Chồng Nhỏ Nuôi Từ Bé (Lão Công Nuôi Từ Bé)
Chương 2
Rất may, lúc này có cả bà Lý đi theo bé, chỉ sợ bé không biết mà lạc đường, hoặc có đám nhóc nào dám đi cửa sau, làm tổn thất cho khách quý và cho cả trại.
Đi một vòng, Tư Dĩnh vẫn chưa tìm được ai cả.
Thế là vòng như thế nào mà vòng ra sau vườn cây.
Bỗng nhiên bé phát hiện ở ngoài vườn, bên dưới gốc cây có một cậu bé tóc đen đang bó gối, im lặng ngồi một bên.Cậu bé u ám nhìn đám đầu củ cải trước mắt chơi kéo co với nhau, mái tóc của cậu đã che đi đôi mắt, chỉ có thể thấy một cái mũi cao và làn da trắng như gốm sứ, có thể đoán là một mỹ nam trong tương lai. Tư Dĩnh khịt khịt mũi, hai bàn tay vì quá hưng phấn mà bóp chặt lại vang lên tiếng răn rắc chói tai làm bà Lý hoảng sợ lùi về sau mấy bước, chỉ sợ bé nổi điên lên bóp cổ bà. Tư Dĩnh suy nghĩ một chút liền không kiềm lòng được bước lại gần.
“Này, cậu tại sao không ra chơi với bọn đó?”- Tư Dĩnh cố gắng bày ra một bộ dạng bình thường nhất có thể, dù sao tính bé cũng không có hách dịch như người ta vẫn đồn đại a, vẫn rất lịch sự đó.
Thằng nhóc đó vậy mà không trả lời bé, chỉ im lặng nhìn phía trước.
Tư Dĩnh thấy thế, càng tò mò, bé ngồi xuống bên cạnh quay sang quan sát kỹ. Rối bé vươn tay, vén mái tóc của cậu bé lên. Cậu bé dường như hơi giật mình vì động tác của bé, theo phản xạ định né ra nhưng quá muộn, Tư Dĩnh có võ, chẳng mấy chốc đã có thể chặn cậu bé lại, lúc này Tư Dĩnh có thể quan sát cả ngũ quan trước mắt.
Trán cao, mũi dọc dừa, môi mỏng đỏ và đôi mắt kia… thật sự quá đẹp.
Nam nữ bất phân!
Thật sự là cả khuôn mặt gây họa cho nhân gian mà.
Đôi mắt to tròn long lanh kia lúc đầu hơi sững sờ nhìn Tư Dĩnh, rồi dòng lệ liền trào ra nhưng bị cậu bé cực lực ngăn cản, cậu vươn tay vuốt má mình xuống che đi đôi mắt, khịt khịt mũi cố nén nước mắt vào trong, cắn môi ủy khuất cúi đầu, gạt tay Tư Dĩnh trầm mặc không nói gì cả.
“Cậu bị sao thế?”-Tư Dĩnh cuối đầu buồn rầu hỏi, bé nắm tay cậu nhóc, cậu nhóc lúc đầu hơi cứng người lại, run run muốn rút tay ra, nhưng Tư Dĩnh nắm quá chặt, cậu không rút ra được.
“Tam tiểu thư cô đừng chơi với nó, nó là đứa bị câm đó!!”- Lúc này bên kia hàng ngũ quật nhau có một đứa bé gái tóc thắc bím nhỏ, khuôn mặt lúc này có một chút gì đó ganh tị và xấu xí, mặt mũi tàn nhan đầy nhóc và có vẻ là cầm đầu của đám nhóc kia. Nghe cô bé nói thế, Tư DĨnh vẫn im lặng chỉ lạnh lùng quay sang nhìn nó.
Rồi bé đứng dậy, đi lại gần. Đứa bé gái kia nghĩ rằng Tư Dĩnh đã chú ý đến mình liền cười ngượng ngùng vuốt mái tóc ra, cố bày dáng điệu dịu dàng dễ thương nhất có thể, nhưng nó vui mừng chưa được lâu thì một giọng nói non nớt vang lên.
“Thế mày nghĩ mày có gì để tao chơi với mày?”- Cậu nhóc kia sau khi thấy bé gái trước mắt bỏ đi, lúc đầu trong mắt xoẹt qua một tia mất mát và buồn tủi, rồi cậu thở dài, nở một nụ cười tự giễu, nhưng sau khi nghe tam tiểu thư lên tiếng thì trong mắt cậu xẹt qua tia không thể tin được, cứ ngơ ngơ ngác ngác nhìn Tư Dĩnh.
