[Naruto Fanfic] Sinh Tồn Ở Thế Giới Ninja - Chương 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


[Naruto Fanfic] Sinh Tồn Ở Thế Giới Ninja


Chương 34


Xoẹt.

Không để hắn đắc ý lâu, một mảng lớn da thịt trên vai trái bỗng bị cào nát. Hai sợi tơ mềm đó không biết từ lúc nào đã tiến lại, hóa thành những lưỡi dao sắc bén mảnh như đầu kim liên tục ghim vào da thịt. Chẳng mấy chốc, nguyên một vùng vai đã huyết nhục mơ hồ.

“Ngươi luôn tự cho mình là đúng, Kabuto.” Uri nhìn vệt máu đỏ loang lổ khắp người mình, còn có cánh tay đang không ngừng chảy máu, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn. “Biết được thì sao? Ngươi chẳng lẽ lại chưa từng nghe qua câu, biết càng nhiều càng dễ chết. Hửm?”

Thanh âm trong trẻo của nàng nhiễm một tầng sát ý dày đặc. Kabuto không ngờ tới chỉ với hai sợi tơ mỏng manh lại làm mình chật vật như vậy, cố gắng giãy dụa tránh thoát. Nghe được lời cuối của Uri, hắn sửng sốt cúi đầu, trực tiếp lọt vào cặp mắt tím sâu hút như mê cung đó, nhất thời lặng tại chỗ, quên luôn đau đớn trên cơ thể.

Tình huống đảo ngược bất ngờ như vậy khiến mọi người đang quan sát không khỏi sửng sốt. Sau một màn kinh động do Gaara mang tới, họ cho rằng không còn trận nào trong vòng đấu loại có thể kích thích hơn vậy nữa, nhưng dường như điều đó đã lầm rồi.

“Lăng độn: Lăng Tiêu.”

Hai mảnh tơ vốn đang quấn chặt lấy Kabuto bất chợt dừng lại, tủa ra hàng trăm nhánh nhỏ khác, sợi nào sợi nấy chắc đến không thể chống cự, đồng loạt đâm xuyên qua người Kabuto.

Cảnh tượng huyết tinh này làm mọi người quanh khán đài không khỏi nuốt khan. Đùa sao? Một sát thần Gaara đã đủ kinh khủng rồi, cô bé này ra tay lại chỉ hơn chứ không kém.

Nhưng cũng không thể trách được…

Những người nơi đây đa phần đều là ninja cấp cao, hiển nhiên đều biết rõ tên Kabuto kia cũng không phải hạng người tốt lành gì. Tình huống vừa rồi nếu không phải cô bé kia phản ứng lại kịp thì tuyệt đối đã mất mạng. Kết cục này cũng là do Kabuto gieo gió gặt bão.

Trong khi đó, Uri lại đang gặp rắc rối lớn với mớ thông tin loạn xạ trong đầu. Từng mảnh ký ức bỗng rời rạc xuất hiện, kiếp trước đan xen kiếp này, tên họ cùng những khuôn mặt nửa quen thuộc nửa xa lạ không ngừng ám ảnh, dày vò lấy thần trí Uri.

“Đại chiến lần ba sắp xảy ra rồi, chính phủ yêu cầu chúng ta quyên góp vũ khí cùng mười tiểu đội tham gia tấn công.”

“Gì chứ? Chiến tranh lần này là do bọn ninja phát động, cứ để chúng tự giải quyết. Người nhà ta đã tới tận cái thung lũng này ẩn cư rồi, chuyện của giới ninja bọn họ liền mặc kệ đi.”

“Nhưng tộc trưởng à, người tới lần này là đích thân Hokage Đệ Tam, ngài mau ra nói chuyện với ông ấy. Dáng vẻ ông ấy dường như đang rất gấp.”

“Chết tiệt, là Hiruzen tự mình tới ư? Vậy… Uri ngoan, cháu ở đây đợi ông nội một chút. Còn ngươi, trông chừng tiểu thư cẩn thận, đừng để con bé bò đi lung tung.”

“Vâng, xin ngài cứ giao cho tôi.”

“Con thích không, Uri? Mô hình piano này là ông nội con từ Mĩ gửi về đấy.”

“Tại sao chỉ là mô hình thôi ạ? Con muốn đánh piano thật cơ!”

“Bây giờ con còn nhỏ lắm, làm sao nhấn phím được? Chờ thêm vài năm nữa, ba nhất định sẽ mua cho con.”

“Ba hứa đấy nhé?”

“Ừ, chắc chắn rồi.”

“Tại sao ngươi lại cản ta hả? Ta phải ra đó giúp ông!”

“Không được! Tình hình chiến tranh bên ngoài đang vô cùng nguy hiểm, tiểu thư mà ra có khác nào tự tìm đường chết?”

“Vậy ngươi bảo ta phải làm gì bây giờ? Bỏ trốn sao?”

“Đúng là như vậy. Thứ cho tôi nói thẳng, tiểu thư, với năng lực của người lúc này chẳng những không giúp được gì cho tộc trưởng, mà còn làm vướng chân ngài ấy.”

“Tránh ra, mặc kệ! Ta phải ra đó.”

“Cháy nhà! Bên kia có cháy nhà! Mau gọi cứu hỏa.”

“Đó là căn biệt thự của nhà Yonehara mà? Tôi nghe nói ba người bọn họ mới chuyển về chiều nay.”

“Lửa lớn như vậy… thật bất thường.”

“Chỗ này tìm thấy một đứa bé vẫn còn thở. Mau đưa tới bệnh viện.”

“Ha ha, từ giờ trở đi, cái tên Yonahara sẽ biến mất vĩnh viễn. Các ngươi mau vào lục soát kỹ cho ta, tuyệt đối không được để lại bất cứ tàn dư nào.”

“Tiểu thư… nghe tôi nói này…”

“Đừng nói, đừng nói gì nữa. Vết thương của ngươi!”

“Bây giờ… không có thời gian để ý nó đâu. Phía dưới hầm chứa rượu có… có một cánh cửa. Người hãy chạy trốn bằng lối đó, tuyệt đối… đừng để bị chúng bắt được. Người là hi vọng cuối cùng của chúng ta. Cầu xin người… đừng để bản thân xảy ra chuyện.”

“Không được! Hu hu, ngươi phải đi cùng ta.”

“Đừng như vậy… tiểu thư… tôi không qua khỏi rồi.”

“Cô nhi viện chúng ta có người mới à?”

“Ừ, nghe nói là tiểu thư của gia tộc lớn cơ đấy.”

“Ha ha, tiểu thư gia tộc lớn sao? Vậy chính là cái nhà bị cháy hôm trước ti vi đưa tin à?”

“Đúng đấy, mà nhìn mặt nó đi. Tới đây rồi cũng giống như chúng ta thôi, còn bày đặt ra vẻ cao quý.”

“Tớ thật muốn rạch nát cái bản mặt của nó.”

“Này, cô tiểu thư gì đó ơi, gia đình cô đâu rồi, sao lại ngồi một mình ở đây vậy?”

“Ha ha ha…”

Bản thân Kabuto lúc này thực sự có khổ mà không thể nói. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Uri lợi hại như vậy, hơn nữa trọng yếu nhất là, chiêu thức của nàng ta đột nhiên trở nên rất quái dị, hoàn toàn là cái loại chiêu thức liều mạng, từng chiêu tung ra đều tràn ngập hận ý, từng bước ép sát, từ trong tới ngoài phát ra hơi thở âm hàn.

Rầm!

Một phen bị quăng mạnh xuống đất, toàn thân Kabuto đau nhức không thôi, khắp người rải rác các vết thương lớn nhỏ.

Mọi chuyện còn chưa dừng ở đó. Uri trong tình trạng điên cuồng vì các mảnh ký ức lộn xộn cùng quá khứ hai kiếp, nhanh chóng nâng tay ngưng tụ một thủy cầu, không chút do dự đáp thẳng mặt Kabuto.

Tiếp đó, một luồng sáng tím bạc từ tay nàng xuất hiện, đi cùng nó là âm thanh điện xẹt đầy khủng bố.

“Lôi độn: Sát Điện Từ.”

“Tôi chịu thua!”

Hai âm thanh vang lên cùng một lúc. Toàn thân Kabuto bị nước tạt ướt sũng, cặp kính tròn trượt khỏi mũi, vội hướng mắt về phía giám khảo hô to.

“Trận đấu kết thúc. Người thắng: Yonehara Uri.”

Mọi người quanh khán đài vẫn chưa hoàn hồn lại. Sau khi nghe Hayate tuyên bố kết quả, lại nhìn Kabuto người đầy máu và nước đang được khiêng đi, quanh thân họ như có một trận hàn khí bao phủ.

Thật đáng sợ! Nếu vừa rồi cô bé kia không chịu dừng tay mà vẫn kiên quyết xuất ra đòn Lôi độn đó, họ dám đảm bảo tên Kabuto sẽ có một cái chết thê thảm nhất.

“Bình tĩnh lại, Uri.” Kakashi nhảy vụt xuống sàn đấu, vỗ nhẹ lên vai cô học trò nhỏ đang nhắm mắt thở dốc.

“Vâng.” Ước chừng qua vài phút, đôi con người màu tím mở ra, lại khôi phục về vẻ lạnh nhạt thường ngày, gật gật đầu cùng Kakashi rời khỏi sàn đấu.

Trông thấy nàng đi tới, các genin không tự chủ lùi lại, mắt tràn ngập đề phòng nhìn hai sợi tơ đẫm máu đang lê trên nền đất.

“Cậu… không sao chứ?” Nhìn người kia bất chợt dừng bên cạnh mình, Sakura cười gượng gạo, cố gắng không nhìn vào thứ chất lỏng đỏ tươi chói mắt đó.

Uri nghe câu hỏi của cô, thoáng nhìn xuống đống máu trên người mình, còn có cánh tay bị rạch một đường sâu, từ chối cho ý kiến.

“Uri – chan!” Một giọng nói vội vã vang lên từ phía sau. Naruto chạy vù tới trước người nàng, sắc mặt vô cùng lo lắng. “Tại sao không để cho bọn họ sơ cứu?” Mặc dù nhìn qua có vẻ không nặng lắm, máu cũng đã ngưng chảy, nhưng cẩn thận vẫn hơn mà?

[Đứt gân tay rồi.] Yukino híp cặp mắt màu hổ phách, thông qua thần thức cảm nhận rõ ràng thương thế sâu bên trong Uri, có chút bực bội. Đây là ý đồ thật sự của Kabuto khi dùng dao chakra đi? Thoạt nhìn vết thương chẳng có gì ngoài một vết rạch.

[Đỡ sẹo.] Uri tỉnh bơ đáp, trực tiếp bỏ qua cảm giác đau nhức ở cánh tay. Mấy chuyện này nàng tập mãi thành quen rồi.

Kakashi và Fuu mặc dù đã thấy qua năng lực chữa trị tuyệt vời của Uri, những vẫn không tránh khỏi lo lắng. Nháo loạn một hồi, rốt cuộc cũng cưỡng chế sơ cứu thành công. Các genin thắng trận đồng loạt tập trung lại nghe ngài Hokage phổ biến nội dung vòng thi chính.

Nhằm đảm bảo công bằng, vòng thi cuối này sẽ diễn ra sau một tháng nữa. Đây được cho là dịp để các thí sinh tự rèn luyện, cũng như phân tích thông tin có được của đối thủ trong vòng đấu loại và tìm ra biện pháp đối phó giành chiến thắng.

“Trước khi giải tán, ta muốn các em làm một chuyện quan trọng cho vòng thi này.” Hokage ra hiệu. “Mỗi người hãy bốc một tờ giấy trong thùng trên tay Anko.”

Các thí sinh lần lượt tiến lên. Uri mở tờ giấy của mình, bên trong vỏn vẹn một con số 8.

“Xong rồi chứ? Giờ thì hãy đọc số thứ tự ghi trên giấy.” Ibiki cầm một cuốn sổ và một cây bút, thong thả nói.

Mọi người mặc dù có chút khó hiểu, nhưng vẫn lần lượt đọc lên số của mình. Naruto số 1, Kankuro số 3, Shikamaru số 6, Gaara số 7, Fuu số 9, Temari số 5, Uri số 8, Neji số 2, và Shino số 10.

“Vậy của cậu bé kia sẽ là số 4.” Hokage nói thầm với Ibiki, sau đó quay sang các thí sinh. “Được rồi, bây giờ ta sẽ công bố lịch đấu của vòng thi chính thức.”

“Cái gì???????” Toàn thể thí sinh không giấu nổi kinh ngạc. “Xếp lịch bằng trò rút thăm đó sao?”

“Ibiki, đưa bảng đấu ra được rồi.”

“Vâng.”

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn lên, dây thần kinh căng ra hết cỡ. Phía trên mặt cuốn sổ là biểu đồ các trận đấu, vẫn theo thể thức một chọi một, có tổng cộng năm trận, người thắng trận này sẽ tiếp tục đánh với người bên kia cho đến khi chỉ còn một người cuối cùng.

“Các giám khảo sẽ thông qua trận đấu để bình phẩm từng người, từ đó đánh giá tố chất và quyết định xem các em có đủ tư cách trở thành chunin hay không. Vì vậy, những người ở đây đều có khả năng trở thành chunin. Ngược lại, cũng có thể là không một ai vượt qua được.” Đệ Tam ôn tồn bổ sung.

#1 Naruto vs Neji

#2 Kankuro vs Sasuke

#3 Temari vs Shikamaru

#4 Gaara vs Uri

#5 Fuu vs Shino

“Ha ha…” Uri cười nhạt nhìn tên các cặp đối thủ.

Mọi chuyện có vẻ thú vị rồi đây…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN