Bà Xã, Em Đúng Là Đại Ngốc
Chương 5
Chỉ trong vòng 1 giờ đồng hồ, cổ phiếu của Lãnh thị rớt giá thê thảm, các nhân viên chạy tán loạn, trông không khác gì bãi chiến trường. Và, Lãnh thị lúc này đã hoàn toàn sụp đổ.
____________
Quay lại nhìn 2 người trên giường bệnh, nước mắt của Minh Thanh cứ thế rơi xuống như những hạt chân trân châu đứt, nghẹn ngào:
– Nguyệt nhi, anh cả chúng ta mất hết tất cả rồi
Bỗng ngón tay của Lãnh Minh Nguyệt hơi run lên, Lãnh Minh Thanh nhanh chóng gọi bác sĩ làm kinh động đến Thiên Dương và Minh Hi ở bên ngoài:
– Tiểu Thanh, có chuyện gì mà em gọi bác sĩ? Có phải anh cả hoặc Nguyệt Nhi xảy ra chuyện gì rồi? – Minh Hi gấp gáp tiến đên hỏi
– Nguyệt Nhi, con bé tỉnh rồi! – Trên mặt Minh Thanh không giấu nổi sự vui mừng
_________
– Bác sĩ, cô ấy có sao không ạ? – Thiên Dương nhanh chóng hỏi
– Cô ấy mất hoàn toàn trí nhớ rồi, một lát nữa cô ấy sẽ dậy, nhớ, bây giờ cô ấy chỉ được ăn nhẹ thôi – Bác sĩ nói xong liền đi ra ngoài
____________
– Alo, mẹ ạ, mẹ mang cho con một cặp lồng cháo trắng được không?
-…
– Vâng ạ, ở phòng bệnh XXX tầng X bệnh viện X
-…
________
Sau khi cô tỉnh lại, mọi người đều bên cạnh chăm sóc cô nhưng cô đều né tránh:
– Nguyệt Nhi, anh là anh hai của em đây! – Minh Hi đau lòng nói
– Ba mẹ tôi đâu?? – Cô vừa nói vừa khóc
– Nguyệt nhi, chúng ta là trẻ mồ côi mà! – Minh Thanh vừa khóc vừa nói
Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh mở ra, một người phụ nữ tầm 40 tuồi đi vào, trên tay còn cầm một chiếc cặp lồng
– Mẹ, mẹ! – Nguyệt Nhi vừa khóc vừa nói
– Mẹ ở đây, không sao! – Bà đau lòng nhìn đứa bé và nghĩ thầm ‘ thật tội nghiệp ‘. Không sai, bà chính là Nam Cung phu nhân, là mẹ của Nam Cung Thiên Dương
Lúc này, anh vừa đi vào thấy cô đang ôm chặt lấy mẹ mình thì khẽ mỉm cười rồi 2 người kia cũng đi ra ngoài theo
________
Trong phòng bệnh, một người phụ nữ đang đút cháo cho một cô gái
– Mẹ, con rất nhớ người! – Nguyệt Nhi vừa ăn vừa phụng phịu
– Sau này, con sẽ nhìn thấy ta mỗi ngày! – Bà vừa đút cháo vừa dỗ dành cô như một đưa trẻ lên 3
________
Sau khi ăn xong, cô nằm xuống giường ngủ tiếp, còn mọi người thì sang phòng bác sĩ hỏi thăm về tình hình sức khoẻ của Nguyệt Nhi và anh cả cô
– Bác sĩ, con bé có thật sự là không thể khôi phục lại trí nhớ?
– Trong trí nhớ của cô ấy, có một sự việc cô ấy không muốn nhớ và chỉ muốn quên đi nhưng trong tiềm thức của cô ấy thì cô ấy muốn quên đi tất cả mọi việc và cô ấy đã nghe theo ‘tiếng nói’ của tiềm thức
– Vậy, cô ấy có nhớ mình là ai không?
– Về điều này thì tôi chắc chắn rằng cô ấy vẫn biết được mình là ai
– Vậy còn anh trai của cô ấy như thế nào rồi?
– Cậu ấy bị đạn bắn xuyên qua ngực và chỉ cách 2cm là xuyên qua trái tim rồi
– Khi nào cậu ấy tỉnh?
– Chắc tầm chiều tối sẽ hết thuốc
– Cảm ơn bác sĩ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!