– Hôm đó mình đang ở nhà dọn đồ, bày đầy sàn, kết quả mẹ ảnh tới, biểu cảm lúc đó hả, không thể nào hình dung nổi. Tưởng Hiểu Lỗ nằm trên giường, kể cho Thường Giai nghe chuyện sau khi mình thất nghiệp bị Đoàn Thụy thình lình tập kích. – Mình còn mặc đồ ngủ mà bà ấy đến dưới nhà, sắp lên. Bây giờ nhắc tới, Tưởng Hiểu Lỗ vẫn thấy rùng mình. Thường Giai hưởng thụ massage bằng tinh dầu, nhắm mắt: – Mẹ Ninh Tiểu Thành nhìn rất có tố chất, sẽ không làm cái trò mẹ chồng xấu vào nhà bới móc chứ? Tưởng Hiểu Lỗ không vui: – Không phải, hôm đó bà ấy tình cờ đi ngang qua, biết mình thích ăn bánh mứt táo nên tiện đường mua đem tới, tưởng trong nhà không có ai, muốn để ở phòng bảo vệ, ai dè thấy cửa sổ nhà mở nên tóm gọn. Thường Giai hỏi: – Thấy cậu ở nhà đợi việc nên mất hứng hả? – Không có, bà ấy ngồi ở nhà năm phút, nói mấy câu liền đi, còn nói mình công việc mệt mỏi, nhân cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt. Tưởng Hiểu Lỗ ủ rũ không vui: – Bà ấy càng như vậy mình càng thấy áy náy, luôn muốn tìm việc nhanh nhanh chút. Cậu không biết cái vẻ mặt hung hăng của Ninh Tiểu Thành đâu___ Tưởng Hiểu Lỗ tức tối. Đoàn Thụy là một bà lão rất mạnh mẽ, đạo hạnh rất cao, điều này Ninh Tiểu Thành thật sự đã kế thừa được mẹ mình, có gì không vui chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài mặt, rất khoan dung, luôn khiến người ta không đoán được, nụ cười mỉm lộ ra sự dung túng dành cho bạn nhưng cũng chính nó khiến bạn cảm thấy rất xấu hổ. – Là tự cậu nghĩ vậy, người ta đó là gia giáo, là tu dưỡng, là độ lượng. Nửa đêm nếu mình đang ngủ ngon lành mà bị cậu đạp tỉnh, không đánh cậu đã xem như tốt tính lắm rồi. Thường Giai rên một tiếng thoải mái, nói với thợ massage: – Qua trái một chút, dạo này tăng ca, vai không thoải mái. … – Cậu cứ như Ngô Tỉnh á, mình và ảnh chưa ra đâu vào đâu hết mà ảnh cứ quản này quản nọ với mình, nói ảnh hai câu là ảnh muốn hỏi cho rõ ràng tổ tông tám đời, còn bảo mẹ ảnh tới đơn vị trực tiếp quan sát mình nữa chứ. Thường Giai vừa nhắc tới Ngô Tỉnh là phiền, cau mày: – Cậu nói xem, sao ảnh luôn tự cảm thấy hài lòng thế nhỉ. – Không phải cậu thích đàn ông tự tin à? Tưởng Hiểu Lỗ nằm thẳng đơ trên giường, quét lớp màng mặt thật dày. – Là tự tin chứ không phải tự phụ, đàn ông mà tự phụ là người ta ghét lắm. Thường Giai có tiêu chuẩn chọn bạn của mình, vả lại còn khá nghiêm ngặt: – Trước giờ mình chưa từng nghĩ sẽ tìm người như vậy. Một gã đàn ông cà lơ phất phơ, ôm lý tưởng sống ăn no chờ chết. Thình lình dọa cô giật mình, tưởng rằng cô sẽ vui vẻ, kỳ thực chỉ khiến cô càng ghét. – Haiz, cậu không cảm thấy kỳ thực bản chất Ngô