Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế
Chương 26
Có Hoàng Đế không
thích phi tử sao? Không thích còn muốn Thái Hậu tới quản lý sao?
Vậy Hoàng Hậu dùng để làm cái gì? Hoàng Đế như hắn làm quái gì thế
không biết? Kỳ lạ, chẳng lẽ là hắn đoạn tụ (*) nên không thích phi tử?
(*) đoạn tụ: hay đoạn tay áo, nghĩa là đồng tính, nam thích nam.
Ta bỗng nhiên trợn to mắt nhìn hắn, không đúng, nếu
như hắn là đoạn tụ, làm sao nói thích ta? Chẳng lẽ là thủ thuật che mắt? Ô ô, ta hiểu được, chợt nhớ tới ngày mà ta vừa tỉnh lại liền nhìn thấy
tiểu tử này và tiểu nhi tử Hạ Hầu Du ở cùng một chỗ, cử chỉ của hai
người ám muội, chẳng lẽ…..
Bất quá đừng lo, ta rất sáng suốt,
chỉ cần các ngươi lưỡng tình tương duyệt, ta tuyệt đối sẽ không làm
chuyện gậy đánh uyên ương, các ngươi không nên lơ là ân ái chứ, nếu như
cần ta yểm hộ cho các ngươi, vi nương nhất định sẽ không cự tuyệt!
A a a a, trở thành đồng nhân sơ cấp, nhân gia ta kiên quyết ủng hộ tổ hợp mô hình xinh đẹp cường công mỹ thụ làm trung tâm, nhi tử, ta ủng hộ
ngươi!
Ta hiên ngang lẫm liệt nhìn hắn, tỏ vẻ ta cao thượng ủng hộ tình yêu không vụ lợi sẵn lòng hiến dâng này….
Kết quả, nhi tử hung hăng trợn mắt liếc ta, sau đó bàn tay to bỗng chốc nện ở trên ót ta, “Nha đầu chết tiệt, người đang miên man suy nghĩ cái gì
đó? Còn có, nghĩ thì nghĩ, đừng có hiện ra trên mặt, đối với nam nhân ta không có hứng thú, ta cũng không có đoạn tụ chi phích gì đó, về phần
những nữ nhân này…. Haiz, ta có nguyên nhân của ta.” Hắn nhìn ta, bỗng nhiên thở dài.
Hừ, ta mà tin hắn ta chính là ngu ngốc, tục ngữ
nói, giải thích chính là che giấu, nguyên nhân đoán chừng tiểu tử này
không muốn cho tiểu nhi tử ghen, Ưm Ưm, nhất định là như vậy, bằng không thì làm sao đến bây giờ hoa hoa công tử Hạ Hầu Ngọc đó còn chưa có cưới lão bà, rõ ràng là thủ thân như ngọc cho lão ca cũng là tình nhân của
hắn thôi…
Ta càng nghĩ càng cảm thấy sự tình chính là như thế,
vì vậy liền xem nhẹ nỗi khổ tâm trong lòng Hạ Hầu Dận, hừ, nhất định là
không đồng ý cho nhân tình chịu tội mà, thêm vào đó là để cho tình nhân
có một danh phận, nhân gia đã hiểu, ủng hộ!
“Được rồi, không cần
giải thích, ta giúp ngươi, nhưng mà ngươi phải nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Đuổi các nàng ra khỏi cung sao? Này không được tốt
lắm, chính là rất nhiều, còn có Hoàng Hậu đó, làm sao bây giờ?” Trong
lòng ta đã có chủ ý, đó là lý do mà ta quyết định không nghe hắn vụng về giải thích.
Hắn kinh ngạc nhìn ta, hiển nhiên không ngờ ta đột
nhiên lại hợp tác như thế, hắc hắc, nhân gia đương nhiên phải hợp tác,
đây chính là lần đầu tiên ta thấy BL (*), hình dáng còn đẹp như vậy nữa
(đương nhiên, sau này ta mới biết được tự ta có ý nghĩ kỳ quái hoàn toàn là do ta tưởng tượng, ta còn bị cái âm mưu này đùa giỡn xoay quanh làm
hổn tiểu tử cười đến chết đi sống lại…), nhân gia ta đương nhiên phải
toàn lực ủng hộ, thể hiện ta là đồng nhân nữ phẩm đức cao thượng!
(*) BL: boylove, tình yêu giữa hai người con trai.
“Ra cung đương nhiên không thể, ở lại trong cung, ta hy vọng bọn họ có thể
an phận một chút là được, Phiêu Phiêu, về phần tại sao cần giao cho
người xử lý, nguyên nhân rất đơn giản, thứ nhất, Hoàng Hậu căn bản là
tọa sơn quan hổ đấu, nàng bất động, nếu như người cũng không động, sự
tình đến cuối cùng vẫn là của người, trở lại, ta
nghĩ người đối với đợt rơi xuống nước đó, trong lòng cũng đã hiểu, thay
vì đợi các nàng động, không bằng ta ra tay trước để chiếm lợi thế, mà ta sẽ bảo hộ người, trợ giúp người, ta là Hoàng thượng, người cũng biết,
có một số việc, ta không có cách nào khác tự mình động thủ, huống chi
những nữ nhân kia….” Hạ Hầu Dận nhìn ta hơi thở dài, lắc đầu.
