TRUYỆN MA Ở QUÊ EM !!! - ( Ngoại Truyện )
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
595


TRUYỆN MA Ở QUÊ EM !!!


( Ngoại Truyện )


( Ngoại Truyện )

Trước khi đến với phần II của ” Cái Giếng ” thì em xin gửi đến m.n một số câu truyện khác xảy ra trên quê em.
Truyện Thứ I. Con Ma Và Bà Bán Rau.
Ngày xưa, dân cư còn thưa thớt việc họp chợ ko dễ như bây giờ, những phiên chợ chỉ tụ lại một điểm và những người bán hàng phải dậy từ rất sớm để cho kịp.
Bà Bính năm nay đã hơn 70, bà đã già nhưng neo đơn ko có con cái hay người thân gì cả. Vì thế hàng ngày bà vẫn phải mò cua bắt ốc, trồng thêm vài vạt rau rồi đem ra chợ bán để kiếm tiền hay thậm chí là đổi một ít gạo hoặc sắn để ăn qua ngày. Nhà bà cách chợ khá xa, bình thường bà cứ phải dậy từ 3h sáng và đi bộ một quãng đường dài để kịp phiên chợ. Nhưng hôm đó ruộng rau cũng đến ngày thu hoạch nên bà cố gắng ngoài đồng muộn thêm tý nữa để thu hoạch nốt để về mai mang ra chợ bán, bà làm muộn nên dậy cũng muộn hơn mọi hôm, bà lật đật đội thúng rau ra đi. Đường lên chợ khá xa phần vì muốn giữ được chỗ tốt để buôn may bán đắt, phần vì sợ đến muộn bán ko hết rau bị héo lại ko ai mua nên bà quyết định đi đường tắt. Đó là một con đường nhỏ có 2 hướng, một là đi ra đồng, hai là đi sang làng Còng nơi diễn ra phiên họp chợ mỗi ngày, nhưng muốn tới chợ thì bà phải đi qua một cái bãi tha ma, ở đó có một cây cáo rất to.
Bình thường bà chẳng bao giờ đi đường đó vì người ta hay đồn đoán về chuyện ma quỷ, nhưng hôm nay vì miếng cơm manh áo nên bà đã quyết định đi bằng con đường đó. Trời đang sang đông, đã gần sáng nhưng vẫn tối đen như mực, sương sớm phủ xuống và tiết trời se se lạnh đã làm bà hơi sợ hãi nhưng vì miếng cơm manh áo bà vẫn bước đi. Càng đến gần cái bãi tha ma, người bà cứ rung lên từng hồi chẳng biết vì sợ hay vì lạnh. Bỗng bà thấy có một bóng đen đang ngồi ở gốc cây cáo, bà hơi hoảng nhưng vẫn cố nheo mắt lên để nhìn, vì tuổi cao với trời còn tối, bà nhìn mãi chẳng thấy gì ngoài cái bóng lù lù trước mắt. Bà chủ động lên tiếng dù trong ngực bà tiếng tim đang đập loạn xạ :
– Ai..! Ai.i.. đấy ? Ai đang ngồi ở gốc cây đấy ? Ma hay… là người ?
Cái bóng vẫn ngồi im ko lên tiếng, bà tiến lại gần hơn thì thấy có cái gì đó đang phe phẩy cạnh cái bóng, hơn một tí nữa thì bà có vẻ nhìn rõ hơn và thở phào nhẹ nhõm vì đó là một bà lão cũng tầm tuổi bà đang ngồi phe phẩy cái nón. Bà tưởng người dân đi làm đồng sớm nên tiếng :
– Ai đấy ? Sao mới giờ này đã ra đồng rồi à ?
Lúc này người kia mới nhìn bà rồi lên tiếng :
– Úi zồi ! Tôi chào bà ! Gớm, mới sáng ra mà bà đội gì đi đâu sớm thế ?
Lúc này bà Bính đã thấy an tâm hơn, bà trả lời :
– Tôi là người làng dưới, đang đi chợ Chùa thôi bà ạ. Thế bà người ở đâu, sao giờ đã ra đây ngồi rồi.
– Gớm ! Tôi ở làng Còng bà ạ ! Tôi xuống nhà đứa con gái lấy chồng ở Kim Sơn. Nó cho vài con lươn nên tôi về sớm để kịp nấu cháo cho ông nhà, nhưng ui dồi ! mệt quá phải ngồi nghỉ thôi bà ạ.
Bà Bính nghe vậy và vui mừng vì giờ đã có người đi cùng đường nên bắt chuyện tỏ ý đi cùng, suốt quãng đường 2 người nói rất rôm rả. Đi thêm một đoạn đến một cái cây thì bà kia lại nói :
– Bà ạ ! Lâu lắm rồi tôi ko đi bộ xa thế này nên chóng mệt quá, mà bà cũng vậy, đi suốt từ nãy đến giờ cũng ngồi nghỉ lấy sức tí thôi !!!
Bà Bính nghe cũng bùi tai nên cũng ngồi xuống nghỉ. Bà kia ngồi xuống để cái túi lươn xuống đất, bà Bính thấy thế nói :
– Ấy chết ! Nhỡ nó đứt dây lươn nó chạy đi thì hỏng.
Bà vừa nói rồi đặt cái túi lươn vào cái thúng của mình, bà kia thì chỉ nhìn bà mỉm cười rồi xõa tóc xuống vuốt vuốt, trời cũng tờ mờ sáng nên bà cũng nhìn hơi rõ và thấy tóc bà ta dù tuổi đã rất cao nhưng cực kì mượt mà khiến bà thốt lên vì ngạc nhiên :
– Tóc bà đẹp quá, già rồi mà vẫn bóng bẩy mượt mà quá.
– Cám ơn bà quá khen.
Bà kia nói và vẫn vuốt vuốt mái tóc của mình. Bà Bính tỏ ra ngạc nhiên nên cứ ngồi sờ sờ vào mái tóc của bà ta, bà chạm vào da đầu bà ta thì thấy ướt ướt, bà xoa tay thì thấy nó lại nhơm nhớp như nước dãi. Bà nghĩ chắc bà kia cầm túi lươn dính nước mà ko để ý vuốt tay lên đầu nên bị vậy nhưng bà cười và nói đùa :
– Sao tóc bà đẹp mà đầu bà nó lại nhớt nhát như đầu ma thế này.
Bà vừa dứt lời thì bà kia ngồi cười, càng cười to hơn, bà Bính vẫn đang ngơ ngác thì bỗng thấy bà ta cười mà mồm rách tới tận mang tai, ” nó ” quay ngoắt lại lộ rõ khuôn mặt gớm giếc và nói :
– Thì tao là ma đây. Ha ha ha.
Bà Bính giật mình nâng cái thúng lên và ù té chạy.
Bà chạy nhanh như có người đẩy đằng sau vậy, quên hết cả mệt mỏi. Tiếng cười của con ma vẫn văng vẳng cùng với câu nói ” May Mà Có Cây Chè Bi, Không Thì Tao Cõng Mày Đi Lâu Rồi”, tới chợ cũng vừa kịp lúc, bà chọn cho mình một chỗ ngồi thích hợp rồi thở hổn hển. Bà mở cái thúng ra thì thấy một cái túi, bà sực nhớ là túi ” lươn ” của con ma kia, bà mở ra và bỗng dưng thét lên và ngất xỉu. Mọi người xúm xụm lại dìu bà đến bệnh viện, còn trong cái túi là một đống giun đất đang ngóe ngoáy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN