Hỡi Người Tình - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Hỡi Người Tình


Chương 19


Anh có biết cảm giác
mơ giữa ban ngày không? Anh không ngủ, nhưng lại sống trong giấc mơ. Mỗi bước chân đặt xuống đều bồng bềnh, phiêu diêu. Vào những lúc không có
người, anh thường tự hỏi mình: Liệu tất cả những gì đang diễn ra có phải là thật? Là sự tồn tại chân thực, hay chỉ là giấc mơ hư vô?

Đây
là một đoạn tự sự của Long Tiểu Vũ trong cuộc nói chuyện với Hàn Đinh.
Và cũng chính là tâm trạng của anh ta khi xưa. Tâm trạng bồng bềnh mơ
mộng ấy, có lẽ, còn bắt nguồn từ mối tình vụng trộm, lén lút. Trạng thái bí mật ấy khiến tình yêu hai người càng cuồng nhiệt, đầy thách thức,
giống như một cuộc mạo hiểm… Hàn Đinh cũng có thể tưởng tượng ra điều
ấy. Bản thân anh luôn tâm đắc với một câu nói của ai đó rằng: tình yêu
cần phải là một cuộc thám hiểm, cần phải đi ngược lại với những quy tắc
thông thường, cần phải khác người, cần phải biến những điều không thể
thành có thể!

Giai đoạn lén lút yêu đương với La Tinh Tinh cũng
chính là giai đoạn con đường công danh sự nghiệp của Long Tiểu Vũ hanh
thông, thăng tiến. Trước đây, La Bảo Xuân chưa từng có thư ký chuyên
trách, nên chưa biết đến sự hữu dụng, tiện lợi của một thư ký riêng. Kể
từ khi có Long Tiểu Vũ, phòng làm việc của La Bảo Xuân ngăn nắp hẳn. Sự
chỉ đạo của La Bảo Xuân với công ty, nhờ thế, cũng thuận tiện, nhanh
chóng hơn. Trước đây, trên bàn làm việc của ông ngày nào cũng chất đầy
các loại báo cáo, đơn thư, công hàm. Nhưng nay, chúng đã được phân loại
rõ ràng. La Bảo Xuân cần tìm hiểu vấn đề gì, số liệu gì, Long Tiểu Vũ
đều nhanh chóng cung cấp tài liệu. Lịch làm việc hàng ngày, chẳng hạn
như: mấy giờ họp, mấy giờ tiếp khách, mấy giờ chiêu đãi; lúc đi công tác địa phương, cần bay chuyến mấy giờ, xuất phát khỏi nhà lúc mấy giờ, cần mang theo những đồ và tài liệu gì. Tất cả, ông đều không phải bận tâm,
và cũng không thể “đãng trí”. Bởi thư ký Long Tiểu Vũ luôn sắp đặt, nhắc nhở ông từng việc một. Không những thế, anh còn chuẩn bị rất chu đáo.
Có một thư ký tài cán, tỉ mỉ và chịu khó như thế, công việc và đầu óc
của La Bảo Xuân thảnh thơi hơn rất nhiều.

La Bảo Xuân rất khoái
cậu thư ký trẻ, thậm chí, ỷ lại vào anh. Ông thường ngắm anh tất bật ra
vào với ánh mắt thiện cảm. Ngắm anh giúp ông gọi điện thoại hẹn đối tác, điều xe, đặt tiệc, sắp xếp văn bản giấy tờ, đưa đón khách khứa… Hai
tháng sau khi Long Tiểu Vũ được bổ nhiệm làm thư ký, La Bảo Xuân bắt đầu có ý, ngoài công việc thư ký thường nhật, cử anh tham gia một số cuộc
họp chuyên đề của công ty và các cuộc đàm phán nghiệp vụ với đối tác, để anh từng bước học tập, hiểu biết về quy trình vận hành, tri thức nghiệp vụ của công ty. Thậm chí, để tiếp xúc và làm quen với một số quan hệ và khách hàng của công ty. Người trong công ty đều biết, La Bảo Xuân làm
thế là vì “vì lợi ích mười năm trồng cây, vì lợi ích trăm năm trồng
người”. Ông muốn bồi dưỡng, đào tạo Long Tiểu Vũ, để anh dần từng bước
đặt chân vào hệ thống quản lý của công ty. Đương nhiên, Long Tiểu Vũ còn quá trẻ, mới hai mươi hai tuổi đầu, nên chưa thể làm gì nổi đình nổi
đám. Dù có cái mác học hai năm ngành quản lý kinh tế vĩ mô, nhưng kinh
nghiệm của anh còn non nớt, kiến thức vi mô còn mông lung. Có lẽ, cũng
bởi vì tuổi tác của anh, nên trong con mắt của một số nhân vật cốt cán
và thân tín cựu thần của La Bảo Xuân, anh vẫn chỉ là trẻ con. Chẳng ai
nghi ngại về mối đe dọa của anh, không bận tâm về sự cưng chiều sếp dành cho anh. Hơn nữa, Long Tiểu Vũ tính tình hiền lành, ít nói, được lòng
nhiều người trong công ty. Tuổi tác và sự “được lòng” trở thành tấm áo
giáp, giúp anh tránh được sự để ý và công kích quá sớm của mọi người.

Long Tiểu Vũ kể lại với Hàn Đinh, lần đầu tiên anh ta được can dự vào nghiệp vụ của công ty, thậm chí là bí mật sống còn của công ty, là ở cuộc họp
trù bị cho việc mở rộng nhà máy diễn ra tại biệt thự hồ Hoàng Hạc. Cuộc
họp diễn ra tại thư phòng của La Bảo Xuân. Thành phần tham dự, ngoài La
Bảo Xuân, chỉ có Giám đốc nhà máy chế dược, kế toán trưởng, người phụ
trách công trình mở rộng, nâng cấp và Giám đốc bộ phận tiêu thụ của công ty. Long Tiểu Vũ còn nhớ, lúc ấy là một buổi chiều rất lạnh. Máy điều
hòa trong thư phòng bật chế độ làm nóng. La Bảo Xuân vừa ngủ dậy, mặt
còn ngái ngủ. Long Tiểu Vũ rón rén bưng trà mời mọi người, rồi đặt kính, giấy bút của La Bảo Xuân ở chỗ dễ nhìn trên bàn làm việc. Đang định lui ra, thì La Bảo Xuân gọi lại. Giọng ông khàn khàn, uể oải: “Tiểu Vũ, cậu cũng ngồi lại đi.”

Long Tiểu Vũ ở lại, kín đáo ngồi vào một góc
hợp lý hơn cả, lắng nghe mọi người trao đổi công việc. Hôm ấy, anh mới
biết, nét mặt mệt mỏi, uể oải của La Bảo Xuân không phải do ngái ngủ, mà là kết quả của sự lao tâm khổ tứ. Mới biết, bên trong lớp vỏ hào
nhoáng, công ty chế dược Bảo Xuân tên tuổi lẫy lừng tại Bình Lĩnh và cả
tỉnh, cũng tiềm ẩn nhiều mối lo và nguy cơ. Tại buổi họp hôm ấy, vấn đề
được thảo luận trước tiên là thu dọn mặt bằng cho công trường xây dựng
và gọi thầu dự án. Nghe mọi người trao đổi, có vẻ như, hai vấn đề này đã được bàn thảo không chỉ một lần. Tiếp đó, mọi người tập trung thảo luận về nguồn vốn cho công trình. Công trình mở rộng, nâng cấp nhà máy chế
dược đã được chính quyền phê duyệt. Dây chuyền sản xuất mới cũng đã đặt
hàng với nhà sản xuất bên Canada. Số tiền tạm ứng ban đầu là năm triệu
tệ cũng đã được ngân hàng giải ngân. Toàn bộ dự án giống như mũi tên đã
lắp vào cung, không thể không bắn đi. Thế nhưng, “binh mã rục rịch,
lương thảo chưa sẵn”. Các công việc liên quan đến dự án đều tiến triển
thuận lợi theo đúng tiến độ. Duy có tiền công trình và phí trưng thu đất vẫn chưa được giải quyết triệt để. Kế toán trưởng đem cộng tất tật số
tiền gửi tại ngân hàng mà công ty có thể huy động được, với các khoản
thu có khả năng thu về trong tương lai gần, và cả số tiền vay mà ngân
hàng đã đồng ý giải ngân, rồi trừ đi các khoản công ty sẽ phải trang
trải trong tương lai gần, bao gồm: chi phí giá thành, tiền thuế, tiền sử dụng đất, lãi vay đáo hạn, lương trả cho nhân viên… Kết quả: Để triển khai công trình này, công ty vẫn còn thiếu hai mươi triệu tệ tiền vốn.
Mọi người bàn đi tính lại, cho rằng, phương án tối ưu là nhanh chóng bán số hàng tồn kho trị giá năm mươi tám triệu tệ. Nói đến đây, La Bảo Xuân rất hăng hái. Ông cao giọng, mặt đỏ tía tai, lên giây cót tinh thần cho cấp dưới, rằng: với uy tín lâu năm của thuốc uống Bảo Xuân, việc hàng
