Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư
Chương 625: Dẫn Sói Vào Nhà (2)
Ninh Nhuệ thận trọng ngẩng đầu, mặc dù trong lòng lo lắng nhưng lại không dám kiểm tra chung quanh, thiếu niên trước mặt thoạt nhìn tuy lớn chừng con gái đã mất của mình, nhưng ông ta biết rất rõ, thiếu niên vẻ ngoài tuấn mỹ này, trên thực tế lại cực kỳ hung tàn.
Giết người đối với hắn mà nói chẳng qua giống như ăn cơm, tuyệt nhiên không cảm thấy khó chịu.
Cho dù là Ninh Nhuệ cũng không dám làm càn trước mặt Cổ Ảnh.
“Không biết những vị đại nhân khác có ở đây không?” Ninh Nhuệ cung kính nói.
Cổ Ảnh cười cười rồi nhảy từ trên lan can xuống, thân ảnh nhanh nhẹn thoát chốc đã đứng trước mặt Ninh Nhuệ, một thanh dao găm sắc bén đang được kề dưới cổ họng Ninh Nhuệ, mũi đao sắc bén đã đâm vào dưới lớp da ông ta, dưới cố ông ta chảy một vệt máu.
Trong lòng Ninh Nhuệ chợt giật mình, tốc độ của Cổ Ảnh quá nhanh, ông ta vỗn không nhìn thấy hắn đã đến gần mình từ lúc nào!
“Làm sao? Có chuyện gì không thể nói với ta sao?” Đáy mắt Cổ Ảnh hiện lên vẻ mặt già nua hoảng sợ của Ninh Nhuệ, mùi máu tanh chui vào trong mũi khiến hắn càng thêm phấn kích.
“Không… không… không phải…” Toàn thân Ninh Nhuệ toát mồ hôi lạnh, nếu như không phải vì báo thù cho con gái, ông ta thật sự không dám tiếp xúc với bọn ác quỷ này.
Lòng dạ độc ác như Ninh Nhuệ, ở trước mặt Cổ Ảnh cũng chỉ có thể sợ hãi.
Cổ Ảnh nhíu mày, giơ một chân lên giẫm Ninh Nhuệ xuống đất.
“Có cái gì thì nói thẳng, ta không có hứng thú nhìn bộ dạng sợ hãi của ngươi.” Cổ Ảnh không có hứng thú chơi đùa với giọt máu còn lưu lại của Ninh Nhuệ trên mũi dao.
Giọt máu đỏ tươi phản chiếu ánh mắt thèm muốn giết chóc của Cổ Ảnh, giống như một ác quỷ bước ra từ ao máu.
Cú đạp này khiến cho lục phủ ngũ tạng của Ninh Nhuệ muốn nát ra, nhưng ông ta lại không dám oán hận nửa câu, chỉ có thể run rẩy ôm lấy bụng bò dậy, tay run run lấy ra hộp gỗ luôn mang theo trên người ra.
Cổ Ảnh vừa nhìn thấy hộp gỗ kia thì trong mắt liền hiện lên vẻ cổ quái.
“Làm sao? Ngày đó đưa cho ngươi thứ này, muốn ngươi đi tìm cho đàng hoàng, nhưng ngươi cứ ra sức khước từ, nếu như không phải các trưởng lão nói tha cho ngươi một mạng, với cá tính của ta thì ta đã làm thịt ngươi từ lâu rồi, hôm nay ngươi mang nó tới đây là có ý gì?”
Ninh Nhuệ nhanh chóng nói: “Không phải tiểu nhân ra sức khước từ, tiểu nhân đã thuê một nhóm người đến Đoạn Thiên Nhai, nhưng bọn họ đều một đi không trở về, ta đúng là có làm chậm trễ chuyện của các đại nhân, chỉ là Đoạn Thiên Nhai thực sự quá hung hiểm.”
“Ta không có hứng nghe ngươi nói nhảm.” Cổ Ảnh cười nhạt nói.
Toàn thân Ninh Nhuệ chấn động, âm thầm nuốt nước miếng nói: “Tiểu nhân biết các đại nhân nóng lòng muốn tra xét Đoạn Thiên Nhai, tiểu nhân suy đi nghĩ lại đã nghĩ ra một cách, không biết đại nhân có bằng lòng nghe?”
Cổ Ảnh chán chường gật đầu.
“Đoạn Thiên Nhai không phải là nơi người thường có thể đi vào, nhưng đệ tử học viện Phong hoa người nào người nấy đều tinh nhuệ, hơn nữa bọn chúng đông người, nếu như có thể khiến đám đệ tử học viện Phong Hoa cùng xuống Nhai Để, có thể chỉ trong một thời gian ngắn, thăm dò rõ tình hình dưới đó.” Ninh Nhuệ cẩn trọng mở miệng.
“Nếu như có thể được, vậy thì ngươi đi là được rồi.”
Ninh Nhuệ vội nói: “Tiểu nhân thực sự cũng đã có dự định, nhưng tiểu nhân cũng chỉ là một phó viện trưởng, không phải là người có thực quyền ở học viện Phong Hoa, trên tiểu nhân còn có một viện trưởng, tiểu nhân cũng đã nói với hắn việc này, nhưng hắn ta lại rất ngoan cố, vỗn dĩ không đồng ý chuyện này, cũng là tiểu nhân vô năng không có cách nào huy động toàn bộ lực lượng của học viện, xin đại nhân thứ tội!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!