TRÁO HUYẾT - Chương 25: Trôi xa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
414


TRÁO HUYẾT


Chương 25: Trôi xa


Khi Yumi vừa được áp giải xuống xe, hàng trăm phóng viên vây kín đặc mong chụp được một tấm ảnh của kẻ giết người hàng loạt mang danh cảnh sát. Vụ án này đã gây một cú sốc lớn cho dư luận. Hàng trăm người lên án và đề nghị Bộ trưởng An ninh thanh lọc lại toàn bộ đội ngũ cảnh sát trên khắp đất nước.

Từ lúc bị bắt, Yumi chẳng nói một câu nào, đôi mắt vô hồn mở chăm chăm. Khi vừa bước xuống xe, cô ta kéo sụp chiếc mũ, được hai người cảnh sát dẫn đi, lách qua đám đông đang siết dần lại. Vừa bước qua tấm cửa kính, thoát khỏi đám đông thì bất chợt một bóng dáng lao đến, đấm một cú thật mạnh vào mặt của Yumi, khiến cô ta ngã nhào xuống. 2 viên cảnh sát hai bên không phản ứng kịp. Những người gần đó mới chạy lại giữ thanh niên đó lại.

Đó chính là Minh.

Cậu gào lên: “Sao cô lại làm như thế? Tại sao?? Tại sao cô làm thế với Hà?”

Yumi chỉ mỉm cười không đáp. Cô ta bị lôi đi thẳng.

Minh bị trấn áp ở đó cho tới khi anh Khải tới. Anh khuyên Minh mau về nhà. Mọi việc sẽ có pháp luật giải quyết, giờ Minh đã hết nhiệm vụ ở đây.

Vụ án của Yumi được chuyển sang đơn vị khác thụ lý bởi Tổ điều tra số 1 chính là đồng nghiệp của Yumi dạo trước. Tất cả những người đã từng có liên quan hay tiếp xúc với Yumi đều không được chịu trách nhiệm về vụ án này nữa.

Ngày hôm sau, anh Khải mới tới phòng giam giữ ông đội trưởng cũ. Ông ta đã bị cách ly sang một phòng riêng, được trông chừng 24/24 giờ. Sau khi tin con bé được đưa trở về bệnh viện an toàn, ông ta mới bình tĩnh lại, chỉ ngồi im trong phòng giam, chẳng nói câu gì.

Ông ta được đưa tới để gặp anh Khải trong chốc lát.

“Con bé…con bé an toàn rồi chứ?…” Ông ta ngập ngừng nói bằng giọng khàn khàn.

“Con bé an toàn rồi. Chúng tôi đã cắt cử người tới canh gác…Tôi xin lỗi vì đã để con bé xảy ra chuyện…”

“Tôi biết mà. Tôi biết là cô ta sẽ làm thế với con bé…Tôi biết là cô ta sẽ về Kyoto…”

“Ngay từ đầu ông đã biết là cô ta rồi ư?” Anh Khải cau mày tức giận.

“Không…Đương nhiên là không. Nếu biết liệu tôi có để cô ta lừa tôi một cú ngoạn mục như thế này không? Hahaa…”

Anh Khải đấm mạnh vào tấm kính ngăn, nói bằng giọng bực tức: “Vậy từ khi nào?”

“Từ cái hôm tôi bị các người bắt đó thôi. Tôi cũng vô cùng ngạc nhiên vì tự nhiên mũi dùi lại hướng vào mình. Sáng hôm ấy trước khi đến họp, tôi đã nhận được tin nhắn từ cô ta từ trong bệnh viện. Cô ta nói rằng sẽ chăm nom đứa trẻ cẩn thận. Tôi chẳng hiểu gì. Hóa ra là…Cô ta đã gài tôi…”

“Vậy cô ta với ông có quan hệ gì vậy?”

“Tôi..tôi…Cô ta là nhân tình của tôi….” Ông đội trưởng cúi đầu ra chiều nhục nhã lắm.