hóa ế đọng trong mấy tháng qua chỉ là tạm thời. Ông chỉ thị Giám đốc nhà máy và Giám đốc bộ phận tiêu thụ đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm. Nếu cần,
có thể làm một bộ phim quảng cáo mới thay cho phim cũ. Trong phim quảng
cáo mới có thể mời giáo sư Lương Huệ Lan – vừa được công ty mời làm cố
vấn cao cấp – lên hình, nói về công dụng thần diệu của thuốc uống Bảo
Xuân. Giáo sư Lương là chuyên gia dược lý học nổi tiếng cả nước. Việc bà đứng ra quảng cáo sẽ có hiệu quả rất mạnh. Ít nhất, là các bác sĩ sẽ
khuyên bệnh nhân dùng thuốc uống Bảo Xuân. Năm kia, thuốc uống Bảo Xuân
từng làm nên kỳ tích doanh thu trong tháng đạt tới ba mươi triệu tệ. Nếu tiếp tục khuyến mại thành công, thì không đến hai tháng, năm mươi tám
triệu tệ hàng tồn kho sẽ được bán sạch. Nói tóm lại, triển vọng rất rất
lạc quan. Triển vọng do La Bảo Xuân vẽ ra làm người phụ trách công trình và kế toán trưởng phấn chấn ra mặt. Đến ngay cả kẻ chầu rìa là Long
Tiểu Vũ cũng thấy hừng hực toàn thân. Thế nhưng, phản ứng của Giám đốc
nhà máy và Giám đốc bộ phận tiêu thụ lại có phần miễn cưỡng. Họ luôn
miệng cho rằng, sức ép rất lớn, triển vọng không hẳn lạc quan như thế.
Lỡ chẳng may việc tiêu thụ không được thuận lợi, thì cần phải nghĩ cách
khác để giải quyết khó khăn về vốn, tránh tình trạng “nước xa không cứu
được lửa gần”…

Cuộc họp hôm ấy kéo dài hai tiếng đồng hồ. Ngoại trừ việc đứng lên, rót nước hai lần cho các sếp, Long Tiểu Vũ không xen vào câu nào. Thật ra, với những cuộc họp như thế, anh không biết phải
phát biểu thế nào, và cũng chẳng đến lượt anh phát biểu. Dù vậy, anh vẫn cảm thấy rất phấn khích. Bởi anh biết, cuộc họp anh tham gia hôm ấy là
một cuộc họp rất quan trọng. Việc anh được theo dõi một cuộc họp như
thế, dường như là một dấu hiệu về sự tin cậy, một sự ghi nhận về thân
phận. Kế hoạch phát triển sắp tới của Công ty hữu hạn chế dược Bảo Xuân
ra sao, khó khăn trước mắt như thế nào, vốn hiện có của công ty và số
liệu hàng tồn là bao nhiêu, toàn những chuyện cơ mật của doanh nghiệp.
Vậy mà La Bảo Xuân cho phép anh nghe đầy đủ, không sót một chữ, không
chút kiêng kị. Điều này, không chỉ khiến Long Tiểu Vũ cảm thấy rất đỗi
tự hào, mà còn có phần cảm kích, thậm chí, có chút chí khí của bậc hảo
hán, sẵn sàng hy sinh vì tri kỷ.

Hàn Đinh từng trải qua tâm trạng gần giống với Long Tiểu Vũ. Hồi đại học, anh làm cán bộ phụ trách của
hội sinh viên, kết thân với vài “chiến hữu”, nên rất hiểu, với một thanh niên đang tuổi nhiệt huyết, sự tin cậy giữa cấp trên với cấp dưới, giữa bạn bè với nhau, có thể tạo ra một sức mạnh tinh thần lớn lao như thế
nào.

Hôm ấy, họp xong, La Bảo Xuân bảo Long Tiểu Vũ không còn
việc gì nhờ anh cả, anh hãy đi cùng xe ô tô của Giám đốc nhà máy về
thành phố. Vị giám đốc biết La Bảo Xuân rất quý Long Tiểu Vũ, nên tỏ ra
nhiệt tình, niềm nở. Trên đường về, ông ta chủ động bắt chuyện với anh,
hỏi han nọ kia, thể hiện sự thân mật và dễ gần của một bề trên.

Đó là mùa xuân năm 1998. Mặt trời không những ngày một to ra, mà còn đi
mỗi ngày một chậm. Lúc vị Giám đốc nhà máy đưa Long Tiểu Vũ về đến cổng
công ty, đèn đường vừa bắt đầu sáng. Sau này, Long Tiểu Vũ thừa nhận với Hàn Đinh rằng, dạo ấy, hễ cứ nhìn thấy đèn đường sáng, là tâm trạng anh lại thấp thỏm, đầu óc choáng ngợp hình ảnh La Tinh Tinh. Long Tiểu Vũ
cảm ơn vị giám đốc, rồi vội vàng chạy lên cầu thang, về căn phòng nhỏ,
cởi bộ áo vét mặc lúc đi làm, thay bằng một bộ casual thịnh hành – chiếc quần bò và áo khoác hiệu Versace, rồi quên cả mặc áo len lót bên trong, cứ thế chạy một mạch xuống dưới nhà. Khu văn phòng không còn ai làm
việc. Không gian vắng lặng chợt rộ lên những thanh âm ngang tàng, xấc
xược, phát ra từ bước chân dồn dập của anh trên cầu thang.

Lúc ấy đương là lúc phố phường huyên náo nhất. Đường phố đông nghịt những
người và xe hối hả về nhà. Nhưng tòa nhà của công ty chế dược – nằm ở
chỗ giao nhau giữa hai con phố nhỏ – lại vắng hoe. Chênh chếch đối diện
với tòa nhà là một cửa hàng tạp hóa. Đèn điện vàng vọt. Khách khứa ế ẩm. Chủ cửa hàng ngồi sau quầy, đờ đẫn như tượng. Một cô gái đang gọi nhờ
điện thoại phía trước quầy. Long Tiểu Vũ vừa chạy ra khỏi cổng công ty,
thì cô gái đó dập điện thoại, gọi:

– Tiểu Vũ!

Long Tiểu Vũ khựng lại. Mãi sau, dưới ánh đèn yếu ớt của cửa hàng tạp hóa, anh mới nhận ra khuôn mặt trong bóng tối.

– Tứ Bình?

Tứ Bình ra khỏi bóng tối, lại gần Long Tiểu Vũ. Cô ngạc nhiên, nhìn anh từ đầu đến chân, cứ như không hề quen biết. Một lúc sau, mới toe toét,
giọng oang oang: – Ui cha, anh phát tài thật rồi.

Long Tiểu Vũ
biết, Tứ Bình đang nói về bộ quần áo anh đang mặc – chiếc quần bò và áo
khoác mới. Cô ta chưa từng trông thấy chúng. Chiếc quần bò là loại nhái
mác, anh mua bằng tiền lương, sau khi đi làm ở công ty Bảo Xuân. Chiếc
quần giá chưa đến một trăm tệ, nhưng vừa vặn với vóc người anh. Mặc vào, trông rất đẹp. Trước khi mua nó, Long Tiểu Vũ dường như không có lấy
nổi một chiếc quần cho ra dáng, thậm chí, chỉ cần trông mơi mới một
chút, cũng chẳng có. Chuyện này thì Tứ Bình biết.

Nhưng thứ làm
cô ngạc nhiên hơn cả là chiếc áo khoác. Có lẽ, cô cũng nhận ra, chiếc áo là đồ xịn. Chiếc áo này do La Tinh Tinh mua tặng Long Tiểu Vũ trước khi hai người có quan hệ gần gũi. Lúc ấy, Long Tiểu Vũ kiên quyết không
nhận, từ chối mãi. Sau cùng, thấy La Tinh Tinh có vẻ giận, anh mới chịu
nhận. Vả lại, La Tinh Tinh mua chiếc áo theo cỡ người anh. Nếu anh không nhận, thì biết xử lý chiếc áo thế nào?

