Bình Đạm Là Điều Hạnh Phúc Nhất
Chương 40: Kỷ niệm thành lập trường (1)
Thứ tư tuần sau là ngày kỷ niệm 30 năm thành lập trường, lễ kỷ niệm năm nay rất được lãnh đạo nhà trường chú trọng, giang hồ truyền tai nhau công tác chuẩn bị đã rục rịch từ lúc mới bắt đầu học kỳ. Đương nhiên, đám học sinh chúng tôi cũng rất chú trọng, bởi vì sau lễ kỷ niệm chúng tôi sẽ được nghỉ học 3 ngày. Trong đầu mọi người lúc này ai ai cũng đầy ắp dự tính nên làm gì mới thỏa 3 ngày nghỉ hiếm có khó tìm này.
“Tiết mục tham gia hội diễn văn nghệ đón năm mới của lớp mình tuần sau phải diễn lại lần nữa, nghe nói lần này diễn cho rất nhiều lãnh đạo cao cấp xem, thầy phụ trách khối bảo bọn mình phải chăm chỉ nỗ lực luyện tập.” tan học, Vương Doanh Chi tập trung mấy đứa con gái bọn tôi lại thông báo. “Vậy nên trước khi tuần sau đến, bọn mình phải tranh thủ thời gian luyện tập càng nhiều càng tốt.”
“Có tiền thưởng không?” Vấn đề này thực tế lắm đấy.
“Không có, nhưng mà hình như được mời cơm, ở Dật Nghênh lận.” Dật Nghênh là nhà hàng chuẩn bốn sao ở đây, địa điểm chiêu đãi, hội nghị ưa thích của các vị lãnh đạo.
“Ách, cũng đáng tiền lắm chứ.” Đúng nha, so với mớ tiền thưởng vừa giành về được đã bị sung công, việc này đúng là có lợi hơn nhiều.
“À phải rồi Cá, lúc nãy mình gặp CC, chị ấy bảo cậu tan học ghé qua hội học sinh một lát.” Vương Doanh Chi mới bước được hai bước, đột nhiên quay đầu lại nói với tôi. CC là tổ trưởng tổ vệ sinh của hội học sinh, những cán sự vệ sinh như chúng tôi đều là lính lác dưới quyền chị ấy.
“Ừ, biết rồi.” Tôi gật đầu, trong lòng không khỏi thấp thỏm nghi ngờ, sao bỗng dưng lại triệu kiến một đứa dân đen như tôi nhỉ? Lại còn gần ngày thành lập trường nữa, theo tôi chắc chắn không phải việc gì tốt lành rồi.
Quả nhiên…
“Dung Dung, mấy ngày thành lập trường tổ Cờ đỏ sẽ tương đối nhiều việc, bên đó mượn thêm người của mình, cho nên…” Hiểu luôn, hiểu từng chân tơ kẽ tóc luôn, bởi vì bình thường tôi là người dễ nói chuyện, cho nên đương nhiên là người bị đẩy đi chứ gì.
“Dạ, không thành vấn đề, có điều em còn phải tập múa, có khả năng thừi gian không được rộng rãi lắm, em nghĩ tốt nhất nên cử thêm một người nữa chị ạ.” Nói cho cùng, tôi cũng là vì kéo thêm một người nữa xuống nước cùng mình thôi. Ngày thành lập trường người qua kẻ lại, lấy chỗ đâu mà tập luyện cơ chứ.
“À, vậy chị để Đàm Kiện cùng đi với em nhé.” CC suy nghĩ một chút, phát hiện thêm một người dễ nói chuyện nữa, là ứng cử viên hàng đầu cho vị trí bị đẩy đi này. Đàm Kiện, mình có lỗi với cậu.
“Dạ, em không có ý kiến gì nữa.” Dù sao tôi cũng đâu thể có ý kiến gì.
“Vậy 8 giờ sáng thứ tư tuần sau em và Đàm Kiện đến tổ Cờ đỏ của hội học sinh báo cáo nhé. Để chị nói với Đàm Kiện.” CC đưa ra quyết định cuối cùng. Tôi nghĩ trong đầu, mình gặp họa còn có thể đàm phán điều kiện, Đàm Kiện ngay cả chuyện gì xảy ra cũng không biết đã bị người ta bán đi rồi.
Mấy ngày luyện tập khiến tôi một lần nữa được cảm thụ bài hát “Câu chuyện mùa xuân”, thật là, mỗi lần nghe là một lần nổi da gà, mỗi lần múa may là một lần chân muốn trật khớp. Nếu tầng lớp lãnh đạo không phải đều là các bác các chú, tôi tuyệt đối sẽ kịch liệt đề nghị đổi nhạc.
“Chị Cá, nghe nói diễn văn nghệ tối ngày mốt có cậu biểu diễn, em đây nhất định đến tận nơi cổ vũ nhiệt tình cho cậu!” Đàm Kiện bất thình lình vọt ra từ sau lưng, làm con nhỏ đang đứng phát ngốc trước cửa hội học sinh tôi đây suýt nữa tim nhảy ra ngoài.
“Không phải mình biểu diễn, là lớp mình biểu diễn!” Tôi liếc một cái, lập tức chỉnh lại, sau đó đã biết tỏng tòng tong còn giả vờ hỏi cậu ấy: “Lớp các cậu không có hả?” Thực ra tôi kiếm chuyện hỏi vậy thôi, chỉ dựa vào hình tượng công chúa Bạch Tuyết cột nhà cháy kia cũng đủ làm các bác các chú thổ huyết rồi, cần gì nói gì đến kịch bản.
“Chủ nhiệm lớp mình nói, các thầy cô ghen tỵ với tài năng của bọn mình nên mới không cho bọn mình biểu diễn.” Quầy, tôi quên mất, chủ nhiệm lớp các cậu ấy cũng là một nhân vật hiếm có khó tìm, lại càng nổi tiếng là người giỏi bao che khuyết điểm, chẳng qua tôi nghĩ không ra trình độ của thầy ấy lại cao siêu đến mức này.
“Ồ, thế cơ à?” Tôi thật không biết phải nói gì, “ai, bọn mình vào trong nhanh đi.”
“Ngày mai các em phụ trách hỗ trợ khu vực khuôn viên trường nhé?” Tổ Cờ đỏ đối xử với thành phần lao động khổ sai tạm thời như chúng tôi vẫn là tương đối khách khí.
“Dạ, được ạ.” Những người khác cũng không có ý kiến gì. Lễ kỷ niệm bắt đầu từ ngày mai, đầu tiên là lãnh đạo đọc diễn văn, sau đó là hoạt động vui chơi tổ chức ở khuôn viên tường, cuối cùng mới đến văn nghệ buổi tối. Lãnh đạo phát biểu và diễn văn nghệ không cần tốn nhiều công sức giữ kỷ luật, nhưng hoạt động ở khuôn viên trường lại khá hỗn loạn, nếu như trong lúc lãnh đạo vi hành lỡ xảy ra rắc rối gì đó thì đúng là to chuyện. May mà chúng tôi chỉ là hỗ trợ, mà không biết liệu đến lúc đó có được mang thẻ “nhân viên công tác” để lừa ăn lừa uống không nhỉ?
“Cá, hai đứa mình một tổ đi.” Trong lúc tôi ngẩn người, hình như tổ trưởng tổ Cờ đỏ lại đang nói gì đó. Đưa mắt nhìn Đàm Kiện đang sấn tới, tôi liền đoán ra ngay, thì ra muốn ghép 2 người thành một tổ.
“Mình bỏ phiếu trắng.” Tôi vẽ rồng vẽ rắn vào sổ ghi chép, sau đó chuyền cho người bên cạnh.
“Cá, vậy ngày mai phát biểu xong bọn mình hẹn ở cây ước nguyện nhé.” Lúc tạm biệt Đàm Kiện hẹn luôn thời gian địa điểm với tôi, cũng tốt, đỡ việc nào hay việc ấy.
…
Hội trường
“Kính thưa các vị lãnh đạo, quan khách, giáo viên và các em học sinh, hôm nay là ngày lễ chào mừng 30 năm thành lập trường Phổ thông Số 3 của chúng ta. Vì vậy, tôi…” Thầy hiệu trường lại bắt đầu bài diễn văn dài dằng dặc “xin được phát biểu mấy câu ngắn gọn” của mình rồi. Nhưng mà, hôm nay thầy đặc biệt hưng phấn, nhìn bộ dạng này có lẽ một tiếng đồng hồ sắp tới micro sẽ không được chuyển cho vị lãnh đạo nào khác. Buồn ơi là sầu.
Không dễ dàng gì chống chọi hơn nửa buổi sáng, cuối cùng cũng kết thúc, có điều cũng phải nói bài phát biểu xếp cuối cùng của học sinh đúng là khiến người nghe nhiệt huyết sôi trào tinh thần hừng hực. Cảm giác thân thương với ngôi trường Số 3 này, thực ra từ lúc chúng tôi còn không hay không biết đã bén rễ đâm chồi trong lòng mỗi học sinh rồi.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài, việc này đúng nói cho vui, hội trường hơn hai nghìn người, giờ phút này không chạy cho nhanh đợi thêm lúc nữa muốn chen cũng chen không lọt.
Khi tôi thở hồng hộc chạy đến cây ước nguyện đã nhìn thấy Đàm Kiện đứng sẵn ở đó đợi mình.
“Sao cậu nhanh thế?” Tôi đã tranh thủ chạy ra sớm 10 phút rồi, thế mà cậu ấy còn nhanh hơn?
“Cá này, cậu bị ngốc hả, trên đời này có một chiêu gọi là ‘xin đi tiểu’!” Người nào đó cười đến là đê tiện.
“Ừ phải, cậu thông minh nhất rồi.” Tôi lười đôi co với cậu ấy, “bọn mình đợi ở đây một lát đi, người còn chưa ra hết. Mà này, hình như hôm qua phân công trật tự trong hội trường do bọn mình phụ trách, phải không?” Nhìn dòng người bát nháo trước mặt, đột nhiên tôi hổ thẹn vô cùng, cứ như vừa nãy tôi là người cầm đầu phá hoại trật tự vậy.
“Mình phụ trách khuôn viên trường thôi!” Đàm Kiện rất kiên định nói với tôi. Xem ra cậu ấy cũng không muốn dính vào vũng nước đục này.
“Bọn mình từ từ hãy mang thẻ công tác.” Tôi cất thẻ đeo vào lại trong cặp. Sau đó lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy La Trạc Kiệt đang bảo vệ Hắc muội ra khỏi hội trường, nhìn tư thế kia có khác gì vệ sinh đi theo bảo vệ ngôi sao đâu chứ. Ánh mắt cậu ấy tự nhiên hướng về phía này, sau đó khựng một chút, lại dời đi, không nhìn vào mắt tôi, càng không cần nhắc đến việc chào hỏi. Cậu ấy lại bị gì rồi vậy?
“Cá cậu sao thế?” Đàm Kiện phát hiện ra vẻ khác thường của tôi liền hỏi.
“À không có gì, tâm hồn treo ngược cành cây chút thôi, haha.” Tôi lập cập không nặn ra một nụ cười cứng ngắc.
“Người trong hội trường ra gần hết rồi, bọn mình đến sân thể dục đi tuần trước đi? Phải tranh thủ lúc chưa đông người.” Đàm Kiện không truy hỏi, ngược lại rất tinh tế nói sang chuyện khác.
“Được đấy!” Thế là tôi mang thẻ vào, bắt đầu công tác “tuần tra”, “phải rồi, lớp mình mở cửa hàng bán phụ kiện đấy, hàng handmade trăm phần trăm, đến xem thử không? Mình có thể lén tặng cậu một món, cậu dùng nó tặng lại cho người nào đó, con gái ai chẳng thích mấy thứ này.” Tôi hí hửng cười gian.
“Này, Cá dừng ăn ốc nói mò nhé, người nào đó kiếm ở đâu ra?” Không có người nào đó cậu còn đỏ mặt làm gì? Không có người nào đó cậu gào ầm lên thế này làm gì?
“Đi thôi!” Tôi kéo cậu ấy tiến về phía trước.
“Cá, cậu qua đây!” Thang Tuyết Phân đứng từ xa vẫy tay với tôi.
Mỗi lớp đều có một gian hàng trong khuôn viên trường, nhà trường không đặt ra quy định nghiêm khác, tự chúng tôi tự do phát huy, có lớp tổ chức chơi trò chơi giật giải thưởng, nhưng chủ yếu đều giống lớp tôi mở gian hàng bán mấy món nho nhỏ rẻ tiền, vừa có ý nghĩa lại kiếm được tiền cho quỹ lớp. Phụ kiện lớp tôi bán đều là con gái trong lớp tự tay làm, mỗi phòng ký túc xá được phân công một nhiệm vụ, như phòng chúng tôi là gấp năm lọ ngôi sao, mười hai nút dây Trung Quốc và hai mươi vòng tay may mắn. Có điều chúng tôi hoàn thành xuất sắc vượt chỉ tiêu rồi, cho nên có thể dùng làm quà tặng nâng cao tình cảm.
“Ách? Đàm Kiện cậu cũng đến à?” Châu Mẫn hơi nghi ngờ nhìn Đàm Kiện, cũng giới thiệu cậu ấy với Thang Tuyết Phân luôn.
“Cậu ấy là đồng nghiệp của mình hôm nay. Sao chỉ có hai cậu thế?” Tôi nhìn hai cậu ấy, “à, bọn mình tặng cho Đàm Kiện một món nhé?” Tôi tiện tay cầm lên một nút dây Trung Quốc, đánh mắt với Châu Mẫn.
“Được chứ, Đàm Kiện, cầm lấy đi, nếu cậu dám nói không đẹp hoặc không lấy…” Châu Mẫn không hổ là bạn cùng bàn của Hồng Huy, uy hiếp người khác thành thục thế kia.
Đàm Kiện vừa chuẩn bị đẩy tay ra nghe được, vội vàng ngoan ngoãn nhận lấy cất vào túi quần, “cảm ơn các cậu nhé!” Ai ya, đều là người tức thời cả.
“Vậy lát nữa sang lớp mình, mình mang cho các cậu mấy ly nước, xem như có qua có lại. Các cậu muốn uống gì? Trà sữa, sinh tố hay cà phê Nestle, để bây giờ mình đi luôn.” Lại thêm một tên không thích mắc nợ người khác đây.
“Gì cũng được, bọn mình không kén chọn. Cậu đi nhanh về nhanh, để lát nữa nhiều người thấy lại không hay.” Tôi đẩy cậu ấy, cho dù chúng tôi nói không cậu ấy vẫn sẽ đi lấy thôi, những lời khách sáo tiết kiệm được lúc nào thì hay lúc ấy.
“Được, mình lấy nước ép cam cho các cậu, tốt cho sức khỏe.” Dứt lời cậu ấy liền chạy luôn về phía gian hàng của lớp mình.
“Những người khác khi nào thay ca?” Không thể để người khác bắt nạt phòng chúng tôi được, lâu thế này rồi mà chỉ có hai người cậu ấy.
“Các cậu ấy bảo về lớp một lát sẽ đến ngay, chắc cũng sắp rồi đấy. Đợi lát nữa bọn mình đi chơi, thấy thứ gì hay ho sẽ mau cho cậu một phần.” Thang Tuyết Phân cười hì hì nói.
“Ha ha, yêu cậu chết mất.” Với các cậu ấy, tôi thích nói “yêu chết” hơn “cảm ơn” nhiều.
“Ha ha, Đàm Kiện, mình nghĩ bọn mình nên bắt đầu đi tuần được rồi.” Uống nước cam xong, thấy sân thể dục càng lúc càng đông người, tôi cảm thấy mình cũng nên bắt tay vào việc rồi.
“Hây, girl! Cậu nữa à Kiệt, gặp được thứ gì hay ho thế?” Đàm Kiện nhìn thấy La Trạc Kiệt và Hắc muội phía trước, hồ hởi lên tiếng.
“Hi!” Tôi không được tự nhiên cho lắm chào cậu ấy.
“À, Cá!” Cậu ấy không chào lại, người chào tôi là Hắc muội bên cạnh cậu ấy. Anh chàng này sao thế nhỉ?
“Phía lớp 10 có người nhảy đường phố, bọn mình định sang đó xem.” Hắc muội thâm thiết khoát tay người nào đó, tôi thấy rõ ràng người nào đó rõ ràng vẻ mặt sượng sùng, nhưng lại không hề cự tuyệt.
“Haizz, hai cậu chơi vui vẻ đi, bọn mình phải đợi đến lúc thay ca cơ.” Một cái “bọn mình” thêm vào một cái “hai cậu” đã hoàn toàn kéo dãn khoảng cách giữa tôi và cậu ấy đến vô cực.
Thôi không nghĩ đến cậu ấy nữa, tôi cũng muốn hỏi mình đang bị sao đây này, tâm trạng bỗng dưng sa sút quá.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!