Rồi không nhìn đến khuôn mặt xấu xí trước mắt đang méo mó dần đi và gần như sắp khóc đến nơi, Tư Dĩnh quay đầu lại gần chỗ bà Lý lúc này đang sùng bái nhìn mình, bé lại hỏi: “Lý thẩm, cậu nhóc này tên gì?”
Bà Lý lúc này đứng một bên nói: “Tam tiểu thư, đứa nhóc này tên Trương Á Khôi, chín tuổi, bị câm từ bé, mới đến đây vào hai tháng trước.”
Tư Dĩnh nhìn bà, rồi sững sờ nhìn cậu bé trước mắt, liên tục lập đi lập lại cái tên trước mắt, Trương Á Khôi, Á Khôi, khôi ngô khả ái, thật hợp với tên của cậu ấy.
Rồi Tư Dĩnh mỉm cười, ôm cậu nhóc, cậu nhóc run rẩy, không dám tin nhìn Tư Dĩnh, bà Lý cũng giật mình, mém đánh rơi cuốn sổ trên tay mình, lũ nhóc đang chơi trước mắt cũng sững sờ ngơ ngác vội ngừng nói tò mò nghiên cứu cả hai người trước mắt, nhưng Tư Dĩnh không quan tâm, vì lúc này bé có cảm giác phải bảo vệ Á Khôi, không để cậu chịu bất kỳ thương tổn nào cả.
“Tiểu Á, bọn họ không chơi với cậu phải không? Đừng lo, sau này tớ sẽ chơi với cậu.”
Rồi Tư Dĩnh buông Á Khôi ra, chỉ thấy Á Khôi một bộ dạng đỏ mặt ngơ ngác nhìn mình, Tư Dĩnh mỉm cười, vuốt tóc của cậu sang một bên, hờn dỗi nói: “ Cậu để mái nhìn đẹp lắm, nhưng đừng để nó che đi mắt cậu.”
Á Khôi mở to mắt, nhìn bàn tay trắng nõn trước mắt, bỗng có cảm xác xúc động không nói nên lời, cậu nghe theo Tư Dĩnh, vuốt tóc mình sang một bên, đỏ mặt quay đi không nhìn Tư Dĩnh.
Tư Dĩnh không quan tâm, chỉ nói rằng: “Tớ tên Á Tư Dĩnh, bảy tuổi, cậu ở đây đợi tớ một chút, tớ phải đi một vòng tiếp rồi, lát nữa tớ sẽ đem cậu về nhà.”
Rồi Tư Dĩnh quay sang bà Lý, lập lại bằng chất giọng non nớt nhưng giống hệt một bà cụ non: “Lý thẩm, phiền thẩm ghi dùm con tên tiểu Á nhé.”
“A vâng vâng thưa tam tiểu thư, vậy người đầu tiên, Trương Á Khôi…”- Bà lý nghe thấy thế, giật mình vội lấy tập hồ sơ của mình ra ghi vội tên và thông tin Á Khôi, rồi bà quay sang nói với Á Khôi đang ngốc một bên, dịu dàng nói –”Khôi, con mau đi dọn đồ đi, một lát mẹ sẽ dẫn con đi gặp gia đình mới.”-Đoạn bà nắm tay Tư Dĩnh, chuẩn bị dẫn bé lên tầng 2, Tư Dĩnh trước khi đi quay sang vẫy vẫy tay với Á Khôi, Á Khôi ngơ ngác nhìn bóng hồng nhỏ bé dần biến mất, lưu luyến không muốn quay đi.
Không biết cậu ấy có nhớ là đem mình đi không nữa. Gia đình mới sao, vậy là mình sẽ trở thành một nhà với Tư Dĩnh.. Tư Dĩnh… Á Khôi đỏ mặt, cười ngu ngơ, bỏ mặt những khuôn mặt ganh tị của những đứa bé xung quanh.
“Chết tiệt, lúc nãy biết vậy cho nó chơi chung rồi, báo hại tam tiểu thư có ác cảm với tụi mình.”- Đứa bé gái mặt đầy tàn nhân hung ác cắn răng gằn nhẹ với lũ trẻ xung quanh.Nhưng lũ trẻ xung quanh chỉ khinh bỉ nhìn nó, xì, tưởng hay lắm, chẳng phải do mày bày đầu trước hay sao? Báo hại bọn nó bị tam tiểu thư ghét lây, đúng là xúi quẩy!
Tiểu Dĩnh được bà Lý dẫn lên tầng 2, lúc này xung quanh vắng hơn rất nhiều, có lẽ vì lúc nãy mọi người đã tập trung ở dưới tầng trệt hết cả rồi, nên bây giờ tầng 2 chỉ lác đác vài đứa với khuôn mặt tò mò nhìn chằm chằm Tư Dĩnh.
Tư Dĩnh nhìn xung quanh, không phát hiện ra ai đặc biệt cả, Tư Dĩnh khó chịu suy nghĩ, lúc nãy chọn Á Khôi là do Tư Dĩnh muốn bảo vệ cậu ấy, nhưng đương nhiên bé sẽ không nỡ làm thương Á Khôi rồi, đành phải tìm thêm vài đứa khác mới được.
Nhưng chỉ được chọn nam… vì sao a?
Đi hết các phòng, lúc này Tư Dĩnh đang đứng trước cửa phòng được sơn màu xanh lá cây rất dễ thương, đây là phòng đồ chơi a.
“Tam tiểu thư, cô tới đúng nơi rồi, phòng này thường tập trung vài đứa khá đặc biệt, nổi trội hơn những đứa dưới kia nhiều.”- Bà Lý cười tít mắt nói ra suy nghĩ của mình, riêng chỉ có Tư Dĩnh là hắc tuyến rơi đầy đầu, tại sao lời bà Lý có cái gì đó bất ổn a? Cũng đâu phải bé đi lựa gà lựa vịt đâu mà phải cần chất lượng đặc biệt?.
Mở cửa ra, bên trong hoàn toàn rộng lớn thoáng đãng, lúc này trên mặt đất đồ chơi bày la liệt, riêng chỉ có một đám nhóc lúc này đang tụ đầu lại làm một cái gì đó. Bà Lý mỉm cười, từ chối không vào, còn làm động tác khuyến khích Tư Dĩnh mạnh dạn hơn.
Tư Dĩnh hít sâu, thở ra, tưởng tượng như ngày đầu tiên gặp lão sư thôi nha, không có gì phải sợ cả.
Rồi bé nhẹ nhàng bước chân lại đám nhóc đó.
“Các cậu đang làm gì đó?”
Nghe tiếng hỏi non nớt vang lên, bọn nhóc hoảng hốt vội vàng ngước mặt lên nhìn. Sau khi thấy Tư Dĩnh, phản ứng của bọn chúng là nhìn chằm chằm bé, nhìn lâu đến nỗi bé có cảm giác ngại ngùng, nghĩ thế, bé bước nhanh đến nhìn vào đó, chỉ thấy đó là một con ếch đáng yêu đang nằm yên nhìn chằm chằm bé.
Bé tò mò ngồi xuống. Lúc này một đứa nhóc trông thấy bà Lý, vội hét lên rồi vội vàng che con ếch lại, lũ trẻ xung quanh cũng nháo nhào tuôn ra hai bên, tiểu Dĩnh không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, ngáo ra một phen.
“Mẹ Lý, không phải là các em nghịch phá đâu ạ, chỉ là do bé ếch đột nhiên nhảy vào, tụi con tò mò nên chỉ nhìn thôi ạ, tụi con đi thả liền đây.” Một bé trai tóc trắng có vẻ cao nhất bọn vội vàng chạy ra, đứng khoanh tay trước mặt bà Lý, nó run rẩy, mặt tái xanh đứng, có vẻ như là đang sợ một điều gì đó.
Những đứa trẻ xung quanh cũng đồng dạng hoảng sợ vội chạy lại gần đó mè nheo.
“Mẹ Lý mẹ Lý, mẹ đừng trách anh Khải, là do tụi con bướng bỉnh không nghe lời anh thả bé ếch, anh Khải không có làm sai đâu ạ…~~”
Trong lúc bọn nó đang quấn lấy bà Lý, Tư Dĩnh để ý thấy trong góc, có một bé trai ngồi xe lăn đang vẽ một cái gì đó trên bức tranh, bé đi lại gần nhìn, là tranh phong cảnh nha. Nhưng cậu bé vẽ rất đẹp, dù chưa đến mức như họa sĩ nổi tiếng, nhưng nhìn trong ổn hơn tranh chị hai vẽ nhiều.
Cậu bé có vẻ quá nhập tâm mà không để ý đến bé, chỉ trừng mắt nhìn cái cây trước mắt mà vẽ, rất chú tâm.
Tư Dĩnh đang nhìn hăng say thì nghe tiếng tằng hắng của bà Lý, bé giật mình quay sang nhìn bà, chỉ thấy bà dắt tay đám đầu củ cải đi lại gần, lúc này cậu bé tóc trắng mới quay sang nhìn Tư Dĩnh, Tư Dĩnh giật mình, cũng quan sát cậu bé, rồi quay sang nhìn cậu bé tóc trắng kia, cả hai giống nhau y đúc! Là anh em sinh đôi sao? Thật tuyệt nha, đây là lần đầu bé thấy đó.
“Các con, đây là tam tiểu thư Ái gia, Ái Tư Dĩnh, tiểu thư đến đây để chọn bạn.”- Bà Lý nói tới từ bạn có vẻ nhấn khá mạnh, Tư Dĩnh hoảng sợ, sợ bà cắn trúng lưỡi thì nguy.
“Tam tiểu thư..”- Một bé trai lùn nhất đám, khuôn mặt khả ái, mắt to tròn, mái tóc đen như mực nắm lấy tay bé lắc lắc-”Tiểu thư đến đây để đem chúng tớ về à?”
Tư Dĩnh sững sờ nhìn bé trai trước mắt, khuôn mặt này.. thật muốn ngắt quá đi, và quả nhiên không kìm được lòng, tiểu Dĩnh liền hạ ma trảo mà ngắt véo khuôn mặt bé làm cậu bé hoảng sợ oa oa kêu lên. Một bé trai tóc đen cao hơn một chút liền chắn trước mặt cậu bé, để cậu núp sau lưng mình, còn cậu bé thì trừng mắt nhìn Tư Dĩnh.
“Không cho phép cậu làm đau tiểu Hy.”- Bé trai đó nói, dù trong mắt bé đó có toát lên nét sợ sệt, mồ hôi bé đang chảy ra, bé có vẻ sợ Tư Dĩnh, Tư Dĩnh tò mò suy nghĩ, mình rất đáng sợ à?
“Nào nào nào, tiểu thư chỉ là nựng tiểu Hy thôi.”- Cậu bé tóc trắng kia liền vội bước tới can ngăn, khuôn mặt hiền hòa từ ái, da trắng, mắt hạnh,môi trái ấu đỏ hồng, phía sau còn cột một cái đuôi tóc bé tí tì ti nhìn rất đáng yêu.
Tư Dĩnh nãy giờ không lên tiếng quan sát, vì bé đang bận nghiên cứu đám nhóc xung quanh.
“Hừ.”- Một tiếng hừ phát ra, là từ cậu bé sinh đôi phía sau, Tư DĨnh quay sang nhìn, chỉ thấy đôi mắt kia đang cay độc liếc mình, cậu bé đó với khuôn mặt có vẻ yêu nghiệt hơn cong cong môi nói-”A Khải sẽ không đi với cậu nếu không có mình.”
Tư Dĩnh hắc tuyến đầy đầu, chuyện gì thế này, mới đến thôi mà đã xảy ra nhiều chuyện đến như thế rồi ư? Rốt cuộc bé đã làm gì nên tội a!!!. Và còn nữa tiểu khả ái à, tiểu thư đã bảo là sẽ đem anh em cậu về chưa?
“Tam tiểu thư đã đem Khôi theo rồi.”- Bà Lý lúc này dường như sợ phật ý của Tư Dĩnh, tận lực đá mông của cậu bé tên Khải, nhưng Khải dường như không quan tâm lắm, vì cậu đang mải mê tiêu hóa lời của bà Lý, Khôi?Trương Á Khôi? Là cậu bé bị câm hay ngồi một mình à?
Bọn trẻ xung quanh nghe thế thì giật mình quay sang nhìn bà Lý, tựa như không tin lời bà nói.Cậu bé ngồi xe lăn cũng hơi nghi ngờ nhìn bà, rồi cậu nhìn Tư Dĩnh, đôi mắt thì vẫn còn dáng vẻ xem thường nhưng tận đáy mắt như khao khát gì đó, Tư Dĩnh nuốt nước bọt, lão cha, con xin lỗi.Nhưng người đã bảo là nhà cùng lắm nuôi vài miệng ăn thôi phải không….
“ Lý thẩm, các cậu này tên gì vậy?”- Bé hỏi
“A A?Dạ dạ. Đầu tiên, đây là Triệu Lý Khải, chín tuổi, là em trai của Triệu Lý Nghi, cả hai là anh em sinh đôi ạ. Lý Nghi bị liệt hai chân không đi được.Còn đây là Hàn Phú, bảy tuổi, tính tình hơi bướng bỉnh và quậy phá…”- Bà nói tới đây thì hơi khó xử nhìn tôi, rồi khẽ liếc mắt nhìn cậu bé dáng vẻ sợ sệt đang núp sau lưng cậu bé tên Hàn Phú kia, bà nói tiếp-”Kia là Triệu Kiến Hy, mười tuổi, nhưng mà… tính tình có hơi ngốc nên….”
Tư Dĩnh nhíu mày, Hàn Phú, rất thích hợp để tập võ cùng bé nha, thậm chí còn có thể bảo vệ bé trước đại ca nữa, lão ấy suốt ngày chỉ biết bắt nạt bé, nhưng thật tức, bé không có đủ năng lực đánh lại đại ca, bé có học Karate đó, nhưng chưa giỏi, còn đại ca thì đã đến đai đen nhị đẳng rồi…Lý Khải, tính tình cương trực dịu dàng, có thể chăm sóc cho tiểu Á, Kiến Hy dù bị ngốc nhưng rất đáng yêu… còn Lý Nghi… dù bị tật nhưng dù sao cũng là anh của Lý Khải, dù sao nhà lão cha to như thế, chứa nhiêu đó người chắc cũng đủ nhỉ.Hơn nữa lão ta có năng lực, chắc chắn có thể chữa khỏi cho Lý Nghi. Tư DĨnh khá lâu không lên tiếng, vẫn mãi quan sát những người trước mắt, hừm…. hơn nữa tại sao cái trại trẻ này toàn dấu người đẹp thế?Những tên nhóc này nếu theo nét thẩm mỹ của người lớn thì chỉ toàn mỹ nam thôi… Nuôi cho trắng trẻo mập mạp một chút thì có thể trở thành họa thủy a….
Cơ mà bé thích hê hê.
Vì thế, bé dứt khoát nhìn bà Lý.
“Lý thẩm, ghi hết cho tôi.”
“Cái gì??”- Bà Lý sửng sốt, há to miệng tựa như muốn nuốt luôn quả trứng đà điểu, ai yo, đừng bất ngờ như thế coi chừng táp phải ruồi…
“Tiểu thư.. kia… có phải nhiều quá không?”
Những đứa nhóc xung quanh cũng vì nghe thấy lời của Tư Dĩnh mà hoảng sợ nhìn bé, Lý Nghi cũng vì giật mình mà đánh rơi luôn cây cọ vẽ trên tay, còn Hàn Phú thì loạng choạng muốn té ngã. Duy chỉ có Lý Khải thì nhếch mép cười còn nhóc Kiến Hy thì vui vẻ vỗ tay: “Ye, Tiểu Hy có nhà rồi, mọi người có nhà rồi.”
Nhìn dáng vẻ Tiểu Hy, Tư Dĩnh nở nụ cười ấm áp, thật đáng yêu, đứa nhóc này tại sao lại trôi lạc vào đây chứ? Tư Dĩnh đau lòng suy nghĩ.
“Tiểu thư, cô chắc chứ?”- Bà Lý dường như vẫn không an tâm nên mãi mà bà không đặt bút xuống, Tư Dĩnh tức giận trừng bà làm bà hoảng sợ lẹt xẹt ghi vội vài câu rồi đem Tư Dĩnh tháo chạy, thậm chí không dám dẫn bé lên lầu luôn vì sợ bé nổi điên đem thêm ai về nữa. Trước khi đi, bà cũng dặn dò: “ Tiểu Khải, mau giúp các em thu dọn đồ đạc.”-Chết tiệt, tam tiểu thư nhà này đầu bị cửa kẹp à? Hên là tầng ba là tầng dành cho trẻ sơ sinh.. TMD, tam tiểu thư đem hết tinh hoa của trại đi rồi… TvT
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!