Tỉnh rất tình cảm lãng mạn hả? Tưởng Hiểu Lỗ nghiêng đầu, gối lên cánh tay, cười hì hì: – Đẹp trai, lại còn tặng hoa cho cậu nữa. – Một nghiên cứu viên của phòng nghiên cứu thì cứ nghiên cứu lịch sử đi, không an phận. Thường Giai lẩm bẩm, chợt nảy lên một ý nghĩ: – Hiểu Lỗ, hay là cậu đi thi viên chức đi, ít nhất có một công việc ổn định, không nhọc tâm lo lắng. – Cậu tưởng mình mới tốt nghiệp à? Tưởng Hiểu Lỗ lườm bạn: – Lúc đó cậu vì thi làm phiên dịch mà chịu khổ cỡ nào, mình bây giờ nghĩ tới còn thấy sợ nè. Cô và Thường Giai từng thuê trọ chung một quãng thời gian, cũng vì thế nên mới biết. Khi đó Thường Giai vì để đạt điểm cao trong kỳ thi mà nửa đêm mặc áo bông ngồi xổm ở ban công học ngữ pháp và từ chuyên ngành, ngôn ngữ cô ấy học không phải tiếng Anh, lúc mới ở chung, Tưởng Hiểu Lỗ nửa đêm đi vệ sinh nghe cô ấy nhắm mắt đọc ji li wa la gì đó, còn ngồi xổm ở góc tường, suýt dọa Tưởng Hiểu Lỗ bị bệnh luôn. Nhắc tới chuyện trước đây, Thường Giai cười ha hả, cười xong lại bắt đầu cay đắng: – Những nỗi khổ khi đó, bây giờ sắp không nhớ nổi nữa rồi. Điều bây giờ nhớ được, là những buổi tăng ca, bôn ba ngày này qua ngày khác, mở mắt là mệt mỏi nghĩ mình đang ở nơi nào. – Hiểu Lỗ, cậu còn nhớ trước đây không? Tưởng Hiểu Lỗ nhắm mắt rên khẽ, khóe môi hơi cong: – Nhớ chứ, tiểu học, cấp hai, cấp ba, đại học, cái nào mình cũng nhớ. – Cho nên cậu sống ung dung hơn mình, cũng tự tại hơn mình. Thường Giai thở ra nhẹ nhõm từ nội tâm: – Trạng thái cuộc sống của cậu bây giờ là khát vọng của biết bao người, nhưng cậu cứ không biết đủ, chứng minh trong lòng cậu còn có điều theo đuổi, có điều theo đuổi là tốt, đừng để cuộc sống trôi qua kiểu nhìn không thấy đích, vậy thì hỏng mất. Tưởng Hiểu Lỗ chợt mở mắt. Như được một lời nhắc nhở. Ra khỏi thẩm mỹ viện, Thường Giai phải về đơn vị tăng ca, Tưởng Hiểu Lỗ muốn đi đến nơi phỏng vấn đã hẹn trước, hai người phụ nữ cùng đeo kính râm lên, mở cửa xe, huýt sáo với đối phương. – Thư ký Thường, tăng ca vất vả, mong nhẫn nhịn chịu đựng. – Giám đốc Tưởng, sinh tồn không dễ, chúc phỏng vấn thuận lợi. Tiếng cười khúc khích lanh lảnh, Tưởng Hiểu Lỗ rời đi. Tối đó, trong cơn nóng giận, Tưởng Hiểu Lỗ đã ôm gối ra phòng khách, xung đột nhỏ không tới mức phải chiến tranh lạnh, cô chính là muốn hờn dỗi, cô đau lòng không phải vì giọng điệu nói chuyện của Ninh Tiểu Thành khi bị đá tỉnh mà vì câu nói kia của anh “Chỉ là thất nghiệp thôi mà?” Xí! Xem thường ai chứ. Anh càng nói vậy, Tưởng Hiểu Lỗ lại càng muốn làm ra chút sự nghiệp. Dù sao cũng không căng thẳng lâu, hôm sau lúc cô tỉnh dậy thì phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ, cô buồn bực, tóc rối bời ngồi trên giường, ngửa đầu nhìn Ninh Tiểu Thành: – Sao em ngủ ở đây? – Tự em lên. Ninh Tiểu Thành cũng giả bộ giật mình, ánh mắt trong veo: – Nửa đêm em nhắm mắt đi tới, cứ chui vào chăn anh, nói em lạnh, bắt anh ôm em. Nói cứ như thật, Tưởng Hiểu Lỗ suýt tin anh! – Không thể nào___ Cô vén chăn, chạy ra cửa, nhìn phòng khách rồi lại nhìn anh đầy nghi ngờ. Sắc mặt Ninh Tiểu Thành thản nhiên tiếp nhận ánh mắt chất vấn của cô. Nhìn rồi nhìn, hai người đều không kiềm được, bật cười. Đều tại anh đêm khuya lén lút đến phòng khách, thấy cô co ro tội nghiệp nên ra tay vừa lặng lẽ vừa nhanh chóng, trực tiếp bế cô về thôi. Trước đây anh cảm thấy Tưởng Hiểu Lỗ nặng, cõng còn phải gắng sức nhưng bây giờ thì riết cũng quen, lúc anh bế, cô trong giấc mộng thấy quen thuộc, vô thức dựa vào cổ anh, dùng mũi cọ cọ anh. Chóp mũi lạnh băng. Lúc cô ngủ khiến người khác thương hơn lúc cô tỉnh nhiều, mặt áp lên, môi hơi há, hàng mày cong cong, trầm tĩnh, đôi lúc mệt còn có thể nghe tiếng hít thở. Ninh Tiểu Thành nói cô ngáy cô không thừa nhận, mặt đỏ lên, hậm hực ngụy biện. Ở trên xe, Tưởng Hiểu Lỗ vẫn soi gương, người trong gương mỉm cười, tâm trạng cuối cùng cũng không còn mờ mịt nữa, sáng sủa hẳn lên. … Công ty phỏng vấn này là công ty quản lý tài sản, do thương nhân nước ngoài đầu tư, vừa thành lập chưa tới một tháng, đang trong giai đoạn khởi đầu, Tưởng Hiểu Lỗ ứng tuyển vị trí đánh giá rủi ro tài sản, tiền lương hậu hĩnh, ngoài ra còn có các loại tiền thưởng khác, rất đông người cạnh tranh. Chủ phỏng vấn là một phụ nữ, nhà phân tích tài vụ cao cấp, rất chuyên nghiệp. – Cô Tưởng, cô biết đấy, quy mô khởi nghiệp của chúng tôi bao gồm quyết định của người đầu tư sáng lập, là đội tinh anh phạm vi nhỏ, tổng cộng chỉ mười mấy người, cho nên rất thận trọng khi chọn đối tượng hợp tác, cá nhân tôi rất thưởng thức năng lực của cô, nhưng tư liệu của mọi người tham gia phỏng vấn đều phải chuyển tới ông chủ ở Hongkong, do ông ấy quyết định. Trong lòng Tưởng Hiểu Lỗ rất nôn nóng nhưng ngoài mặt vì không để đối phương nhận ra nên giả vờ bình tĩnh: – Được, cám ơn cô. – Ngoài ra, công việc này của chúng tôi có thể cần đi công tác nhiều, địa điểm chủ yếu là Quảng Châu, Thượng Hải và Hongkong, tình trạng hôn nhân cũng như tình trạng sinh con của cô cũng nằm trong phạm vi chúng tôi cân nhắc. Tưởng Hiểu Lỗ nói thẳng: – Tôi đã kết hôn nhưng chưa dự định có con. Trong thời gian ngắn sẽ không có. Chủ phỏng vấn mỉm cười, bắt tay tiễn: – Mong có cơ hội gặp lại. Tưởng Hiểu Lỗ là người cuối cùng phỏng vấn, quản lý tài vụ làm việc rất nhanh nhẹn, nhanh chóng sửa sang lại tư liệu của 5 người giao cho trợ lý: – Lập tức fax qua cho chủ tịch Hoa, khi nào ông ấy rảnh rỗi sẽ xem, nếu không có ứng viên thích hợp thì khoan gỡ thông báo tuyển người. – Vâng. Trợ lý nhanh nhẹn vào phòng fax. Thậm chí chưa uống xong một ly cà phê, trợ lý lại quay về, lần này trong tay chỉ cầm tư liệu của một người. Quản lý tài vụ rất kinh ngạc: – Nhanh thế, không hài lòng ai cả à? Trợ lý để CV của Tưởng Hiểu Lỗ lên bàn, ngón tay gõ gõ: – Chủ tịch Hoa bảo dùng cô ấy, không mời ai nữa. – Xem ra___ Quản lý tài vụ cau mày, quan sát Tưởng Hiểu Lỗ một lúc: – Chủ tịch Hoa cũng thích mỹ nhân. … Tưởng Hiểu Lỗ ra khỏi nơi phỏng vấn, về nhà Đỗ Huệ Tâm, mang ít quần áo cho Trịnh Hân, em ấy ở sân bay lần lữa không chịu gặp mặt, Tưởng Hiểu Lỗ dứt khoát đem qua luôn. Đỗ Huệ Tâm giữ cô lại ăn tối. Lúc xuống lầu tiện thể đưa cô một túi rác đem đi bỏ. Tưởng Hiểu Lỗ xách túi rác, đứng cách thùng rác hơn 1 mét, xoay xoay tay: – Hey____ Nắp thùng rác bị lật ngược, túi rác rơi vào thùng, Tưởng Hiểu Lỗ cười hì hì, cô là người rất biết tìm niềm vui từ những chi tiết nhỏ trong sinh hoạt. Rẽ khúc quanh, cô thấy cha mẹ Lý Triều Xán ngồi trên bồn hoa trách móc nhau, vẻ mặt cha Triều Xán không vui. Tưởng Hiểu Lỗ chào họ: – Dì, dượng, hai người ra ngoài dạo ạ? Mẹ Lý Triều Xán, Trần Thục Phương, là một người phụ nữ vô cùng tốt bụng, thấy Tưởng Hiểu Lỗ thì vẻ mặt đôn hậu: – Haiz, Hiểu Lỗ, dì già rồi hồ đồ, dượng Lý đang trách mắng dì đây nè. – Sao thế ạ? Tưởng Hiểu Lỗ thân thiết bước tới: – Con có giúp gì được không ạ? – Cũng không phải chuyện gì lớn, bóng đèn hành lang không cháy, dượng Lý con đứng thay, bảo dì giúp một tay, dì bước ra ngoài liền tiện tay đóng cửa, thế rồi___ Trần Thục Phương cười ha ha: – Hai người già không ai xách theo chìa khóa, bị nhốt bên ngoài rồi, trong túi không có tiền, dượng Lý con gấp về xem đá banh, đang bực mình. Tưởng Hiểu Lỗ còn tưởng chuyện gì: – Ồ, dì dượng cứ tới nhà con xem đi ạ. Chờ Triều Xán về đưa chìa khóa thôi. – Hôm nay Triều Xán trực, không đi được, hai ngày nay công việc bận lắm, có vụ án, dì bảo lão lừa thô lỗ này đi xe buýt với dì đến đơn vị nó một chuyến để lấy nhưng ổng giận, nói gì cũng không nghe. – Đi kiểu gì, một cắc tiền cũng không có mà đi. Cha Triều Xán trừng vợ mình, chắp tay sau lưng. Trần Thục Phương quở: – Chậc, bảo vệ rồi chòm xóm láng giềng nè, có thể không đưa mình chút tiền xe sao? – Ồ__ Tưởng Hiểu Lỗ nhiệt tình, miệng nhanh hơn não: – Vậy lát nữa để con lái xe đến đơn vị Triều Xán lấy chìa khóa giúp dì, dì với dượng vào nhà con ngồi trước đi ạ, tới lui cũng mất nửa tiếng, đừng ở bên ngoài bị lạnh. – Ngại quá. Cha Triều Xán vội nghiêm mặt: – Dượng giận dì Trần thôi, sao phiền con được, con mau về nhà đi, để hai lão già này nghĩ cách được rồi. – Đừng. Tưởng Hiểu Lỗ nói là làm, cô lấy di động ra đưa cho Trần Thục Phương: – Dì dượng đừng xem con là người ngoài, trước tiên dì gọi điện thoại cho Triều Xán, nói cậu ấy một tiếng, không có gì phải ngại hết, vừa hay bây giờ con về nhà cũng kẹt xe. Thời tiết hiện nay chưa đông nước nhưng cũng cóng người, đừng để sinh bệnh. Mặt Trần Thục Phương đỏ lên, nhìn cha Triều Xán, nhận lấy điện thoại di động của Tưởng Hiểu Lỗ: – Vậy chúng ta làm phiền Hiểu Lỗ một chuyến? Gọi điện thoại cho Lý Triều Xán, vừa nghe nói là Tưởng Hiểu Lỗ tới, cậu nhảy cao cả thước, đáp ứng lia lịa. Sau khi đưa hai vợ chồng già Trần Thục Phương vào nhà uống trà, Tưởng Hiểu Lỗ chạy đến chỗ phân cục của Lý Triều Xán. Văn phòng đội trinh sát hình sự, Lý Triều Xán lau bàn qua lại mãi như bị bệnh quá hiếu động. Đồng nghiệp nhìn không nổi nữa, mắng cậu: – Triều Xán, còn lau nữa là khăn lau hỏng luôn đấy. – Sao ở dơ vậy được. Lý Triều Xán cởi cảnh phục, chỉ mặc một chiếc sơ mi màu lam, xắn tay áo: – Như vầy mà để lãnh đạo đến xem thì ảnh hưởng gì đây. – Phòng chúng ta không bao giờ có lúc sạch sẽ. Đồng nghiệp hút thuốc, vắt chân: – Khói hun lửa cháy, khỏi lau. Bên ngoài có người gõ cửa, đều mặc thường phục, đồng nghiệp dụi thuốc, nhảy lên: – Triều Xán, tôi đi nhé. Gần đây có vụ án lớn, họ đã theo dõi rất lâu, hôm nay phải ra tay bắt nghi phạm, để một mình Lý Triều Xán ở lại trực, lỡ như có chuyện lớn chuyện nhỏ gì thì có thể để cậu và các anh em giúp đỡ. Không tới mức ngay cả một người xử lý tình huống khẩn cấp cũng không có. Lý Triều Xán đang thảnh thơi đợi Tưởng Hiểu Lỗ đến lấy chìa khóa. Chợt điện thoại bàn vang lên. Bình thường điện thoại này đều là để bố trí nhiệm vụ, tâm Lý Triều Xán trầm xuống, vội bắt máy: – A lô? Trong khu có người báo án, một cô gái bị bạo lực gia đình, không thể phản kháng, tinh thần chồng bất ổn, cầm dao uy hiếp cô ấy, lẽ ra chuyện này phái cho đồn dân phòng đi, không tới lượt phân cục hình sự bọn họ, nhưng vì khu đó rất gần chỗ họ, đi bộ chỉ khoảng 5 phút, vì sợ xuất hiện sự cố tổn thương đến con người nên đồn dân phòng đặc biệt gọi điện thoại tới xin giúp đỡ. Lý Triều Xán chạy nhanh, vừa nghe có nhiệm vụ là quên hết mọi thứ, vớ áo khoác chạy ra ngoài, lúc xuống lầu còn kéo theo hai người cùng đi. Chạy xa rồi mới chợt nhớ chìa khóa không ở trong phòng radio mà ở trong túi, cậu vỗ đầu một cái. Nhưng bây giờ về thì không kịp nữa, mạng người quan trọng, không biết tình hình sao rồi, cứ để Tưởng Hiểu Lỗ chờ thôi. Tưởng Hiểu Lỗ ngồi trong xe đợi 20 phút, gọi điện thoại mà Lý Triều Xán không bắt máy, không kiên nhẫn nữa, bèn đến gõ cửa phòng radio. – Ông ơi, ông biết Lý Triều Xán ở đâu không ông? Ông lão mặc áo jacket màu mực, giọng run run: – Cô là ai? – Con là hàng xóm cậu ấy, cha mẹ cậu ấy quên chìa khóa, không vào nhà được, nhờ con tới lấy ạ. – Ờ. Ông lão buông xuống tâm đề phòng, đánh giá Tưởng Hiểu Lỗ qua kính cửa sổ nhỏ: – Triều Xán nhận nhiệm vụ đột xuất, tới chỗ vụ án rồi, không xa đây đâu, cô đợi chút. Thế là Tưởng Hiểu Lỗ lại buồn bực chán ngán ngồi đợi trong xe. Trời đã tối, đèn đường sáng lên, Tưởng Hiểu Lỗ nghe nhạc, chợt nhớ nên gọi điện thoại cho Ninh Tiểu Thành, điện thoại còn chưa bấm xong dãy số thì chợt có mười mấy cảnh sát trong phân cục ào ào chạy ra. Tưởng Hiểu Lỗ đâu từng gặp cảnh thế này, vội quay kính xe xuống ló đầu ra xem náo nhiệt, nghe người phía trước nói. – Mau, mau, gọi xe cấp cứu chưa? – Gọi rồi! – Lý Triều Xán bị thương thế nào? – Không biết, hình như rất nghiêm trọng, bị đâm mấy dao__ Tưởng Hiểu Lỗ nghe, tay run lẩy bẩy, mở cửa xuống xe lỗ mãng kéo một người cảnh sát lại, hỏi: – Lý Triều Xán làm sao? Cảnh sát sốt ruột muốn đuổi theo, không quan tâm Tưởng Hiểu Lỗ, buồn bực nói: – Xảy ra chuyện xảy ra chuyện rồi!!! Tưởng Hiểu Lỗ đứng hoang mang tại chỗ mấy giây, chợt quay đầu khởi động xe, đi theo đám người họ. Giữa vườn hoa trung tâm của tiểu khu cũ kỹ bừa bộn, người ta bu đen bu đỏ, không ngừng chỉ chỏ vào bên trong. Có cảnh sát duy trì trật tự, có đồng nghiệp tới trước giúp đỡ bảo tránh đường, Tưởng Hiểu Lỗ theo sau họ, xuyên qua lớp lớp đám đông vây quanh__ Cô chợt cảm thấy ù tai, đau đầu. Đám đông vẫn đang nghị luận. – Lẽ ra bắt được rồi, cảnh sát kia cầm cái còng, hơi lỏng tay, không phòng bị, đúng lúc con dao đâm tới làm bị thương. – Chậc chậc chậc, nghe nói đâm ba nhát đấy. Bắt được người chưa? – Không phải ngồi trong xe đằng trước à? Đâm xong chân nhũn ra, tê liệt trên đất luôn. – Nghiệp chướng, chuyện trong nhà mình, tiếc cho chàng trai trẻ đó. Lý Triều Xán co quắp dưới đất, mắt phải đỏ tươi, máu thịt be bét, đã mất đi tri giác. Ánh đèn đường mờ mờ chiếu lên mặt đất, màu đỏ khô đông lại một mảng lớn trên nền gạch tràn ra đường, máu me đầm đìa! Nhìn mà kinh hãi! – Tránh đường__ Công an duy trì trật tự đẩy Tưởng Hiểu Lỗ ra sau, ra hiệu cô đứng về phía sau, không được lại gần. Tay anh ta vừa đụng tới Tưởng Hiểu Lỗ, cô chợt lách khỏi đám đông, vọt vào như điên, ôm lấy Lý Triều Xán, đỡ đầu cậu lên. Máu ấm áp dính đầy cả tay cô. Như trơ mắt nhìn người thân của mình ngã xuống, tuyệt vọng và hoảng sợ. Tiếng gào khóc thê lương: – Triều Xán____!!!!! |
|