“Các nàng không phải đã có hoàng tử hoàng nữ, thì chính là có bối cảnh hiển
hách, ở chổ các nàng ngươi có thể lợi dụng, cho nên, chỉ cần cho bọn họ
một chút giáo huấn, để bọn họ hiểu rõ, miễn là bọn họ ngoan ngoãn nghe
lời, vinh hoa phú quý cùng sủng ái tuyệt đối sẽ không thiếu phần bọn họ, thế nhưng nếu có tâm tư khác, ngươi tuyệt đối sẽ không nương tay, phải
không?” Ta liếc hắn một cái, tâm tư của nam nhân, ta đã hiểu.
Không có một người nào, không có một tên nào là tốt!
“Đúng rồi đúng rồi, Phiêu Phiêu thực sự là thông minh.” Hạ Hầu Dận nhìn ta
cười hì hì thẳng thắng gật đầu, “Vậy giao cho người, Phiêu Phiêu người
thật thông minh, ta yêu người chết mất!” Nói xong miệng liền muốn đưa
tới gần.
Ta vội vàng đẩy mặt của người nào đó ra phía ngoài,
chậc chậc, nếu như bị hắn hôn ngày mai ta sẽ bị đám phi tử đó oán niệm
chết mất, hơn nữa, người này hôn quá nhiều người như vậy, thật không
khoẻ mạnh, nhân gia không muốn cùng những người không biết tên đó đó đó
gián tiếp hôn môi….
“Được rồi được rồi, vậy ngươi cũng đừng
quên, ngươi nói, nếu ta giúp ngươi, ngươi sẽ không thích
ta, nghe được không, chớ có chuyện xảy ra lại nói
ngươi thích ta…” Ta nháy mắt mấy cái, nhắc nhở hắn lời hứa quân tử.
Hạ Hầu Dận gật đầu, cười hì hì ở trong lòng bàn tay ta hôn một cái, hại ta run lên, vội vàng lách người, “Đã biết, nhân gia ta sẽ ‘Cân nhắc’…..”
“Ok, vậy ngươi cứ chậm rãi cân nhắc đi.” Bà mẹ nó đối với nam nhân như vậy
ta cảm thấy sâu sắc đau đầu, liền liên tục gật đầu tiễn khách, “Ta muốn
đi ngủ, ta cần suy nghĩ phương án tác chiến, ta bộn bề nhiều việc, ngươi có thể lăn.”
“Ôi chao, không nên, ngày lành cảnh đẹp như vậy,
dùng để động não thì quá lãng phí, đi một chút đi, chúng ta đi ngắm hoa
uống rượu dưới ánh trăng, nói chuyện tâm sự.” Không đợi ta cự tuyệt, nhi tử đại nhân lập tức lôi kéo tay ta chạy như bay ra khỏi Phi Phượng
Cung,thẳng đến Ngự Hoa Viện.
Thứ nhất nhân gia chân
ngắn, thứ hai người ta là Hoàng Đế cho nên ta hụt
hơi, vì vậy không thể làm gì khác hơn là chạy theo, thuận tiện bị dỗ
ngon dỗ ngọt ầm ĩ đến đầu óc choáng váng, nghiêm trọng hoài nghi người
này có phải hay không ở không đi gây sự chỉ là muốn tìm thú vui.
Thẳng đến đêm hôm khuya khoắt hắn mới đưa về cung, ngâm mình ở trong nước ấm, ta chợt nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng: Tiểu tử chết tiệt căn bản chưa có hứa hẹn hắn sẽ không thích ta!! Rống rống(*), nhưng mà dù sao chắc
là hắn không thích ta, về phần giúp hắn chỉnh đám phi tử đó, đúng lúc
nhân gia cũng muốn trút giận, tính toán một chút, dù sao cũng không sao
cả.~
Thế nhưng ta không thể không nói, đại nhi tử và tiểu nhi tử quả nhiên là thân huynh đệ, bản chất đều hồ ly như nhau…
Bây giờ, ta đang bị đại nhi tử lợi dụng.
Nhưng mà, đại nhi tử là Hoàng Đế, nhân gia không dám đắc tội, cho nên các con dâu, các ngươi liền ngoan ngoãn mà chờ đợi mẹ chồng lương thiện đáng
yêu xinh đẹp thông minh của các ngươi là ta đây chỉnh các ngươi thật
tốt đi, ai cho các ngươi dám đắc tội ta, đắc tội Hoàng Đế, mà Hoàng Đế
lão công các ngươi lại đắc tội ta đấy.
Ưm Ưm, yên tâm
đi, không cần cảm tạ ta, ta nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người mà chỉnh các ngươi đến kêu cha gọi mẹ!
Ta một bên tắm một bên cười đến vô cùng tà ác, nghĩ đến kế tiếp sắp sửa có công việc “Hạnh phúc”, ta liền không nhịn được bắt đầu cười thật to
mong đợi.
“Thái Hậu, ngài thế nào cười đến…. Bỉ ổi như vậy?” Như Nguyệt tiến đến
châm nước cho ta nhìn thấy ta cười đến vô cùng càn rỡ, nhịn không được hỏi ta.
Haiz haiz, không thể không nói, nha đầu này được ta chăm sóc dạy bảo đúng là càng ngày càng…..Hoạt bát….
Ta cười hì hì quay đầu lại, liền kể chuyện lúc chiều ta và Hạ Hầu Dận
“Giao dịch” thế nào với Như Nguyệt. Bây giờ ta càng nhìn càng thích nha đầu
này, càng nhìn càng vừa ý, ưm, nếu như ta là nam nhân, ta nhất định sẽ
lấy về nhà, hì hì.
Kết quả Như Nguyệt nhìn ta nháy mắt máy cái,
bỗng nhiên sắc mặt trở nên nghiêm túc, “Thái Hậu, ngài thật tin tưởng
những lời Hoàng thượng nói sao?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!