Tứ Bình nói:


Này, em đã nói lời giữ lời. Hơn một tháng không tìm gặp anh. Anh lên đời rồi. Vậy mà không báo cho em lấy một tiếng. Hay, quên em rồi!

Long Tiểu Vũ đứng ngây ra đó. Trống ngực đập thình thịch. Không nói được câu nào. Tứ Bình nói không sai. Thực sự, anh gần như đã quên mất cô, quên
tất tật.

Sau khi đến công ty Bảo Xuân làm việc và rời khỏi chiếc
lán công nhân của Đại Hùng, số lần gặp mặt giữa Long Tiểu Vũ và Tứ Bình
đương nhiên ít đi. Toàn là Tứ Bình chủ động đến tìm. Tứ Bình là người
không ý tứ. Long Tiểu Vũ lo cô ta suốt ngày đến công ty làm phiền anh,
ảnh hưởng không tốt, nên buộc phải đặt ra ba quy ước với cô ta: Không
đến công ty tìm anh, hạn chế tối đa gọi điện thoại, tạm thời không gặp,
đợi đến khi công việc của anh ổn định, hẵng hay. Tứ Bình rất không muốn. Sau một hồi làu bàu, cô ta mới miễn cưỡng đồng ý. Quả nhiên, hơn một
tháng nay, hai người không hề liên hệ với nhau.

Khi kể về tình
tiết này, Long Tiểu Vũ một mực khăng khăng với Hàn Đinh rằng, sở dĩ anh
ta bảo Tứ Bình hạn chế gặp gỡ, tiếp xúc hoàn toàn là vì không muốn ảnh
hưởng đến công việc. Anh ta không muốn đánh mất cơ hội việc làm quý giá
này bởi bất kỳ một sai sót, sơ suất nào. Nhưng Hàn Đinh không muốn nghe
anh ta kể lể về lý do bề ngoài ấy, mà truy hỏi về nguyên nhân thực sự
đằng sau. Long Tiểu Vũ không có câu trả lời. Thực ra, anh ta không nói,
thì Hàn Đinh cũng biết, nguyên nhân đằng sau chính là vì La Tinh Tinh.

Sự chênh lệch giữa hai cô gái này là quá rõ ràng. Thế nhưng, dù sao, giữa
Long Tiểu Vũ và Chúc Tứ Bình cũng đã từng có thời gian yêu đương mặn
nồng. Trong những năm tháng Long Tiểu Vũ cô quạnh, khó khăn nhất vì nỗi
đau mất bố, thất học, chính Chúc Tứ Bình đã là luồng hơi ấm và niềm an
ủi duy nhất của anh ta. Dù rằng, tính tình cô ta hay làm người khác khó
chịu, trình độ văn hóa thấp, không mấy xứng đôi với Long Tiểu Vũ, thế
nhưng, những gì hai người đã có với nhau là sự thật không thể phủ nhận.
Khi nghe Long Tiểu Vũ kể về chuyện giữa anh ta và Tứ Bình, Hàn Đinh cơ
hồ vẫn đọc thấy tình cảm ấm áp ẩn chứa trong mắt anh ta: “Mùa đông ở
Thiệu Hưng lạnh lắm. Tôi ở trong nhà kho của nhà máy rượu. Không có lửa
sưởi ấm, vì trong kho không được đốt lửa. Tứ Bình lấy chăn và túi chườm
nóng của nhà mang đến cho tôi. Còn mang cho tôi cả cơm và món vịt kho
tương cô ấy nấu. Từ nhỏ, tôi đã không có mẹ, không có chị em gái. Cô ấy
là người phụ nữ duy nhất yêu tôi, chăm sóc tôi. Điều ấy tôi không quên,
mãi mãi không quên!”

Lời kể và tình cảm ấm áp trong mắt Long Tiểu Vũ, chẳng lẽ, là giả? Do anh ta đóng kịch? Để trả lời cho câu hỏi ấy,
Hàn Đinh nêu một loạt câu hỏi, mong có thể xác minh độ thật giả của anh
ta.

– Anh là người hoài cổ ư? Ai có ơn với anh, thì anh sẽ đền
đáp người ta, mãi mãi ghi nhớ cái ơn của người ta. Đấy là con người của
anh ư?

Long Tiểu Vũ trả lời, giọng vừa phải, nhưng rất dứt khoát:

– Vâng!

