cô lợi hại cỡ nào.
Giữ cô lại, là tình nghĩa, không giữ cô, là đạo lý. Đừng có không biết tốt xấu mà nói điều kiện với tôi.
Tưởng Hiểu Lỗ lặng lẽ hít sâu, rời khỏi văn phòng Phương Lâm.
Vừa mở cửa, ánh mắt ngoài văn phòng liên tục trao đổi với nhau, lén lút nhìn cô, may mắn, thông cảm…
Tưởng Hiểu Lỗ kéo ghế, giận dỗi ngồi xuống, cúi đầu viết ít tài liệu, cuối cùng không nhịn được nữa, quăng bút.
Bị Phương Lâm chối bỏ toàn bộ công việc, lại chọc tới khuyết điểm học lực của cô khiến cô cực kỳ tức giận.
Trước đây cô luôn cảm thấy mình có công việc này là điều đáng kiêu ngạo, vừa có thể phát huy sở trường vừa trông cũng thể diện, tuy có những tâm tư nhỏ của con người nhưng đối đãi với người khác vẫn xem như chân thành, ông Chu đưa cô vào nghề, cô liền cống hiến cho ông Chu, bất kể công ty săn đầu người bên ngoài muốn khoét cô đi bao nhiêu lần, đưa ra thù lao hậu hĩnh cỡ nào, cô đều không đáp ứng.
Bây giờ nhìn những ánh mắt này, Tưởng Hiểu Lỗ bỗng cảm nhận được thói đời nóng lạnh, cảm thấy mình rất ngốc.
Suy cho cùng, nghề này vẫn là nơi lợi ích làm chủ đạo.
Tưởng Hiểu Lỗ thật sự muốn từ chức.
Tùy hứng cũng được, không lý trí cũng được, cô không làm nữa.
…
Mai là thứ sáu.
Ninh Tiểu Thành về sớm, buổi chiều dẫn người đến xem chỗ Khoa Kỹ Viên mà ông Triệu chuẩn bị cho anh, ông Triệu để lại lời nhắn là thiếu cái gì hay có gì không hài lòng thì ông ấy sẽ tranh thủ thời gian cho người sửa.
Tiểu Thành không kén chọn, đi xem, phong cảnh tốt, môi trường cũng rất tốt. Về nhà mở cửa, anh bất ngờ.
Ở cửa chất đống mấy thùng lung tung, trên sàn nhà là vết chân đủ màu, làm bẩn cả áo bóng chày, ba lô và vớ của Tưởng Hiểu Lỗ.
4 giờ chiều, Tưởng Hiểu Lỗ về sớm kỳ lạ, đang co ro ngủ trên sàn phòng khách.
Cô giống như làm đồ trang trí cho người ta, trên mặt trên tay trên quần áo đều là vệt màu, còn thoang thoảng mùi hóa chất.
Ninh Tiểu Thành ngồi xổm xuống, đưa tay đụng đụng mặt cô:
– Nè, nè.
Tay lạnh, Tưởng Hiểu Lỗ bị đánh thức, lầm bầm:
– Đừng đụng em, để em ngủ tiếp một lát.
– Cái tật thích nằm dưới đất này là gì không biết? Sao bẩn vậy, em đi làm gì thế?
Tưởng Hiểu Lỗ trở mình, giọng ngái ngủ:
– Hôm nay công ty mở rộng, em đi trại huấn luyện chơi.
Ồ, thảo nào. Hôm nay cô mặc đồ thực không giống như đi làm, cô đưa lưng về phía anh, cô ăn mặc rất trẻ trung, tóc túm hình tròn, quần jeans có quai đeo, bên ngoài khoác áo len rộng rãi.
– Vậy cũng phải dậy, tắm rửa sạch sẽ rồi vào phòng ngủ.
Ninh Tiểu Thành nắm cánh tay cô kéo cô dậy.
Tưởng Hiểu Lỗ aiza một tiếng, rất buồn bực, chui thẳng vào lòng anh:
– Anh đừng nhúc nhích!!! Em mệt đến mức lưng đau eo mỏi, khó khăn lắm mới nằm được một lát.
– Bình thường ăn xong liền ngủ, mới rèn luyện một tí đã chịu không nổi chứ gì?
Ninh Tiểu Thành thấy cô mệt thật thì không kéo cô nữa, cũng ngồi trên sàn giống cô.
Tưởng Hiểu Lỗ im lặng mấy phút, thở dài, từ từ mở mắt, nằm trên đùi anh:
– Anh Tiểu Thành.
Tiểu Thành:
– Hửm?
Giọng Tưởng Hiểu Lỗ khàn khàn:
– Hôm nay em nghỉ việc rồi.
Ninh Tiểu Thành rất bình tĩnh:
– Tại sao?
– Cấp cao thay máu, tổng giám đốc mới tới gây khó dễ cho em, em không muốn làm nữa.
– Ờ.
– Ờ gì mà ờ? Anh phản ứng kiểu gì đấy hả?
Tưởng Hiểu Lỗ chống chân anh ngồi dậy:
– Không cho chút ý kiến có tính xây dựng à?
– Nghỉ việc thì nghỉ thôi.
Tiểu Thành không hề để ý, trong lòng cảm thấy Tưởng Hiểu Lỗ nghỉ việc không phải là chuyện xấu.
Cô làm việc lỗ mãng có thừa mà thông minh không đủ, ít nhiều có chút tự phụ, luôn cảm thấy trong lĩnh vực này tuy mình không xuất sắc nhưng cũng có chỗ đứng, xảy ra chút bất công, dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng không phục.
Tưởng Hiểu Lỗ giận dỗi ngồi vào lòng anh, ôm lấy cổ anh:
– Anh nuôi em. Sau này em không làm gì hết, cũng không bị tức như vầy.
– Được.
Tiểu Thành đồng ý rất sảng khoái, áng chừng sức nặng trên đùi, anh hỏi:
– Dạo này hình như em mập đấy, không phải có thai chứ?
Vốn chỉ là câu đùa giỡn nhưng Tưởng Hiểu Lỗ vội bắt đầu căng thẳng:
– Không có, anh mới có đấy! Dạo này em luôn khống chế cân nặng mà.
Tiểu Thành thấy Tưởng Hiểu Lỗ phản ứng dữ dội như vậy, bèn thử dò xét:
– Có thì vừa hay, lỡ mang thai thì em ở nhà an tâm dưỡng, lợi dụng khoảng thời gian này nghỉ ngơi cho tốt.
– Hôm nay vừa tới kỳ kinh, chắc chắn không mang thai.
Tưởng Hiểu Lỗ cau mày, giọng điệu rất kiên quyết:
– Không được, em phải lên mạng tra xem, hai ngày trước mới gửi CV, xem có hồi âm hay chưa.
– Mang thai có gì không tốt? Em không muốn có con à?
Cuối cùng nhân cơ hội này nói ra, Ninh Tiểu Thành hỏi cô:
– Ăn Tết ở nhà, anh nghe mẹ hỏi em, em cũng hàm hồ cho qua.
Trên bàn cơm Tết đương nhiên không thể thiếu nhắc tới chuyện này, khi Đoàn Thụy hỏi, Tưởng Hiểu Lỗ cười ha ha, cuối cùng là anh ra trận chuyển hướng đề tài.
– Không phải không muốn mà là không muốn nhanh như vậy.
Tưởng Hiểu Lỗ phủi mông đứng dậy:
– Hiện tại không phải thời đó của cha mẹ, kết hôn để có con là chuyện đương nhiên, phụ nữ không phải là máy đẻ, em vẫn chưa hưởng thụ đủ, vả lại sinh con không đơn giản như anh nghĩ, mười tháng mang thai, sinh xong còn phải ở cữ, khôi phục vóc dáng, không một hai năm là không tốt được, hơn nữa, hơn nữa____
Hơn nữa đây là bước tiến hóa từ một cô gái thành một người mẹ.
Cần có lòng kiên trì, tình yêu thương vĩ đại và ý thức trách nhiệm đủ đầy.
– Em sợ đau!
Một câu nhìn như lý do kiên định nhưng thực chất lại rất qua loa.
Tưởng Hiểu Lỗ kiếm cớ chạy vào thư phòng, bắt đầu nghiêm túc kiểm tra hòm thư, né tránh chủ đề này.
Ninh Tiểu Thành ngồi ở phòng khách một lát, rất yên tĩnh, biểu cảm không rõ là bất đắc dĩ hay không vui.
Không vui ư, quả thực có, không ngờ Tưởng Hiểu Lỗ lại không thích có con như thế.
Cũng không ngờ cô lại hiểu lầm anh, tưởng anh xem cô thành máy đẻ.
Có thể hiểu không, có thể, Tưởng Hiểu Lỗ nhìn như người lớn, kỳ thực vẫn là một cô bé, rất bướng bỉnh.
Trong lòng luôn theo đuổi cách sống mà cô thích.
Anh bị hành hạ đủ rồi, nhưng cô thì chưa.
Làm sao đây? Chờ chứ sao.
Nghĩ thông suốt, Tiểu Thành đẩy mở cửa thư phòng, đứng ở cửa:
– Buổi tối nấu thịt bò cho em ăn, nhé?
Tưởng Hiểu Lỗ tưởng anh ở bên ngoài mất hứng, không ngờ anh chủ động vào yêu cầu nấu cơm, cô lập tức bay qua ôm hôn thật kêu lấy lòng:
– Được!
Thế là trong khoảng thời gian thất nghiệp, Tưởng Hiểu Lỗ lại trải qua cuộc sống nghỉ đông và nghỉ hè thời đi học trước đây.
Mỗi ngày ngủ thẳng cẳng đến khi mặt trời lên cao, xem ti vi, lên mạng, làm bừa bộn nhà cửa, rảnh rỗi sinh nông nổi, bèn bắt đầu thu dọn tủ quần áo, quần áo cô rất nhiều, không ít thứ chính cô cũng quên mất là mua hồi nào, thử cái này, mặc cái kia, cảm thấy không thích hợp hoặc size nhỏ liền vứt cho Trịnh Hân, hoặc đưa lên mạng bán.
Ninh Tiểu Thành không thể tưởng tượng nổi hành vi này của cô, anh nằm trên giường nhìn cô chụp hình trong toilet, em mua không phải vì thích mặc sao, mặc không được còn có thể đem đi bán? Bây giờ đang thịnh hành như vậy à?
– Anh thì biết cái gì.
Tưởng Hiểu Lỗ nói năng hùng hồn:
– Nhiều bộ của em đều là đồ mới không phải đồ cũ, đây gọi là hai bên đều có lợi, vừa được giá vừa được dùng.
Ninh Tiểu Thành tiện tay khảy khảy đống hộp lớn nhỏ cô vứt trên giường:
– Trang sức này không dùng cũng có thể bán à?
Anh hỏi đơn thuần là vì hứng thú và hiếu kỳ. Tưởng Hiểu Lỗ để bàn ủi xuống chạy tới giật phắt lại:
– Không bán trang sức! Đánh chết cũng không bán!
Tiểu Thành bĩu môi, quần áo và kim cương vẫn là thân thiết với kim cương hơn, trước đây không nhìn ra, Tưởng Hiểu Lỗ cũng là một tổ tông mắt dính tiền.
Đồng thời, Tưởng Hiểu Lỗ cũng bắt đầu lao vào nhiệt huyết tìm việc.
Cô không giới hạn trong nghề tín thác mà quăng lưới trên diện rộng, muốn thử thăm dò nghề tài chính, nhưng tình hình nghề nghiệp hiện nay, người làm nghề tín thác nhảy sang nghề tài chính quá nhiều, rất nhiều nghiệp vụ và phương pháp xử lý cũng đã khác, dù có đi thật cũng khó mà hòa nhập.
Vì tìm công việc mới, đồng hồ sinh học của Tưởng Hiểu Lỗ bắt đầu trở nên không cố định, chuyện thức đêm đã thành như cơm bữa, thường xuyên một hai giờ sáng còn canh máy tính.
Ngày hôm đó____
Cô chợt tìm thấy thông tin tuyển dụng của một công ty quản lý tài sản, tiền lương rất cao mà cách nhà cũng không xa, yêu cầu là có kinh nghiệm xử lý việc tín thác hoặc các công việc liên quan, chắc mới thành lập, môi trường làm việc rất tuyệt. Quan trọng nhất là điều được viết ở trang đầu: ưu tiên nữ.
Tưởng Hiểu Lỗ hưng phấn, đầu óc nóng lên, theo thói quen muốn gọi Ninh Tiểu Thành đến xem. Nhưng cô quên mất anh ngủ rất sâu, cô đá anh trong chăn một cú:
– Nè__
Ninh Tiểu Thành thình lình bị đánh thức, nóng nảy, mắt buồn ngủ nhập nhèm ngồi dậy, nhíu mày:
– Nửa đêm không ngủ, Tưởng Hiểu Lỗ, em rốt cuộc muốn làm gì?
Anh cảm thấy bây giờ cô như điên rồi:
– Chỉ là thất nghiệp thôi mà? Có cần mãi vậy không? Thật xem sự nghiệp bao lớn chứ, em nhìn đi bây giờ là mấy giờ rồi?
Tưởng Hiểu Lỗ không ngờ Ninh Tiểu Thành lại nặng lời như thế, cô nghẹn, mặt thoắt đỏ thoắt trắng.
Đá anh xong cô cũng hối hận, vốn định xin lỗi, nhưng nghe anh nói vậy, lòng tự ái của cô nổi lên, chữ xin lỗi làm thế nào cũng không thốt được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!