Xuyên Thành GD Làm Sao Bây Giờ?
Chương 51
Edit: Lily_Carlos
Kwon Ji Yong và Song Hee Eun công khai tình cảm đã được một thời gian, Song Hee Eun không thể không thừa nhận bởi vì chuyện này mà công việc có vẻ thuận lợi hơn, không còn có người cố ý đi làm khó dễ hay sai vặt cô, cả các vị đạo diễn cũng thấy được sự cố gắng của cô.
Đương nhiên, nhiều khi Kwon Ji Yong cũng đến chỗ quay phim xem cô làm việc.
“Hee Eun, xem cái này chút đi.”
“Hee Eun, tôi cảm thấy chỗ này nên là….”
Đứng xem đến gần trưa Kwon Ji Yong rất không vui vì hắn cảm thấy mấy người khác phái tiếp cận Song Hee Eun với ý đồ không tốt, có nghĩa là hắn có thêm tình địch.
Đến lúc ăn cơm cũng không nói câu nào với Song Hee Eun, Song Hee Eun biết cái tên này lại ăn giấm linh tinh nữa.
“Được rồi, khó khăn lắm anh mới được nghỉ một ngày, anh có muốn về nhà nghỉ ngơi không?” Song Hee Eun vỗ vỗ cánh tay của hắn an ủi.
Kwon Ji Yong chu môi nói: “Không được, anh muốn ở đây giám sát bọn họ.”
Song Hee Eun lườm hắn một cái, hỏi lại: “Là muốn giám sát em đúng không?”
“Hee Eun à.” Kwon Ji Yong đột nhiên cầm tay cô: “Về nhà cùng anh đi, có được không?”
“Em…” Song Hee Eun có chút do dự, vì cô cảm thấy lần gặp mặt này của cô với hắn không giống như trước nữa, dù sao cũng từ trợ lý thành bạn gái của hắn.
Nhà của Kwon Ji Yong, lúc Song Hee Eun còn làm trợ lý của hắn có đến một lần nhưng lần đó cô chỉ chờ trong xe không có vào, trước khi đến, mẹ biết được cô chuẩn bị ra mắt cha mẹ của người ta thì dặn cô phải tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời, không thể giở tính trẻ con, phải để lại ấn tượng thật tốt cho họ, trước khi đi mẹ còn nói thêm một câu: “Nhất định không được biểu hiện cái tính cách như đàn ông của con ra đó.”
Song Hee Eun đứng yên tuỳ ý để cho mẹ sửa lại cổ áo cho mình, cô bất đắc dĩ nói: “Mẹ, con là con gái của mẹ đó, với lại con đâu có tệ đến vậy.”
“Hee Eun à, mặc dù nhà chúng ta không tính là giàu có nhưng cũng khá giả, mẹ là giáo viên, cha con là cán bộ trong xí nghiệp không có gì phải tự ti cả, khi đến đó con phải tự tin lên có được hay không?”
“Được rồi, con biết rồi.”
Kwon Ji Yong lái xe, Song Hee Eun cảm thấy vô cùng căng thẳng, dù trong xe luôn mở điều hoà nhưng tay cô vẫn ướt đẫm mồ hôi, Kwon Ji Yong vươn tay ra nắm chặt tay của cô: “Được rồi, không cần phải khẩn trương như vậy, xuống xe thôi.”
Nói cái gì là không cần phải căng thẳng chứ, làm sao có thể không căng thẳng được đây…
Hai người đi đến trước cửa còn chưa kịp gõ thì cửa đã được mở ra từ bên trong, người mở cửa là một cô gái vừa xinh đẹp lại có khí chất phong cách ăn mặc thời thượng, dù Song Hee Eun chưa từng thấy cô ấy nhưng cô biết đây là chị gái của Kwon Ji Yong.
“Chị!” Kwon Ji Yong cười gọi.
“Đây là Hee Eun đúng không, mau vào đi.”
Song Hee Eun gật đầu nói: “Cảm ơn unnie.”
Trong phòng trang hoàng theo một phong cách riêng, có thể đây là người trong nhà tự mình thiết kế đây, vừa vào cửa thì có một mùi hương xông vào mũi, giống như là… Mùi của canh xương hầm, quả nhiên sau đó mẹ Kwon Ji Yong bê bát canh xương để lên cái bàn hình chữ nhật.
Sau khi bà nhìn thấy hai người họ thời cười nói: “Các con đến rất đúng lúc, canh vừa được.” Bà quay ra nói với chị gái Kwon Ji Yong: “Tae Mi, nhanh chuẩn bị bát đũa để Hee Eun thử tay nghề của mẹ.”
“Vâng.”
Người nhà của hắn cũng không đáng sợ giống như trong tưởng tượng của Song Hee Eun, cô cứ nghĩ họ sẽ tức giận vì một trợ lý nhỏ như cô lại có thể bắt cóc con trai của họ, họ sẽ rất ghét cô, không ngờ…
Kwon Tae Mi bưng canh đến cho Kwon Ji Yong và Song Hee Eun: “Hee Eun à, bọn họ đã nói cho chị biết chuyện của Ji Hyun rồi, em là một cô gái tốt, Ji Yong em nhớ phải trân trọng người ta đó.”
Kwon Ji Yong trừng mắt với chị ấy rồi mới nói: “Em hiểu rồi.”
Sau đó bọn họ nói chuyện, ăn cơm, tất cả đều không khó khăn giống như trong tưởng tượng của Song Hee Eun, thật ra người ta thường không thắng nổi chính mình, có đôi khi sợ hãi lùi bước là vì không dám và cũng không có đủ can đảm để thử.
Không thể không nói, người nhà hắn rất dễ ở chung, Kwon Ji Yong về đến nhà thì giống như một người khác, bên ngoài thì luôn tạo hình tượng lạnh lùng kiêu ngạo, khi về đến nhà thì lại trở thành một người đàn ông ấm áp, nhất là đối mẹ và chị gái.
Giữa bữa cơm mẹ Kwon Ji Yong bỗng nhiên hỏi, làm Kwon Ji Yong không biết trả lời ra sao: “Các con tính khi nào thì kết hôn?”
Song Hee Eun yên lặng cúi đầu ăn cơm của cô, vấn đề này vẫn nên để Kwon Ji Yong trả lời đi.
Kwon Ji Yong ấp úng cuối cùng tìm được cái lý do rồi trả lời qua loa: “Cái này thì cũng phải chờ khi nào Hee Eun đồng ý mới được.”
Song Hee Eun giật mình, mới phát hiện chủ đề chuyển dời đến trên người mình, âm thầm đạp một cái vào chân Kwon Ji Yong phát tiết: “Cái đó… Cháu vừa ms tốt nghiệp, công việc còn chưa ổn định nên kết hôn lúc này không được ổn cho lắm.”
Kwon Tae Mi nói: “Hee Eun à, em không nên nghĩ như vậy, vì công việc mà chưa muốn kết hôn chỉ là cái cớ mà thôi chắc chắn em trai chị chưa đủ tốt để em có thể yên tâm giao bản thân mình cho hắn, nếu đã muốn kết hôn thì những thứ như tuổi tác và công việc đã không còn quan trọng nữa rồi.”
Kwon Tae Mi vừa nói dứt lời thì Kwon Ji Yong nhìn sang Song Hee Eun, lúc này hắn giống như thật sự suy nghĩ về lời chị hắn nói, hắn suy nghĩ tình cảm Song Hee Eun đối với mình bà cũng nghĩ xem mình có gì chưa tốt.
Ngày đó sau khi về nhà, Song Hee Eun cũng suy nghĩ rất lâu, cô ôm gối đầu nằm lỳ ở trên giường ngẩn người, chuyện kết hôn là không cần quan tâm đến các khác chỉ cần bản thân có muốn hay không sao?
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa cùng với giọng nói dịu dàng của mẹ: “Hee Eun, con đã ngủ chưa?”
“Con chưa ngủ ạ.” Song Hee Eun ngồi dậy thì mẹ cũng đẩy cửa vào.
Sau khi Lee Hye In đi vào lại nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa lại, đi tới ngồi ở bên cạnh của cô.
“Hee Eun à.” Mẹ nhẹ nhàng cầm tay của cô hỏi: “Hôm nay thế nào?”
Song Hee Eun gật đầu: “Rất tốt ạ, người nhà hắn đối xử với con rất tốt.”
Lee Hye In nghe xong vui mừng gật đầu, trong mắt giống như che giấu nước mắt: “Con gái lớn muốn rời khỏi cha mẹ rồi.”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy, con mãi mãi là con gái của cha mẹ mà.” Song Hee Eun nhào vào trong ngực mẹ.
Lee Hye In vỗ nhẹ sống lưng của cô nói: “Mẹ và cha con luôn nghĩ rằng con có tình cảm với đứa bé Jun Seok kia nên mới muốn tác hợp các con, không nghĩ tới… Được rồi, bây giờ con… Đứa bé kia tên là Ji Yong đúng không.”
“Đúng vậy, mẹ, anh ấy tên là Ji Yong.”
“Mẹ và cha con chưa từng gặp hắn đâu, con tìm thời gian bảo người ta cũng đến nhà mình đi, dù sao con cũng đến nhà đối phương rồi chúng ta không mời lại thì quá thất lễ.”
Song Hee Eun cười đồng ý: “Được rồi, ngày mai con sẽ nói với anh ấy.”
“Thật sao, em nói là… Mẹ em bảo anh đến nhà em?” Biết được tin này Kwon Ji Yong vô cùng hưng phấn: “Vậy anh phải đi chuẩn bị cẩn thận, em nghĩ xem bác trai bác gái thích cái gì chúng ta đi mua.”
“Ai nha, anh không cần phải như vậy, cha mẹ em sẽ không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy đâu.” Song Hee Eun nói xong bắt đầu chột dạ, đột nhiên cô nghĩ khi đến nhà hắn cô quên mang quà đến, cái đầu của cô thật là.
“Không thể được, đây là cha mẹ vợ tương lai của anh đó.”
Cẩn thận ước định một lần, trước khi ra cửa Kwon Ji Yong còn tỉ mỉ chọn quần áo, chải kiểu tóc thật đẹp, không biết còn tưởng rằng hắn đang chuẩn bị cho một buổi biểu diễn.
Sau khi hắn vào nhà thì mẹ bị màu tóc của hắn doạ sợ, đến mức trong lúc nói chuyện không biết do cố ý hay vô tình mẹ cứ nhìn chằm chằm vào mái tóc của hắn, Song Hee Eun chợt nhớ tới mẹ từng nói không thích con trai quá loè loẹt.
Ngược lại, Kwon Ji Yong rất nhiệt tình nên cha cô rất vui, hai người đàn ông cứ thế trò chuyện vui vẻ.
Quả nhiên loại sinh vật như đàn ông thì chỉ có đàn ông là hiểu rõ nhất.
Một bên khác, Song Hee Eun lại nói chuyện với Song Seung Yeom, có thể nghe thấy sự tiếc hận(đáng tiếc+phẫn hận) trong đó: “Trường học thật đáng ghét, rõ ràng cuối tuần lại còn sắp xếp lịch học vào đó. A a a a a, không gặp được thần tượng.”
Song Hee Eun cạnh cửa sổ vừa cười vừa nói: “Vậy chị giúp em trai mời Bigbang đến cho nổ trường học nhá?”
“Chị… Chuyện này không vui đâu.” Cách màn hình Song Hee Eun cũng có thể cảm thấy oán niệm của Song Seung Yeom bên kia.
Sau bữa cơm tối, Kwon Ji Yong đến phòng của Song Hee Eun hai người cùng ngồi trong phòng nói chuyện, cùng môth thời gian cha mẹ Song Hê Eun cũng về phòng nói về bạn trai của con gái.
“Cha Hee Eun à, tôi cảm thấy không được tốt cho lắm.”
“Mẹ Hee Eun à, bà đừng nghĩ nhiều như vậy, tôi cảm thấy đứa bé Ji Yong kia thật không tệ, người ta là nghệ sĩ nên ngoại hình như vậy cũng là bình thường, chuyện của bọn nhỏ thì cứ để cho chúng tự xử lý đi.”
“Hee Eun, anh cảm thấy mẹ em không thích tóc của anh.” Kwon Ji Yong nói.
Song Hee Eun bật cười: “Theo hiểu biết của em về mẹ thì bà ấy hận lúc đó không có một cái kéo để cắt sạch mái tóc của anh đi.”
Kwon Ji Yong trên giường Song Hee Eun, nhích người nhìn xung quanh cảm thán: “Anh luôn cảm thấy em rất giống nam sinh, không ngờ phòng của em lại nữ tính như vậy.” Hắn ngắm căn phòng có rất nhiều búp bê hoạt hình và màu hồng thì cho ra kết luận.
Song Hee Eun nằm ngửa trên giường nhìn lên trần nhà nói: “Đó là đương nhiên rồi cho dù có là nữ hán tử đi nữa thì vẫn là một cô gái nhỏ thôi, làm gì có cô gái nào vừa sinh ra đã cư xử giống đàn ông chứ.”
Kwon Ji Yong cũng học theo cô nằm xuống, lẳng lặng nghe tiếng chuông gió vang lên ngoài cửa sổ, không khí trong phòng bỗng nhiên thay đổi.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía đối phương, đồng thời có xu thế đến gần hơn, Kwon Ji Yong hôn lên đôi mắt của Song Hee Eun sau đó nhẹ nhàng cạy mở môi của cô dùng lưỡi của mình thăm dò vào bên trong.
Hormone thúc đẩy để nụ hôn này càng ngày càng sâu hơn, bàn tay của hắn cũng bắt đầu làm loạn trên người cô, lúc hắn đang muốn đưa tay vào trong thì bị Song Hee Eun chặn lại, lúc cô đang định nói thì hắn lại cắt đứt bằng cách nói bên tai cô: “Đêm nay anh ở lại đây.”
Sau đó đầu đề của mấy trang báo ngày hôm sau là Kwon Ji Yong đến nhà bạn gái, cả hai đã gặp cha mẹ đối phương, việc Kwon Ji Yong trắng đêm không về nhà là thật hay giả?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!