– Thế nên, chắc chắn anh không thể nào giết Chúc Tứ Bình, đúng không?

Long Tiểu Vũ không trả lời thẳng, nhưng sự dứt khoát trong câu nói vẫn không thay đổi:

– Nếu các anh không tin, nếu không có chứng cứ để có thể minh chứng cho
tôi, nếu pháp luật bắt tôi phải chết, tôi chỉ có con đường chết. Có thể, với tôi, cái chết cũng là một cơ hội. Một cơ hội do ông trời ban cho
tôi, để tôi xuống cõi âm gặp Tứ Bình, giải thích với cô ấy vì sao tôi
lại rời bỏ cô ấy. Nếu như, làm thế mới có thể bù đắp cho cô ấy… – Long Tiểu Vũ dừng lại, có vẻ như đã thấm mệt, nhưng rồi anh ta lại cất
tiếng, nói hết câu: – Vậy thì, tôi chỉ còn cách là xuống cõi âm!

Câu trả lời như thể tự bạch của Long Tiểu Vũ khiến Hàn Đinh im lặng một hồi lâu. Sau đấy, anh tiếp tục truy hỏi. Cách đặt vấn đề đầy tàn nhẫn:

– Xuống cõi âm xong, anh định đền đáp cô ấy như thế nào? Nối lại tình yêu với cô ấy ư?

Long Tiểu Vũ sững sờ giây lát, rồi từ từ lắc đầu:

– Không. Tôi đã không còn yêu cô ấy nữa.

– Vậy thì anh định đền đáp cô ấy như thế nào?

– Chỉ cần giúp cô ấy sớm được lên thiên đường hay chuyển kiếp, thì tôi
sẵn sàng chịu đựng mọi đau khổ. Tôi có thể thay cô ấy xuống địa ngục,
chịu thập bát ban nhục hình của Diêm Vương!

– Cô ấy có đáng bị xuống địa ngục không? Cô ấy có làm điều gì để đáng phải bị đày xuống địa ngục không?

-… Không.

– Vậy thì tại sao? Cho đến khi xuống cõi âm, không còn gặp lại La Tinh
Tinh nữa, không còn được ở bên La Tinh Tinh nữa, vậy mà anh vẫn không
muốn quay lại với Chúc Tứ Bình. Đến chết, anh vẫn không muốn nối lại
tình cảm với cô ấy. Chẳng lẽ, giữa anh và cô ấy, thật sự có mối hận thù
sâu sắc đến thế sao?

– Không phải. Chúng tôi không hận thù nhau. Chỉ là tôi không yêu cô ấy.

– Vì sao?

– Chẳng lẽ, yêu cần phải có lý do sao?

– Yêu hay không yêu, đều có lý do cả!

-… Đã vậy, thì để tôi nói: Vì tôi yêu La Tinh Tinh. Đến chết, tôi vẫn
yêu La Tinh Tinh! Thế nên, cho dù là đến bất cứ nơi đâu, dù là thiên
đường hay địa ngục, tôi vẫn sẽ không yêu bất kỳ ai khác.

Hàn Đinh im lặng.

Nhưng đồng thời, anh cũng thầm đoán, cô Tứ Bình đáng thương ấy, có lẽ, đến
chết vẫn còn yêu Long Tiểu Vũ. Anh lái đò tuấn tú, nước da ngăm đen này, có lẽ, luôn là chốn về trong lòng cô ấy. Cách thể hiện tình yêu của mỗi cô gái đều khác nhau. Chúc Tứ Bình chắc chắn không có được vẻ đẹp và
ngây thơ của La Tinh Tinh. Hoặc giả, cô không ngờ rằng, một người con
trai khổ sở, vất vả, phiêu bạt từ bé như Long Tiểu Vũ lại khao khát sự
thuần khiết, dịu dàng của người phụ nữ đến thế. Hoặc giả, cô không ngờ
rằng, trong thế giới hiện thực đang diễn ra, Long Tiểu Vũ lại có được
một chuyện tình lãng mạn đến thế: Con gái rượu của một ông chủ giàu kếch sù, một cô người mẫu đẹp như tranh vẽ, lại phải lòng Long Tiểu Vũ? Rõ
là mơ!

Sau một tháng không gặp nhau, Chúc Tứ Bình chặn gặp Long
Tiểu Vũ ở ngay cổng công ty chế dược khi anh đang định đi ra ngoài. Và
buổi tối hôm ấy, Long Tiểu Vũ rốt cuộc đã đưa ra lời chia tay. Khi ấy,
cô vẫn chưa hề ý thức được rằng, giữa cô và anh đã có một người thứ ba – một đối thủ quá mạnh cô không thể đánh bại. Khi Long Tiểu Vũ bảo: “Tứ
Bình này, chúng mình đừng quan hệ với nhau nữa. Bây giờ và sau này cũng
vậy. Mình chia tay thôi”, Tứ Bình còn tưởng rằng, anh nói thế chỉ vì sự
nghiệp của anh vừa mới bắt đầu. Và bởi vì, ngay sau đó, Long Tiểu Vũ
cũng giải thích với cô như thế. Anh bảo, bây giờ là giai đoạn quan trọng nhất của cuộc đời anh. Anh phải gác chuyện tình cảm yêu đương nam nữ
sang một bên, không thể vì chuyện ấy mà phân tán tư tưởng. Anh mong cô
hiểu, thông cảm, và giúp anh. Anh cũng hy vọng Tứ Bình sớm tìm được một
việc làm, nhân lúc còn trẻ tranh thủ học thêm kiến thức, phấn đấu trong
công việc, đừng để hoang phí tuổi thanh xuân quý giá.

Long Tiểu
Vũ tưởng rằng, Tứ Bình sẽ khóc lóc, bù lu bù loa, mắng chửi anh là đồ
vong ơn bội nghĩa, nhất quyết cự tuyệt yêu cầu chia tay của anh. Và anh
cũng đã có sự chuẩn bị để đối phó với những tình huống này. Anh đã trù
tính sẽ khuyên cô ra sao, phân tích lý lẽ như thế nào. Rằng: Tình yêu và hôn nhân là chuyện tình cảm do hai bên nam nữ tự nguyện, chứ không phải dùng để trả nợ hay trả tình. Huống hồ, anh cũng cư xử có tình có nghĩa
với Tứ Bình. Vì anh nhận tội hộ Tứ Bình, nên mới bị đuổi khỏi nhà máy
rượu Bách Niên Hồng. Sau khi Tứ Bình đi Bình Lĩnh, anh đã tận tâm chăm
sóc người mẹ ốm yếu, bán thân bất toại của cô. Sau khi anh làm việc ở
Công ty Chế dược Bảo Xuân, lần nào Chúc Tứ Bình đến tìm, anh cũng cho cô tiền, ít thì năm mươi tệ, nhiều thì một trăm tệ, còn mua tặng cô hai
chiếc áo. Kỳ thực, Long Tiểu Vũ rất muốn mua cho La Tinh Tinh một thứ gì đó, nhưng chưa thực hiện được. Phần vì La Tinh Tinh quá đủ đầy, anh
không biết nên mua món đồ gì tặng cô. Phần vì số tiền lương anh để ra có một khoản tương đối dùng để tiếp tế cho Tứ Bình, nên chẳng còn bao
nhiêu tiền để có thể mua một món đồ gì đó tặng La Tinh Tinh. Nói tóm
lại, cái tình của Tứ Bình với anh, anh vẫn nhớ. Nhưng nếu cô đem điều ấy ra để uy hiếp anh, anh sẽ nói thẳng thừng rằng, anh chẳng còn nợ gì cô
cả.

Nhưng anh đã lầm to.

Khi nghe anh nói đến hai chữ
“chia tay”, quả thực, Chúc Tứ Bình lặng đi. Nhưng cô không khóc, không
bù lu bù loa, thậm chí, không tỏ ra đồng ý hay phản đối. Khi Long Tiểu
Vũ bảo hy vọng cô mau chóng tìm được việc làm để khỏi lãng phí tuổi
thanh xuân, thì cô mỉm cười:

– Tốt thôi. Em cũng muốn tìm một công việc gì đó. Anh giới thiệu cho em nhé?

Long Tiểu Vũ ngẩn người:

– Anh giới thiệu thế nào được? Anh có quen biết ai đâu.

Chúc Tứ Bình:

– Em thấy anh bây giờ cũng ra trò lắm. Người khác có thể không quen,
nhưng chẳng lẽ người của công ty anh, anh cũng không quen à? Hồi ở nhà
máy rượu Bách Niên Hồng, em đã phải nhờ bao nhiêu mối quan hệ mới xin
được cho anh vào đấy làm. Anh quên rồi à? Bây giờ, anh vào công ty “lớn” rồi, lương cao rồi, liền không ngó ngàng gì đến em nữa, phải không?

Long Tiểu Vũ sợ vã mồ hôi. Anh lờ mờ đoán ra mục đích của Tứ Bình khi đến đây, liền chặn ngay lại:

– Ở đây không phải là Thiệu Hưng. Công ty chỗ anh rất chính quy. Em chẳng có chuyên môn gì, trình độ văn hóa lại thấp, người ta tuyển em vào làm
gì!

Tứ Bình điềm tĩnh:

– Tôi không phải vì bản thân tôi.
Nếu vì bản thân tôi, tôi đã chẳng đến tìm anh. Vì bản thân tôi, nếu có
nhờ, tôi cũng sẽ nhờ người khác, chứ chẳng đến lượt anh. Từ lâu, tôi đã
biết anh là kẻ bội bạc. Anh yên tâm. Tôi vẫn còn có lòng tự ái.

Long Tiểu Vũ hoài nghi:

– Em không vì em, thì vì ai?

Tứ Bình lặng thinh, không nói. Im lặng ỡm ờ. Hai người vừa đi, vừa nói
chuyện, bất giác ra khỏi con phố nhỏ lúc nào không hay, rồi đi vào đường phố tấp nập người xe. Đèn đường sáng trưng. Dưới ánh đèn, khuôn mặt Tứ
Bình chợt trở nên lạ lẫm. Trông như đang cười, mà cũng không hẳn vậy.
Thần sắc ấy, Long Tiểu Vũ chưa từng thấy ở Tứ Bình.

– Tôi vì ai
ư? – Chúc Tứ Bình nói: – Vì những người Thiệu Hưng đang bươn chải làm
thuê ở Bình Lĩnh, để mọi người đều có cái ăn. Tôi không giống thứ anh.
Chỉ bo bo cho bản thân, không ngó ngàng gì đến người khác.

Long
Tiểu Vũ là người thật thà. Anh không biết Tứ Bình đang nói đùa hay nói
thật. Thậm chí không biết, mình vô tội hay đã mắc phải lỗi lầm gì đó
thật. Anh biện hộ cho mình theo bản năng:

– Sao anh lại không muốn giúp mọi người…

Rồi tắc tị, không biết nói gì hơn.

Tứ Bình nói:

– Anh muốn giúp mọi người sao? Tốt thôi.

Rồi ghé sát Long Tiểu Vũ, nói rất nghiêm túc:

– Mọi người bảo em đến tìm anh, là vì có việc muốn nhờ anh giúp đỡ. Anh có đồng ý giúp không?

Long Tiểu Vũ:

– Việc gì?

Tứ Bình không nói việc gì, mà hỏi lại:

– Anh giúp hay là không?

Long Tiểu Vũ lại hỏi:

– Việc gì cơ chứ?

Tứ Bình:

– Đại Hùng có một người bạn mở công ty xây dựng. Anh ta muốn nhận công
trình mở rộng, nâng cấp gì đó của nhà máy chế dược bọn anh, và đang
chuẩn bị tham gia đấu thầu. Anh có biết đấu thầu là gì không?

Long Tiểu Vũ vẫn chưa rõ ý Tứ Bình định nói gì, chỉ ậm ừ:

– Biết chứ sao không biết.

Tứ Bình cười:

– Em quên mất là anh học chuyên ngành kinh tế. Nếu bạn của Đại Hùng nhận
được công trình của nhà máy anh, thì sẽ sử dụng đội xây dựng của Đại
Hùng. Như thế, mọi người đều có việc làm. Điều cốt yếu bây giờ là anh có chịu giúp không.

Long Tiểu Vũ:

– Việc đấu thầu có phải do anh phụ trách đâu. Anh có muốn giúp cũng chẳng được.

– Anh giúp được! Đại Hùng bảo anh tìm cách lấy được giá sàn đấu thầu của
công trình. – Một chiếc xe tải hạng nặng lao vút qua. Tứ Bình buộc phải
phóng đại giọng nói gấp mấy lần. Cô nói như hét: – Giá sàn! Anh có biết
giá sàn là gì không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN