Khanh Thật Hung Hãn Thái Tử Phi Muốn Đào Hôn - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Khanh Thật Hung Hãn Thái Tử Phi Muốn Đào Hôn


Chương 30


Hắc y nhân trên mặt dính điểm tâm, lau không được, không lau cũng không được, trong lòng còn có chút buồn nôn. biểu tình cứng ngắc vẫn không nhúc nhích.

Đạm Thai Hoàng nhanh đứng dậy, cũng không thèm nhìn lấy một cái khăn tiến lên, một bên xoay người lau cho hắn một bên mở miệng: “Thực xin lỗi! Thực xin lỗi, ta không chú ý!” Rất không bình tĩnh, về sau nhất định phải học được thói quen xử sự bình thản của yêu nghiệt!

Hắc y nhân nhìn khăn trên mặt múa may, đờ đẫn. Gian nan nói: “Công chúa, đó là khăn lau!”

“Hả?…”

Đạm Thai Kích vui mừng gật đầu, tuy rằng nha đầu kia không cẩn thận dùng khăn lau, nhưng ít ra cũng biết biểu đạt xin lỗi, so với ngang ngược trước đây đã khá nhiều!

thị vệ tiến vào thông báo: “Điện hạ, người hầu Bắc Minh Thái tử cầu kiến!”

“Thỉnh!” Đạm Thai Kích lúc này gật đầu.

Hắc y nhân trên mặt dính điểm tâm, cùng bị khăn lau an ủi mặt, nghe vậy ưu thương đứng dậy, yên lặng xuất môn. Cúi đầu, tương đương xấu hổ khi gặp người, có công chúa ở đây, hắn không bao giờ … muốn vào thông truyền!

Tiểu mầm, đầy mặt tươi cười tiến vào, hai tay dâng hòm,: “Chúng ta là phụng mệnh Thái tử điện hạ, đến đưa thất thải tuyết liên!”

Đạm Thai Kích lúc này đưa tay, ý nhận lấy: “Xin công công sau khi trở về, báo cho Bắc Minh Thái tử, Bản cung ổn thỏa thâm tạ!”

Tiểu mầm gật đầu cười nói: “Điện hạ nói, chúng ta nhất định vì ngài đưa!” Nói xong, cặp mắt dài nhỏ, nhìn về phía Đạm Thai Hoàng đang chế tạo cảm giác không tồn tại, mở miệng nói: “Khuynh hoàng công chúa, Thái tử điện hạ còn có một câu cho nô tài truyền cho ngài! Nói là tinh gia thương thế đã tốt, tinh gia cũng phi thường tưởng niệm ngài, Thái tử gia rảnh rỗi sẽ mang theo tinh gia đến, xin công chúa chuẩn bị sẵn sàng

Lời này vừa ra, Đạm Thai Hoàng mặt liền xanh! Lần trước nàng chạy thoát Tiểu Tinh, Tiểu Tinh răng nanh có độc có thể cắn chết người tám phần ghi hận nàng đến chết, yêu nghiệt chết tiệt còn muốn mang theo nó đến? tiếp cái gì, căn bản là uy hiếp! Nghĩ, nàng ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Bản công chúa nơi này thập phần đơn sơ, sợ không thể chiêu đãi hai vị khách quý!”

Tiểu mầm cũng tựa hồ đã sớm dự đoán được nàng sẽ nói vậy, không để ý nói: “Thái tử gia nói, ngài ném hài đi, đương nhiên phải hoàn trả!”

Dứt lời, xoay người đối với Đạm Thai Kích hành lễ nói: “Đại hoàng tử điện hạ, nô tài liền cáo lui trước!”

Đạm Thai Kích gật đầu: “Thỉnh!” Vung tay lên, ý bảo hạ nhân đưa hắn đi ra ngoài. Bỗng nhiên cảm thấy được đầu có điểm phát mộng, dựa theo câu nói sau cùng của Tiểu mầm, quân kinh lan là muốn trả thù hoàng Nhi lúc ấy ném hài, nhưng mang theo sủng vật lại đây gặp hoàng Nhi, xem như trả thù sao?

Đạm Thai Hoàng tốn hơi thừa lời! Mẹ kiếp, hài ném đến trên mặt hắn, hắn mang theo sủng vật tới cửa trả thù! tử yêu nghiệt thật đúng là không chịu ăn một chút mệt.

Nghe phía sau mình thanh âm nghiến răng, Đạm Thai Kích quay đầu: “Hoàng nhi, ngươi cũng biết lời của hắn ý gì?”

“Không biết!” Nói xong đi nhanh hướng tẩm cung, quay về tẩm điện của mình.

Nàng muốn đi chuẩn bị bẫy chuột, hạc đỉnh hồng, cơ quan, dây thừng một loạt đạo cụ có thể ám toán động vật không biết là sói hay là hồ ly!

Vừa mới đi ra cửa điện, thị tỳ thành nhã đã tới rồi, nhanh đi đến trước mặt, mở miệng nói: “Công chúa, Đông Lăng trưởng công chúa Hoàng Phủ linh huyên tới viện, nói là cửu ngưỡng đại danh, muốn gặp ngài! Nô tỳ nói ngài không ở, nàng thế nhưng mang người xâm nhập tẩm cung ngài, nói ở bên trong chờ ngài!”

Đạm Thai Hoàng nhíu mày, nàng là đắc tội Đông Lăng hoàng cùng Đông Tấn, Đông Lăng công chúa đi lên xem náo nhiệt gì? Không nghĩ ra cũng không muốn nghĩ nữa, gật đầu: “Đi thôi, trở về! Đúng rồi, Đông Lăng trưởng công chúa cùng Hoàng Phủ hiên là quan hệ như thế nào?”

“Là bào muội song sinh với Đông Lăng hoàng! Công chúa, ngài như thế nào ngay cả cái này cũng không biết?” Thành nhã đáp, trên mặt ngây thơ lại hiện ra nghi hoặc.

Đạm Thai Hoàng bình tĩnh nói: “Ta mất trí nhớ!” Lời này giọng điệu thập phần bình thản, sắc mặt nửa điểm không thay đổi, như là nói hôm nay ăn gì…

Thành nhã nhìn nàng tiêu sái mà đờ đẫn, có người mất trí nhớ có thể bình tĩnh thành như vậy?

Trở lại cửa tẩm cung của mình, nhìn ngoài cửa có dấu chân, có vào, cũng có đi ra ngoài, mở miệng hỏi: “Hoàng Phủ linh huyên đi rồi?”

thị vệ đáp: “Hồi bẩm công chúa, nàng đi vào một lát liền bước đi!”

Thành nhã gãi đầu, có điểm không nghĩ ra. Không phải muốn thấy công chúa sao? Như thế nào tới rồi lập tức đi?

Đạm Thai Hoàng cười lạnh một tiếng, đại khái đã muốn hiểu được Hoàng Phủ linh huyên tới làm gì, đi nhanh bước vào tẩm cung, dưới ánh mắt hoang mang của Thành Nhã, ở bên trong phòng một trận tìm kiếm! Cuối cùng, ánh mắt rốt cục rơi xuống trên giường, mà kia đệm chăn cũng không phụ kì vọng lay động!

Thành nhã hoảng sợ, nhanh che trước Đạm Thai Hoàng: “Công chúa, ngài đi ra ngoài trước, trên giường có cái gì!”

Đạm Thai Hoàng mặt không chút thay đổi đem nàng đẩy ra, vài cái đi nhanh tới bên giường, dương tay vung lên, lại nhanh lui về phía sau từng bước!

Hơn mười con bò cạp, theo đệm chăn từ trên giường rớt xuống! Chúng nó sau khi rơi xuống dất, quơ cái càng, làm người đáy lòng phát run. Nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện chúng nó động tác có điểm bất bình thường, Đạm Thai Hoàng cũng sáng suốt phát hiện chúng nó nguyên bản đuôi thiếu một nửa!

“A ——! Người tới a! Mau tới! Công chúa ngài đi ra ngoài trước!” Thành nhã cao giọng thét chói tai!

thị vệ bay nhanh tiến vào, nhìn bọ cạp đầy đất, cũng lắp bắp kinh hãi!

Đạm Thai Hoàng lại chính là thản nhiên mở miệng phân phó: “Đem mấy thứ này đều vứt ra ngoài, trên giường gì đó toàn bộ đổi, phòng phủ lưu hoàng phấn tiêu độc!”

“A? lưu hoàng phấn? Đây chẳng phải là cả phòng đều là hương lưu hoàng? Kia ngài buổi tối như thế nào ngủ?” Thành nhã nhíu mày hỏi.

“Ta đêm nay không ngủ!” Có người có thể hướng giường ném bọ cạp, nàng có thể ngủ được sao? Nói xong, đã muốn bước ra

Thành nhã ở sau lưng nàng, suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên hiểu được: “Công chúa, này nhất định là Hoàng Phủ linh huyên làm, chúng ta đi tìm đại hoàng tử tìm bọn họ nói rõ lí lẽ đi!” Nói xong liền nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Đạm Thai Hoàng thân vặn thắt lưng, thập phần nhàn nhã đến bàn trong viện ngồi, nhìn nàng nói: “Ngươi có chứng cớ gì chứng minh là nàng làm?”

“Này phòng ở chỉ có nàng dẫn người tiến vào quá…” Thành nhã nói xong cũng trầm mặc, nàng là người Mạc Bắc, nhưng cũng biết người Trung Nguyên trong lòng thâm sâu, không nhân chứng cùng vật chứng, căn bản không thể chỉ chứng!”Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy buông tha nàng?”

“Nàng cũng không muốn mạng của ta, chỗ độc nhất của bọ cạp là cái đuôi, nhưng nếu cái đuôi đã bị trừ đi, liền bất quá là nghĩ muốn dọa ta, nếu không nàng cũng sẽ không ngốc đến tự mình đến!” Chính là đối phương cùng nàng chưa quen biết, vì sao tìm phiền toái đổ lên đầu nàng? Nàng cũng không nghĩ Hoàng Phủ hiên uất ức đến làm cho muội muội của mình giúp hắn báo thù!

Nhưng thành nhã còn có chút khó chịu: ” công chúa, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy nuốt xuống khẩu ác khí này sao?”

“Ngươi cảm thấy được ta như là người nuốt tức giận sao?” Đạm Thai Hoàng sờ sờ cằm, một đôi mắt gian tà nhìn cửa đại điện, chỗ đũng quần của thủ vệ, bỗng nhiên đáng khinh nở nụ cười…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN