Phi Thăng Tu Chân Quyển
Chương 47: Tụ Hợp Trước Cánh Cửa
Lăng Tiếu cất viên thượng phẩm linh thạch vào bảo hạp,rồi đưa mắt nhìn cánh cửa vừa mới xuất hiện.
Trần Thị Như nói”Chồng,hay là chúng ta tránh khỏi đây trước,em nghĩ cánh cửa này đặt ở đây không tốt lành gì đâu”
Tứ nữ còn lại tuy không nói gì nhưng ý tứ đều giống như Trần Thị Như cả,tốt nhất là đi khỏi nơi quỷ quái này thì hơn.
Lăng Tiếu nhìn cánh cửa kia rơi vào trầm ngâm,cánh cửa kia nguy hiểm hay không thì hắn không biết,nhưng mà xem xét thì Thạch Hoá Mê Thiên Trận bố trí chỉ là để che đi cánh cửa kia thôi,có thể cánh cửa kia là một cái phong ấn giam một vật cực hung chẳng hạn,nhưng cũng có thể đây là cánh cửa đi vào mộ của vị lão quái này chẳng hạn,vì không muốn bị quấy rầy nên tựa bố trí một trận pháp che mắt thế gian
Lăng Tiếu nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia ý đồ muốn xem thử có thể tra ra manh mối nào không.
vèo vèo………
Không đợi Lăng Tiếu xem rõ thực hư,những tu sĩ khu vực gần mảnh đất này đều phát hiện ra những tảng đá cao biến mất nên ngay lập tức chạy đến đây xem thử có bảo vật gì hay không,tất nhiên cánh cửa một mình đứng ở chỗ kia rất là bắt mắt nên tất cả tu sĩ đều chạy đến đây.
Một lão giả Thoát Phàm Cảnh hậu kỳ nhìn về phía Lăng Tiếu quát”Ngươi đến đây khi nào,nếu ngươi có lấy được vật gì thì mau mau giao ra,nếu không kết quả là chết”
Lăng Tiếu nghe cũng xem như không nghe đi ra một bên muốn xem thử cánh cửa kia rốt cuộc là cơ duyên hay tai hoại.
Lão giả kia thấy vậy không khỏi giận dữ quát”Dám không trả lời câu hỏi của ta,ngươi đây là chán sống.” nói xong hắn thi triển một loại bí thuật thủy hệ,một con rồng nước xuất hiện gào thét đánh về phía Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu vốn định diệu thấp rồi,không ngờ lão giả này lại ngang tàn như vậy,hắn thầm nghĩ”Ngươi đã muốn chết thì ta cho ngươi chết,tiện thể thử nghiệm Phi Loạn Bộ trong chiến đấu luôn”
Nghĩ vậy hắn vận dụng một tia pháp tắc dung nhập vào chân,sau đó đột nhiên hắn biến mất.
Lão giả Thoát Phàm hậu kỳ kia thấy Lăng Tiếu đột nhiên biến mất thì thầm hô không ổn,chỉ thấy đột nhiên Lăng Tiếu xuất hiện ở cách lão không xa,lão giả kia chấn kinh ngay lập tức tế ra một cái khiên chắn trước người,oành…….phản ứng của lão đúng là không sai,chỉ thấy một cái phong nhận ngay lập tức bay tới,may mà nhờ lão phản ứng nhanh lấy tấm khiên ra chắn,chứ không thì lão không chết cũng bị thương.
Lăng Tiếu thấy vậy cũng không có vẻ mặt gì,dù sao mấy tên Thoát Phàm Cảnh hậu kỳ như trước mắt thì đa số toàn là lão luyện trong chiến đấu,những tên phản ứng chậm thường đã đi đời nhà ma hết rồi.
Lăng Tiếu lại sử dụng Phi Loan Bộ biến mất lần nữa,lần này lại xuất hiện gần lão giả kia hơi một xíu.
