Cá Nhỏ Ăn Lươn Lớn
Chương 20: Dọc đường không yên ổn (10)
Editor: Tư Di
Bảo chính dẫn bọn họ đi xem nhà cũ trước.
Đoan Tĩnh vừa nghe đến “phòng”, đến “nhà” liền kích động, bước chân không tự chủ được nhẹ nhàng nhanh nhẹn, bước mấy bước, đã từ cuối cùng chạy lên đầu, lướt qua cả Bảo chính.
Vốn Bảo chính sợ nàng đi nhầm đường, ai ngờ mỗi lần đến chỗ rẽ, nàng giống như có mắt ở sau lưng, không đợi Bảo chính mở miệng nhắc nhờ, đã tự giác quay lại.
Con đường đất rải lưa thưa đá vụn, kéo dài đến cửa một tứ hợp viện* tường ngoài đã loang lổ.
*tứ hợp viện: còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông – Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.
Bảo chính đang định lấy chìa khóa, chỉ thấy Đoan Tĩnh cầm khóa kéo ra, khóa rơi ra.
……
Đoan Tĩnh cầm chứng cứ phạm tội trong tay, nụ cười lúng túng: “Ta….. ta chỉ kéo nó ra.”
Trái lại tính tình của Bảo chính ôn hòa, lặng lẽ bỏ chìa khóa vào trong ngực: “Không sao, vốn đã hỏng rồi.”
Đoan Tĩnh thấy Tuyên Ngưng trừng mình, lặng lẽ lùi về phía sau mấy bước.
Bảo chính đẩy cửa ra, đi vào trong.
Trong sân trồng một cây hòe cổ thụ, phải hai người mới ôm hết thân, cành lá vươn dài ra bốn phía, giống như chiếc ô màu xanh rậm rạp, trong cảnh đổ nát hoang tàn, che phủ mặt đất, mát mẻ như mặt nước tĩnh lặng.
Cửa nhà phía đông bị hỏng, cửa sổ nhà phía tây thiếu giấy dán, trong nhà tràn đầy mùi hôi thối quái dị, vừa đi vào đã bị bụi bặm đập thẳng vào mặt. Nhà chính tạm chấp nhận được, nhưng chiếc giường trong phòng làm bằng gỗ Trương Nam chỉ còn lại tấm chắn giường, ván giường không cánh mà bay.
Bảo chính lôi từ trong góc ra một cái ghế, thổi bụi bặm trên bề mặt đi, đưa cho lão thái thái đang được Uyển Thị đỡ: “Nghỉ chân một chút đi.”
Bụi này đã tích tụ từ rất lâu rồi, sao có thể vừa thổi đã sạch sẽ, trên đường đi lão thái thái ăn không ít khổ, nên cũng không chú ý tới mấy thứ này, đặt mông ngồi xuồng, miệng không ngừng nói lời cảm ơn.
Uyển thị, Liễu thị và Tuyên Tú nhìn gian nhà một lượt, ba người hai mắt nhìn nhau, đều lâm vào cảnh khó khăn, hiển nhiên Bảo chính đã giới thiệu cho họ căn nhà cũ tốt nhất, chỉ là, dù thế nào cũng không nhét đủ nhân khẩu trên dưới Tuyên phủ.
Bảo chính rất có mắt nhìn: “Bên cạnh còn có hai gian nhà nhỏ, không rộng rãi bằng bên này, nhưng khá phù hợp, cũng có thể ở mười mấy người d.dlqddi. Hoặc là, xa hơn một chút, cách hai con đường, cũng có hai gian nhà song song nhau, chỉ có điều bên trong không có gì cả, chỉ đủ che gió che mưa.”
Liễu thị nói: “Trên đường đi, ta có nhìn thấy hai gian nhà mới tinh còn khóa, là mới xây xong sao?
Bảo chính chần chừ một lúc, nói: “Một gian nhà ở kia là nhà ta chuẩn bị cho trưởng tử* lúc lấy thê, một gian là nhà người bạn thân của con ta. Năm ngoái hai đứa đều thi đậu tú tài, dời vào trong thành rồi, lúc này mới để trống. Nhà của con ta có thể tạm cho các vị thuê, còn nhà bạn thân của con ta, trước khi đi có nhờ ta tìm người bán hộ, ta cũng không dám tự quyết.”
*trưởng tử: con trai cả.
Trong lòng Uyển thị có ý đinh, kéo Bảo chính lại, hỏi thăm giá tiền nhà.
Bảo chính đang có ý qua lại thân thiết, dẫn bọn họ xem hai gian nhà một vòng trước mới tiết lộ giá: nhà của mình giá năm mươi lượng, nhà bạn thân của con giá bảy mươi lượng, tổng một trăm hai mươi lượng.
Mấy người Uyển thị đều rất cảm động, biết giá tiền này không cao, có điều, viêm màng túi.
Trước khi Liêu Huy đi có đưa cho hai mươi lượng, chỉ đủ con số lẻ.
Uyển thị nhìn người nhà đang mệt mỏi, suy tính trong lòng, mặt dày mượn hai nhà này trước, có cái gọi là nhiều người sức lớn mạnh, kiếm tiền cũng nhanh, chắc không lâu nữa có thể trả tiền.
Đang suy nghĩ, đột nhiên tay áo bị kéo lại.
Nàng quay đầu lại, chỉ thấy Đoan Tĩnh nháy mắt với mình.
Đoan Tĩnh kéo người qua một bên, lặng lẽ lấy mấy xấp ngân phiếu đưa cho nàng.
Nhìn lên con số trên ngân phiếu, mắt Uyển thị lập tức trừng lớn: “Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Có tới ba vạn lượng!
Đoan Tĩnh nhỏ giọng nói: “Đồ cưới.”
Không phải đồ cưới mang đến Tuyên phủ rồi bị tịch thu hay sao?
Uyển thị không giữ hình tượng nghi ngờ hỏi ra miệng.
“Đồ đáng tiền con đều bán lấy tiền mặt.” Cái này là do sư công dạy nàng. Ngộ nhỡ tân lang* không hợp ý hợp tính, cầm lấy gia sản, nói đi là đi. Đoan Tĩnh đảo mắt: “Đều đổi thành ngân phiếu rồi dấu trong ngực.” Nàng không có trong danh sách tịch thu tài sản, cũng không có người soát người.
*tân lang: chú rể
Đứa nhỏ đáng thương, nhất định là sợ nhà nương đổi.
Uyển thị suy nghĩ một lúc, rút một trăm lượng ra: “Cái này là mẫu thân mượn, còn lại thì con cất đi. Luôn có lúc dùng đến.”
Đoan Tĩnh cố ý đưa tiền cho nàng.
Uyển thị không chịu lấy.
Hai người đẩy qua đẩy lại mấy lần, Đoan Tĩnh lấy tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy nhét ngân phiếu vào trong vạt áo của Uyển thị, hơi hài lòng nói: “Mẫu thân, người đẩy nhưng mà con…”
Uyển thị: “……”
Uyển thị dở khóc dở cười: “Đây là đồ cưới của con mà, vật bên người của con, đưa hết cho ta, về sau con sống làm sao?”
Đoan Tĩnh yếu ớt nói: “Con giữ lại một ngàn lượng.” Chẳng may động phòng không như mong đợi, nàng vẫn có thể…………
Nghĩ đến kết quả như vậy, đột nhiên lòng rối bời, giống như nhìn thấy dáng vẻ Tuyên Ngưng cầm khăn tay nhỏ lưu luyến vẫy vẫy.
Nếu như, nếu quả thật như lời đã nói, có phải mình nên lễ phép hỏi một câu, Tuyên Ngưng có đồng ý cùng đi với mình hay không?
Uyển thị nhìn sự chân thành của tức phụ, im lặng thở dài. Đứa nhỏ ngốc này, cũng may mà rơi vào nhà mình, nếu là nhà khác, còn không biết bị bắt nạt lợi dụng như thế nào đây. Càng như vậy, mình càng không thể lợi dụng.
Đang muốn nhã nhặn tự chối, đã nghe thấy giọng nói phát ra phía sau lưng: “Mẫu thân, nhận đi.”
Uyển thị quay đầu lại lườm hắn một cái: “Con……” Con không sợ người khác nói con là người ăn cơm nhão* sao?
*người ăn cơm nhão: trai bao:))
Tuyên Ngưng không nói gì nhìn lại: Không phải hắn đã ăn cả đoạn đường đi rồi sao?
Uyển thị: “……”
Đoan Tĩnh không để ý không khí quỷ dị của hai mẫu tử, thấy Uyển thị không tiếp tục từ chối nữa, chính là nhận, vui vẻ ra ra vào vào mấy phòng mới, ngây ngất nghĩ: có nhà có phòng rồi, “động” còn xa sao?
Hai gian nhà mới, hai gian nhà cũ, cuối cùng cũng thu xếp xong cho tất cả mọi người.
Lão thái thái mang theo mẫu tử Tuyên Tú, phu thê Tuyên Lạc ở một gian, phu thê Tuyên Thống mang theo Tuyên Tịnh, Tuyên Xung, Tuyên Ngưng và Đoan Tĩnh ở một gian, mỗi người mang theo mấy người hầu hạ bên người. Người làm còn lại ở hai gian nhà cũ di.. Có chút chen lấn, nhưng so với chặng đường ăn gió nằm sương, đã là khác biệt trên trời dưới đất rồi.
Nghỉ ngơi một đêm, Uyển thị, Liễu thị và Tuyên Tú liền bắt đầu chỉ huy người mua thêm đồ đạc.
Đoan Tĩnh nhìn mọi người xung quanh vội vội vàng vàng, bản thân cũng gấp đến bốc lửa. Mặc dù chung một phòng nhưng nàng ngủ trên giường, Tuyên Ngưng ngủ trên bàn. Và lại mỗi ngày hắn đi sớm về trễ, trở về là lăn ra ngủ, thời gian nói một câu hẳn hoi tử tế cũng không có, chứ đừng nói đến hứa hẹn động phòng.
Xem ra, mềm không được chỉ có thể mạnh bạo rồi.
Một ngày kia, Tuyên Ngưng lại ra ngoài từ sáng tinh mơ, tối khuya mới trở về. Vừa vào cửa đã thấy Đoan Tĩnh đại mã kim đao* ngồi, để kiếm trong tầm tay, cơn buồn ngủ lập tức bị ném lên chín tầng mây.
*đại mã kim đao: Mô tả cách nói chuyện lỗ mãng, sắc nhọn hoặc hành động hùng hổ, nghiêng về hướng thô lỗ
“Còn chưa ngủ?” Một chân Tuyên Ngưng ở trong ngưỡng cửa, một chân ở ngoài ngưỡng cửa, bày ra tư thế tiến có thể công, lùi có thể thủ.
Đoan Tĩnh cố gắng mỉm cười: “Vào đi.”
Con ngươi của Tuyên Ngưng đảo một vòng: “Đột nhiên ta nhớ ra lúc trở về, phụ thân có bảo ta đến chỗ người một chuyến.”
Mũi chân Đoan Tĩnh đột nhiên động, người đã nhào tới cửa, không cho đối phương phản ứng, đã xách Tuyên Ngưng vào trong phòng ném lên giường, tiện tay đóng cửa lại!
Tuyên Ngưng: “…………” Nhớ đến năm đó, hắn khoe khoang khoác lác với phụ thân, sẽ kết hôn với một thê tử xinh đẹp hòa nhã lịch sự hơn mẫu thân hắn….. Hôm nay, chính là báo ứng của việc không biết trời cao đất rộng.
Đoan Tĩnh thấy hắn uất ức, mình càng uất ức hơn, miệng không kìm lòng được cong lên: “Không dám.”
Tuyên Ngưng nhướng mày: “Hả?”
Đoan Tĩnh thấy hắn còn giả ngu, nổi giận. Lập tức nhảy lên giường, hai chân chuyển hướng, ngồi chồm hỗm lên người của hắn, tức giận nói: “Không dám động phòng!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!