Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư
Chương 617: Là Nhớ Ta Sao? (5)
Quân Vô Dược lại lắc đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ của Quân Vô Tà, đặt hạt đậu lên, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Hấp thụ từng chút một giống như hấp thụ giới linh vậy.”
Quân Vô Tà nhắm mắt lại, làm theo lời Quân Vô Dược hấp thụ hạt đậu vàng dưới lòng bàn tay mình.
Cảm giác tim như trùng xuống, linh hồn Quân Vô Tà phảng phất như chìm vào một vùng bóng tối, bốn phía một màu đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng đột nhiên trong lóe lên một luồng ánh sáng chói mắt xẹt qua xẹt lại.
Ánh sáng vàng kim ngày càng lớn, bóng tối chỉ còn lại từng đám nhỏ, theo thời gian ánh sáng ngày càng nhiều, giao thoa khắp nơi, bóng đen bị luồng kim quang đẩy hẳn xuống phía dưới.
Ầm ầm một tiếng, ánh sáng vàng ngày càng lớn đột nhiên nổ tung, hóa thành một mảnh ánh sáng lóe ra điểm sáng màu vàng, rơi trong bóng đêm rồi dần dần biến mất.
Tất cả lại một lần nữa trở về một màu đen trong yên lặng, nhưng một thoáng sau đó, một tia sáng màu vàng yếu ớt lại lóe lên ở giữa vùng tối đen.
Đó là một hạt đậu nhỏ màu vàng, ngưng tụ lơ lửng cùng bóng tối, bốn bề tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt.
Quân Vô Tà cảm thấy ý thức của mình ngày càng mờ nhạt đi, bị bóng tối khắp nơi dần dần nuốt chửng.
Nàng đột nhiên mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú của Quân Vô Dược hiện ra trong ánh mắt nàng.
Vốn là nơi ánh mặt trời chiếu sáng, nhưng bây giờ, trong rừng không ngừng vang lên tiếng côn trùng kêu lanh lảnh, trời sáng giờ đã thay thế bằng màn đêm, mặt trăng đã treo ở phía chân trời, trong bầu trời đêm vô tận điểm xuyết từng ngôi sao nhỏ.
Nháy mắt, đã qua nửa ngày rồi.
Quân Vô Tà sững sờ trong chốc lát.
Nàng cảm giác mình vừa mới chỉ nhắm mắt, chỉ một khoảnh khắc trôi qua, nhưng chỉ vừa mở mắt ra trời đã tối mịt.
“Cảm thấy thế nào?” Quân Vô Dược cười híp mắt hỏi.
Quân Vô Tà phục hồi lại tinh thần, cẩn thận kiểm tra lại linh hồn của mình sau tình huống vừa rồi. Phần linh hồn bị mất của nàng sau khi ở Vân Sơn vẫn chưa thể hợp nhất lại được. Tuy là bình thường không nhận thấy có gì lạ, nhưng Quân Vô Tà lại hiểu rất rõ ràng, không hoàn chỉnh linh hồn đối với nàng mà nói gặp khó khăn đến cỡ nào.
Sau khi hấp thụ cây hạt đậu màu vàng này, Quân Vô Tà vẫn không hoàn chỉnh như trước, nhưng lại không giống như nàng tưởng tượng, dễ dàng khiến cho nàng trở nên mệt mỏi.
Nàng có thể cảm nhận được, phần linh hồn bị thương tựa hồ đang phục hồi như cũ với tốc độ chậm chạp, không phải một sớm một chiều mà có thể khôi phục lại như ban đầu được.
“Hữu hiệu.” Quân Vô Tà che lấy lồng ngực mình, cảm nhận được linh hồn mình dưới sức mạnh thần kỳ đang quay về một cách nhẹ nhàng.
“Vậy là tốt rồi!” Quân Vô Dược đặt tay lên bả vai Quân Vô Tà, khóe miệng mỉm cười.
“Đó là cái gì?” Quân Vô Tà chưa từng thấy vật như vậy, ở kiếp trước, mặc dù trình độ khoa học kỹ thuật phát triển đến mức độ kinh người, nhưng đối với việc khôi phục và hợp nhất linh hồn cũng không có cách nào hóa giải vấn đề này.
“Một loại hạt giống thú vị mà thôi, Tiểu Tà Nhi muội không cần phải biết nó lai lịch như thế nào, chỉ cần nó có tác dụng với muội là nó hữu hiệu, còn nếu như không có tác dụng gì thì cũng chỉ là một loại rác rưởi thôi.” Quân Vô Dược nhẹ nhàng cất tiếng. Hạt đậu vàng thần kỳ này, trong mắt hắn cũng không coi là cái gì.
Có thật là như vậy không?
Quân Vô Tà không tin, nếu như là đồ chơi tầm thường, tại sao lại hấp thụ lâu đến như vậy?
Có điều Quân Vô Dược không muốn nhiều lời, Quân Vô Tà cũng không muốn hỏi nhiều.
“Đa tạ!” Quân Vô Tà thấp giọng nói.
“Ta nói rồi, Tiểu Tà Nhi muội không cần cảm ơn ta.” Quân Vô Dược nắm nắm bàn tay nhỏ bé của Quân Vô Tà, miệng tuy là nói như vậy, nhưng tâm ý trong mắt ngày càng nồng hậu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!