Oành oành……….Lăng Tiếu liên tục công kích,còn lão giả kia thì chỉ biết chống đỡ,cũng không trách lão ta được vì Lăng Tiếu cứ tiêu thất thân hình miết,lão không biết làm sao nhắm đánh hết.
Lão giả kia biết không ổn vội nói”Vị đạo hữu này,lúc nảy là ta sai cho ta xin lỗi,có gì từ từ nói chuyện đừng động thủ”
“Hừ,xin lỗi là xong sao,ý nghĩ của ngươi thật hay,ngươi có cái gì bồi thường được cho ta để chuộc lại cái mạng của ngươi không,nếu không có thì hôm nay ngươi phải chết”
Lão giả suy nghĩ thoáng một lát nói “Ngươi dừng tay ta cho ngươi 100 viên linh thạch hạ phẩm”
Lăng Tiếu không suy nghĩ nhiều ngay lập tức dừng tay gật đầu ý tứ là đồng ý giao dịch.
Lão giả không ngờ Lăng Tiếu đồng ý dễ dàng như vậy,tuy nghi ngờ nhưng lão cũng móc từ trong người ra 100 viên linh thạch đưa qua cho Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu tiếp nhận lấy linh thạch rồi xoay người đi.
Lão giả thấy Lăng Tiếu đi xa rồi thì thở phào,tại lão giả còn đang thở phào thì 1 cây côn lấy tốc độ âm thanh bay đâm xuyên qua tim lão,lão trừng mắt lớn nhìn về phía Lăng Tiếu nói”Ngươi…..không giữ lời…….khốn khiếp ngươi…….lật lọng”
Lăng Tiếu cười cười đi về phía lão giả nói”Giết ngươi ta sẽ được mọi thứ của ngươi,cần gì phải vì 100viên linh thạch mà tha cho ngươi chứ,kiếp sau nhớ đụng ai đụng chứ đừng ngang tàn trước mặt ta,ta rất là chán ghét”
Lão giả trừng mắt lớn oán hận về phía Lăng Tiếu rồi chết.
Lăng Tiếu lấy tất cả đồ đạt của lão xong cất bước hội họp với các nàng Liễu Huệ.
Vèo……..vèo……..
Rất nhiều tu sĩ quanh khu vực gần đây biết sự tình đá cao biến mất,tất cả đều tụ hợp quanh đây ý đồ muốn xem thử nơi đây xảy ra chuyện gì,trong đó có cả những lão quái Tạo Đan Cảnh.
Ai đến đây cũng tập trung ánh mắt về phía cánh cửa kia nhưng đa số chả ai dại mà đi tới mở cánh cửa kia cả.
Nhưng không phải ai cũng nhẫn nại như vậy,chỉ thấy một trung niên vẻ mặt thô kệch tu vi Thoát Phàm Cảnh sơ kỳ bước lên mở cánh cửa đó ra.
Két………cánh cửa ngay lập tức mở ra,chỉ thấy bên trong cánh cửa là một mảnh đen khịt không thấy rõ khung cảnh bên trong ra sao,vị trung niên thô kệch kia thấy cảnh cửa mở ra thì hớn hở ngay lập tức đi vào trong.
Lăng Tiếu đứng ở chỗ xa xa cùng mấy nàng Ngọc Hân nhìn vào cánh cửa kia suy nghĩ một lát rồi nói”Các nàng vào bảo hạp đi,để ta vào trong đấy xem thử có cơ duyên gì không,ta có bảo hạp sẽ không nguy hiểm đến tính mạng”
Ngũ nữ nghe hắn nói tuy vẫn muốn tránh khỏi nơi đây nhưng nghĩ lại hắn có bảo hạp nên nhu thuận gật đầu tiến vào bảo hạp.
Lăng Tiếu hít thật sâu một cái,cưỡi trên lưng Cẩu Tặc đi vào bên trong cánh cửa,hắn muốn xem rốt cuộc điều gì chờ hắn phía sau cánh cửa.
HCVVCH
Chán chán chán……………ta không muốn drop cho nên phải cố đem thằng Tiếu rắm thí phi thăng thôi aizzzz.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!