“Nhân..nhân tình ư?”

“Đương nhiên…nhưng không phải là mẹ đứa trẻ đâu. Tôi với cô ta bắt đầu một khoảng thời gian sau khi cô ta chuyển tới đây. Cô ta tấn công tôi trước nhé. Đối với một người đàn ông mắc kẹt với một người vợ không được bình thường…Tôi đã không kiềm chế được. Đương nhiên là chúng tôi không để ai biết rồi. Tôi cũng nhục mặt lắm khi nói ra những điều này….”

Bảo sao khi nhìn thấy Yumi, mắt ông ta cứ sáng lên rồi suốt ngày đon đả. Anh Khải cũng không thể ngờ có chuyện như thế xảy ra trong chính văn phòng của mình.

“Tất cả những thứ đồ màu đỏ đó…Là cô ta mua tặng tôi. Tôi không dám mang về nhà, vì vợ tôi biết tôi không có thói quen sắm sửa…nên để hết ở công ty. Cô ta suốt ngày nói với tôi là màu đỏ sẽ mang lại vận hạn may mắn cho tôi…Còn chiếc móc khóa, chắc chắn cô ta đã để nó vào lúc nào đó chúng tôi ở cùng với nhau…Hoặc đơn giản là cô ta chỉ cần bỏ nó vào lúc ở văn phòng luôn…”

“Vậy là Yumi cũng ở gần khu nhà ông ư?”

“Đúng thế đấy…Cô ta chọn size giày giống tôi, cũng đi qua công trường ở gần nhà tôi. Hình dáng hung thủ được cô ta xây dựng cũng na ná như tôi. Nói chung là, ngay từ đầu tôi đã là con tốt thí của cô ta, vậy mà, tôi không hề biết….” Ông ta cười nhạt

“Loại đàn ông đốn mạt như ông, có bị thế cũng chẳng có gì là oan.” Anh Khải nói cay độc. ” Ông không nói ra là bởi vì sợ cô ta làm gì con ông ư?”

“Đúng thế,…sai lầm lớn nhất của tôi là…dẫn cô ta đến chơi với con bé. Con bé không được gần mẹ nên tôi nghĩ đưa cô ta đến chơi cùng sẽ làm con bé vui hơn. Dù sao cô ta cũng rất giỏi chơi với trẻ con, con gái tôi đã quấn cô ta rất nhanh. Ấy thế mà…Khi nhận được tin nhắn và đến khi bị bắt, tôi đã tự biết rằng tôi không thể nói ra cho đến khi nào con bé được an toàn…Cô ta gian manh khủng khiếp…Cô ta sẵn sàng dẹp bỏ tất cả mọi thứ ngáng đường cô ta”

Ngày tháng trôi qua, cuối cùng phiên tòa xét xử cũng đã diễn ra. Yumi khai nhận tất cả tội lỗi và chờ đợi cái chết sau cùng. Cô ta không còn lưu luyến gì cả.

Ông đội trưởng cũng được giải tới và lấy lời khai làm dẫn chứng. Yumi cũng khẳng định ông ta chỉ bị mình gài bẫy chứ không liên quan tới vụ án này. Tuy nhiên từ sau khi mọi chuyện vỡ lở ra, ông ta cũng sẽ bị buộc ra khỏi ngành, không những thế, hình ảnh của một người đàn ông yêu vợ hết mực của ông ta trong mắt mọi người cũng không còn nữa. Cái giá phải trả cho một người đàn ông phụ bạc quả thực quá đắt.

Ở vụ án thứ nhất, Yumi khai nhận rằng cô ta đã từng gặp mặt và trò chuyện với người phụ nữ này khá nhiều và cũng là khách quen của cửa hàng cô ta. Hình ảnh cô ta cầm chiếc ô nhỏ màu đỏ ra khỏi cửa hàng lên xe với tình nhân ở gần đấy đã lọt vào mắt của Yumi sau một lần cô đi mua quần áo về. Yumi cũng biết cả anh chồng của cô chủ cửa hàng, một người đàn ông chịu thương chịu khó…Vậy mà người vợ lại như thế…Cô ta căm ghét những người phụ nữ như vậy. Ngày hôm ấy cô ta hẹn bà vợ lên sân thượng với lí do cần cho bà ta xem một thứ. Bà ta cả tin lên ngay. Sau đóYumi uy hiếp bà ta và đẩy bà ta xuống từ sân thượng, không quên móc chiếc điện thoại của bà ta ra, nhắn một tin nhắn cho ông chồng. Trước khi bay vào không trung, bà ta còn cố nắm lấy chiếc dây phơi quần áo ở bên cạnh khiến nó đứt tung ra…Yumi ném chiếc ô đỏ của bà ta xuống sân rồi đi về. Thủ thuật tạo phòng kín rất đơn giản, như Minh đã từng nói. Dòng kí hiệu ám ảnh trong đầu cô ta trong suốt những năm qua được khắc dưới sân chung cư từ trước

Ở vụ án thứ hai, Yumi đọc được tin nhắn của cô nhân viên ngân hàng trong một lần ngồi chờ giao dịch. Cô ta vội vã đi lấy giấy tờ mà để quên điện thoại trên bàn. Trên màn hình hiện lên tin nhắn của hai người đàn ông. Thế là quá đủ cho Yumi rồi. Cô ta đã theo dõi người phụ nữ một thời gian trước khi ra tay sát hại cô ta. Dùng điện thoại nặc danh dụ cô ta tới ga tàu, Yumi bắt cô ta phải đứng quá chiếc vạch vàng, nếu không sẽ để lộ cho cả thế giới biết bí mật của cô ta. Mặc cho lời cô ta van xin, Yumi vẫn lạnh lùng đẩy cô ta xuống trước con tàu đang ầm ầm lao tới….

Ở vụ án thứ ba, mọi tình tiết đều như công tố viên đưa ra, cô ta không còn gì để nói thêm.

Minh cũng có mặt ở phiên tòa ấy. Điều cậu vẫn còn đau đáu trong lòng là tại sao cô ta lại nỡ lòng xuống tay với Hà. Mà cũng đúng thôi, cô ta đâu còn phải là con người nữa. Con người không ai làm như vậy cả.

Ở vụ án thứ 4, Yumi đã nhờ Hà đến mua hộ cô ta chút đồ giảm giá ở khu Ginza này. Bố mẹ nuôi của cô ta khá giả cộng thêm tiền lương của Yumi quá đủ để cô ta thuê thám tử tư hay bỏ tiền ra mua vài bộ đồ đắt đỏ ở đây. Hà cả tin nên đã nhận lời vì dù sao cô bé cũng không có lịch học ngày hôm ấy. Yumi hẹn Hà ở tầng hầm của tòa trung tâm thương mại vào đúng một giờ cố định vì cô ta nói với Hà rằng chỉ có thể tranh thủ ra khỏi vị trí làm việc vào lúc đó. Khi được công tố viên hỏi tại sao lại ra tay sát hại cô bé từng thân thiết với mình, Yumi cười nhạt: “Ai bảo con bé nhìn thấy chiếc găng tay màu đen rơi ra từ túi xách của tôi chứ? Đừng trách tôi, hãy trách nó không may mắn…”

Thái độ cùng câu trả lời của Yumi làm cả khán phòng rộ lên những lời thét phẫn nộ. Hóa ra Hà bị diệt khẩu bởi Yumi lỡ đánh rơi chiếc găng tay dính máu xuống trước mặt Hà. Lo sợ Hà sẽ nói với Minh, Minh là em của anh Khải, Yumi bèn quyết định giết luôn cô bé. Có lẽ cho tới lúc chết, Hà cũng vẫn chưa biết được lí do cái chết của mình. Hà đã cố gắng về báo mộng với Minh. Hình ảnh cô bé đi giày cao gót cao dần lên ám chỉ việc Yumi đã đi giày cao gót để độn chiều cao của mình lên…Minh âm thầm nghĩ trong chua xót…Quả thực nếu không có những giấc mơ về Hà, Minh cũng chẳng thể nào đoán được.

Vụ án thứ 5 Yumi đã định dừng lại nhưng thật không may cho cô ta khi bị Minh phát giác ra. Khi nhắc tới khi mình bị bắt, Yumi trợn mắt lên ra chiều cay cú lắm. Cô ta quay người, chỉ phắt tay về phía Minh: “Là mày là do mày. Vì đâu mà mày biết được?” Cô ta gằn lên khiến hai người cảnh sát ngồi cạnh phải ghì cô ta xuống. “Tao…tao đã giết mày rồi mà mày lại không chết…”

Cả khán phòng ồ lên, anh Khải đứng bật dậy. Cô ta cười khì khì trên ghế. Minh lặng người đi. Hóa ra…hóa ra cô ta chính là người lái chiếc xe gây ra tai nạn cho Minh. Thảo nào từ bấy đến giờ, chiếc xe mất tích không một dấu vết. Cảnh sát cũng không thể lần ra được tung tích của tên tài xế.

Vị thẩm phán gõ chiếc búa nhỏ xuống đề nghị mọi người giữ trật tự. Ở giây phút chẳng còn gì để mất này, cô ta khai nhận tất cả tội lỗi của mình không chút kinh sợ. Yumi được anh Khải vô tình tiết lộ rằng Minh đã khám phá ra bí mật của màu đỏ. Từ đó cô ta nảy ra ý định giết Minh bịt đầu mối giống như đã làm với Hà. Ai ngờ rằng một tai nạn tưởng chừng như vô tình lại là hữu ý. Thật may mắn là Minh đã sống sót, sống sót để đi tới sự thật cuối cùng này. Những chấn thương còn lại của vụ tai nạn vẫn còn, đôi chân Minh luôn đau nhức, mỗi khi thời tiết thay đổi, Minh lại phải đối mặt với những cơn đau đầu không ngớt.

Phiên tòa kết thúc với mức án cao nhất dành cho Yumi. Đấy là mức án thỏa đáng dành cho cô ta, nhiều người còn xem đó là điều quá nhẹ nhàng cho một kẻ giết người không ghê tay. Đứng xa xa, lẫn trong đám đông là hình dáng bần thần của một người đàn ông trung niên khắc khổ, ánh mắt cụp xuống đầy đau khổ và tội lỗi. Ông ta nhìn theo bóng dáng của Yumi được áp giải vào xe dẫn độ. Đó chính là bố Yumi, bất lực nhìn con gái đi vào những bước đường cuối cùng của cuộc đời.

Minh đi lang thang tới sân ga để trở về căn phòng trọ cũ. Tất cả đã kết thúc. Minh có vui mừng nhưng hầu hết những cảm xúc còn lại chỉ là sự trổng rỗng. Ngồi trên tàu, Minh nhìn ra xa xăm. Dường như những kí ức vui vẻ thời cấp ba đã trôi xa lắm rồi. Chắc giờ này Hà và Nam đã được đoàn tụ bên nhau. Khi nào có dịp…Minh chắc chắn sẽ về thăm hai đứa….

Xuống ga tàu, Minh bước chậm rãi về con đường quen thuộc. Những cơn đau đầu váng vất làm Minh cảm thấy buồn nôn. Đi qua một con hẻm nhỏ, hình ảnh một vài đứa trẻ con từ viện mồ côi gần đấy đang chơi đùa với nhau đập vào mắt Minh. Trong người cậu, một dòng suy nghĩ dấy lên…

HẾT

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN